Giọng nói của Thiệu Nghi rất dịu dàng, không phải là loại mềm mại đáng yêu, mà giống như một cơn gió mát, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng.
Mạnh Tây Nam yên lặng ngồi đó, cả người vẫn nặng nề, nhưng không giống với vẻ mê mang bất đắc dĩ như vừa rồi nữa.
Anh vừa muốn nói chuyện, thì một bàn tay trắng nõn mềm mại, khẽ phủ lên mu bàn tay anh đang chống ghế. Nơi này là tầng phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, xung quanh rất sạch sẽ, ngoại trừ tiếng sấm ầm vang bên ngoài.
Cho nên, đừng lo lắng, anh còn rất nhiều rất nhiều thời gian, có thể bù đắp.
Thiệu Nghi hất đầu, mỉm cười nói.
Lần này Mạnh Tây Nam mới nhìn cô, cô không phải kiểu đại mỹ nhân kinh diễm, ngũ quan dịu dàng thanh lệ, mày liễu cong cong, sống mũi rất cao, lúc cười lên, gò má sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, rất rất nhạt. Cô mặc áo lông màu đỏ sậm, đây là cái áo sáng màu duy nhất trên người cô, nhưng không bất ngờ.
Thực ra cô là kiểu con gái rất nhiều nam sinh đều yêu thích.
Dịu dàng nhưng lại không yếu đuối, gia đình hòa thuận, bốn chữ này, hình dung rất thỏa đáng về cô.
Đột nhiên Mạnh Tây Nam cảm thấy, anh rất khốn nạn.
Cô gái như Thiệu Nghi, đáng được đối xử nghiêm túc. Nhưng anh lại tùy tiện hẹn cô ăn cơm, anh có từng nghĩ muốn chính thức qua lại với cô, theo đuổi cô không?
Thực ra Mạnh Tây Nam cũng không phải hoa hoa công tử, thậm chí đời sống cá nhân của anh còn đơn giản hơn.
Cân nhắc rất lâu, lúc ánh mắt Mạnh Tây Nam lần nữa rơi trên người Thiệu Nghi, thì vẻ mặt anh đã thoải mái hẳn lên.
Cô gái này đủ tốt, trong lòng anh thật sự đã từng nghĩ như thế.
Thiệu Nghi thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, nụ cười hơi ngưng trệ, đang định xoay đầu đi, không nhìn anh, thì cả người bị cánh tay ôm vào trong vòm ngực rắn chắc.
Thiệu Nghi, Mạnh Tây Nam ôm cô, trái tim nóng bỏng, trong đột nhiên, anh có rất nhiều lời muốn nói.
Cô bỗng nhiên xuất hiện, vào thời điểm này.
Nói cho anh biết, Mạnh Tây Nam không sao đâu, cho dù có sai, thì anh cũng có thể thay đổi.
Em, rõ ràng lời đã đến bên miệng, nhưng bởi vì cơ thể hai người dán chặt, nên anh cảm nhận được cô gái trong ngực hơi căng thẳng, đang run run, giống như dòng điện rất nhỏ chạy lên cơ thể hai người họ.
Anh đưa tay vuốt nhẹ sau cổ cô, giọng rất khẽ nói; Đừng sợ.
Em không sợ, Thiệu Nghi vùi trong ngực Mạnh Tây nam, cô lại không phải cô bé mười tám tuổi, có gì hay mà sợ chứ. Cô, cô chỉ là đang run thôi mà.
Mạnh Tây Nam nghe cô cứng miệng vậy, chợt mỉm cười, thấp giọng đùa: Vậy em run cái gì?
Thiệu Nghi: ......
Cô chỉ muốn đẩy người đàn ông này ra, dãy giụa thoát ra khỏi ngực anh. Nào biết cô vừa đẩy, thì hơi thở nóng bỏng của người đàn ông dán bên tai cô, sau đó cô nghe thấy anh nói: Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.
Khoảnh khắc này, bỗng nhiên cô cảm thấy, cô còn không bằng cô lúc mười tám tuổi.
Chí ít lúc mười tám tuổi, cô sẽ không vì lời nói của một người đàn ông, mà đỏ mặt, tim đập giống như có thể vọt ra khỏi miệng bất cứ lúc nào.
Thiệu Nghi, anh lại gọi cô, lúc này gò má Thiệu Nghi nóng bừng, chỉ ậm ừ một tiếng. Trong lòng Mạnh Tây Nam mềm nhũn, thấp giọng nói: Em có muốn......
Nào biết còn chưa nói xong, hai người liền nghe được một tiếng ho khẽ bên cạnh.
Đến khi hai người nhìn qua, thì thấy một người đàn ông trung niên mặc quân trang, đang mỉm cười nhìn họ. Đầu Thiệu Nghi ong ong nổ tung, cô đương nhiên biết nhà Ngôn Dụ xuất thân trong đại viện, nói vậy vị trước mặt này, chính là bố của Mạnh Tây Nam đi.
Quả nhiên, Mạnh Tây Nam buông cô ra đứng dậy, gọi người đàn ông một tiếng: Bố.
Thiệu Nghi vội vàng đứng theo dậy, đỏ ửng trên mặt còn chưa tan, nhưng vẫn cung kính khom lưng chào Mạnh Trọng Khâm, nghiêm túc nói: Xin chào, bác trai.
Mạnh Trọng Khâm mỉm cười nhìn Thiệu Nghi, có những cô gái chính là kiểu vừa liếc mắt, thì sẽ khiến cho bạn thích.
Mà Thiệu Nghi trước mắt, chính là như thế.
Ông luôn là một ông bố tiến bộ, lúc Tống Uyển gấp gáp muốn giới thiệu đối tượng cho con trai, ông chính vì thái độ ung dung, mà đã bị Tống Uyển hung hăng oán hận một trận. Bây giờ xem ra, tiểu tử này cuối cùng cũng không làm ông mất mặt.
Mạnh Trọng Khâm quét mắt nhìn con trai, lúc này mới mỉm cười hỏi: Là bạn của Tây Nam à?
Thiệu Nghi có hơi không biết phải trả lời thế nào, nếu chỉ là bạn gái, nhưng vừa rồi ôm nhau đã bị người lớn nhìn thấy, nên sẽ không bị cho là không chừng mực chứ. Cô có chút phiền não, hoàn toàn quên mất rằng, cô đã bắt đầu để ý cái nhìn của trưởng bối nhà Mạnh Tây Nam.
Cho đến khi Mạnh Tây Nam đưa tay kéo nhẹ bàn tay cô, nắm trong lòng bàn tay.
Bàn tay anh dày rộng lại ấm áp, lòng bàn tay rắn chắc có thể bao trọn bàn tay cô.
Bố, cô ấy tên Thiệu Nghi, Mạnh Tây Nam nghiêng đầu nhìn Thiệu Nghi, rồi nghiêm túc nói với Mạnh Trọng Khâm: Là bạn gái con.
So với vẻ mặt đầy hoảng sợ của Thiệu Nghi giờ phút này, Mạnh Trọng Khâm ngược lại rất vui vẻ, còn gật đầu nói: Mẹ con đã nghỉ ngơi rồi, Tây Nam con trở về bảo dì Lý lấy chút đồ dùng hàng ngày của mẹ đến đây.
Mạnh Tây Nam gật đầu, bây giờ anh đã biết Tống Uyển vì sao lại nằm viện, trong nhà này, e rằng chỉ có bố anh là không biết thôi.
Bác trai, dì đã nghỉ rồi, vậy thì lần sau cháu lại đến thăm dì ạ, Thiệu Nghi cũng sợ quấy rầy Tống Uyển, nên khẽ nói.
Mạnh Trọng Khâm nhẹ nhàng gật đầu, còn cười nói: Có lòng là được rồi.
Sau khi Mạnh Trọng Khâm đi vào, vẻ mặt Thiệu Nghi buồn bực, Anh không nên gạt bố anh như vậy.
Vậy bây giờ anh hỏi vấn đề này có được không, anh rũ mắt nhìn cô, nói nghiêm túc.
Thiệu Nghi, em có bằng lòng làm bạn gái anh không?
Thiệu Nghi trố mắt nhìn, thứ tự này cũng quá không hợp thói thường đi, gặp người lớn trước rồi mới hỏi đến cái này......
Bằng lòng, anh áp sát, Thiệu Nghị không nhịn được lùi về sau hai bước, kết quả suýt thì đụng lên bức tường phía sau, Mạnh Tây Nam bước nhanh một bước, đưa tay ôm eo cô, lúc này mới tránh để đầu cô đụng lên.
Anh mỉm cười thấp giọng hỏi: Hay là bằng lòng?
Thiệu Nghi: Chỉ có một lựa chọn này thôi?
Cô nhỏ giọng lầm bầm, nhưng Mạnh Tây Nam lại nghe được, anh gật đầu: Chỉ có một lựa chọn này thôi.
Cho nên đáp án cũng chỉ có thể có một.
**
Sau khi Ngôn Dụ về nhà, thì lập tức điện thoại cho Quý Khải Phục. Đến khi cô nhớ ra lúc này bên Mỹ đang là khuya, thì bên kia điện thoại đã kết nối.
Ngôn Ngôn, giọng Quý Khải Phục rất trầm, mang theo mấy phần khàn khàn.
Ngôn Dụ cảm thấy có lỗi: Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.
Lúc này Quý Khải Phục đã mở điện đầu giường, ngồi dựa lên giường, mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng xõa trước mắt, có lẽ chỉ có khi đang ngủ, anh mới có dáng vẻ hiếm thấy thế này.
Anh day day mi tâm, khẽ nói: Không sao, gấp gáp điện thoại sang như vậy, là có chuyện gì sao?
Người phụ nữ tên Vu Lệ Khanh bên cạnh Quý Viễn Hồng kia, anh còn có thêm tư liệu của bà ta không? Ngôn Dụ hỏi.
Quý Khải Phục đã xốc chăn lên chân không xuống giường, trong căn hộ cao cấp ở Manhattan, lúc này rất yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy trong phòng khách chậm rãi vang lên, là bể cá nhiệt đới anh nuôi.
Anh không thích trong căn hộ có người ngoài, cho nên dù là giúp việc giúp dọn dẹp đồ đạc, cũng không được phép nghỉ lại ở nơi này.
Tư liệu về phương diện nào? Quý Khải Phục hỏi, lúc này anh đã đi đến phòng bếp, rót cho mình ly nước.
Ngôn Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời buổi chiều ánh mặt trời vẫn còn tươi đẹp, giờ phút này bầu trời mù mịt như sắp mưa, sấm chớp đã nổ ầm trên bầu trời, nhưng lại không rơi xuống một giọt mưa.
Cô chậm rãi đi đến cửa sổ, đưa tay đẩy cửa ra, ầm, phía chân trời chợt xẹt ra một tia chớp.
Xẻ đôi ánh sáng nơi chân trời, giống như muốn cắt ngang bầu trời xám xịt từ bên trong.
Chứng cứ có thể để bà ta ngồi tù, đến chết, Ngôn Dụ mặt không biểu tình nhìn màn mưa ùn ùn kéo đến ở bên ngoài.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng ly nước.
Lúc anh đến gần, Ngôn Dụ nói thêm một câu, rồi cúp máy. Tưởng Tĩnh Thành thuận tay đưa ly nước cho cô, cau mày: Sao em không nghỉ thêm một lát?
Ngôn Dụ lắc đầu, Em không sao.
Ngược lại chỉ cần cô vừa nằm lên giường, thì sẽ nghĩ đến mẹ Thành và anh trai Thành Thực. Loại cảm giác không thông suốt kia, cứ quấn lấy cô, khiến cô không dám ngừng lại dù chỉ một khắc.
Chỉ cần em nhắm mắt lại, thì sẽ nghĩ đến những chuyện đó, Ngôn Dụ ôm tay, bên ngoài mưa như trút nước, giống như đang quét sạch thế giới này.
Nhưng có những cái nghiệp, cho dù là cả một đời, cũng không nên được tha thứ.
Tưởng Tĩnh Thành để ly nước lên bàn bên cạnh, mắt anh cũng theo ánh mắt cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngôn Ngôn, đừng lo lắng, lần này anh sẽ luôn cùng em.
Lần này, anh sẽ không giống lần trước, để em đơn độc chiến đấu, một mình im lặng chịu đựng tất cả nữa. Đến khi anh đưa tay nắm lấy tay cô, thật chặt, Chuyện em muốn làm, anh đều sẽ hoàn thành thay em.
Vừa đến thứ hai, công ty quản lý của Mạnh Thanh Bắc liền nhận được điện thoại của hai tổ tiết mục, một cái là chương trình quân sự kia, yêu cầu hủy hợp đồng, bởi vì Mạnh Thanh Bắc dính vào scandal, không phù hợp với chương trình tích cực của họ.
Sau khi chuyện của Tôn Gia Minh lộ ra, mặc dù Mạnh Thanh Bắc đã rời khỏi hiện trường, nhưng về sau lại đi đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.
Cuối cùng được phía cảnh sát tuyên bố, hóa ra đêm đó cô ta cũng ở hiện trường. Mặc dù xét nghiệm ma túy của cô là trong sạch, nhưng xuất hiện ở nơi này, đối với thanh danh của cô ta mà nói, đã mang tính hủy diệt.
Mạnh Thanh Bắc đã đoán được, chương trình này sớm muộn cũng sẽ đá cô ta ra ngoài.
Dù sao công ty Ngôn Dụ cũng tài trợ cho chương trình này, cô lại là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, có quyền quyết định trực tiếp. Nhưng Mạnh Thanh Bắc không ngờ là, không qua một buổi sáng, thì một chương trình khác cũng gửi thông báo đến, sau khi cô ta kết thúc công việc trong tay, tổ tiết mục sẽ không hợp tác với cô ta nữa.
Liên tiếp mấy ngày, thậm chí ngay cả các công ty cô ta làm đại diện phát ngôn, cũng có ba công ty bỏ cô ta đi.
Cuối cùng, cô ta vẫn không nhịn được, điện thoại cho Ngôn Dụ.
Vốn chỉ là ôm một chút hy vọng, thế nhưng điện thoại lại kết nối rất nhanh.
Mạnh Thanh Bắc, giọng của Ngôn Dụ hời hợt truyền đến, trong lòng Mạnh Thanh Bắc rụt lại, có một loại sợ hãi còn chưa mở miệng, thì đã dâng lên trong lòng.
Giờ phút này Ngôn Dụ ngồi trên ghế lưng cao, trên tay cầm một cây bút.
Cô bây giờ là đang báo thù tôi sao? Mạnh Thanh Bắc cắn răng hỏi.
Ngôn Dụ khẽ cười: Vậy nếu không thì sao?
Cô đừng quá đáng quá, Mạnh Thanh Bắc nghiến răng.
Ngôn Dụ chợt nắm chặt bút bi trong tay, cô hỏi: Cô quan tâm mẹ không? Bà đã nuôi dưỡng cô mười bốn năm, cho dù sau này đưa cô đi, nhưng tất cả sinh hoạt phí của cô, đều là Mạnh gia chúng tôi cho, họ gần như là nuôi lớn cô. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, cô có một câu quan tâm bà không?
Cô không có, giọng nói của Ngôn Dụ bỗng nhàn nhạt: Gen, quả nhiên không thể gạt người.
Cho nên, đừng quỳ xuống cầu xin quá sớm, tôi sẽ không nương tay.