Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Chương 18: Chương 18




Màng nhĩ tựa như đang nhảy thình thịch, loại cảm giác nhịp tim tăng nhanh một chút, khiến Nhan Hàm phải xoay đầu về một phía khác. Nhưng mặc dù cô quay đầu, vẫn không nén được bờ môi vểnh lên.

Anh nói anh đứng về phía cô.

Khóe miệng Nhan Hàm hơi mím lại, đợi khi cô cắn nhẹ cánh môi sắp không nhịn được ý cười, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Nhan Hàm cầm di động đưa tới trước mặt nhìn thoáng qua, tên ghi chú biểu hiện trên màn hình khiến bờ môi cô rũ xuống, rốt cuộc không còn dáng vẻ nhẫn nhịn ban nãy.

Cô dùng tay ra hiệu nhận điện thoại với Bùi Dĩ Hằng, đi sang bên cạnh bắt máy.

Khi Bùi Dĩ Hằng đứng tại chỗ chờ cô, anh thấy cô gái dán điện thoại bên tai, gục đầu nhìn xuống đất, mũi chân đá nhẹ bậc thềm ven đường.

Tuy rằng không nghe rõ lời cô nói, nhưng cô lúc thì nhíu mày, lúc thì vươn ngón tay không ngừng quấn tóc mai.

Rốt cuộc đợi khi cô cúp máy, cả người không hề vui vẻ như ban nãy, trông có chút ủ rũ.

Cô gục đầu, buồn bã ỉu xìu đi tới, thấp giọng nói: “Tôi phải về nhà một chuyến, hôm nay không thể nào cùng cậu đi về.”

“Trong nhà có việc sao?” Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô.

Nhan Hàm lắc đầu, nhưng toàn thân truyền ra một thông tin, tôi, không, muốn, quay, về.

Trong nhà phái xe tới đón cô, thế nên khi đợi được xe thì Bùi Dĩ Hằng đã đi từ lâu rồi.

Tài xế vừa nhìn thấy Nhan Hàm thì rất nhiệt tình, đích thân đi xuống giúp cô mở ra cửa xe hàng ghế sau, cười hì hì nói: “Cô Nhan Nhan, lão tiên sinh bảo tôi đón cô về nhà.”

Nhan Hàm thật ra là một cô gái rất có lễ độ, cô thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Ông cụ nhà họ Nhan bình thường sống tại vùng ngoại thành, bầu không khí trong lành còn đặc biệt yên tĩnh, xung quanh có không ít ông cụ xấp xỉ tuổi với ông, thường xuyên tụ tập cùng nhau đánh cờ luyện Thái Cực, cuộc sống khỏi phải nói tự do bao nhiêu.

Trường đại học A nằm ở trung tâm thành phố, thế nên trên đường chạy sang đây thì trời chiều đã sắp xuống núi.

Lúc cô xuống xe đã thấy ông cụ đứng trong vườn hoa trước nhà mình, đang xách bình tưới cây tưới cây cỏ, bên cạnh có một chú chó corgi nhỏ đang đi lòng vòng bên chân ông.

“Nhị cẩu tử.” Nhan Hàm đi vào, hô một tiếng.

Chú chó corgi vốn đang đi vòng quanh bên chân ông cụ, bốn cái chân ngắn ngủn sải tới, chưa tới một lúc thì đã chạy đến bên chân Nhan Hàm. Nhan Hàm nửa ngồi xổm, sờ đầu nó, bộ lông nhẵn bóng trơn trượt, một đôi mắt to ngập nước nhìn cô, còn thỉnh thoảng vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm lòng bàn tay cô.

Cô dứt khoát bồng chú chó con vào trong lòng, đi tới bên cạnh ông cụ vẫn còn đang tưới nước.

“Ông nội, con về rồi.” Nhan Hàm mặt mày hớn hở nói.

Cô cười vui vẻ đến vậy, vốn chuẩn bị sẵn sàng bị ông cụ giáo huấn, lúc này ông cụ cũng có chút luyến tiếc, chỉ tức giận nói: “Nếu ông không gọi điện bảo con về, con định cả đời này cũng không trở về phải không?”

Nhan Hàm mở to hai mắt, sau đó chớp mắt nhìn ông: “Sao thế được, sao con nỡ bỏ ông chứ.”

“Chỉ biết nói xuôi tai, một chút hành động cũng không có.” Ông cụ hừ một tiếng, lúc này thoạt nhìn hạ quyết tâm, quyết định không dễ dàng buông tha cô.

Nhan Hàm mau chóng đặt Nhị cẩu tử xuống, vươn tay kéo cánh tay ông cụ, làm nũng yếu ớt nói: “Ông nội, nếu không hôm nay con thể hiện tài năng với ông, ông không phải thích nhất món gạch cua đậu hủ do con nấu sao, nói có phong phạm hồi ấy của ông đó.”

Hồi còn trẻ ông cụ là một đầu bếp, sau khi già rồi, lúc có tiền tài công ty ông ngược lại không muốn nhắc tới.

Hồi ức yêu thích nhất chính là lúc ông mở quán ăn đầu tiên, món ăn làm ra thật sự mùi hương bay xa mười dặm, hễ là nếm qua một lần thì tuyệt đối sẽ đến lần thứ hai.

Trong chuyện dỗ dành ông cụ, Nhan Hàm có một chiêu đặc biệt độc nhất vô nhị, thế nên lúc này hai ông cháu đã vừa nói vừa cười tiến vào trong biệt thự.

Có điều ông cụ cũng không thật sự bảo cô đi nấu cơm: “Hiếm khi trở về một lần, cùng ông nội trò chuyện đi, chuyện nấu nướng để bọn họ làm là được.”

Lúc này một dì giúp việc chừng ba mươi tuổi bưng trà sang đây.

Nhan Hàm nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi một câu: “Dì này mới tới ạ?”

“Dì giúp việc trước ở quê nhà có việc đi rồi.” Ông cụ thản nhiên nói.

Nhan Hàm à một tiếng, vươn tay nhận lấy ly nước dì ta bưng tới, cô nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Dì giúp việc rõ ràng sửng sốt một cái, mau chóng lắc đầu nói: “Nên mà, nên mà.”

“Hiếm khi người trở về, cùng ông nội đánh một ván.” Ông cụ thích chơi cờ, đã thích hồi còn trẻ, câu đầu tiên thường nhắc tới bên miệng ông nào là điều kiện không tốt, hoàn toàn chẳng có điều kiện học cờ. Nếu ông thật sự học đánh cờ, thì còn có Nhiếp Vệ Bình, Thường Hạo gì chứ.

Nhan Hàm mỗi lần nghe tới đây, ông cụ nhà cô không biết ngượng gì cả, ông nội đẳng cấp thua kém người ta thì so đo gì hả.

Sau đó hai người tới phòng sách của ông cụ đánh cờ, không thể không nói, tuy rằng sức cờ của ông cụ thua kém kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng đã chơi mấy chục năm, Nhan Hàm hoàn toàn không phải đối thủ của ông.

Nhan Hàm sở dĩ muốn gia nhập nhóm cờ vây trong trường, chính là muốn luyện tập nhiều chút, sau này có thể đánh bại ông cụ.

Thực ra cô cũng không thích cờ vây, mục tiêu của cô mạnh mẽ vậy chính là vì ông cụ nhà cô.

Bởi vì ông cụ Nhan từng hứa với cô, chỉ cần ngày nào đó cô đánh thắng ông một ván cờ, ông đồng ý với cô một chuyện.

Kết quả đánh được nửa ván, Nhan Hàm phát giác nhận ra mình rơi vào thế bất lợi, cô bèn mau chóng kiếm cớ đi toilet.

Nhưng cô không nghĩ tới khi mình đi ngang qua phòng bếp, chợt nghe được hai người giúp việc vừa bận rộn vừa tán gẫu bên trong.

“Tôi thấy vị tiểu thư này tính tình thật tốt, tôi bưng trà cho cô ấy, cô ấy còn cám ơn tôi đấy.” Âm thanh rất xa lạ còn trẻ tuổi, hẳn là dì Bành vừa tới làm.

Một âm thanh khác nghe ra lớn hơn vài tuổi vang lên: “Tính cách tốt quả thật là tốt, thấy ai cũng tươi cười, cũng được ông cụ yêu mến.”

Vị này chính là dì Hứa, đã làm chừng mười năm rồi.

Kết quả dì Hứa nói xong những lời này liền nặng nề thở dài một hơi.

“Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bớt tiếp xúc với vị tiểu thư này đi, không có lợi cho cô đâu.” Dì Hứa tỏ vẻ người từng trải, chỉ điểm sai cho dì Bành là người mới.

Dì Bành lập tức khó hiểu hỏi: “Vì sao hả?”

“Lúc trước tôi không phải đã nói với cô rồi à, bố cô ấy hồi đó bị mẹ cô ấy dụ dỗ, ngay cả nhà cũng không cần mà bỏ đi. Cô nói phu nhân chúng ta có thể thích cô ấy sao? Thế nên trước đó phu nhân cứ nhắc mãi với tôi, chỉ sợ cô ấy cũng giống bố mình, bị một thằng nhóc nghèo túng đẹp mã lừa gạt.”

Nói xong dì Hứa chậc một tiếng nặng nề.

Dì Bành vừa tới làm, đoán chừng tính tình cũng thành thật, thấp giọng nói: “Tôi thấy tiền bạc cũng không quan trọng, quan trọng nhất là tính tình hai người hợp nhau, thích lẫn nhau mới tốt chứ.”

“Hầy, thế nên tôi nói cô ngây ngô mà, nhà họ Nhan có công ty trăm triệu, nhiều tiền như vậy, cô cho là gia đình nghèo khó như chúng ta sao, người ta rất coi trọng môn đăng hộ đối đấy.”

Nói tới đây, dì Hứa còn nói: “Ờ, đúng rồi, tôi phải gọi điện thoại báo phu nhân một tiếng tiểu thư đã trở về. Bằng không bà ấy lại giận tôi không báo ngay cho bà ấy biết.”

Nhan Hàm đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn toilet ở đằng trước.

Cuối cùng cô xoay người lên lầu, dùng toilet trong phòng mình.

Thực lực cô vốn kém, hơn nữa có chút tâm sự, rất nhanh thua ván cờ này.

Khi hai người đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, di động của ông cụ vang lên, ông than thở nói: “Ông không thích dùng điện thoại này.”

Nhưng nói xong rồi, ông vẫn bắt máy.

Ông nói hai câu với đối phương, rồi đưa điện thoại tới, nói: “Nào, con cũng nói hai câu đi.”

Nhan Hàm cầm điện thoại, giọng nữ bên kia vang lên, hỏi cô: “Hôm nay về ở sao?”

“Vâng, ông nội gọi điện cho cháu, ngày mai cháu trở về trường.” Nhan Hàm ngoan ngoãn trả lời, trên mặt không nhìn ra chút bất thường nào.

Đối phương hình như rất hài lòng với câu trả lời của cô, nói: “Thứ bảy này cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Nhan Hàm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới chính là một câu như vậy, thế là cô rầu rĩ lên tiếng: “Vâng, được ạ.”

Cô nói xong đưa điện thoại cho ông cụ, cũng may lần này ông nội nói hai câu liền ngại đối phương dong dài, trực tiếp cúp máy.

Bữa cơm này Nhan Hàm chẳng có khẩu vị gì cả.

*

Tới thứ bảy, bởi vì nghĩ hiếm khi cùng bà ấy ăn cơm, thế là Nhan Hàm đặc biệt chọn một bộ đồ nên hợp với thẩm mỹ của bà ấy, một chiếc đầm ren màu trắng, làn váy trên đầu gối một chút, không quá bảo thủ cũng không quá hở hang.

Cô lại mang đôi giày cao gót màu sáng, vóc dáng cô vốn cao gầy, sau khi mang vào, toàn thân trông uyển chuyển duyên dáng.

Nhưng Nhan Hàm tới chỗ đã đặt tại nhà hàng, đợi hồi lâu cũng không thấy ai đến.

Cô nghĩ người ta là người bận rộn nhiều việc, thế là không gọi điện thoại tiếp tục ngoan ngoãn chờ đợi.

Cho đến nửa tiếng sau, cô thấy một người đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện, dáng vẻ cợt nhả, cô lập tức lạnh lùng nói: “Chỗ này đã đặt trước, phiền anh đến chỗ khác ngồi đi.”

“Cô là Nhan Hàm đúng không,” người đàn ông trẻ tuổi quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, cười nhạo nói, “Không tệ đó.”

Người đàn ông trẻ tuổi lại mở miệng: “Tối nay hai chúng ta ăn cơm, cô không biết sao?”

Nhan Hàm đang muốn tức giận, đột nhiên sửng sốt.

Cô kinh ngạc nhìn đối phương: “Tôi ăn cơm với anh?”

“Đúng rồi, hai người chúng ta coi mắt mà.” Người đàn ông có vẻ rất hứng thú nhìn Nhan Hàm, gã vốn không nghĩ tới mẹ nó cô gái này không tệ, gã chỉ tùy tiện xem thử thôi, thật đúng là xinh đẹp, tuyệt đối không phải khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ, giống với những cô nổi tiếng trên mạng mà gã từng tiếp xúc, hoàn toàn khác biệt.

Mẹ nó đây chính là tiên nữ mà.

“Tôi tên là Dư Hạo.” Người đối diện cười hì hì tự giới thiệu.

Nhan Hàm vốn muốn trực tiếp bỏ đi, nhưng cô suy nghĩ, cuối cùng vẫn cố nhịn ngồi xuống. Không phải ăn một bữa cơm ư, chỉ cần coi đối diện là một con chó, cô ăn phần cô.

Cô thật sự không muốn bởi vì loại chuyện này mà lại ầm ĩ nữa.

Vì thế cô lập tức bảo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, cô gọi món rất nhanh, Dư Hạo ở đối diện thì thong thả, dáng vẻ nhàn nhã tự tại. Thừa dịp gã gọi món, Nhan Hàm cúi đầu nhìn di động một lúc.

Không ngờ gọi xong đồ ăn, khi cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Bùi Dĩ Hằng từ cửa tiến vào.

Bên cạnh anh còn đi theo một người phụ nữ, tóc ngắn bờ môi đỏ mọng, mặc một chiếc áo khoác âu phục dài kẻ sọc màu xám nhạt, bên trong phối hợp áo thun trắng váy da màu đen, lộ ra một cặp chân thẳng tắp lại trắng nõn, tỏa sáng xinh đẹp dưới ánh đèn nhà hàng.

Nhan Hàm nhìn thấy hơi ngớ ra, cho đến khi bọn họ ngồi xuống chỗ cách cô rất xa.

Bùi Dĩ Hằng ngồi tại vị trí đưa lưng về phía cô, thế nên anh không nhìn thấy Nhan Hàm.

Bữa ăn này, mặc kệ Dư Hạo ở đối diện nói gì, Nhan Hàm đều chỉ ừ có lệ hai tiếng, cô thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cô gái tóc ngắn đi cùng Bùi Dĩ Hằng.

Xem tuổi tác, chắc là chị cậu ấy nhỉ.

Đáy lòng Nhan Hàm nghĩ, ừ, nhất định là chị gái.

Kết quả giây tiếp theo, cô trông thấy cô gái tóc ngắn đột nhiên cầm lấy khăn ăn, đứng dậy lau miệng giúp Bùi Dĩ Hằng ở đối diện.

Nhan Hàm: “…”

Bên này, Bùi Dĩ Hằng mặt không biểu cảm nhìn người phụ nữ đối diện, bình tĩnh hỏi: “Chị điên rồi à?”

“Không biết lớn nhỏ,” Giản Cận Huyên khẽ cười, trực tiếp thu lại khăn ăn của mình, đầu cô hơi nghiêng qua, quả nhiên cô gái ngồi bên kia mau chóng rời khỏi, thoạt nhìn muốn đi toilet.

Giản Cận Huyên dứt khoát buông xuống dao nĩa trong tay, một tay chống cằm, cực kỳ tao nhã nói: “Tiểu sư đệ thân mến của chị, cậu không phải nợ đào hoa nào đó rồi chứ.”

Sắc mặt Bùi Dĩ Hằng lạnh nhạt cắt miếng thịt trước mặt, chậm rãi dùng nĩa đưa vào miệng.

Đợi anh ăn xong, lúc này mới nhẹ nhàng lau miệng, thản nhiên nói: “Đừng nói lời vô vị như vậy.”

Giản Cận Huyên nhíu mày, kinh ngạc nói: “Nhưng chị thấy cô bé bên kia đã lén ngắm cậu nửa tiếng rồi.”

Ánh mắt cô nhìn qua vị trí kia, nhưng lúc này sắc mặt cô hơi thay đổi.

“Mẹ nó,” cô thấp giọng tức giận mắng một câu, “Tên kia không phải bỏ thứ gì vào ly cô gái kia chứ.”

Bùi Dĩ Hằng quay đầu lại nhìn, trông thấy gã đàn ông bên kia lắc lư cái ly trong tay hai cái, rồi đặt lại về phía đối diện.

“Hắn làm gì hả? Bỏ thuốc cho cô bé kia sao?” Giản Cận Huyên hơi lờ mờ bởi thao tác của gã kia, ở quán bar bỏ thuốc cho người không quen biết quả thật chẳng ít. Nhưng tới đây hẳn đều là người quen biết nhau, gã này bỏ thuốc cho cô gái mình quen biết.

Lúc Giản Cận Huyên lẩm bẩm, Bùi Dĩ Hằng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng quen thuộc nhanh nhẹn đi tới, lại ngồi xuống vị trí kia.

Anh trực tiếp đứng lên.

“Haiz, A Hằng cậu làm gì hả?” Giản Cận Huyên không ngờ anh đi thẳng qua.

Nhan Hàm vốn vừa ngồi xuống, ai ngờ Dư Hạo ở đối diện đặc biệt nhiệt tình muốn cụng ly với cô, Nhan Hàm đang cảm thấy gã rất phiền, cô định uống một ngụm nước, sau đó chạy lấy người, cạnh bàn ăn đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt chàng trai thì ly nước trước mặt cô đã bị anh với tay qua cầm lên.

Dư Hạo không nghĩ tới đã sắp thành công rồi, đột nhiên chạy ra một người, gã lập tức phẫn nộ nói: “Mẹ nó mày là ai hả?”

Bùi Dĩ Hằng nhìn gã, khí thế toàn thân lấn người, sắc mặt đặc biệt lạnh lùng.

“Anh tự mình uống, hay là tôi đổ cho anh uống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.