Trên lưng tứ dực điểu, Ngọc nhìn xuống thành phố bên dưới. Một tràn cảnh hỗn loạn diễn ra kèm theo những tiếng nổ, tiếng thét vang lên tận trời. Những con quái vật lan tràn chúng bắt đầu tàn phá, có một vài người có khả năng dị biệt đứng lên chống lại, có thể thấy họ một mình có thể chống cự lại những con quái vật khủng khiếp. Dường như lực lượng an ninh và quân đội cũng bắt đầu phản ứng và có hành động. Ngọc còn nghe được tiếng súng nổ, phương xa có có sự ẩn hiện của những chiếc trực thăng.
- Tôi không nghĩ là họ sẽ an toàn nếu bay trong tình cảnh này.
Long ngồi cạnh cô trên mặt không lộ ra biểu cảm gì nói ra nhận xét của mình. Cô thì không hiểu những lời hắn nói.
- Không phải chúng ta cũng bay sao, bên dưới rất hỗn loạn, trên trời chính là an toàn.
- Ha ha.
Long không nhịn được cười, giọng cười của hắn có chút mỉa mai suy nghĩ của Ngọc, hắn đưa tay phải giơ ngón trỏ chỉ chỉ xuống dưới chân của mình. Ngọc nhìn không hiểu hành động chỉ tay của Long là có ý nghĩ gì.
Lệ!
Tứ dực điểu phát ra một tiếng kêu cao vút vang vọng như đang thể hiện sự tồn tại của mình. Ngọc chợt hiểu rõ ý nghĩa nụ cười mỉa mai của Long.
- Anh chỉ con điểu này ý là trên trời sẽ có những con quái vật.
- Chính xác. Sinh vật có thể bay trên bầu trời không thiếu, ở dưới đất họ có thể chạy có thể tìm chỗ chốn, nhưng ở trên này, một là chiến hai là bay nhanh hơn chúng.
Long giải thích.
- Vậy sao nãy giờ tôi không thấy sinh vật bay nào cả.
Ngọc vẫn còn mối nghi ngờ trong lòng, từ lúc dị biến cô chỉ thấy mỗi mình quái vật biết bay là Tứ dực điểu.
- Bởi vì nó là một sinh vật cấp Đại chủ, những con quái vật mới dị biến này cao nhất chỉ là Tinh anh mà thôi, gặp phải khí tràng của Tứ dực điểu là chạy mất tăm.
- Cấp Đại chủ mạnh lắm sao, anh nói quái vật tinh anh là như thế nào?
Ngọc có phần hiểu những gì Long nói nhưng lại có thứ không hiểu, cách gọi này là để phân biệt mạnh yếu của những con quái vật này sao. Lúc này Long mới nhớ ra cô nàng này vẫn là một người mới không hiểu những từ ngữ này cũng đúng.
- Để đánh giá sức mạnh của quái vật con người đã làm một bộ tiêu chí đánh giá chúng, theo đó thì cấp phổ thông là thấp nhất tiếp đến là cấp tinh anh, cấp đại chủ. Cấp phổ thông thì hành động của chúng chỉ theo bản năng, Cấp tinh anh trở lên thì đã có tự chủ về lãnh thổ.
- Con Tứ dực điểu này mạnh như vậy.
Ngọc ngạc nhiên giờ cô mới biết thứ mình ngồi nãy giờ là một quái vật mạnh hơn tất cả những con phía dưới thành phố.
- Cũng tạm đi, còn có cấp cao hơn nữa, sức mạnh của chúng cô không tưởng tượng nổi đâu.
Ngọc im lặng, cô mới tiếp xúc những thứ thế này nên cũng không thể nói gì nhiều. Ngồi trên Tứ dực điểu quan sát đến tình hình phía dưới cô lại không nhịn được một trận lo lắng đến gia đình mình. Cô lấy chiếc điện thoại ra, may mắn là cô có mang điện thoại trong người trước khi con thằn lằn lửa phá hủy căn phòng.
Cô lật danh bạ bấm nút gọi.
- Số điện thoại này hiện không liên lạc được…
Bíp.
Không thể liên hệ, sắc mặc cô trở nên khó coi. Mới tiếng trước cô vẫn còn gọi liên lạc bình thường giờ lại không gọi được nữa, không lẽ đã xảy ra chuyện. Cô lại tiếp tục bấm, không liên lạc được, cô lại bấm tiếp.
- Được rồi, đến nơi thì sẽ rõ thôi, không nên quá khẩn trương.
Long an ủi Ngọc, thật ra hắn cũng không nghĩ là gia đình Ngọc có thể thoát khỏi tình cảnh này. Nguy cơ cao là gia đình của Ngọc đã gặp chuyện, giữa lúc loạn lên như thế này các sinh vật sống bắt đầu dị biến chuyển hóa thành quái vật tấn công mọi thứ gặp phải chúng việc bị giết chết là có thể xảy ra. Nếu như cha mẹ Ngọc có được dị biến cơ hội sở hữu được năng lực thực dụng thì còn có thể sống.
- Tôi ổn, cám ơn anh đã động viên.
Ngọc hít một hơi lấy tinh thần lại, cô cố gắng làm cho mình suy nghĩ lạc quan lên. Có thể cha mẹ sẽ gặp được ai đó như Long giúp đỡ, hoặc chỉ là quái vật nổi lên làm hỏng hóc các thiết bị truyền tin nên mới không liên lạc được. Mắt cô đỏ lên, những giọt nước mắt chảy xuống bên má, nhưng cô vội lau đi.
Long không nói gì, mọi lời an ủi thêm chỉ có thể là dối trá, tự mình cô ấy vượt qua được là tốt rồi. Hắn dùng tinh thần lực thầm ra lệnh cho Tứ dực điểu tăng tốc. Nhận được mệnh lệnh Tứ dực điểu lập tức vỗ mạnh bốn cánh của mình tăng độ cao lên tìm đến một dòng khí lưu thuận lợi tăng tốc bay đi.
Rời khỏi thành phố hai người tiến về khu vực nông thôn, những nơi hai người đi qua đều chứng kiến sự hỗn loạn. Ngọc đọc tin tức trên điện thoại thì thấy thông báo chính phủ các nước đang lập ra sách lược ứng phó với hoàn cảnh này. Không biết bao lâu con người mới khống chế được cục diện này.
- Anh nghĩ chính phủ và quân đội có ngăn chặn được việc này không?
- Có.
Long khẳng định.
- Tôi cũng đã nói sự kiện này đã được tiên đoán trước và lũ quái vật đã xuất hiện cách đây ngàn năm mặc dù ít người biết nhưng đại đa số những người có chức vị cao đều có biết ít nhiều, nên sách lược chống lại hẳn là có rồi.
- Tôi nghĩ là chúng ta tới nơi rồi, nhà tôi ở phía dưới kia.
Ngọc chỉ tay về phía có những mảnh ruộng, có một khu nhà ở gần đó. Long ra hiệu cho Tứ dực điểu đáp xuống một chỗ vắng. Đi xuống người Tứ dực điểu, Long lại ra hiệu cho nó bay lên không. Nhìn xung quanh phòng ốc nơi đây hình như có chút tổn hại. Người dân xung quanh thì không thấy đâu nữa. Ngọc không kiềm được nỗi lo lắng trong lòng mình nên chạy vội về nhà. Dọc đường đi Long vẫn quan sát, có một chút dấu hiệu va chạm, vết máu có thể bắt gặp được, các căn nhà đều mở cửa, đồ đạt có chút dấu hiệu hỗn loạn. Nhưng kỳ lạ thay khi hắn dùng tinh thần lực quét qua xung quanh thì không có dấu hiệu gì của quái vật.
Đi đến trước cổng một căn nhà nhỏ, cánh cổng đã bị hư hại, trong sân có chút dấu tích của quái vật. Nội tâm của Ngọc trầm xuống cô đi vào trong sân thẳng đến cửa nhà.
- Cha, mẹ hai người có đó không?
Ngọc chạy xung quanh trong nhà tìm kiếm, căn nhà của cha mẹ cô cũng không lớn lắm, một lúc sau cô trở ra với khuôn mặt buồn bã. Cha mẹ cô không tại, đồ đạt vẫn còn đó. Long không nói gì kể từ lúc bước vào phạm vi ngôi nhà hắn đã dùng tinh thần dò xét qua, không có ai ở bên trong cả, trong nhà vẫn gọn gàng không có dấu hiệu bị tấn công.
- Có thể hai người họ đã rời đi hoặc kẹt ở nơi nào đó, chúng ta cứ tiếp tục tìm kiếm.
Long động viên cô. Nghe vậy Ngọc lấy lại tinh thần tiếp tục chạy đi xung quanh tìm kiếm.
Ầm.
- Âm thanh này là?
- Ở phía nhà văn hóa.
Nghe thấy tiếng nổ Ngọc vội vàng xác định nơi phát ra sau đó chạy tới nhà văn hóa. Long cũng đi theo, thấy tốc độ của cô quá chậm, hắn vội ôm lấy eo cô, hai chân đạp không phóng đi về phía tiếng nổ. Ánh mắt Ngọc có phần cảm kích nhìn hắn.
Ở trong sân nhà văn hóa hiện đang có một đám thanh niên trai tráng đang chống cự với mười mấy con trâu hung hãn, những con trâu này to lớn hơn trâu bình thường một vòng, bốn chân của chúng rất tráng kiện, cặp sừng trở nên to hơn và phủ lên một màu kim loại sáng bóng. Bọn trâu này rất hung hãn chúng liên tục lui lại lấy đà rồi tông thẳng về phía đám người. Những thanh niên này dùng một số vật dụng như gậy, cuốc, dao để chống cự nhưng khá chật vật. Nổi bật giữa đám thanh niên là một chàng trai với thân hình lực lưỡng, dường như anh ta sở hửu một năng lực đặc biết khiến toàn thân cao to hơn người bình thường gấp đôi, sức mạnh từ đôi tay chàng trai có thể đương cự với một cú húc toàn lực của một con trâu dị biến. Chỉ thấy chàng trai dùng tay túm lấy hai chiếc sừng của con trâu dị biến, dùng sức toàn thân hung hăng lật người nó ném sang một bên.
- Tốt lắm Nam.
Các thanh niên khác thấy thế cũng hoan hô lên, chưa kịp mừng rỡ thì lại có hai con khác lao về phía Nam. Nam cũng nhanh chóng phản ứng lại né qua một bên, nhưng lại có một con khác lao về phía anh.
- Lên nào anh em chúng ta phải hỗ trợ cậu ta.
Một thanh niên thấy Nam bị đàn áp về số lượng nên kêu gọi mọi người lên giúp một tay. Tuy bọn họ không có khả năng biến hình trở nên cao lớn như Nam, nhưng bình thường sức khỏe của mọi người trong xã cũng rất tốt, đặc biệt không hiểu vì sao khi những sự tình này phát sinh thì cơ thể của họ cũng có thay đổi, mạnh hơn ngày thường hai ba lần, dù vậy cũng không thể một mình đọ sức trực diện với lũ trâu dị biến này.
Bên trong nhà văn hóa là những người già, phụ nữ và trẻ em, trước cửa là những ông chú vẫn còn chút sức khỏe đứng bên ngoài canh chừng. Trong mắt họ tỏ ra sự lo lắng khi thấy đám trẻ nhà mình đang vất vả chiến đấu với lũ trâu dị biến. Một số đứa trẻ còn nhỏ ở bên trong thì liên tục khóc vì hoảng sợ.
Rống.
Một tiếng rống vang khắp sân nhà văn hóa, mấy con trâu dị biến lùi lại nhường chỗ cho một con khác có thân hình to lớn hơn xuất hiện, bước chân của nó tiếp xúc với nền xi măng vang lên những âm thanh nặng nề.
Bộp bộp.
Một con trâu dị biến cấp tinh anh xuất hiện, khi thấy đám thuộc hạ của nó quá mất thời gian trong việc tấn công bọn người này khiến nó không chờ được nữa. Nó cảm giác được trong cơ thể của những người này có một nguồn năng lượng mà chúng thèm khát, bản năng nó mách bảo rằng nuốt chửng những người này không những giúp nó tăng sức mạnh mà còn có khả năng giúp nó có được linh trí cao hơn.
Nam phất tay cho mọi người lùi lại, mọi người cũng ý thức được con quái vật trước mắt này là thực lực mạnh nhất trong lũ trâu dị biến nên bắt đầu lùi lại, để lại một khoảng trống cho một người một trâu này.