Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 319: Chương 319: Cánh tay trái của Thần.




Hắn nhằm về phía Thượng Cổ Thánh khí! Rất nhiều người kinh ngạc mà thốt lên, phát hiện Thạch Hạo dẫm một cước lên mặt đất khiến cho cả diễn võ trường chấn động rồi nhằm thẳng về phía pháp khí đang phát sáng kia.

Thanh binh khí này vô cùng óng ánh, rọi thẳng vào mắt cứ như là bị kim đâm vô cùng đau đớn, nhanh chóng bay tới rồi va chạm thới thiếu niên ở giữa không trung.

Thanh Thiên bảo luân! Mấy người kêu lên sợ hãi, nhận ra được thanh Thánh khí này, thanh Thánh khí này cực kỳ nổi danh, ở thời Thượng Cổ danh tiếng vô cùng sáng chói.

Toàn thân nó có màu xanh rực rỡ, hình tròn, có khắc những phù văn, bắn ra vô tận thần hà, cứ như là một vòng thái dương màu xanh được khắc vô số ký hiệu, mạnh mẽ và khủng bố.

Kiện bảo luân này bắt nguồn từ Thanh Thiên Thần Sơn, thời Thượng Cổ từng tiêu diệt không ít cường giả, nhiễm máu của vô số anh linh, được xưng là một đại sát khí, năm tháng qua đi trong những cuộc đối quyết nó cũng chưa từng bị tổn hại, vẫn lấp lánh rực rỡ, mạnh mẽ kinh người.

Thạch Hạo đón lấy ở trên không, cánh tay trái phát sáng, phù văn hừng phục, cánh tay kia hoàn toàn khác, giống như là cánh tay trái của Thần, các ký hiệu nổi lên dày đặc, rồi đánh về phía Thanh Thiên bảo luân.

Cái gì, đó là... hơi thở thần thánh! Mọi người nghẹn họng trừng mắt, tất cả đờ người ra, trong lòng chấn động không gì sánh được.

Một luồng khí tức vô cùng không bình thường vọt lên khiến người khác run rảy, tuyệt không yếu hơn Thanh Thiên bảo luân, thậm chí càng thầm bí hơn, những gợn sóng của nó như là biển sao.

Phù văn buông xuống, từ cánh tay trái lan tràn rồi quấn quanh toàn thân Thạch Hạo, bảo vệ lấy cơ thể nó, khiến cho mỗi một tấc da thịt của nó đều hiện ra những ký hiện của Thần.

Đó là gì thế, tại sao lại hiện ra cảnh tượng kỳ dị như vậy? Mọi người không rõ, con mắt cũng chẳng chớp lấy một lần, chỉ sợ bỏ qua thứ gì đó.

Nơi không trung phát ra một tiếng vang kỳ dị, tiếp theo đó thanh Thánh khí Thanh Thiên bảo luân kia bay ngược lại, dội thẳng lên trời cao, phía trên bảo luân phát ra ánh sáng run rẩy, những ký hiệu lần lượt bị dập tắt.

Mà một bên khác, thiếu niên hung tàn cũng rung lên bần bật, trên người xuất hiện từng tầng phù văn, tỏa ra hào quang óng ánh, hết tắt lại sáng, cảnh tượng vô cùng kinh người, nó bay ngược lại rồi nện mạnh xuống dưới đất.

Khi Thạch Hạo rơi xuống dưới đất thì mặt đất run lên, thế nhưng vẫn không có hủy diệt, thần văn trong lòng đất phát huy tác dụng, bảo vệ lấy diễn võ trường đầy hùng vĩ.

Phương xa, Thanh Thiên bảo luân ánh sáng rực rỡ, mấy lần tắt rồi cuối cùng lại phát sáng, lơ lững ở nơi đó giống như là một mặt trời xanh giữa ban ngày.

Chuyện gì thế này, vậy mà hắn không có chết, chặn đứng được Thượng Cổ đại sát khí?!

Rất nhiều người dùng sức dụi dụi mắt, không thể nào tin được những thứ này, Hùng Hài Tử vẫn chưa bị giết chết, vẫn chưa hóa thành tro bụi.

Khóe miệng Thạch Hạo chạy máu, đã bị thương thế nhưng cũng không đáng lo, trên người nó đều là ký hiệu thần bí, từ cánh tay đan dệt ra bao phủ lấy bản thân.

Thật mạnh, thật là không tồi nhen! Nó rất hài lòng, hơi hơi điều tức thì khôi phục lại không ảnh hưởng chút chiến đấu nào, rồi nhìn về phá trước.

Kết quả này khiến cho mọi người đều ồ lên, chuyện này cũng quá bất hợp lý, cứng rắn chống đỡ Thái Cổ Thánh khí, vậy mà nó vẫn vui vẻ cười tươi, tinh khí thần tràn trề.

Xa xa, thiếu niên tóc xám sắc mặt tái nhợt, không ngừng thở dốc, đây chính là Thánh khí, hơn nữa còn là pháp khí danh chấn Thượng Cổ, khi điều khiển khiến cho nó phục sinh thì phải cần rất nhiều thần lực, làm cho trong cơ thế hắn trở nên trống rỗng.

Có thể kết quả là như thế, nhưng vẫn không thể nào kết thúc được sinh mệnh của thiếu niên nhân loại kia, khiến hắn rất khó tin.

Đây chính là Thanh Thiên bảo luân mà! Hắn hét lớn, thời Thái Cổ một vài đại nhân vật cũng bị tiêu diệt, đây chỉ là một thiếu niên Hóa Linh cảnh mà thôi, sao có thể sống sót?

Ngươi không có năng lực vận chuyển Thanh Thiên bảo luân. Thạch Hạo khẽ nói, nhanh chân về phía trước áp sát thiếu niên tóc xám.

Vậy cũng không đúng, ngươi... sao có thể sống hả, bên trong cánh tay của ngươi có Thượng Cổ Thánh khí hoàn mỹ! Hắn rút lui.

Thạch Hạo vọt mạnh về trước, áp sát lấy thiếu niên tóc xám rồi bắt đầu trấn áp, dù sao đi nữa hồi nãy suýt chút nữa đã gặp nạn khiến cho lòng nó rất tức giận, hiện tại nó cũng đã biết người của Thanh Thiên Thần Sơn muốn đẩy nó vào chổ chết.

Thượng Cổ Thánh khí không hư hại thì có thể dễ dàng tiêu diệt nó, nếu không phải trong cơ thể có bảo cụ thần bí thì nhất định nó đã gặp phải đại nạn rồi.

Thanh Thiên bảo luân, tiêu diệt! Thiếu niên tóc xám hét lớn, lần nữa điều động bảo luân ở trên không trung, thái dương màu xanh nhanh chóng đáp xuống.

Thần quang trong con ngươi của Thạch Hạo tăng vọt thế nhưng bị ép cho dừng lại, thanh Thánh khí này quá mạnh mẽ, nó không thể không dùng toàn lực để ứng phó. lần nữa giơ cánh tay trái lên, ánh sáng vạn trượng hiện ra.

Hộ tí... là một cái hộ tí vô cùng rưc rỡ! Mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy pháp khí vô cùng quái dị đang kết hợp với da thịt của nó.

Cái hộ tí này rất mơ hồ, như hòa vào với da thịt, nằm sâu trong máu thịt, tỏa ra ánh sáng, ký hiệu đan dệt.

Sao ta thấy giống với pháp khí Thần linh của Thiên Thân sơn thế? Có người nhỏ giọng nói.

Chính xác, ta cũng cảm thấy như vậy. Một vị thiếu niên đến thừ Thái Cổ Thần Sơn khẽ nói.

Không ít người nhìn về phía thiếu nữ áo tím Vân Hi, lộ vẻ không hiểu, đó chính là binh khí được tổ tiên cảu nàng truyền xuống, uy lực vô cùng lớn, làm sao lại rơi vào tay người ngoài?

Ầm!

Cánh tay của Thạch Hạo phát sáng, lần nữa đánh bay Thanh Thiên bảo luân, ngoại trừ miệng chảy máu ra thì cũng không bị thương gì cả.

Đây thật là kiện pháp khí của Thiên Thần sơn kia?!

Rất giống, chỉ là trạng thái có chút đặc biệt.

Sinh linh đến từ Thái Cổ Thần Sơn nghi ngờ không thôi.

Chính xác, Thạch Hạo sử dụng chính là một cái hộ tí chiếm được từ Thiên Thần sơn, thế nhưng cũng không phải thực thể hữu hình, mà ở Hư Thần giới đã dọa dẫm vơ vét được khí hồn.

Lúc đó, tổ phụ của thiếu nữ áo tím Vân Hi mời nó tới Bắc hải, nó không chịu mạo hiểm sợ bọn họ lợi dụng rồi diệt khẩu, nên đã muốn dùng bảo cụ này xem như lầm làm tin.

Đây chính là khí hồn của hộ tí, nếu không thì không cách nào có thể mang ra khỏi Hư Thần giới, hiện tại đã kết hợp với cánh tay của Thạch Hạo, xem như là vật dẫn thế nhưng cũng phát huy ra được uy lực cực kỳ đáng sợ.

Thiên Thần sơn, là một nơi vô cùng vang dội trong rất nhiều cấm địa, từ cái tên thì cũng đã thấy được rồi, ở thời Thái Cổ, nơi đó từng xuất hiện thiên thần thật sự, pháp khí của bọn họ tự nhiên rất mạnh mẽ.

Nếu không phải trạng thái pháp khí của Thiên Thần sơn kia có vấn đề thì Thanh Thiên bảo luân đã gặp nguy hiểm rồi, chắc chắn sẽ bị đánh tan. Có người khẽ nói.

Thiếu nữ áo tím Vân Hi bất đắc dĩ, món pháp khí này rơi vào tay Hùng Hài Tử thật sự giống như bánh bao đánh chó một đi không trở lại, muốn lấy lại chỉ có nghĩ biện pháp bắt sống nó thì may ra mới được.

Vào lúc này, thân thể thiếu niên tóc xám run lên, hắn kiên trì không được nữa, đã dùng hết khả năng để điều khiển pháp khí, hiện tại cơ bản không thể chịu nổi nữa, tiêu hao quá lớn.

Hắn vẫn muốn phát động thêm một đòn nữa thế nhưng Thạch Hạo lại không cho hắn cơ hội nào, lập tức hóa thành một vệt sáng vọt tới mạnh mẽ trấn áp.

Thạch Hạo tiêu hao cũng rất là lớn, dù sao đây cũng chính là pháp khí Thần Linh, tuy chỉ có khí hồn thế nhưng mức tiêu hao cũng kinh người, bất quá nó nắm giữ mười đại Động Thiên, thần lực hùng hồn vượt xa những người khác.

Giết!

Thiếu niên tóc xám phản kháng, nhưng mà làm sao có thể ngăn cản được cánh tay của đối phương chứ, vù một tiếng, cánh tay ép xuống, thần khí lập tức tràn ngập, hắn bị quét sang ngang miệng ho đầy máu.

Trong quá trình hắn bị đánh bay thì Thạch Hạo đuổi theo, lăng không một cước hạ xuống đạp thẳng lên người hắn, nện mạnh xuống diễn võ trường.

Thanh âm răng rắc vang lên, đừng nói là thiếu niên tóc xám, chính là những người khi nghe được âm thanh này cũng cảm thấy đau đớn, cả người hắn xương vỡ vụn nhiều chổ.

Thả ta ra! Thiếu niên tóc xám gào hét.

Ngươi cũng muốn sống? Thạch Hạo giơ tay lên muốn đánh gục hắn, đối phương đã có ý định trừ khử nó, vì sao nó lại lưu tình.

Khụ khụ... Tiếng ho khan già nua từ xa truyền tới, thị vệ trưởng xuất hiện, nói: Thạch Hoàng có lệnh, quyết đấu thì được, nhưng không muốn phân sinh tử.

Thạch Hạo suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, dù sao đây cũng là đại thọ của Thạch Hoàng, có người chết cũng không tốt lắm, cho nên nó không giết hắn.

Thiếu niên tóc xám liền muốn đứng dậy, Thạch Hạo một cước đá tới làm hắn bay tạt sang ngang, nói: Không giết ngươi, không có nghĩa là buông tha cho ngươi.

Sau đó, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Thạch Hạo điên cuồng đạp mạnh xuống cái mông của thiếu niên tóc xám khiến xương cốt cả người hắn kêu rôm rốp, quả thật muốn phế bỏ hắn vậy.

Thiếu niên tóc xám kêu thảm thiết, đây là một loại sỉ nhục khiến cho hắn tức đến phát điên, đường đường là sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn mà lại bị người đạp mông, hơn nữa còn trước mặt rất nhiều người, sau này thì còn mặt mũi gì nữa?

Còn ba người các ngươi nữa. Thạch Hạo chỉ, kết quả ba tên thiếu niên đó sợ hãi nhanh chân chạy trốn, cũng không còn lạnh lùng như trước đây không lâu, tất cả đều bị dọa cho chết khiếp.

Ầm!

Kết quả, một người cũng chạy không thoát, tốc độ của Thạch Hạo nhanh đến dường nào, dùng pháp khí Thần Linh trấn áp sau đó mười Động Thiên hiên ra giam cầm bọn họ lại, một người một cước, đá nát xương chậu.

A... Ba người kêu thảm thiết, nỗi đau như tan nát cõi lòng, quan trọng nhất là không thể nào chịu đựng nổi.

Thạch Hạo cũng không để ý tới những tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, đạp loạn một hồi khiến cho đám người này như quả hồ lô lăn ở dưới đất, cả người vang lên những tiếng răng rắc, mỗi người đều không còn chút hình tượng nào, xương cốt gãy vỡ.

Mọi người thở dài, mấy tên này coi như xong, e rằng đây chính là một nổi ám ảnh cả đười khó mà phai mờ được, càng dây vào đứa nhóc hung tàn kết quả càng thảm bại.

Nam nữ trẻ tuổi Nhân tộc đều khiếp sợ, từng người đều che miệng lại, Thạch Hạo quá ngang ngược, không chỉ là nói suông mà ra sức đạp cho cả đám sinh linh thuần huyết lăn đầy mặt đất.

Chuyện này... khiến bọn họ chẳng biết nói gì, ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới, chủng tộc đáng sợ như thế lại bị một thiếu niên Nhân tộc chỉnh đốn ngay trước mặt.

Tên quỷ này quả nhiên lợi hại, đúng rồi, hắn có hứu hôn à?

Thôi đi má, đồ gái mê trai, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, người ta ngay cả sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn còn có thể thu thập được, còn hi vọng làm thông gia với bộ tộc của các ngươi?

Ngươi mới mê trai đó...

Trận chiến kết thúc, mấy người đó được đưa đi, bọn họ vô cùng thế thảm, lớn như vậy rồi mà còn bị đánh vào mông, trở thành trò hề cho mọi người.

Chỉ trách bọn họ không may, không có ngờ tới đối phương lại có pháp khí của Thiên Thần sơn.

Trên thực tế, nếu như Thạch Hạo không có bảo cụ bực này, với tu vi trước mắt của nó mà nói, mặc dù nó thiên tư cái thế nhưng dưới Thượng Cổ Thánh khí này thì cũng phải chết không thể nghi ngờ. Đám người thiếu niên tóc xám có cơ hội trấn áp giết chết nó.

Vì sao trên người hắn lại có pháp khí tổ truyền của Thiên Thần sơn? Có nhiều người không rõ.

Một vị muội muội đưa cho ta đó. Thạch Hạo đáp.

Mọi người lộ vẻ quái dị đồng thời nhìn về phía Vân Hi, cảm thấy có chút ám muội, có ẩn tình, nếu không đời nào đưa một vật cỡ này được.

Ngươi... ăn nói linh tinh gì đó hả! Vân Hi tức giận, gương mặt trắng mịn trở nên ửng hồng, bị nhiều người quan tâm như thế, kết quả tên quỷ này còn ăn nói bậy bạ như vậy.

Sau đó, nó cũng không để ý nữa mà nhìn về Thanh Thiên bảo luân nơi không trung.

Vân Hi tức giận, gương mặt đỏ ứng, thật sự tức đến nghiến răng nghiến lợi mà, nhiều người như vậy nhìn nàng, mặc cho nàng giải thích thì cũng không thể nào cứu vãn được, đúng là cái tên Hùng Hài Tử đáng ghét mà!

Tiểu quỷ, ngươi dám động vào pháp khí của ta? Một âm thanh lạnh truyền tới, chấn cho hai tai những người nơi diễn võ trường trỏe nên ong ong, rất nhiều người suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống.

Lão quỷ nào đang gọi đấy? Thạch Hạo cũng chẳng hề khách khí.

Chỉ là hạt gạo nhỏ mà cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt, điếc không sợ súng. Thanh âm đầy lạnh lùng lại vang lên.

Cậy già lên mặt, tới đây đánh một trận nào, đạp nát cái mông nhà ngươi! Thạch Hạo dửng dưng như không lên tiếng.

Lời này vừa ra, bốn phía yên lặng, mọi người hóa đá, tên quỷ này đang nói cái gì thế? Không có nghe lầm đấy chứ?

Tất cả mọi người đều nghẹn cả họng, tên quỷ này muốn đạp nát mông của một vị Tôn giả?

Không biết trời cao đất dày! Tiếng hét đó như sấm, không trung trên diễn võ trường nổ tung, chấn cho nhiều người ho ra máu.

Đến đây đi, còn có cả con nhện lớn kia nữa, toàn bộ đến hết đây, đạp nát cái mông nhà các ngươi! Thạch Hạo kêu lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.