Chính ủy nhìn thấy anh thay đổi sắc mặt, thì biết mình nói hớ, đáy lòng có hơi lúng túng, đành giải thích: Kia không phải chính ủy tôi đi nhìn lén máy tính cậu. Trước đây không phải cậu ở chung ký túc với thằng nhóc Tiết Hiểu Quang kia à, lúc cậu ta mượn máy tính cậu thì không cẩn thận nhìn thấy. Thằng nhóc ấy gan nhỏ, sợ cậu thật sự chuyển ngành nên tìm tôi và đại đội trưởng của các cậu.
Lời này thực ra sớm đã tồn tại trong lòng chính ủy nhiều năm rồi.
Quân nhân ưu tú hơn nữa, cũng là cơ thể máu thịt, có máu có tim, biết khóc biết cười biết yêu.
Nhưng mấy năm nay Tưởng Tĩnh Thành ngoại trừ huấn luyện, cũng không nhìn thấy anh có dính líu tới cô gái nào. Tuy nói chỗ bọn họ, công tác bảo mật rất tốt, nhưng mà có bảo mật hơn nữa cũng phải để người ta tìm đối tượng chứ, không phải sao.
Đến cùng đợt với anh, rất nhiều người đều có con ôm trong tay rồi. Mà họ còn nhỏ tuổi hơn anh, người kết hôn cũng có, mà người sắp làm cha cũng có.
Mà anh, tính tình mặc dù hơi cứng rắn một chút, nhưng tướng mạo và gia thế đều bày ra đây, nếu anh thật sự muốn thì dù anh có ở trong rãnh trên núi cũng có cô gái nguyện đến ở cùng anh.
Vừa bắt đầu, chính ủy không hiểu, còn tưởng là ánh mắt anh cao, liền phát động vợ dạy ở trường đại học, xem xem có cô gái nào thích hợp không. Nào ngờ mặc kệ người cao hay thấp, thanh tú hay xinh đẹp, đều không ai lọt được vào mắt anh.
Dồn ép quá, thằng nhóc này mới nói một câu, không thuận mắt.
Chính ủy đây đã làm công việc chính ủy hơn hai mươi năm, còn chưa gặp qua ai mềm cứng đều không ăn thế cả.
Kết quả về sau chính ủy mới biết, trong lòng anh đã có người không thể quên.
Lúc này chính ủy nhìn người lính mà ông và đại đội trưởng xem trọng nhất, nói thực, nhiều năm như vậy, họ chưa từng gặp được ai giống như Tưởng Tĩnh Thành. Vốn tưởng thằng nhóc này là đến đánh bóng, dù sao chỗ kia của bọn họ quả thực thăng hàm nhanh, thật sự là lấy mạng để đổi.
Còn chưa đợi ông và đại đội trưởng nghĩ xong phải xử trí anh thế nào, thì các môn huấn luyện của người ta đều là điểm A, cuối cùng thành tích tốt nghiệp còn là A+.
Quả thực chính là dùng hành động để chặn miệng hai người họ.
Mặc dù anh có gia thế, nhưng cũng có khả năng thực sự.
Loáng một cái, vậy mà đã sáu năm trôi qua, thời gian trôi thật nhanh.
Năm nay cậu cũng 30 rồi, vào đại đội cũng đã sáu năm, cậu nghĩ xem lúc cậu vừa vào, thằng nhóc nhà tôi mới học tiểu học, năm nay cũng sắp thi vào cấp ba rồi. Nói đến đây, ngay cả chính ủy luôn có sở trường cảm động người khác giờ phút này lại đã cảm động chính mình trước tiên, ông nói: Tĩnh Thành, cuộc đời có thể có mấy cái mười năm chứ?
Tưởng Tĩnh Thành yên lặng nhìn, thấy chính ủy lo lắng, lúc này mới chậm rãi nói: Anh cái gì cũng đều nói cả rồi, còn bảo tôi nói gì nữa đây?
Nghe anh mở miệng, lúc này chính ủy mới nở nụ cười, vỗ vỗ vai anh, lời nói thấm thía: Thế này mới giống nói.
Tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh mà thôi, Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh nhìn ông.
Nếu thật sự muốn theo chủ ý của anh, thì anh không hẳn muốn rời đi.
Chính ủy vừa nghe thì gấp gáp, tức giận mắng: Thằng nhóc cậu......
Nhưng ai biết câu này của ông còn chưa mắng ra thì thấy Tưởng Tĩnh Thành bỗng đứng nghiêm, cung kính lại có lực hành lễ với chính ủy.
Cảm ơn ngài!
Nháy mắt, hốc mắt chính ủy suýt nữa cũng sắp đỏ, thằng nhóc này chính là rất có tâm huyết.
**
Quan mới nhậm chức đều có ba đám lửa*, chỉ là Ngôn Dụ không ngờ, đám lửa đầu tiên này sẽ đốt đến trên người cô.(三把火* ba đám lửa: 新官员上任后,常常做出几件事以表现自己的才干和革除时弊的决心,过后也就一切如旧。说白一点,就是给人下马威,让众将军心服口服。Sau khi các quan mới nhậm chức, họ thường thực hiện một vài điều để thể hiện tài năng của họ và giải quyết để loại bỏ những bất lợi. Sau đó, mọi thứ đều như trước. Nói thẳng chút là ra uy với người khác, để mọi người tâm phục khẩu phục.)
Thực ra trước khi Ngôn Dụ đến, đã xem tư liệu của khu vực Trung Quốc. Bởi vì mấy năm nay kinh tế phát triển nhanh, cả Trung Quốc đối với nhu cầu về trang sức cũng tăng nhanh. Đặc biệt là hai năm nay, thương hiệu xa xỉ của nước ngoài cũng bắt đầu chú trọng thị trường Trung Quốc, hợp tác với giới thời trang Trung Quốc càng nhiều hơn.
Dựa theo kế hoạch, quảng cáo trang sức mới nhất quý này muộn nhất phải hoàn thành vào cuối tháng sau, Ngôn Dụ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người đối diện, nhẹ giọng hỏi: Vậy mà bây giờ cô nói cho tôi biết, cô ngay cả nhiếp ảnh gia cũng không tìm được?
Xin lỗi, giám đôc Ngôn, lúc giám đốc tiền nhiệm đi quả thực quá vội vàng, tôi cũng là tạm thời thay thế, Hồ Sam có lý lịch ở bộ phận quan hệ xã hội cực sâu, trước đây Ngôn Dụ chưa đến, cô ta từng tạm giữ chức vụ giám đốc của bộ phận quan hệ xã hội.
Vốn tưởng có thể thuận lợi chuyển chính thức, nhưng không ngờ, một vòng lại bị đánh trở lại nguyên hình.
Huống hồ buổi chiều Ngôn Dụ còn gọi cô ta vào phòng làm việc, hỏi thăm tình hình chụp ảnh quảng cáo, cô ta đương nhiên cho rằng Ngôn Dụ là đang tìm cô ta phiền toái.
Vì thế cô ta lập tức thoái thác trách nhiệm.
Ngôn Dụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta, hỏi tiếp: Tôi đã xem mấy nhiếp ảnh gia mà các người chọn, cô lật lật văn kiện trong tay, mấy tấm này đều là sơ yếu lý lịch của nhiếp ảnh gia, Đều không đủ tốt.
Bốn chữ, dứt khoát phủ định.
Hồ Sam có hơi khó xử, đỏ mặt, nhìn cô nói: Mấy vị này đã là nhiếp ảnh gia hàng đầu trong nước......
Ngón tay lật tư liệu của Ngôn Dụ ngừng lại, giọng nói Hồ Sam cũng dừng lại theo.
Cô nhìn Hồ Sam, vẻ mặt cũng không nghiêm túc, chỉ là đôi mắt đen láy kia lại nhìn chằm chằm, khiến chút may mắn nơi đáy lòng người ta giống như không có chỗ nấp.
Hồ Sam chột dạ cúi đầu: Thực ra còn có một người, xác thực là người được chọn thích hợp. Chỉ là gần đây cô ấy đang giảm lượng công việc, rất khó mời được.
Còn có người mà công ty chúng ta không mời được? Ngôn Dụ tiếp tục cúi đầu xem văn bản đặt kế hoạch, vẻ mặt thờ ơ.
Mãi đến khi Hồ Sam thấp giọng nói ra một cái tên, thì Ngôn Dụ ngừng lại, sau đó trên mặt hiện lên ý cười, Hoắc Từ? Nhiếp ảnh gia mà cô nói tên Hoắc Từ?
Hồ Sam tưởng cô vừa về nước, không quá hiểu nhiếp ảnh gia trong nước, lập tức gật đầu, giới thiệu: Phải, vị nhiếp ảnh gia này là người có giá trị cao nhất trong giới nhiếp ảnh trong nước hiện nay, hơn nữa quảng cáo cô ấy chụp hiệu quả luôn rất tốt, còn từng đạt giải thưởng quốc tế. Năm ngoái cô ấy đã tổ chức một triển lãm ảnh, thu hút được tiếng vang rất lớn trong công chúng.
Nhưng là năm nay cô ấy vừa kết hôn, nghe nói sau khi kết hôn muốn giảm lượng công việc, nửa năm gần đây dường như đều không có thời gian......
Đây đều là kiếm cớ, Ngôn Dụ cười lạnh. Mấy ngày trước lúc cô ăn cơm gặp được Hoắc Từ, ngày hôm sau cô ấy còn phải vội đi Thượng Hải làm việc, chỗ nào giống giảm lượng công việc.
Cô xác định là nhiếp ảnh gia giảm lượng công việc, hay là các người không để tâm? Ngôn Dụ không thích kiểu kiếm cớ này.
Tôi đến làm việc với cô ấy, các người phụ trách ra phương án, chỉ có một tuần.
Buổi chiều, bởi vì nhãn hiệu trang sức cao cấp MEQUEEN dưới trướng của tập đoàn Liên hợp mở cửa hàng thương hiệu ở Bắc Kinh, đến thời điểm sẽ mời ngôi sao và người tài của giới thời trang có sức ảnh hưởng ở trong nước tuyên truyền tạo thanh thế.
Ngôn Dụ mang theo vài người của bộ phận quan hệ xã hội, đến cửa hàng thương hiệu khảo sát trước.
Bởi vì cửa hàng thương hiệu dự kiến sẽ mở vào tháng sau, vì vậy đến trong cửa hàng, bên ngoài cửa hàng đang được bao phủ bởi một bảng quảng cáo cực lớn.
Ngôn Dụ đang thảo luận chuyện khai trương với Hồ Sam, ai biết lại có một người đàn ông dẫn theo người vào, trong tay còn xách đầy cà phê và điểm tâm ngọt.
Biết mọi người hôm nay vất vả, vừa khéo chúng tôi cũng quay phim gần đây, nên đến thăm một chút.
Giọng người đàn ông dịu dàng, nói chuyện mắt luôn phóng điện, lại khiến mấy cô gái nhìn không chớp mắt.
Ngôn Dụ chưa từng thấy anh ta ở công ty, nên hỏi Hồ Sam: Đây là người của bộ phận nào?
Đây không phải người của công ty chúng ta, Hồ Sam thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, cẩn thận nói, Vị này là người quản lý của Mạnh tiểu thư, chị cũng biết Mạnh tiểu thư hiện nay là đối tượng khảo sát của công ty chúng ta, nói không chừng ngày nào đó có thể trở thành đại sứ hình tượng của công ty chúng ta.
Qua mấy ngày ở cùng, cô ta biết giám đốc Ngôn này thực ra cũng không khó chung đụng, mặc dù cô là người hơi lạnh nhạt, trên công việc chỉ yêu cầu nghiêm khắc, cũng sẽ không thật sự làm khó cấp dưới. Ngược lại, thật sự gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết, thì cô lại là người nghĩ cách trước tiên.
Cấp trên thế này, dù không thể làm bạn, nhưng cũng khiến người ta phục.
Ngôn Dụ nhìn người quản lý đang chia cà phê và đồ ngọt cho mọi người, vẫn là Hồ Sam hỏi: Giám đốc Ngôn, chị cũng quan sát nơi này hai tiếng rồi, nếu không nghỉ ngơi trước một lát, tôi lấy qua cho chị ly cà phê nhé.
Không cần, tôi ra ngoài hít thở không khí trước, Trước khi đi, Ngôn Dụ quay đầu dặn dò Hồ Sam: Tất cả trang trí trong cửa hàng còn chưa tiết lộ, cho nên cần phải quan sát kỹ mỗi một người, không cho phép chụp ảnh. Đặc biệt là nhân viên từ ngoài đến.
Hồ Sam vội vã gật đầu, cô ta biết nguyên tắc của công ty.
Bởi vì trong cửa hàng có WC, nên Ngôn Dụ tùy tiện đẩy cửa đi vào, mở nắp bồn cầu ngồi lên. Cô lật túi xách trong tay, thực ra cô luôn mang theo thuốc lá bên mình, chỉ là không hút mà thôi.
Cô vừa ngồi một lúc, định ra ngoài, thì có hai người đi vào.
Cậu nói xem Tôn Gia Minh này thật đủ hào phóng, ngay cả trà chiều cũng mời của khách sạn năm sao, tớ nghe nói...... Cô gái nói chuyện, nhìn xung quanh một vòng, đè thấp giọng nói: Tớ nghe nói lần trước anh ta còn tặng cho quản lý Hồ một túi xách Channel mấy vạn lận đó.
Có thể không hào phóng sao? Nếu thật sự đã giao tiếp với quản lý Hồ, đến lúc lựa chọn đại sứ hình tượng, cũng có thể ra chút sức không phải à. Đây là nhìn chằm chằm vị trí đại sứ hình tượng thương hiệu trang sức của công ty chúng ta, chứ nếu không có thể dùng sức lớn vậy chắc.
Đây là lời của một người khác nói, giọng điệu mang theo sự trêu đùa, có vẻ chướng mắt.
Cô gái mở miệng trước mỉm cười: Vậy tớ thấy bàn tính này của anh ta tính sai rồi, bây giờ quản lý Hồ lên trời còn có một giám đốc Ngôn đó. Cậu cũng nhìn thấy trang phục hàng ngày của giám đốc Ngôn rồi chứ, tớ thật sự thích chết cái túi xách Tửu thần hiệu Gucci hôm nay cô ấy đeo í, là số lượng hạn chế đó, rất khó mua.
Cũng chưa chắc, cậu không phải chưa từng nghe nói bối cảnh của Mạnh Thanh Bắc đấy chứ, nếu cô ta thật sự muốn lấy, tớ cảm thấy có triển vọng đấy.
Rõ ràng cô gái nói chuyện trước được khơi dậy hứng thú, cô ấy ý vị hỏi: Trong nhà Mạnh Thanh Bắc có bối cảnh?
Bắt đầu từ khi cô ta debut thì đã truyền rồi, nghe nói người ta thế nhưng là công chúa thật đó......
Thế là hai người vừa rửa tay vừa nói vừa cười, cho đến khi giọng nói dần biến mất.
Sau khi xác định bên ngoài không có người, Ngôn Dụ mới chậm rãi đẩy cửa WC ra, đối diện chính là tấm kính rộng rãi lại sáng rực, có thể thấy rõ vẻ mặt của cô.
Buồn cười. Nếu Mạnh Thanh Bắc là công chúa thật, vậy thì cô là gì?