Sáng hôm sau tại nhà bé Kha, Long đã quay trở về nhưng mà Lâm thì chưa. Nhà bé Kha chỉ còn gạo nên Hoa và cô bé phải đi ra ngoài vườn để hái rau, lúc này chỉ còn Long đang ngồi trong nhà chờ đợi. Cậu vận dụng chân khí kiểm tra tình hình thân thể của mình. Cơ thể của cậu không được tốt lắm, tổn thương từ cuộc chiến lần trước vẫn chưa hồi phục mà tối qua lại phải giao chiến với tên Đoàn công tử kia làm cậu tiêu hao một lượng chân khí rất lớn. Nhưng mà điều này cũng không phải xấu, cảm giác đột phá ngày càng đến gần, bây giờ chỉ cần năng lượng sung túc là cậu có thể một bước đột phá đến đại chủ đỉnh phong.
Lộp bộp.
Hoa và bé Kha trở về, bầu không khí giữa hai người họ có chút không đúng lắm. Rõ ràng lúc đi ra ngoài vẫn còn rất vui vẻ nói chuyện mà bây giờ thì lại không nói tiếng nào. Hoa đưa giỏ rau cho bé Kha rồi bảo cô bé xuống bếp rửa rau còn cô thì ngồi xuống nói chuyện với Long.
- Anh Long em thấy người dân trong làng này có vấn đề.
- Làm sao?
Nét mặt Long lộ ra vẻ nghi ngờ trước câu nói của Hoa. Cô nói tiếp.
- Em cảm giác như là bọn họ hoạt động như một con rối vậy.
- Em nói rõ coi?
- Em chỉ cảm giác như vậy thôi, em có thử bắt chuyện với họ nhưng mà đa số đều trả lời không có ăn nhập vào vấn đề em hỏi. Em có nghĩ đến là bọn họ bị ám ảnh tâm lý bởi vì võ giả xuất hiện ở khu vực quanh làng mà tối qua bọn họ còn chiến đấu với nhau nữa. Nhưng mà có lẽ điều này cũng không đúng.
Long thả ra tinh thần lực cảm ứng xung quanh, điều mà Hoa nói tất cả chỉ là cảm giác của em ấy, nhưng mà cậu cũng không thể phớt lờ trước quan điểm của cô. Chợt Long phát hiện ra vấn đề, cậu đứng thẳng người dậy đi nhanh về phía cửa. Hoa không hiểu ra làm sao đành đi theo sau lưng Long.
Long cẩn thận quét kỹ càng từng món đồ trong nhà rồi đến căn nhà rồi cây cối xung quanh. Cậu dò xét một người dân làng đi ngang qua trước cửa, sau đó cậu chạy nhanh đến bức tượng nữ thần ở trung tâm ngôi làng. Lúc Long đi ra ngoài thì Hoa cũng không đi theo cậu mà quay trở lại trông chừng bé Kha, cô lo sợ người đàn ông tên Lương kia có thể đến đây để quấy phá con bé.
Long đứng trước bức tượng rất lâu, cậu đang dùng tinh thần lực thăm dò vào trong bức tượng nữ thần. Cái bức tượng này quả đúng là một kiện pháp khí chính hiệu, tinh thần lực của cậu bị ngăn chặn ở phía bên ngoài bức tượng không có cách nào thăm dò. Giữa trưa cậu quay trở lại ngôi nhà, cậu không nói gì mà trực tiếp đến trước người bé Kha sờ nắn một lượt khắp người. Hành động của Long khiến bé Kha có chút sợ nhưng mà Long bảo cô bé đừng lo lắng, cậu chỉ kiểm tra thân thể một chút thôi. Long đứng dậy ngồi vào ghế, trong miệng cậu nói ra hai chữ.
- Dối trá!
Hoa và bé Kha đều ngơ ngác trước lời nói của Long. Cảm giác được thần thái của hai người này, Long lại mỉm cười nói.
- Không có gì? Mọi chuyện cứ chờ Lâm về rồi bàn tiếp.
Hoa không hỏi gì cô chỉ ngồi đó vui đùa với bé Kha. Cô thầm nghĩ có thể Long đã phát hiện ra cái gì đó rất quan trọng. Buổi chiều thì Lâm mới quay trở về căn nhà, trông sắc mặt của cậu rất mệt mỏi, có lẽ việc dò la tin tức không mấy thuận lợi. Lâm uống lấy một ly nước rồi nói.
- Tôi đã điều tra được một vài tin tức. Ở khu vực xung quanh này có bốn nhóm người có thực lực cao nhất. Nhóm đầu tiên do Lee Jeong đứng đầu, cậu ta là một người có quả đầu mì tôm rất nổi bật, tu vi đại chủ viên mãn, nghe nói rằng cậu ta thuộc một gia tộc có truyền thống làm mafia lâu đời. Nhóm thứ hai do Hỉ Phụng đứng đầu, là một cô gái có mái tóc dài và thân hình cao ráo, đứng sau cô ta là một võ đường có lịch sử thành lập rất lâu tên là Tùng Bách. Nhóm thứ ba là một người tên Đoàn Hư tu vi đại chủ viên mãn, thuộc một gia tộc trong võ lâm phương đông, nghe nói nền điện ảnh võ thuật là xuất phát từ gia tộc họ Đoàn mà ra. Cuối cùng là một người mà cả hai người chúng ta đều rất quen thuộc đó là Lâm Phong phòng thí nghiệm của người đó chúng ta đã đột nhập qua.
- Lâm Phong. Thằng đó cũng ở đây.
Long nhăn trán, cậu cảm giác có chút khó. Thằng đó cũng được cho là thiên tài sở hữu lĩnh vực hệ hỏa. Cậu chợt nghĩ tới hình dạng hòn đảo mà cậu sắp đặt chân cộng với bức tượng nữ thần lửa, cuối cùng cậu cho ra kết luận nhiệm vụ lần này sẽ liên quan đến lửa.
- Còn một điều nữa là bọn họ ai nấy cũng đều hạn chế tiếp xúc với người trong làng này, bọn họ suy đoán.
Dừng lời nói ở đây, Lâm có chút không biết nên nói hay không cậu tiến sát đến tai Long và nói nhỏ, rõ ràng là cậu không muốn Hoa và bé Kha nghe thấy. Hoa nhăn mặt không vui, anh trai cô đang cố gắng giấu điều gì.
- Ừ! Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ chút đi.
Nói xong Long cũng quay mặt nói với Hoa.
- Em đưa bé Hoa vào phòng đi anh có khách.
Long đứng dậy đi ra phía trước cửa, nơi đó đã có hai người đang đứng chờ sẵn. Một người là nam người còn lại là nữ, nam thì cậu không biết nhưng nữ thì cậu lại biết, đó chính là cô gái đã ở cùng cậu trên cái cây vào đêm hôm qua.
- Chào! Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút chứ.
Cô gái lên tiếng. Long cũng không chần chờ mà gật đầu, nhưng cậu lại không mời họ vào nhà mà đi tới chỗ khác nói chuyện. Cô gái thấy thế cũng không thấy phiền, cô lập tức ngỏ ý đến chỗ đóng trại của cô. Trên đường đi cả ba người đều không nói gì. Ba người tiến đến một rừng cây đã khai phát rất sạch sẽ, có vài căn lều lớn được dựng ở nơi đó. Long theo chân cô gái đi vào một căn lều, cô ta mời Long ngồi xuống một cái ghế, sau đó cô dùng tay thao tác lên một tấm thẻ bài, đó là lệnh bài kích hoạt một số trận pháp phòng vệ xung quanh căn lều. Thấy mọi thứ đã xong xuôi cô gái ngồi xuống ghế đối diện Long còn gã thanh niên kia chỉ đứng một bên. Hẳn là địa vị của cậu ta chưa xứng đáng được ngồi để tiếp chuyện.
- Xin tự giới thiệu tôi tên là Hỉ Phụng thuộc võ đường Tùng Bách.
- Xin chào! Tôi tên Long thuộc hội Flames của Thiên không thành.
Nói rõ tổ chức hoặc thế lực mình đang trực thuộc là một điều khá bình thường ở giới võ giả. Có thể giấu đi nếu bạn thấy không cần thiết, nhưng mà người quang minh chính đại không có gì phải giấu diếm. Nếu đã là bàn việc thì nên thành thật một chút với nhau.
- Ồ là hội Flames ở Thiên không thành sao. Thật ra tôi gặp cậu là muốn bàn về chuyện hợp tác, tối qua tôi định bí mật qua nói chuyện nhưng lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn. Nhưng cũng vì thế mà tôi mới chứng kiến được thực lực của cậu.
Hỉ Phụng trực tiếp nói ra ý đồ của mình, cô cũng không ẩn giấu việc mình chính là người đã nói chuyện với Long vào tối hôm qua.
- Quả thật là vinh dự khi được cô Phụng đây mời hợp tác, thực lực của tôi cũng thường thường mà thôi.
Long tỏ ra là mình rất vui mừng khi được Phụng xem trọng thực lực của mình. Chứng kiến thái độ vui vẻ đón nhận từ Long, Phụng ngay lập tức nói thêm.
- Anh quả thật rất mạnh bởi vì có thể đánh bại được Đoàn Hư, tên đó cũng không phải là dạng vừa đâu.
- Ha ha!
Long cười cười nhưng mà cậu bắt đầu không thích kiểu khen mình như thế này, cậu nói tiếp.
- Được rồi, chúng ta vào đề đi. Nói xem hai ta hợp tác về chuyện gì nào, nếu cô Phụng coi trọng chiến lực của tôi thì những người xung quanh đây của cô đều không kém. Tôi tự tin có thể một chọi một thắng họ nhưng lại không tự đại cho rằng một mình có thể chống lại nhiều người như thế này.
Khóe môi của Hỉ Phụng cong lên, cô nhìn ra là Long cũng rất thức thời biết rõ thực lực của song phương. Đối với nói của Long, Hỉ Phụng cũng không phản bác nhưng người mạnh thì cô không thiếu và tất cả những nhóm người ở đây đều không thiếu, họ chỉ thiếu người có thể trấn áp được thiên tài như bọn họ. Hỉ Phụng cũng đã dự tính là những nhóm người kia cũng sẽ đến mời chào Long hợp tác nhưng suốt cả ngày hôm nay cô không thấy nhóm nào chủ động cả.
- Anh hãy nhìn vào lệnh bài trên tay tôi.
Hỉ Phụng lấy một tấm lệnh bài để trên mặt bàn, đó là lệnh bài do con chim sẻ biến thành. Long đã nghĩ qua tấm lệnh bài này là chìa khóa thông hành đến đâu đó.
- Đây là lệnh bài để đi qua cấm chế trên đảo ngọn lửa kia. Chúng tôi đã từng đi đến trên đảo và thử qua, không ai có thể xuyên qua được cấm chế bảo hộ trên đảo. Đặc biệt trên đảo còn có một bia đá khổng lồ khắc chữ lên trên đó. Chúng tôi đã giải mã được ý nghĩa của những chữ kia. Đại khái hòn đảo đó là một khu vực thí luyện do một bộ tộc lập nên, bộ tộc đó có tập tục thờ phụng hỏa thần. Cấm chế chỉ cho phép người có lệnh bài và người có tu vi dưới chiến tướng mới được đi vào. Mỗi lệnh bài cho phép mang theo năm người vào bên trong.
- Vậy thì tại sao lệnh bài lại xuất hiện từ trong làng.
Trong đầu Long đã có suy đoán rồi, từ lúc cậu dùng tinh thần lực quét kỹ mọi ngóc ngách trong làng hồi trưa. Bây giờ cậu muốn một cái xác nhận từ kẻ khác.
- Cái làng đó chính là một phần của thí luyện, nhưng nó có tác dụng sàn lọc hay không thì chúng tôi cũng không rõ. Người dân trong làng chúng tôi cũng không giám tiếp xúc nhiều, nếu chủ động tấn công họ hay làm họ tức giận thì kết cục sẽ bị bức tượng nữ thần kia oanh sát.
Long giật mình. Bức tượng đó quả thật có uy năng như vậy sao. Nhìn ra được tâm tình của Long, Hỉ Phụng khẳng định một lần nữa.
- Là oanh sát, chết không toàn thây dù người đó có là cấp chiến tướng đi chăng nữa.
Nói đến đây Long lại suy nghĩ, nếu là làm người làng tức giận thì cũng bị oanh sát. Nhưng bọn người Long có làm tức giận một người thậm chí Long còn dùng sức mạnh ép gục ông ta ngay tại trong làng. Người mà Long nghĩ tới chính là Lương người được cho là có biểu hiện lạ trong mắt bé Kha. Nhưng ba người bọn họ lại không bị sao cả. Long có chút khó chịu, mọi thứ thật sự là mơ hồ quá. Chỉ có hai khả năng. Một là Hỉ Phụng nói sai hai là cái làng đó là một sự dối trá.