Buổi tối ngày thứ 3 kể từ khi Z320 gặp nạn.
Tại cứ điểm an toàn nằm ở phía nam thành phố Cherno. Hoạt động canh gác và tuần tra đảm bảo an toàn cứ điểm vẫn luôn được duy trì 24/24. Bọn họ thiết lập các trạm gác xung quanh cứ điểm chạy dọc theo rào chắn phòng tuyến dài 30 km. Để đảm bảo có thể phản ứng kịp thời trước những tình huống bất ngờ, những trạm gác này được đặt cách phòng tuyến 3 km tính từ rào chắn.
Trên một trạm gác mang số hiệu 15 nằm trên đỉnh sân thượng của một căn nhà. Một nhóm tổ đội gồm 3 người đang thực hiện nhiệm vụ canh gác của mình.
- Oáp! Không biết chúng ta còn phải ở trong cái thành phố này bao lâu nữa.
Người nói chuyện là một chàng trai khoảng 25 tuổi, chàng trai có dáng người cao gầy.
- Chú mày tập trung vào, thời gian ban đêm rất là nguy hiểm đấy, không cẩn thận là bọn Undead kia nó leo lên cái trạm gác này bây giờ.
Một ông chú bụng phệ lên tiếng quở trách.
- Sao đêm nay lạnh thế nhỉ!
Một chàng trai khác đang cầm chiếc đèn pin quan sát xung quanh.
- Hả! Chú mày nói đúng tao cũng thấy đêm nay hơi lạnh.
Nói xong câu đó ông chú bụng phệ không khỏi đan tay trước ngực, ông thầm nghĩ nếu biết vậy thì đã mang theo một cái áo khoác. Ông bắt đầu đi lại xung quanh sân thượng vừa quan sát, vừa làm ấm cơ thể.
Phù!
Ông úp hai bàn tay trước mũi và miệng mình thở ra một chút không khí được làm ấm từ cơ thể vào lòng bàn tay bắt đầu xoa xoa. Ông đưa mắt nhìn về một con đường gần đó.
- Cái gì kia?
Ông chú bụng phệ đã nhìn thấy bóng dáng của cái gì đó, ông nheo mắt của mình để nhìn kỹ hơn.
- Này cậu cầm đèn pin mau qua bên này rọi một phát nào.
- Xời!
Có vẻ như là cậu này cảm thấy bất mãn khi ông chú này không gọi tên cậu mà còn giở ra giọng điệu sai vặt.
- Bộ bên này có gì hả?
Chàng trai cầm đèn pin rọi qua.
…
Khí trời đã lạnh mà bây giờ hai người họ càng cảm thấy lạnh hơn.
Bộp!
Chiếc đèn pin từ chàng trai rơi xuống đất. Đứng ở một bên khác chàng trai có vóc người cao gầy cảm thấy có gì đó lạ lạ trong cách phản ứng của hai người đồng bạn. Anh ta tới gần dùng đèn pin của mình rọi xuống bên dưới.
- Làm gì vậy? Còn những phía khác cần phải canh chừng nữa đâu.
…
Chàng trai cao gầy cũng đứng hình khi rọi đèn pin xuống bên dưới. Cậu đã thấy được một cảnh tượng mà nhiều người ở cứ điểm an toàn vẫn thường hay nói đùa với nhau.
“Có khi nào bọn Undead này sẽ đồng loạt tấn công chỗ cứ điểm này”
“Thi triều làm sao có thể, ha ha”
- Thi… Thi triều!
Chàng trai lắp bắp mãi mới thốt ra được hai từ trong đầu của mình.
Bốp!
- A! Chú làm gì vậy!
Chàng trai cao gầy ngây người ra khi không lại ăn một cái tát.
- Mày… đau? Vậy… không phải mơ.
Giọng ông chú bụng phệ run rẫy, lập tức ông nghĩ tới một chuyện đáng sợ, bọn Undead đó đang tiến về phía cứ điểm. Ông vội vàng lấy máy bộ đàm trên người và bấm vào nút liên lạc.
- Trạm gác 15 thông báo! Phát hiện một lượng lớn Undead đang tiến về cứ điểm.
…
Không có tín hiệu đáp lại, đây là làm sao rồi, bộ đàm gặp vấn đề. Ông lại tiếp tục liên lạc.
- Trạm gác 15 thông báo! Phát hiện một lượng lớn Undead đang tiến về cứ điểm.
Bíp
- Trạm chỉ huy đây, các anh mau rút về cứ điểm ngay lập tức.
Bíp
Bên cứ điểm sau khi trả lời thì đã ngắt tín hiệu liên lạc. Ba người trên trạm gác nhìn nhau.
- Chạy mau, theo đường cống ngầm về cứ điểm.
Tình huống như thế cũng xảy ra trên khắp các trạm gác trải dài phòng tuyến. Trong phòng chỉ huy đã bắt đầu hỗn loạn ai nấy cũng lo lắng khi đồng loạt nhận được tin từ các trạm gác. Lúc này người đang phụ trách chỉ huy các trạm gác là Lâm, cậu đã được bố trí vào vị trí này.
- Mở ngay còi báo động, thông báo cho mọi người vào vị trí chiến đấu ngay lập tức, cho người của các trạm gác rút lui. Tôi sẽ thông báo cho thủ lĩnh.
Dứt câu. Lâm cầm lấy máy bộ đàm khác, cái máy này được dùng riêng để liên lạc với Thanh. Thời điểm này Thanh đang cầm lấy một điếu thuốc vừa kéo vừa xem xét tấm bản đồ được treo trên tường của khu vực cứ điểm. Cô có chút lo nghĩ, rõ ràng là phòng tuyến kéo dài 30 km quá dài, nếu như có việc gì đó bất ngời xảy ra thì cô khó mà có thể tiếp ứng được. Nhưng mà người ở đây nhiều lắm có tới 1 triệu người bắt buộc cô phải mở rộng phòng tuyến. Đang mãi suy nghĩ thì còi báo động vang lên đồng thời bộ đàm liên lạc với trạm gác phát ra tiếng của Lâm.
- Chuyện gì xảy ra!
Cầm lấy bộ đàm bấm vào nút trả lời, giọng điệu của Thanh vẫn rất bình thản dù biết là có thể đã xảy ra đại sự.
- Chị Thanh chúng ta gặp thi triều!
Đầu dây bên kia Lâm cho ra một câu báo cáo ngắn gọn.
- Tôi biết rồi, cậu hãy thông báo cho các chỉ huy của 3 khu.
Đặt bộ đàm xuống, Thanh đưa mắt mình nhìn vào tấm bản đồ lần nữa.
Thi triều?
Thành phố Cherno cũng được coi là một thành phố đông đúc được ước tính có hơn 8 triệu dân sinh sống ở đây và hiện tại thì ở cứ điểm này có 1 triệu người, cứ cho là ở trong thành phố vẫn còn vài nhóm người có thể sống sót thì số lượng cũng không được bao nhiêu. Vậy tính ra nếu theo đầu người còn sống mà tính thì đã có ít nhất trên 7 triệu người chết và ta sẽ có 7 triệu đầu Undead.
7 triệu Undead có nhiều quá không, nếu so với dân số thế giới lên tới hàng tỉ thì 7 triệu chỉ là số lẻ mà thôi. Nhưng mà trong tình huống bây giờ, không cần bọn Undead làm ra cái gì đó ghê gớm, chỉ cần bọ nó đi dạo qua mấy lượt trong cứ điểm là mọi thứ kết thúc. Đó là chưa tính đến một số lượng lớn yêu thú đã bị thi biến trở thành Undead.
Cái này thì vẫn chỉ là số lượng mà thôi, nếu mà dựa theo thực lực mà tính thì chỉ cần vài đầu Undead tu vi Đại chủ đỉnh phong nhấc tay chân vài cái là ngay cả việc ném đá phản kháng cũng không có cơ hội.
Một cường giả có tu vi Chiến tướng như cô ở đây có thể làm cho thế cuộc tốt đẹp hơn không. Câu trả lời hiển nhiên là không, nói như vậy không có nghĩa là thực lực của cô không được, ngược lại cô có thể mở nhiều lần đại chiêu. Nhưng mà đại chiêu thì vẫn là đại chiêu, nếu mà lũ Undead tới gần người dân thành phố thì cô cũng không dám dùng, như thế chẳng khác gì là cô đang giết cả bọn họ. Mặc khác thì phòng tuyến này rất dài, đợi cô dẹp một đám bên này thì bên khác đã tràn vào rồi.
Thanh xoa xoa trán của mình, điếu thuốc trên tay cô đã cháy gần hết mà cô cũng chẳng thèm quan tâm. Thật sự là nếu có ai đó có đủ thực lực giúp cô một tay thì tốt, cô nghĩ tới anh em Lâm nhưng họ chỉ mới tu vi Tinh anh đỉnh phong miễn cưỡng có thể đạt tới chiến lực cấp Đại chủ, như thế thì vẫn chưa đủ.
Cuối cùng cô chỉ còn có thể dựa vào một biện pháp cuối cùng, đó là đường hầm xuyên thành phố mà cô đã cho người đào, nhưng hiện giờ vẫn chưa kiểm chứng được là nó đã đi ra khỏi khu vực màn sương đen kia chưa. 30 km có thể thể vẫn chưa là cực hạn biên giới của màn sương. Người của cô cũng đã thử một chút qua nếu mà để màn sương lọt vào trong đường hầm thì cả cái đường hầm đó đều không dùng được nữa, nó cũng sẽ giống tình trạng trên mặt đất là cứ đi vào một lát lại không hiểu làm sao lại quay trở về.
Nếu 30 km vẫn chưa phải là cực hạn của màn sương thì khi đào thông lên mặt đất thì sương đen sẽ tràn vào và thế là mọi công sức đã đổ sông đổ bể.
- Phải làm sao?
Áp lực đè lên trên vai Thanh hiện giờ là rất lớn. Với thực lực của cô thì sống sót thêm vài tháng nữa thì cũng không thành vấn đề trừ khi cái cự kén kia thức tỉnh hoàn toàn.
Bíp
- Thủ lĩnh chúng ta phải làm như thế nào hãy ra lệnh, chúng tôi đã tập trung ở phòng họp, xin thủ lĩnh hãy đi đến chủ trì.
Bíp
Tiếng của Ông Phong phát ra từ bộ đàm, dựa vào lời nói của ông thì Thanh đoán được là chỉ huy 3 khu A, B, C và một số người điều hành khác đã tập trung bàn kế hoạch.
- Hừ! Chuyện gì tới cũng phải tới!
Thanh dập tắt điếu thuốc của mình, lấy một cái áo khoác lên người rồi đi đến phòng họp.
Lúc này còn có một tình huống rất chi là nghiêm trọng đang diễn ra mà những người ở cứ điểm không biết hay nói cách khác là tất cả người còn sống ở bên trong thành phố vẫn chưa biết.
….………………
Buổi tối phía trên bầu trời, chiếc máy bay của đội tìm kiếm thuộc Hội Flames vẫn đang bay quanh khu vực mà họ cho rằng là lần cuối cùng chiếc Z320 phát ra tín hiệu. Chiếc máy bay này cũng được chế tác dựa trên khoa học kỹ thuật và thành tựu luyện khí, trận pháp nên nó có thể hoạt động liên tục cả ngày lẫn đêm.
- Bọn chim kia xem ra là sợ chúng ta nên bỏ chạy rồi.
Giọng Barrett rất hưng phấn, thật ra lúc chiến đấu với lũ chim kia thì anh phát hiện bọn chim này rất không bình thường, chúng sẽ dùng chiến thuật, kỹ thuật hợp kích của bọn nó không thể chê vào đâu được, căn bản là bọn họ bị bọn nó hành, ngay cả Ngọc Nhi cũng không thể chiếm được ưu thế gì mặc dù cô sở hữu lôi điện lĩnh vực và lôi thể chất.
- Cũng may là có anh đã đánh chạy con đầu đàn của nó.
Barrett đưa ngón tay cái về phía Ngô Cường, người nãy giờ vẫn không nói gì.
- Anh làm sao thế?
Ngọc Nhi dò hỏi khi thấy phó hội trưởng không phản ứng gì trước lời nói của Barrett. Bình thường Ngô Cường thích mấy kiểu được người ta khen ngợi mà.
- Thật ra thì tôi không có đánh chạy con chim đầu đàn đó. Cơ thể của nó rất kỳ lạ, nhìn giống đã chết nhưng mà khi gây thương tích vào người nó thì lập tức nó hồi phục rất nhanh chóng.
Ngô Cường trả lời Ngọc Nhi, anh cứ cảm giác có cái gì đó kỳ lạ xảy ra với lũ chim này.
- Anh cứ đập nát đầu của nó là được, bọn tôi khi đánh nhau với bọn đàn em của nó thì phát hiện ra. Nhưng mà anh bảo không phải là anh đánh chạy là sao, bộ nó tự rút lui à.
Barrett thì không nghĩ nhiều như Ngô Cường. Anh ta chỉ quan tâm tại sao con chim đầu đàn lại rút lui.
- Phương hướng rút lui của nó là phía bên dưới thành phố Cherno cách chúng ta 100 km thì phải, thành phố đó nằm ngoài phạm vi khoanh vùng tìm kiếm của chúng ta đúng không.
Ngọc Nhi nói trong khi nhìn về phía bản đồ khu vực này, nếu như mà con chim đó lại tới gây chuyện thì công việc tìm kiếm sẽ khá khó khăn.
- Ừ, hình như bên thành phố Cherno có gì đó rất lạ, theo như ảnh vệ tinh thì nó bị một làn sương đen bao phủ, theo hình ảnh ghi nhận thì chí ít thì màn sương đã xuất hiện từ lúc bắt đầu dị biến toàn cầu. Vệ tinh không thể chụp được hình ảnh hay phát ra tín hiệu liên lạc xuống bên dưới.
Cô phát hiện ra cái gì đó không bình thường ở thành phố này.
- Hay chúng ta bay qua đó xem thử, biết đâu chừng đội của Long đang ở đó, nghĩ lại mà xem trên người họ vốn có thiết bị GPS, nhưng bây giờ không bắt được tín hiệu, lại xem tình huống tấn công của bầy chim kia thì với khả năng của Long thì có thể đã bị bọn nó đuổi chạy tới phía bên dưới thành phố.
Toàn bộ các thành viên trên máy bay đều nhìn sang Ngọc Nhi. Trong mắt họ nổi lên một tia khâm phục.
- Gì vậy mọi người, em nói sai sao?
Clap!
Một cái vỗ tay từ Ngô Cường.
- Thông minh, anh biết trong hội chỉ có mình em là có thể dùng cái đầu để suy nghĩ.
- Được rồi mọi người chuyển hướng đến thành phố Cherno.
Barrett đưa mắt mình nhìn chằm chằm Ngô Cường.
“Lão này dám nói chỉ có Ngọc Nhi biết dùng cái đầu, lời này mà để mấy người khác trong hội nghe thấy là lão phải đổi tên thành Bắp rang chứ không phải là Bắp cường nữa đâu”