Thế Giới Dị Biến

Chương 3: Chương 3: Kinh lịch đầu tiên




Ngọc lui lại, đi vào trong phòng tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, cô không tin vào mắt mình nữa, nhưng nhìn kỹ bao nhiêu lần thì nó vẫn là quá chân thật. Đầu óc cô quay mòng mòng không nghĩ ra được gì nữa, tình huống tối qua tuy rất kinh dị và nguy hiểm nhưng vì là buổi tuối và trên người không có vết thương nào chí mạng nên sau một đêm là cô cảm giác nó không chân thực và là ảo giác nhưng giờ đây thì nó quả là chân thực quá rồi.

Long đứng đó nhìn Ngọc.

“Có lẽ dù là ai cũng sẽ phải chịu đã kích trong tình cảnh này”

Nói không phải chứ ngay chính cả bản thân hắn thường xuyên tiếp xúc với mấy thứ này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ, người người nhà nhà đều dị biến, động vật thực vật phát sinh thay đổi. Thế giới nơi mà người ta chỉ biết gà là một vật nuôi, một món ăn, sẽ khác hoàn toàn thế giới nơi mà gà có thể ăn hàng trăm người.

Rầm rầm.

Âm thanh từ các phòng kế bên làm Ngọc giật mình tỉnh táo lại. Cô đã nhớ ra gì đó, cha mẹ của cô đang ở dưới quê hai người đó có an toàn không. Cô bật người dậy nắm lấy chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Một lát sau đầu dây bên kia có giọng của một người phụ nữ.

- Alo, Ngọc à.

- Mẹ.. hức.

Cô rơi nước mắt khi nghe được giọng của mẹ mình.

- Mẹ không sao chứ, ba ở đâu.

Mẹ Ngọc thấy con gái của mình nói gì đó hơi lạ.

- Mẹ không sao, ba con đang làm ở ngoài vườn đây, có chuyện gì thế con?

Nghe mẹ nói mình an toàn Ngọc mới thở phào, nhưng rồi cô nghĩ ra là mình cũng không biết ứng phó tình huống này như thế nào. Cô quay sang Long người vẫn đang đứng đó, tên này là người duy nhất có thể cho cô một ý kiến hay vào lúc này.

- Mẹ chờ chút…

- Long giờ tôi nên để cha mẹ mình làm gì?

Hiểu được tâm trạng của Ngọc, Long cũng đang suy nghĩ, hắn nói.

- Trước hết cứ nói ba mẹ cô nên ở nhà, chuẩn bị được thức ăn dự trữ thì càng tốt, nếu cảm thấy cơ thể có sự thay đổi thì đừng nên hốt hoảng, cứ bình tĩnh mà thích nghi.

Ngọc cảm thấy những điều mà Long nói cũng có lý nên cô lập tức trả lời lại mẹ cô y như những gì mà hắn nói. Cúp máy thả chiếc điện thoại xuống bàn, lúc này trong lòng cô hơi yên tâm một chút.

Rắc Rắc.

- Tiếng gì vậy?

Ngọc hỏi.

- Cô nên gom những gì mà mình cho là cần thiết vào một cái ba lô nhanh đi.

- Tại sao?

- Nhanh lên.

Long quát lớn khi Ngọc vẫn đang chần chừ, quá sợ hãi trước uy thế của hắn Ngọc vội lấy vài thứ nhét vào trong ba lô của mình.

- Chậc.. Không kịp.

Nói rồi Long chạy tới ôm lấy eo của Ngọc rồi phóng ngay ra ngoài cửa sổ. Ngay lập tức nóc phòng của Ngọc bắt đầu xuất hiện vài vết nứt rồi đổ sụp xuống một con thằn lằn to xác toàn thân toàn màu đỏ rực rơi xuống, trên miệng của nó còn có dòng máu đang chảy xuống, chứng tỏ nó vừa để những người ở phòng trên làm bữa ăn cho nó.

- Anh…

Ngọc quá bất ngờ trước hành động ôm cô rồi lao ra ngoài cửa sổ, cô nghe thấy tiếng sụp đổ từ trong phòng của mình, nhìn lại thì mới biết nó đã bị một con quái vật mang hình dáng con thằn lằn phá hủy. Một chút may mắn nảy sinh trong lòng của cô.

- Không ổn, quái vật tinh anh.

Ngọc nghe được tiếng la của Long rồi thấy hắn rút ra thanh kiếm giắt sau hông mình. Hắn tập trung năng lượng trong người truyền vào thanh kiếm, lúc này Ngọc mới để ý con thằn lằn trong phòng của cô đang mở cái miệng máu của mình ra trong đó xuất hiện một ánh lửa đang tỏa nhiệt ngày càng lớn. Một cái hỏa cầu đang hình thành từ trong miệng nó.

Thập tự kiếm trảm

Long chém thẳng về phía con thằn lằn đã phun ra quả cầu lửa từ miệng nó bay thẳng tới hai người.

Ầm.

Bạo tạc sinh ra khí lãng phát ra đẩy hai người văng về đằng sau, ngay lúc này chỉ thấy hai chân của Long lăng không đạp xuống lập tức hai người lấy lại thăng bằng từ từ rơi xuống đất. Hắn thả tay ra khỏi eo của Ngọc, cô lập tức đổ người xuống đất. Sức ép từ vụ nổ khiến cơ thể cô có chút khó chịu. Thấy thế Long vội vàng truyền một đạo năng lượng vào cơ thể cô giúp cô khôi phục. Một giây sau sắc mặt của Ngọc chuyển biến tốt hơn hẳn.

- Cái thứ đó sao rồi, vừa rồi thật là sợ muốn chết.

- Nó xuống tới.

- Cái gì?

Nghe Long nói là con thằn lằn biết phun cầu lửa kia sắp lao xuống cô vội đứng lên chạy nấp phía sau lưng hắn. Cô nhìn lên phía trên phòng của mình, nơi đó đang bốc cháy, cô có chút đau lòng khi căn phòng của mình bị phá nát dù sao nơi đó cũng không dễ gì có thể thuê được với một giá phải chăng.

Đầu của con thằn lằn lửa xuất hiện giữa đám cháy nó nhìn xuống hai người Long và Ngọc với ánh mắt có chút nghi kỵ.

- Tôi không nhìn nhầm chứ, loài bò sát như nó mà cũng có ánh mắt nhân tính hóa.

Ngọc thốt lên trong ngạc nhiên.

- Ừm, phàm là quái vật dị biến chúng đều có chút trí tuệ không kém một số động vật được cho là thông minh khác.

Long nắm chặt kiếm dùng tinh thần lực khóa chặt con thằn lằn lửa, hắn không sợ giao chiến dù gì cũng chỉ là vài kiếm là kết thúc nhưng cú nổ vừa nãy đã làm rất nhiều thứ chú ý, con người thì còn đỡ vốn mang bản tính xu lợi tránh hại, tạm thời sẽ không là gì khi chưa hiểu rõ sức mạnh và mục đích của bản thân. Nhưng các loài sinh vật thì khác, vốn dĩ chúng mang trong người bản năng sinh tồn rất mạnh, sớm muộn chúng sẽ bộc lộ bản tính đó, đi săn, chiếm lĩnh địa bàn. Đặc biệt là sớm muộn bọn này sẽ nhận ra rằng để tồn tại tiếp chúng phải mạnh mẽ lên và cách đơn giản nhất chính là thôn phệ một nguồn sức mạnh khác để tự thân lớn mạnh. Và con người cá thể đông đảo nhưng hiện tại vẫn còn yếu ớt này rất dễ sẽ thu hút chúng.

- Hừ… một số con khác đang ẩn nấp, muốn ngư ông đắc lợi ư.

Dứt lời Long tỏa ra khí tràng áp bách ra xung quanh đồng thời vận dụng tinh thần lực chấn nhiếp bọn quái này. Ngọc đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy một luồng áp bách phát ra từ người Long cô muốn ngăn chặn nó nhưng không được. Cô muốn lên tiếng nhưng sau một giây, mắt cô nóng rực lên, một luồn khí tràng áp bách cực mạnh tỏa ra từ mắt trái của cô.

- Ai… đau.

Cô đau đến chảy nước mắt, nhưng đồng thời lại cảm thấy cơ thể mình có gì đó thay đổi, rất thoải mái. Sự thư sướng từ cơ thể và cơn đau từ con mắt đối lập nhau khiến cô không biết diễn tả tình huống của bản thân bây giờ như thế nào.

Long cảm giác được luồn khí tràng áp bách từ đằng sau lưng của mình, hắn không có nghĩ nhiều lập tức vòng ra sau lưng của Ngọc, ngón tay trỏ giơ ra, bắt đầu điểm chỉ vào một số huyệt vị trên cơ thể cô, dẫn động nguồn năng lượng từ cơ thể Ngọc lên xoa dịu con mắt trái của cô.

- Bình tĩnh, cứ làm theo như những gì tôi bảo.

Ngọc gật đầu, cô cảm giác mắt mình thoải mái hơn khi có sự giúp đỡ của Long. Một đoạn khẩu quyết được Long truyền cho cô, Ngọc bắt đầu vận chuyển năng lượng cơ thể mình theo đoạn khẩu quyết đó, dần dần cô nắm bắt được sức mạnh của mình. Còn về phía thằn lằn lửa nó có vẻ sợ hãi khi áp lực tỏa ra từ mắt trái của Ngọc phát ra, sự sợ hãi này giống như là bản năng gặp phải thiên địch. Nó cẩn trọng vẫn tiếp tục quan sát. Những con quái vật phụ cận chú ý đến nơi đều lui ra chỉ trừ những con đạt đến tinh anh. Bản năng sợ hãi nhưng lại mách bảo đó là cách để mạnh lên cứ quanh quẩn trong đầu chúng nó khiến bọn chúng không lùi bước.

Thằn lằn lửa cảm giác có gì đó không đúng, cô gái phát ra khí tràng kia nhưng lại không cử động gì, nó vừa có linh trí không lâu nên không hiểu lắm hành động của con người. Nhưng nó biết nếu như cô gái đó mạnh như vậy thì phải giống tên kia luôn chú ý đến nó, thể hiện ra tư thế có thể sẵn sàng đối kháng. Còn cô gái bây giờ chỉ đứng yên một chỗ, cơ thể có chút run rẩy, mặc khác tên con người kia cũng đang làm gì đó với cô gái mà đang giảm sự cảnh giác đối với nó mà thay vào đó là chuyển sang những con quái vật khác xung quanh. Như có gì đó thúc đẩy bản thân muốn mạnh mẽ phải ăn hai người đó. Thằn lằn lửa lao thẳng xuống, nó dùng bốn chân của mình bám vào trên vách tường của tòa nhà, động tác của nó rất mau lẹ, nó biết nếu không chớp lấy thời cơ thì mọi thứ sẽ vụt mất.

- Này Long con thằn lằn đó đang tiến tới gần.

Mắt của Ngọc đã tốt hơn cô có thể thấy cái cơ thể màu đỏ kia đang tiến tới hai người họ rất nhanh.

- Cứ bình tĩnh, không cần nghĩ đến nó, nó đã là vật chết.

Ngọc không nghĩ rõ ràng lời nói của Long chỉ mong là hắn biết mình đang làm gì, cô cũng không thể di chuyển trong tình huống này được, theo lời hắn nói nếu đột ngột đình chỉ vận công thì sẽ gây ra hiện tượng năng lượng trong cơ thể hỗn loạn, bắt buộc phải luôn vận hành đầy đủ một vòng chuyển hóa năng lượng.

Thằn lằn lửa lao đến càng ngày càng nhanh nó đã chạm chân xuống mặt đất cách hai người chỉ 100m, nhìn thấy hai người kia không di chuyển càng làm nó tin chắc là hai con người kia có vấn đề. Lúc nãy trong phòng hai người đó còn chống cự nó giờ thì đứng im càng làm vững chắc niềm tin trong nó.

- Đến đúng lắm.

Ong.

Lúc này Long buông thanh kiếm trong tay, thanh kiếm trôi nổi trên không. Hắn lấy tay phải bắt quyết chỉ thẳng về phía thằn lằn lửa. Thanh kiếm bay vút đi với tốc độ thần sầu nhắm thẳng về phía thằn lằn lửa.

- Phi kiếm.

Ngọc la lên.

Rắc, bặc

Thanh kiếm lấy thế không kịp đỡ đâm thẳng vào mi tâm thằn lằn lửa, âm thanh vỡ nát vang lên. Một lỗ thủng to bằng miệng chén xuyên thẳng đầu nó. Máu từ từ bên trong đó chảy ra, thanh kiếm xuyên qua đảo một vòng tròn bay về phía Long, trên đầu mũi kiếm còn mang theo một viên đá màu trắng tỏa ra một chút năng lượng ba động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.