Một nhóm chiến sĩ không sợ trời không sợ đất, giờ phút này đều há hốc mồm, trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ ngạc nhiên.
Mẹ nó!!!
Đây là tình huống gì chứ?
Vương Triều Dương có lẽ là người ngạc nhiên nhất, bởi vì khách mời là anh dẫn dắt, cho nên anh luôn rất quen thuộc với mấy người này. Ngôn Dụ và doanh trưởng......
Nhưng doanh trưởng nhà mình lúc huấn luyện, đừng nói là nương tay với Ngôn Dụ, mà với ai anh cũng nghiêm khắc như nhau.
Dù sao giây phút này mọi người cũng đều cảm thấy choáng váng.
Ngôn Dụ nhìn vẻ mặt này của họ, biết họ trước đó thực sự không biết. Cho nên cô còn đặc biệt dịu dàng vẫy tay với mọi người: Chào mọi người, tôi là Ngôn Dụ.
Họ đều biết mà.
Thế nhưng câu tiếp theo, cô khẽ mỉm cười: Là bạn gái của doanh trưởng mọi người.
Được lắm, lính dưới tay mình, đột nhiên trở thành chị dâu của mình. Điều này quả thực là......
Vẫn là Tưởng Tĩnh Thành khá hảo tâm, định cho lính của anh chút thời gian để thích ứng, kéo tay Ngôn Dụ, trực tiếp nói: Các cậu đi làm việc trước đi, tôi dẫn Ngôn Dụ đến ký túc xá tham quan một chút.
Mọi người hoàn toàn dại ra mắt nhìn Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ rời đi.
Không đi được bao xa, thì Ngôn Dụ bật cười trước. Thực ra vẻ mặt hoảng sợ của đám người Vương Triều Dương vừa rồi, thật sự rất buồn cười, nhất là mắt Vương Triều Dương vốn đã to, giờ phút này trừng lên thì càng to hơn.
Cười cái gì, Tưởng Tĩnh Thành nghiêng đầu nhìn cô, vẻ như anh rất không hiểu em đang cười cái gì.
Ngôn Dụ nắm tay anh, càng thêm vui mừng, rất vui vẻ xoay đầu, hơi nhướng lên, còn giả vờ với cô nữa à.
Nhưng nói thật, lần này vào quân doanh quen thuộc này lần nữa, cảm giác thật sự không giống nhau.
Lúc trước Ngôn Dụ là đến tham gia huấn luyện, vừa vào đã huấn luyện đến nỗi mất phương hướng. Lần này thì chạy thẳng đến ký túc xá của Tưởng Tĩnh Thành, còn có thể tham quan một phen.
Lúc đó các cô ở đây, bọn Hứa Tiếu đã rất tò mò ký túc xá của Tưởng Tĩnh Thành.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy giường chiếu sạch sẽ, chiếc chăn màu xanh quân đội vẫn được xếp thành miếng đậu khuôn, vuông vức. Nhưng Tưởng Tĩnh Thành mỉm cười, đưa tay sờ đầu cô cười nói: Hôm nay em đến kiểm tra nội vụ đấy à.
Ngôn Dự hơi ngớ người, đây là ý gì chứ?
Tưởng Tĩnh Thành chỉ cái chăn trên giường, nói: Thứ này là cũng là ngày đầu tiên anh đến nơi này, Vương Triều Dương gấp giúp anh đấy, lúc kiểm tra nội vụ, thì lấy ra dùng.
Họ là sĩ quan, cho nên bình thường sẽ không kiểm tra ký túc xá của sĩ quan. Cũng chỉ là thỉnh thoảng mới đến.
Đơn vị trước đây Tưởng Tĩnh Thành ở, cũng không yêu cầu cao với nội vụ, nên trên những chuyện này, anh luôn đều là gà mờ.
Ngôn Dụ không ngờ đáp án lại là thế này, cô bỗng bật cười.
Thực ra ký túc xá của Tưởng Tĩnh Thành cũng chẳng có gì đẹp, chỉ có một cái giường đơn, tiếp theo thì có tủ. Trên bàn để một cái laptop, thoạt nhìn là đồ dùng riêng của Tưởng Tĩnh Thành.
Ngồi một lát, anh rót cho em ly nước, Tưởng Tĩnh Thành kéo ghế tới, bảo Ngôn Dụ ngồi xuống.
Ngôn Dụ thấy anh không tự nhiên, cũng buồn cười nói: Không cần đâu, em không khát.
Tưởng Tĩnh Thành cũng biết thế, nên anh dứt khoát không bận bịu nữa, mà trực tiếp ngồi xuống giường, sờ sờ đầu mình, cười nói: Nói thật, chỗ này quả thực chả có gì vui để chơi cả.
Lời này khiến Ngôn Dụ bật cười, lúc trước anh ở sân huấn luyện mắng mình, mở miệng chính là, nếu ai dám làm chuyện xấu, thì sẽ để bọn họ cút ngay lập tức.
Tưởng Tĩnh Thành thấy cô không nói chuyện, cũng lấy làm lạ.
Lúc trước anh có nói thế này đâu, Ngôn Dụ chợt sầm mặt, xoay đầu nhìn Tưởng Tĩnh Thành: Anh mắng em dữ lắm kia mà.
Thực ra về cái chuyện mắng cô này, Tưởng Tĩnh Thành biết sớm muộn cũng sẽ bị tính sổ, nhưng anh không ngờ, lại tính sổ vào thời điểm này. Anh cúi đầu, đưa tay sờ sờ túi quần mình, rất muốn hút một điếu thuốc.
Kết quả lúc Ngôn Dụ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người trên giường đột nhiên đứng dậy.
Vào lúc Ngôn Dụ còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã sáp tới, cúi người hôn lên môi cô. Ngoài cửa sổ vẫn là hàng cây xanh ngát, gió nhẹ lay động, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung lướt nhẹ qua gò má anh, hơi ngưa ngứa.
Tay Tưởng Tĩnh Thành vuốt nhẹ sau cổ cô, dịu dàng lại có lực.
Anh tiểu Thành, Ngôn Dụ hơi hé mắt, mềm mại nhìn anh.
Vào lúc nụ hôn của Tưởng Tĩnh Thành sắp rơi xuống, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Hai người đều bị giật mình, Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng cười, lúc này mới buông người ra, đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy Lưu Minh Siêu đứng ở cửa, Tưởng Tĩnh Thành cũng không giấu diếm, trực tiếp mở rộng cửa.
Cho nên anh ta vừa liếc vào thì thấy Ngôn Dụ ngồi trong phòng.
Ngôn Dụ lúc này cũng đứng dậy, chào hỏi với Lưu Minh Siêu: Chỉ đạo viên đã lâu không gặp.
Cậu, Ngôn Dụ đến đấy à, Lưu Minh Siêu cố nhịn, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: Tôi tìm doanh trưởng có chút chuyện, nếu không chúng ta ra ngoài nói trước đi.
Nói xong, cũng mặc kệ Tưởng Tĩnh Thành có đồng ý hay không, trực tiếp kéo người đi.
Tưởng Tĩnh Thành cứ bị anh lôi kéo, đi đến cầu thang hành lang bên ngoài, mới dừng lại.
Sắc mặt Lưu Minh Siêu rất kém, vừa xoay người, vẫn chưa nói chuyện, chỉ thở dài, đây con mẹ nó là chuyện gì chứ.
Anh ta hỏi: Cậu có biết chuyện này là vi phạm quy định không, nếu bị người ta biết được, e rằng cậu sẽ phải......
Tưởng Tĩnh Thành không vội giải thích, ngược lại rất buồn cười hỏi anh ta: Vi phạm chỗ nào?
Cậu còn cứng miệng, nữ khách mời người ta đến tham gia huấn luyện, cậu bèn lợi dụng chức vụ, đến lúc đó cho dù nói thế nào, thì cũng là cậu chịu thiệt đấy. Huống hồ người đến tham gia chương trình này, làm gì có người nào bình thường chứ, lần sau bị truyền thông đưa tin, thì sẽ thổi phồng lên cho mà xem.
Lưu Minh Siêu dường như có thể nhìn thấy được dáng vẻ bị mắng thành chó trên mạng của Tưởng Tĩnh Thành.
Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi với Ngôn Dụ là yêu đương bình thường, có trở ngại gì người khác đâu.
Lúc này Lưu Minh Siêu mới cảm thấy anh thật sự là mềm cứng đều không ăn, vì thế anh ta thở dài nói: Không phải tôi nói Ngôn Dụ không tốt, tôi chỉ sợ người khác cảm thấy cậu lợi dụng ghi hình chương trình, mới ở cùng với Ngôn Dụ.
Mười bảy tuổi tôi đã biết cô ấy, ai nói với anh là bọn tôi vì chương trình mới ở cùng nhau?
Vẻ mặt Tưởng Tĩnh Thành buồn cười, nhưng lúc này trên mặt Lưu Minh Siêu lại bất ngờ.
Anh ta mù mờ hồi lâu, mới mở miệng: Cậu nói gì cơ?
Hai chúng tôi là người một đại viện, từ nhỏ đã quen biết, trước khi cô ấy đến chương trình, đã là bạn gái tôi. Sau khi tôi huấn luyện xong, nhìn thấy khách mời chương trình mới biết có cô ấy.
Lưu Minh Siêu nghẹn chặp lâu, cuối cùng mới nặn ra được một câu: Cậu con mẹ nó nhịn giỏi thật.
Tưởng Tĩnh Thành khẽ cười, thế nhưng Lưu Minh Siêu lại xoay đầu bỏ đi, dường như lười phải nói nhảm thêm một câu với anh nữa vậy. Anh xem anh đã chọc tức con người hiền lành này rồi đấy.
Sau khi anh trở về, Ngôn Dụ còn hỏi: Chỉ đạo viên đến làm gì đấy anh?
Nghe nói em đến, nên tới xem thử, Tưởng Tĩnh Thành lúc này đã bắt đầu trợn mắt nói mò rồi.
Đến trưa, Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô đi nhà ăn ăn cơm. Nơi này Ngôn Dụ cũng không phải đến lần đầu tiên, nhưng lần này đi vào vẫn có hơi căng thẳng.
Lúc họ đến, đúng lúc tất cả chiến sĩ đều đã ngồi xuống ăn cơm.
Bởi vì trong quân doanh thỉnh thoảng cũng có người nhà đến thăm, chỉ là người nhà lần này, thật sự khiến mọi người vỡ mắt kiếng.
Tưởng Tĩnh Thành luôn thản nhiên, hai tay đút túi, đi ở phía trước.
Ngôn Dụ đi theo phía sau anh.
Hai người bưng khay định đi lấy cơm ăn, cũng không biết là ai hô: 1,2,3.
Sau đó trong nhà ăn, bốn năm trăm người, chợt đồng thanh hô vang.
Chị dâu, xin chào.