Trong buổi gặp gỡ tân sinh viên, Lưu Minh Dư đã để mắt đến Vương Vĩnh Chí.
Khi đó, Lưu Minh Dư đang ngồi cạnh cô bạn gái bé nhỏ của mình, lắng nghe cô và các bạn cùng ký túc xá ríu rít buôn chuyện. Anh thấy vô vị và ngồi
chơi với chiếc điện thoại Sharp màu hồng tươi của bạn gái, từng phần có
tên Hình tự chụp trong máy cô được anh lần lượt mở ra, rồi vô cùng thích thú với những bức ảnh làm kiểu lè lưỡi, trợn mắt hay tay giơ hai ngón
hình chữ V độc đáo trong đó.
“Ghét quá đi, đừng có nghịch điện
thoại của em!” Bạn gái của Lưu Minh Dư là tân sinh viên năm nhất, tên là Lâm Kiều, đáng yêu ngọt ngào, khuôn mặt búp bê xinh xắn, lại thích
nhõng nhẽo. Lưu Minh Dư đã là sinh viên năm ba rồi, cũng không cùng khoa với cô. Lúc đầu, nhờ phát hiện ra cô bé đáng yêu này ở nơi tiếp đón tân sinh viên, anh mới nảy ra ý định theo đuổi. Lưu Minh Dư vẻ ngoài đứng
đắn, cao một mét bảy tám vững chãi, ít nhiều gì cũng có chút mánh khóe
cưa cẩm mấy cô bé mới bước chân vào giảng đường đại học, nên cô đã bị
anh cưa đổ.
“Em có bạn là quên luôn chồng, lại không cho anh nghịch điện thoại một chút à?” Lưu Minh Dư đùa với cô.
Cô bé lại nhõng nhẽo, lại trách móc liên hồi. Lâm Kiều dễ thương, nét
trang điểm cũng trẻ trung, một màu hồng từ trên xuống dưới giống như con búp bê. “Em chẳng phải đang nói chuyện với các bạn hay sao?” Cô bé đổi
chủ đề, giọng dịu xuống: “Em nói nghe này, lớp em có một bạn nam, vào
trường nhờ năng khiếu thể thao, là vận động viên tenis, cao một mét chín mấy.”
“Hay nhỉ, sao đây, tính ngoại tình hả?”
Lâm Kiều
trừng mắt, “Nghe em nói hết đã mà, anh biết không, đừng tưởng người ấy
cao to, thật ra…” Giông cô bé kéo dài, khuôn mặt ẩn hiện vẻ huyền bí:
“Nghe bạn cùng phòng của người ấy nói, mọi thứ trên giường của anh ta
đều là màu hồng! Ga giường hồng, chăn hồng, gối hồng, ngay cả chiếc áo
thun trong tủ quần áo cũng màu hồng!”
Lưu Minh Dư phì cười: “Cậu này hay nhỉ!”
Lâm Kiều đấm yêu anh mấy cái, “Anh chưa gặp thì đừng có mà nói lung tung,
nghe nói người ta rất đẹp trai, thân hình đẹp, có thể át được màu hồng
đấy!”
Lưu Minh Dư chẳng để tâm đến Lâm Kiều nói gì, chỉ đưa tay
xoa đầu cô bé rồi tiện thể cầm luôn điện thoại của cô: “Còn mười phút
nữa là buổi gặp gỡ tân sinh viên bắt đầu rồi. Kẻ ngoại đạo như anh không dám quấy rầy mọi người đâu. Anh ở phòng học kế bên đợi em, cho anh mượn điện thoại tý.”
Đương nhiên là nghe xong câu này, Lâm Kiều lại
thêm một hồi trách móc không dứt, chỉ là chợt thấy lớp trưởng bước lên
bục giảng, cô đành yên phận ngồi xuống ghế.
Lưu Minh Dư hả hê cầm chiếc điện thoại màu hồng và đi ra từ cổng sau. Có thể do quá phấn
khích mà anh ta hoàn toàn không để ý phía trước mặt, hậu quả là đâm sầm
vào lòng một ai đó, chiếc điện thoại trên tay cũng văng ra, rơi xuống
đất.
“Ê…!” Lưu Minh Dư xoa xoa mũi, vội vã vùng ra, ai mà không
có mắt hại anh đụng vào đau phát khiếp? Nhưng đợi khi anh ngẩng đầu,
nhìn thấy đối phương lại không nói được tiếng nào. Người mà anh đụng
phải là một thanh niên cao to hơn anh quá nửa cái đầu, tính sơ sơ thì ít nhất cũng là một mét chín chứ chẳng đùa!
Nhưng đấy vẫn chưa phải là điều quan trọng, chủ yếu là cái bạn nam cao hơn một mét chín này lại mặc cái áo thun màu hồng chết tiệt ấy, trước ngực áo còn đính thêm cái
thứ kim cương thủy tinh chói hết cả mắt.
Lưu Minh Dư ngẩng đầu
nhìn mặt đối phương, rồi nhìn thử thân hình của người ấy, cuối cùng quan sát đến quần áo hắn, lòng chợt phát hiện ra một điều. Lâm Kiều nói
không sai, những người có thể át đi màu hồng như thế này thật là hiếm
thấy.
Xem chừng hắn ta đang vội đến dự buổi gặp gỡ tân sinh viên
đây mà. Lưu Minh Dư thầm nghĩ một sinh viên năm ba như mình không thèm
chấp với mấy bé năm nhất (Thực ra đối phương quá cao, xem chừng không dễ chọc ghẹo), chỉ còn cách khó chịu nhặt chiếc điện thoại màu hồng của
bạn gái nhét vào túi quần sau, sau đó bỏ đi vội vàng ngay cả một câu
chào hỏi khách sáo cũng không nói.
Có lẽ đi quá vội mà anh không
hề biết rằng, bạn nam cao to mặc áo thun hồng này, đang nhìn chằm chằm
theo mãi cái điện thoại màu hồng mà anh nhét ở túi quần sau.
* * *
Lưu Minh Dư chia tay với bạn gái, là cô ấy bỏ anh. Lưu Minh Dư dù sao cũng
có không ít người yêu, có người lớn hơn anh, có cô nhỏ hơn anh. Anh đã
từng bỏ người ta và cũng từng bị bỏ nhiều, bởi vậy đối với việc bị cô
bạn gái bé nhỏ “đá”, anh cũng chẳng để ý mấy.
Nhưng đôi khi đàn
ông lại ích kỉ như vậy đấy, có thể chia tay nhưng sau khi chia tay, đối
phương không được có một cuộc sống tốt đẹp hơn mình. Đây là điều cơ bản.
Cho nên khi phát hiện bạn nam hồng cao to đang ôm Lâm Kiều trong lòng ở nhà ăn, lòng Lưu Minh Dư cồn cào như nước sông cuồn cuộn, vô cùng khó chịu.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ đó, không sao rời ra được.
Thực chất là không phải một mình anh mà hầu như mọi người trong nhà ăn đều
đang nhìn họ. Lâm Kiều mặc chiếc áo hai tay nhỏ màu trắng, bên ngoài
khoác chiếc áo hồng mỏng, một chiếc váy màu hồng đậm chưa tới đầu gối,
chân đi đôi tất trắng cùng đôi giày Nike hồng, tay khoác cái túi xách
nhỏ màu trắng viền hồng, trông như con búp bê hồng rực rỡ.
Bạn
nam cao lớn bên cạnh cô cũng không vừa, dù gì cũng là thanh niên gần hai mươi tuổi, thế mà bên trên mặc cái áo ngắn tay có nón màu hồng, bên
ngoài là chiếc gilê dài cộc tay màu hồng thẫm, dưới mặc quần jean xanh
đậm. Nhưng chỉ cần nhìn bộ áo phía trên của hắn cũng đủ làm người ta
chói mắt. Tuy nói đàn ông lực lưỡng có thể át đi màu hồng trên người mà
không hề có chút phụ nữ nào, nhưng khi đôi trai gái hồng sặc sỡ này xuất hiện tại nhà ăn vẫn khiến mọi người đặc biệt chú ý.
Bạn học của
Lưu Minh Dư chỉ trỏ họ, thì thầm: “Bây giờ thì tao hiểu vì sao mà mày bị cô bé ấy đá rồi. Nếu mày có thể cùng mặc màu hồng như người ta, người
ta chắc chắn yêu mày không rời!”
Câu này đúng là nói cũng như
không, Lưu Minh Dư là người miền nam, dung mạo tuấn tú. Nếu anh mặc một
bộ màu hồng, ắt hẳn là không át được màu hồng này, mọi người chắc chắn
cho anh là quái dị.
Cặp nam nữ sặc sỡ này, Lưu Minh Dư càng trông càng tức tối, lại thêm mấy người bạn cứ ở bên cạnh anh đổ dầu vào lửa,
nếu anh không tỏ thái độ một chút thì thật mất mặt đàn ông.
Lưu Minh Dư mặt hầm hầm đứng lên, đi nhanh đến cạnh Lâm Kiều và bạn trai mới của cô, dùng tay gõ nhẹ lên bàn.
Lâm Kiều nhìn thấy anh đến, trên mặt thoáng lộ vẻ lo sợ.
Thế mà bạn nam cao lớn hồng đỏ này, lại bình chân như vại, ngẩng đầu hỏi: “Có gì không anh?”
Lưu Minh Dư cố cười một cái, nói: “Có gì đâu, anh và chú mới gặp mà như đã
quen lâu rồi, làm bạn nhé!” Nói xong, anh móc chiếc Nokia của mình ra,
tỏ ý như muốn lấy số điện thoại của đối phương.
Bạn nam cao lớn
hồng đỏ này nhìn lướt từ đầu đến chân anh một cái, mắt dừng lại một lúc ở chiếc điện thoại trên tay anh, vẻ mặt trông có vẻ khó hiểu. Một hồi sau hắn mới khai ra tên mình: “Vương Vĩnh Chí. Em là Vương Vĩnh Chí.”, tiếp đến là đọc một chuỗi số điện thoại.
Lưu Minh Dư cố tỏ ra không có việc gì, gật đầu, nhập số vào máy điện thoại màu đen của mình, rồi đặt tên là Hồng Đỏ Quái Dị.
* * *
Một tháng sau, nhà Lâm Kiều có tang, ông ngoại cô mất, Lâm Kiều là cháu
ngoại mà ông yêu quý nhất, đương nhiên là cô phải bay về chịu tang. Nửa
tháng sau quay lại, Lâm Kiều như biến thành một người khác, những bộ
quần áo màu hồng lòe loẹt trong tủ cũng vứt hết, thay đổi thành những bộ váy liền màu tối.
Cô và Vương Vĩnh Chí cũng đã chia tay, sau đó
Vương Vĩnh Chí vèo cái là tìm bạn gái mới. Cô bạn mới này trông rất
giống Lâm Kiều, cũng dạng thích nhõng nhẽo, mắt to hai mí, mặt tròn
trĩnh với kiểu tóc xõa như thế. Mà cô ta cũng thích phong cách ăn mặc từ trên xuống dưới một màu hồng.
Mọi người ai cũng nói Vương Vĩnh Chí mê mệt Lâm Kiều, cô chia tay với hắn sau biến cố của gia đình, hắn liền tìm người thế thân.
Lưu Minh Dư thấy khó hiểu, cũng chẳng phải là thánh đa tình trong tiểu
thuyết, làm gì mà đến nỗi “yêu mê mệt rồi tìm người thế thân, thật là
buồn cười”.
Không ngờ sau đó Vương Vĩnh Chí liên tục tìm mấy cô bạn gái cũng có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn thích màu hồng như Lâm Kiều.
Lưu Minh Dư nghe xong tin này cũng thay đổi cách nhìn trước sự si tình của Vương Vĩnh Chí.
Bạn gái của Vương Vĩnh Chí tuy nhiều, nhưng ai cũng không quen được quá một tháng, có khi chỉ một tuần thì đã GAME OVER rồi. Hơn nữa những cô gái
đó đều chủ động “đá” hắn, hỏi lý do thì họ đều trả lời như nhau rằng:
“Anh ta không yêu tôi!”
* * *
Thoắt cái đã sắp kết thúc
học kỳ rồi, tất cả các môn học đều chuẩn bị thi. Các môn văn hóa còn
được, chứ môn Thể dục lại là môn học làm Lưu Minh Dư đau đầu nhất. Môn
Thể dục của trường học cũng phải lên mạng chọn môn, đó là lúc quan trọng để giành giật RP, tốc độ mạng và vi tính. Nhưng mà cứ nhằm vào Lưu Minh Dư là không kịp, đợi đến lúc anh đăng nhập vào trang mạng chọn môn mới
phát hiện ra chỉ còn lại duy nhất môn “chuyền mềm” mà ông thầy quái dị
hay gọi.
Môn “chuyền mềm” thi cuối kỳ là đệm bóng và phát bóng. Nam sinh đệm năm mươi quả thì đậu, một trăm quả thì xuất sắc.
Nhưng mà đừng nói là năm mươi quả, Lưu Minh Dư ngay cả ba mươi quả cũng không đệm đủ.
Bạn gái mới của Lưu Minh Dư ngày nào cũng cùng anh luyện tập ở nhà thi đấu
sau giờ tan học, nhưng nhìn thấy bạn trai mình vô dụng như vậy, lòng
kiên nhẫn của người ta cũng hao mòn. Cô nói bạn trai của cô bạn cùng
phòng là vận động viên bóng chuyền của trường, cô ấy có thể hỏi giúp thử xem người ấy có thể đến chỉ dẫn một chút được không.
Lưu Minh Dư đồng ý, chứ cứ thế này trước mặt người yêu thì cũng xấu hổ lắm.
Mấy ngày sau, cô bạn gái anh nói người kia đã đồng ý rồi, thời gian hẹn vào lúc bảy giờ tối thứ bảy, đúng lúc đội của họ tập luyện xong, có thể
dùng sân tập và bóng chuyên dụng của đội tuyển trường.
Lưu Minh Dư vui vẻ nhận lời, lòng thầm nghĩ sau khi làm phiền người anh em tốt này, nhất định phải mời người ta một bữa.
Sáu giờ năm mươi anh đã đến sân tập, đi từ xa đã nhìn thấy một đám nam sinh cao trên dưới hai mét đứng chắp tay sau lưng tập trung ở một góc sân
nghe huấn luyện viên giảng bài, bạn gái mới của anh đang đứng ở góc sân
khác chờ đợi.
Lưu Minh Dư vội vàng đến trước mặt cô bạn gái mình. Cô liền giới thiệu bạn cùng phòng của mình với anh, “Minh Dư, đây là
Tiểu Hoa, bạn cùng phòng của em, bạn trai cô ấy là vận động viên trong
đội tuyển trường.”
Lưu Minh Dư vừa nhìn thấy Tiểu Hoa, lòng chợt
thấy bất an. Cô bé Tiểu Hoa này mắt to hai mí, mặt tròn mũm mĩm, quan
trọng nhất là cô bé này quần áo một màu hồng từ trên xuống.
Thế
là Lưu Minh Dư linh tính tình hình bất ổn. Quả đất tròn làm sao khi anh
nghe thấy một giọng nam trầm quen thuộc phía sau lưng anh. “Sư huynh,
lâu quá không gặp!”
Vương Vĩnh Chí ít nói, nhưng khi hướng dẫn Lưu Minh Dư lại tận tâm tận lực.
Tư thế đệm bóng của Lưu Minh Dư không đúng, thậm chí có lúc dùng cả bàn tay để tiếp bóng, cứ như vậy làm sao đệm được bóng.
Vương Vĩnh Chí làm mẫu cho anh ấy vài lần, Lưu Minh Dư vẫn không đánh được,
thậm chí có xu hướng càng đánh càng sai. Thực ra đây hoàn toàn là do Lưu Minh Dư không gỡ được mối tơ vò trong lòng. Anh cho rằng hai người vốn
là tình địch, đều đã từng là người yêu của Lâm Kiều, nên có thái độ cứng nhắc với Vương Vĩnh Chí.
Vương Vĩnh Chí yêu Lâm Kiều như vậy,
ngay cả những bạn gái sau này của hắn cũng rất giống cô, hắn nhất định
sẽ tìm cớ hành hạ dày vò mình!
Lưu Minh Dư lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Lần nào Vương Vĩnh Chí làm mẫu, anh cũng không tập trung.
“Sư huynh!” Vương Vĩnh Chí cúi đầu, gọi hồi lâu, anh mới hoàn hồn.
“Hả …? À ừ!” Lưu Minh Dư cười ngượng gạo: “Gì thế?”
Vương Vĩnh Chí nhìn anh một lúc rồi hỏi nhẹ nhàng: “Sư huynh, thực ra anh có nhìn em làm mẫu không?”
Lưu Minh Dư ngượng ngùng nhìn hắn.
Vương Vĩnh Chí không nổi giận, chỉ nhìn anh một lúc rồi thở dài, bước ra sau
lưng Lưu Minh Dư, sau đó không đợi Lưu Minh Dư kịp phản ứng, hắn ôm anh
vào lòng.
“Cậu…, cậu làm gì vậy?” Lưu Minh Dư hết cả hồn. Ơ… cái
tên hồng đỏ này đừng nói là hắn thích đàn ông đấy nhé? Không phải, nếu
thích đàn ông thì hắn tìm bạn gái làm gì? Mà nếu không thích đàn ông thì hắn ôm mình làm gì?
Sự thật là Lưu Minh Dư lại cả nghĩ rồi.
“Anh không tập trung gì cả, em chỉ còn cách này để thực hành cho anh thôi.”
Vương Vĩnh Chí cao hơn Lưu Minh Dư nửa cái đầu, khi cúi đầu nói chuyện,
hơi nóng thổi ngang qua tai anh.
Lưu Minh Dư chưa hề biết là tai mình lại mẫn cảm đến vậy. Chẳng qua chỉ là có người thổi vào tai anh, mà đã làm cổ anh đỏ ửng.
Dường như Vương Vĩnh Chí không hề hay biết, cũng không hề hứng thú với cái
vết đỏ trên cổ anh. Hắn chỉ cố giữ cho Lưu Minh Dư duỗi thẳng tay, khép
hai cổ tay sát lại.
Tay của Vương Vĩnh Chí rất lớn, một tay thôi
cũng đủ nắm trọn cổ tay của Lưu Minh Dư: “Đúng rồi, cứ như thế, giữ đúng tư thế này, dùng cổ tay tiếp bóng.”
Nói rồi hắn dùng cánh tay
kia kéo lấy bắp tay Lưu Minh Dư: “Bắp tay và cánh tay phải đưa lên theo
hình lượn sóng, như vậy thì khi tiếp bóng sẽ đỡ mệt hơn.”
Tuy lúc đầu còn cảm thấy Vương Vĩnh Chí thân mật quá mức, nhưng khi luyện tập
thật sự và lúc phát hiện ra những động tác mà Vương Vĩnh Chí dạy mình vô cùng chính xác, Lưu Minh Dư hoàn toàn nhập tâm vào việc luyện tập.
Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi, sáu mươi…
Chỉ một tiếng ngắn ngủi, khả năng đệm bóng của Lưu Minh Dư đã tiến bộ vượt
bậc, thậm chí đệm được bảy mươi lăm trái bóng trong một lần. Sau khi vận động, mồ hôi đầm đìa, anh lăn ra nằm giữa sân tập, rồi bật cười. Không
những thế, anh còn giơ ngón cái hướng về Vương Vĩnh Chí.
Vương Vĩnh Chí cũng cười, bước đến kéo anh dậy.
“Ôi trời, không được rồi, mệt chết được.” Lưu Minh Dư bóp cánh tay, cảm giác không nhấc lên nổi.
“Cũng bình thường thôi, lát nữa tắm, em lấy dầu xoa bóp chuyên dụng của đội bóp vai cho anh là được.”
Vương Vĩnh Chí nói xong, liền ôm vai Lưu Minh Dư, đưa anh đến phòng tắm chuyên dụng của đội bóng chuyền.
Lưu Minh Dư lại thấy rung mình, cảnh giác nói: “Cái này… cái này… không cần đâu, anh về tắm cũng được.”
Vương Vĩnh Chí nói: “Không được đâu, nếu hôm nay anh không thư giãn các cơ
bắp đang tê cứng ấy thì ngày mai anh không nhấc lên nổi đâu.”
Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm đó, Lưu Minh Dư đành miễn cưỡng đi theo Vương Vĩnh Chí vào phòng tắm.