Thế Giới Dị Biến

Chương 29: Chương 29: Lâm Phong




Trên một chiếc xe taxi lão tài xế đang hiếu kỳ nhìn lên kiến chiếu hậu đánh giá về vị hành khách này của mình. Đó là một cô bé 14, 15 tuổi có mái tóc dài thắt hai bím tóc hai bên, trên miệng thì lúc nào cũng ngậm lấy một cây kẹo. Nếu không phải bên hông có treo một cây búa giống như loại của các thợ rèn thì lão sẽ cho rằng cô bé này là một người bình thường, nhưng lão biết cây búa kia chính là một kiện pháp khí.

Pháp khí chính là vũ khí được rèn bởi con người dựa vào sự hiểu biết và lý giải đối với các tài liệu đặc biệt được sản sinh ra do dị biến mang lại. Khác hẳn với vũ khí thông thường pháp khí có khả năng hấp thu chân khí từ võ giả sau đó bộc phát ra với uy lực mạnh hơn. Pháp khí chia thành 5 đẳng cấp lớn theo thứ tự bạch, lam, tử, hắc, Hồng. Mỗi cấp chia ra chín giai đoạn nhỏ cường hóa pháp khí còn gọi là “rèn”, ví như bạch cấp một rèn, bạch cấp chín rèn.

Trên người cô bé cây búa kia theo lão quan sát ít nhất cũng phải là lam sắc bảy rèn. Không biết cô bé đó muốn đi đâu mà gọi lão chở lên khu phía bắc hoang vắng này. Nãy giờ cứ thấy cô bé lâu lâu lại quan sát máy truyền tin của mình. Có thể là nhóc này đang tìm ai đó.

Đang ngậm lấy chiếc kẹo của mình, cô nhóc lấy chiếc máy truyền tin của mình quan sát một chút.

- Làm gì mà hai người đó lại chạy lên cái chỗ này chứ.



- A hình như sắp tới.

- Bác tài xế cho cháu xuống chỗ này.

- Được!

Cộp.

- Đi cẩn thận nhé.

Cô nhóc cũng không trả lời mà chỉ phất phất tay với bác tài.

- Để xem hình như là đi hướng này.

Bóng dáng của cô nhóc nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.

Ba người Long, Lâm và Lâm Phong đi ra khỏi tầng hầm mặt đất đi đến mặt sân trung tâm của kho hàng.

- Đến đây là được rồi.

Lâm Phong dừng lại từ từ quay người lại đối diện với hai người Long và Lâm. Một số cảnh vệ đã nhận ra có chút tình hình không đúng nhưng không dám lên vì sợ là khách của cậu chủ. Mẫn vội vàng chạy tới thông báo cho cảnh vệ tình huống bây giờ, lập tức tiếp còi báo động vang lên khắp cả kho hàng.

Từ bên ngoài Nguyệt nghe thấy tiếng chuông báo động trong lòng cảm giác không tốt, có thể hai người kia đã bị phát hiện, cô phải làm gì đó phân tán sự chú ý của chúng. Nghĩ thế cô lập tức dùng kỹ năng không gian na di của mình triệu hồi một số vật phẩm đến đây.

- Như vậy chắc là đủ chiến rồi nhỉ.

Nhìn đống đồ mà mình triệu hồi Nguyệt tính toán một chút hỏa lực này có đủ hay không.

Bên trong kho hàng Long vẫn bình tĩnh nói với Lâm Phong

- Hơi ồn ào nhỉ, không thể riêng tư một chút sao.

- Ha ha.

Lâm Phong nghiêng đầu cười nhẹ một cái.

- Chỉ là thuộc hạ làm theo quy trình thôi, mà cũng không thể ngờ rằng hệ thống an ninh ở đây lại có thể để 2 con chuột nhắt chui vào được, có lẽ tao cần phải chỉnh đốn tụi nó một chút.

- Không cần giải thích đâu chúng ta bắt đầu chứ.

Không khí xung quanh như bị hạ nhiệt độ xuống sau câu nói của Long. Hắn quay đầu nói với Lâm.

- Chạy đi!

Nói rồi Long chủ động lao về phía Lâm Phong. Lâm Phong cũng không nhiều lời hắn cũng trực tiếp tung quyền.

Bành!



Bành!



Bành!

Kình phong va chạm phát ra những tiếng nổ đinh tai, chợt một đóa hỏa diễm xuất hiện trên tay nắm đấm của Lâm Phong, nhiệt độ cực nóng của nó tỏa ra xung quanh. Long chỉ cảm giác một cỗ khí nóng bức ập tới. Hắn loáng thoáng đoán rằng có thể đó là dị năng của tên này nên lập tức dùng chân khí bao phủ nắm đấm của mình lại.

Phừng.

Song quyền đối oanh lực lượng của hai người không phân cao thấp kẻ tám lạng người nửa cân nhưng nhiệt lượng từ nắm đấm của Lâm Phong đột nhiên tăng vọt khiến cho Long không phải lui lại, vì chủ quan Long đã để ngọn lửa này đốt đi một ít đầu ngọn tóc và góc quần áo của mình.

- Giờ mày giống như một con chuột sắp bị nướng nhỉ.

Lâm Phong cũng thuận thế đả kích tinh thần của Long, võ công so đấu tinh thần là trọng yếu. Tâm lý kém cỏi sẽ chỉ khiến cho bản thân ngày càng yếu thế dẫn đến thua cuộc. Long cũng không quan tâm lời nói châm chọc của tên này, hắn đổi quyền thành song chỉ vận dụng kỹ năng kiếm pháp của mình.

Lưu tinh kiếm, Xuyên lưu bất tức.

Chỉ pháp của Long tựa như mũi kiếm liên tục biến hóa đâm hướng Lâm Phong, thế công của Long liên miên không ngừng khiến cho Lâm Phong có chút không biết phải làm sao phản công. Chợt Lâm Phong dùng chân của mình thi triển bộ pháp cố gắng thoát khỏi thế công của Long. Thấy bản thân chiếm thế thượng phong, Long không muốn để cho Lâm Phong thoát, hắn cũng vội thi triển thân pháp đuổi theo.

- Hỏa vực.

Lâm Phong quả thật nếm chút khổ, hắn vội quát lên. Không khí xung quanh giữa hai người đột nhiên tăng cao, nếu nhìn kỹ thì hai người đã bị vây quanh bởi một ngọn lửa cực lớn. Long cảm giác bản thân mình có chút thiếu dưỡng khí, hắn vội dừng chiêu thức của mình mà lui lại.

- Hỏa lĩnh vực?

- Có chút hiểu biết.

Nói rồi toàn thân của Lâm Phong bốc lên một ngọn lửa, trông hắn bây giờ không khác gì một ngọn đuốc vậy.

“Đụng phải cứng cựa rồi”

Dị năng hệ nguyên tố đã thế còn sinh ra lĩnh vực nói như thế thời thời khắc khắc năng lượng hệ hỏa trong thiên địa sẽ liên tục cung cấp cho tên này sử dụng. Tất nhiên điều này không giúp hắn ta vô đối cái này còn phải phụ thuộc vào tu vi của bản thân có thể điều động bao nhiêu hỏa nguyên tố để sử dụng.

Lâm, bản thân hắn khi thấy Long lao lên thì đã biến thành một đoàn bóng đen tìm kiếm cái chỗ nắp cống lúc trước mà hai người đi vào. Có vẻ như đa phần bọn lính canh đều chú ý đến cuộc chiến của hai người kia mà không để ý đến một cái bóng đen như hắn. Đêm tối chính là địa lợi với dị năng Ảnh dạ của hắn.

Ầm!

Tạch, tạch, tạch.

Đang chui rúc trong cống ngầm trốn đi, Lâm cảm giác được phía bên trên có một cỗ chấn động mạnh liệt.

“Chấn động này không xuất phát từ bên trong mà là bên ngoài kho hàng, là chị Nguyệt”

Lâm mừng rỡ hắn vội vàng tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Bên ngoài kho hàng, Nguyệt sau khi bắn một quả Rocket thì liên tục dùng khẩu Gatling liên tục bắn phá vào phía trên trận pháp bảo vệ.

- Mẹ! Chuyện gì bên ngoài vậy.

Tên chỉ huy an ninh lên tiếng khi thấy chấn động mạnh từ bên ngoài truyền tới, phải biết bên trong đã giống như lâm đại địch khi đối thủ có thực lực có thể đấu cái một hai với cậu chủ.

- Báo! Phía bên ngoài mạn đông chúng ta liên tục bị tấn công.

Một tên lính vừa nhận được thông báo từ bộ đàm báo cáo với tên chỉ huy. Đam Mỹ Sắc

- Bọn chúng có bao nhiêu người, hỏa lực như thế nào.

Tên chỉ huy trầm giọng xuống.

- Báo! Chỉ có… chỉ có 1 người.

Ầm.

- Mẹ! Có 1 đứa thôi thì mau ra xử lý, nuôi chúng mày tốn cơm à.

Tên chỉ huy nổi giận đập mạnh lên bàn, hắn nhìn lên màn hình camera, kẻ địch ở vị trí mà máy quay không quan sát rõ, chỉ thấy từng vệt sáng liên tục bắn phá lại đây. Chợt hắn thấy cái gì đó trông giống như một khẩu pháo mặt đất.

- Cái này.

Giọng hắn có chút run rẩy.

Phía bên ngoài Nguyệt đã triệu hồi một trong những khẩu xe pháo trong kho vũ khí của mình. Khẩu pháo này đã được mở sẵn tư thế đặt bắn. Người bình thường mà nói, một mình tự thao tác khẩu pháo này thì có hơi quá sức, nhưng đối với một võ giả có tu vi Đại chủ trung kỳ như Nguyệt thì việc này quá đơn giản. Chỉ thấy cô điều chỉnh tầm ngắm và nạp đạn vào một cách thuần thục. Cô giựt cò.

Oanh!

Ầm!

Quang ảnh trận pháp rung lên một trận.

- Để xem cái trận pháp đó chịu được bao nhiêu phát đạn, Nguyệt tiếp tục thao tác.

Oanh!

Ầm!

Trong phòng điều khiển tên chỉ huy đã một mặt mộng. Không nên như thế chơi, chơi hàng quân sự như thế là không công bằng. Trận pháp cũng cần phải có năng lượng duy trì với lại cái trận pháp này mà họ sử dụng cũng không quá cao minh cứ liên tục như thế nó sẽ sụp đổ mất. Không thể cứ ngồi yên chịu trận tên chỉ huy lấy ngay bộ đàm truyền lệnh.

- Lập tức cho đội 1 và 2 đi vòng tiếp cận kẻ địch, tất cả các đội còn lại tập trung ở mạn đông dùng hỏa lực áp chế lại.

Oanh!

Ầm!

Ở bên trong Long và Lâm Phong cũng nghe được tiếng nổ. Lâm Phong nhíu mày.

- Mày có tiếp viện.

Long lùi ra khỏi công kích của Lâm Phong, hắn nghĩ tới bà Nguyệt ở bên ngoài.

- Đúng thế!

- Được lắm vậy tao không rảnh chơi với mày nữa.

Dứt lời chân khí của Lâm Phong ồ ạt dâng lên, khí tràng từ Đại chủ viên mãn không có chút nào giữ lại. Thấy thế Long cũng không ẩn giấu tu vi của mình nữa, khoảng thời gian này hắn vốn đã thăng lên Đại chủ viên mãn nhưng vẫn cố gắng che giấu, bằng không làm sao hắn có thể dễ dàng quét sạch Hội Hắc Hùng. Khí tràng của Long cũng tăng lên đến cực hạn, Đại chủ viên mãn không thua kém Lâm Phong.

- Ha ha, xem ra mày không phải chuột nhắt mà là chuột cống.

Đại hỏa cầu.

Lâm Phong nhảy lên không trung, một tay giơ lên quá đầu, một quả cầu lửa cực lớn đang hình thành. Bên dưới mặt đất Long cũng không dám lãnh đạm, hai tay hắn bắt một đạo kiếm quyết.

Lưu tinh kiếm, Nhất không thiên phá.

Một đạo kiếm quang từ trên tay của Long nhắm thẳng tới Lâm Phong vẫn đang ngự không. Kiếm quang bay lên ngày càng to dần. Mắt thấy đòn công kích của đối thủ đã đến trước mặt. Năng lượng từ quả cầu lửa cũng đạt mức đỉnh điểm. Lâm Phong lập tức ném nó xuống đạo kiếm quang kia.

Roẹt!

Không có bạo liệt, không có sóng xung kích. Đòn công kích của hai người cứ thế mà tiêu thất, nhưng phía bên dưới Long không nhịn được mà lui nửa bước. Hắn đã bị nội thương nhẹ trong đầu Long vẫn không hiểu được đòn công kích vừa rồi của cả hai bề ngoài đều bị triệt tiêu nhưng dư lực của nó vẫn còn tác động lên thân thể của hai người, nhưng tại sao tên kia lại không hề hấn gì mà bản thân hắn lại bị thương.

- Ha ha, bất ngờ chứ!

Nhìn thấy Long vẫn chưa phản ứng lại sau chiêu vừa rồi, Lâm Phong không khỏi một trận đắc chí. Chuột cống thì cũng chỉ to hơn chuột nhắt một chút thôi, chung quy thì vẫn là chuột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.