Thạch Hạo vọt tới, chiến y màu đen óng ánh, sau lưng nó, máu văng tung tóe, thi thể ngã xuống, Triểu Khải chết một cách oan uổng.
Toàn bộ sự việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, mọi người trong cung điện đều kinh hãi.
Tất cả nhanh chóng phản ứng, giam giữ và cắt đứt con đường trốn thoát khỏi cung điện của Thạch Hạo, ai nấy cũng xông về phía này, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm khối cốt thư trong tay nó.
Cung điện vô cùng to lớn, khí hỗn độn tràn ngập.
Lúc này không một ai mở miệng nói chuyện, đại chiến vừa mới phát động thế nhưng chỉ chớp mắt lại trở nên yên tĩnh, bầu không khí vô cùng căng thẳng, trong cổ điện sát cơ tràn ngập.
Thạch Hạo dừng chân, lần nữa bị vây ở bên trong, toàn bộ khí tức đều nhằm vào nó, cốt thư cầm trong tay truyền tới cảm giác thô ráp, không biết là xương của hung thú nào.
Nó cúi đầu nhìn kỹ, khối cốt này lờ mờ không có ánh sáng rực rỡ, thế nhưng lại vô cùng nặng, một khối chỉ to bằng bàn tay thế nhưng lại nặng tới mấy ngàn cân.
Thạch Hạo dùng tay bóp mạnh, khối cốt này vô cùng cứng rắn, ngoại lực khó mà phá nát được.
Nói theo một ý nghĩa nói đó, Triệu Khải đã đẩy thành công bộ kinh thư này cho Thạch Hạo, khiến cho tất cả mọi người căm ghét nó. Đáng tiếc chính là, cái giá phải trả là mạng sống của chính hắn.
Cung điện to lớn, vô cùng rộng rãi, cũng không biết cung điện này được xây ở thời nào, ánh hào nhoáng biến mất chỉ còn vẻ bình thường nhạt nhẽo mà thôi.
Sát ý khuếch tán, mọi người vây Thạch Hạo ở trung tâm, bất cứ lúc nào cũng triển khai đòn thế mạnh nhất.
Giao ra cốt thư! Thanh âm của Rắn chín đầu khàn khàn, con ngươi lạnh lẽo phóng ra một chùm sáng, lưỡi rắn thè ra, dùng thân thể khổng lồ của mình chắn ở đằng trước.
Cổ thụ Thiết huyết sớm đã khôi phục lại, cành lá sum xuê cắn rễ trong hư không, toàn cây là màu đỏ đậm cứ như là bị ứ máu, bất cứ lúc nào cũng bùng phát đòn mạnh nhất của mình.
Còn Lam long thì vỗ đôi cánh khổng lồ phía sau lưng, cái đuôi dài thì đong đưa, điện quang màu xanh lam xẹt xẹt nhìn về phía Thạch Hạo.
...
Một bên khác, đám Tuyên Minh, Bích Cổ cũng chiếm cứ vị trí có lợi nhất cho bản thân, tìm cơ hội chạy trốn, giá trị của bộ kinh thư này không cách nào đo lường được, dù là giáo chủ của thượng giới mà tới cũng phải ra tay tranh cướp.
Tình thế nguy cấp thế nhưng Thạch Hạo cũng không có vội vã gấp gáp gì cả, nó không ngừng suy nghĩ, là ném đi để hãm hại kẻ cướp lấy, hay là giữ lại rồi đột phá vòng vây.
Nó cúi cầu quan sát kỹ, thần thức dò tới, ở bước ngoặc mấu chốt này thì cần phải nhìn xem thử bên trong sách quý này đến tột cùng ghi chép thứ gì.
Thần thức vừa tiến vào thì phát hiện có một cấm chế nào đó, khối cốt đang lờ mờ chợt phát sáng, tinh hỏa Thái dương lao ra với số lượng lớn, hỏa diễm màu vàng óng nhảy múa trong hư không.
Thạch Hạo thất kinh, vội vàng hộ thể, nếu như người bình thường thì chỉ trong nháy mắt vừa rồi đã trở thành tro bụi rồi, khó mà sống được.
Nên biết, tinh hỏa Thái dương chính là một trong những thiên hỏa lợi hại nhất trong thiên địa này, nhiệt độ của nó cao tới kinh người, bất kể là pháp khí hay là thân thể đều bị nóng chảy, đốt thành tro bụi.
Trong lúc nhất thời, nơi này nóng rực, ánh lửa đốt tan đi một ít hỗn độn khiến nơi đó trở nên sáng sủa.
Những người xung quanh cũng giật mình, nhanh chóng lui lại, ánh lửa kia lan ra rất xa, suýt chút nữa đến gần đám cường giả này.
Y phục bằng lông của đạo nhân Kim ô phát sáng, ánh mắt thèm khát, không nhịn được hét lớn: Đây là do Thiên đế lưu lại, chính là truyền thừa vô thượng của tộc ta.
Ngăn hắn lại! Những người khác cũng hét lớn, sợ Thạch Hạo nhìn thấy hết kinh văn trên khối cốt.
Người khổng lồ hoàng kim hành động trước nhất, hắn đã mất đi một tay thế nhưng vẫn dũng mãnh như trước, một ngọn núi màu vàng được lấy rồi rồi nhanh chóng phóng to, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một ngọn núi to lớn màu vàng trấn áp về phía Thạch Hạo.
Lam long phóng lên tia điện, đồng thời lấy ra một cái lục lạc, mỗi lần rung lên là khiến cho thần hồn của người khác muốn rời khỏi thân thể, vô cùng kỳ lạ, làm cho người khác không dám lại gần.
...
Khí hỗn độn lượn lờ, tinh hỏa Thái dương thiêu đốt, hàng loạt bảo thuật bay lượn, cũng có pháp khí trấn áp tới khiến nơi đây sôi trào!
Thạch Hạo gặp phải nguy cơ, cặp mắt của nó như điện, nhanh chóng phá tan màn sáng do hỏa tinh hình thành rồi nhìn chằm chằm khối cốt, như muốn xem nội dung được ghi chép bên trên.
Ầm!
Núi lớn màu vàng ép xuống khiến cho hư không vặn vẹo, đây chính là một tòa Thần sơn thái cổ do tổ tiên của Người khổng lồ hoàng kim luyện hóa, sớm đã hóa thành pháp khí thần linh.
Hào quang màu vàng lao tới, đánh văn hộ thể thần quang của Thạch Hạo.
Thạch Hạo vì muốn xem kinh văn nên không có chống lại, lựa chọn tránh lui, hai chân lướt sang bên cứ như là Côn bằng không ngừng lùi lại nơi xa, ầm một tiếng, ngọn núi lớn đó đập xuống đất, cổ điện ầm ầm rung lên.
Nếu không phải cung điện này rất rộng lớn, là do cường giả vô thượng lưu lại thì sớm đã hóa thành bột mịn.
Xoẹt!
Ánh đỏ đầu trời, phiến lá bay lượn, cổ thụ Thiết huyết trở nên điên cuồng, trước kia dính phải một đòn của Thạch Hạo, lực Luân hồi khiến nó thành già yếu nên giờ muốn trả thù, toàn bộ lá câu đều đỏ ngòm hóa thành lưỡi dao ánh sáng chém vụt tới.
Trói buộc!
Thạch Hạo quát lên một tiếng, thập đại Động thiên mở ra giam cầm lấy hư không, khiến cho toàn bộ phiến lá tạm thời bất động, sau đó lần nữa né tránh lướt về một khu vực khác.
Giết!
Kiến tử kim xuất thủ, tuy dài chỉ có một trượng thế nhưng thần lực kinh người, còn mạnh mẽ hơn cả Người khổng lồ hoàng kim, sau khi nó hóa thành hình người thì vung chưởng đánh tới, ánh tím đầy trời.
Loại kình phong cộng thêm bí lực này khiến người khác phải rút lui, cách đó rất xa mà vẫn cảm thấy áp lực vô cùng lớn ép tới.
Thạch Hạo thất kinh thế nhưng vẫn không có đối đầu, pháp môn Côn bằng lại triển khai, nó như là ánh sáng rút lui, cặp mắt vẫn không ngừng quan sát bộ cốt thư, muốn tìm hiểu bên trong.
Làm sao bây giờ, chúng ta ra tay à? Kỳ tài và quý nữ của thượng giới đều động lòng.
Thạch Hạo tập trung cao độ, rốt cuộc cũng nhìn thấy được được một vài ký hiệu dày đặc bên trên, lúc này nó chấn động không thôi.
Đây là...
Phù văn cũng không có xa lạ gì, chỉ trong nháy mắt nhìn thấy thì tay nó run lên, bởi vì quá quen thuộc, đây chính là Nguyên thủy chân giải, được người khác khắc lên trên khối cốt này.
Liễu Thần từng nói, có một vài nhân vật cấm kỵ từng đọc qua bản đầu tiên của Nguyên thủy chân giải, quả nhiên là như thế, nếu không nơi này ghi chép thứ gì chứ.
Ầm!
Áp lực lớn kéo tới, toàn bộ Tôn giả đều ra tay, cứ như là ngân hà nổ tung, hào quang thiêu đốt bao phủ nơi này.
Thạch Hạo thu lại tâm thần, không tiếp tục quan sát nữa, nó đang ở trong hiểm cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.
Nó nhanh chóng tránh né.
Lục lạc của Lam long sau khi phóng to thì cứ như là một cái chuông lớn, không ngừng rung lên nơi xa, những gợn sóng khuếch tán khắp nơi rồi lan rới gần Thạch Hạo, khiến cho nguyên thần của nó bất ổn, như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Thạch Hạo thất kinh, quá bất cẩn, vì muốn nhìn cổ kinh kia nên tự đẩy bản thân vào trong hiểm cảnh.
Thần hỏa phần thiên! Một đạo nhân Kim ô quát lớn, giơ tay lên là một ngọn lửa màu vàng bao phủ lấy một người tí hon cao bằng nắm đấm muốn đốt thành tro bụi.
Để ta xem ngươi tránh tai nạn này như thế nào! Người khổng lồ hoàng kim cũng quát lên, ngọn núi màu vàng đó ép xuống đập thế thân thể của nó.
Những người khác cũng đồng loạt xuất thủ, đánh thẳng về cơ thể và nguyên thần của nó.
Trong nháy mắt nguy hiểm này, trong lòng Thạch Hạo trở nên tĩnh lặng, thần hồn tuy thoát xác ra ngoài thế nhưng cũng không có hoảng loạn, dùng thân thể như là bảo cụ rồi khống chế, chớp mắt trốn ra xa.
Hiểm trong hiểm, nó gắng gượng thoát khỏi kết cục bị giết chết!
Xoẹt!
Thần quang lóe lên, nguyên thần của nó lao vào trong mi tâm, quay lại cơ thể, tinh thần tập trung cao độ, không còn phân tâm như trước nữa.
Cũng trong lúc đó, nó ném bộ kinh thư về phía Rắn chín đầu, là một trong những Tôn giả tương đối mạnh mẽ ở nơi này, còn bản thân thì lùi về một bên.
Hả? Mọi người thất kinh.
Ánh mắt của Rắn chính đầu lóe lên, dùng đuôi cuốn lấy cốt thư rồi cẩn thận nhìn về tất cả mọi người, sau đó lao nhanh như điện hòng trốn ra khỏi cổ điện này.
Xoẹt!
Hai đạo nhân Kim ô kia cũng ra tay, như mở ra một cấm chế nào đó khiến cho tinh hỏa Thái dương tỏng cổ điện cháy hừng hực.
Ha ha... Quả nhiên là tổ địa của bộ tộc ta! Tôn giả của tộc Kim ô vui mừng, tiếng cười điếc tai.
Ra tay!
Quý nữ cùng tới kỳ tài của thượng giới hành động, trong tay Thủy Nguyệt xuất hiện một cái lưới lớn, lấp lánh cứ như sao trời, phủ mạnh xuống trói chặt Rắn chín đầu lại.
Đây là một bí bảo, Rắn chín đầu ra sức giãy giụa, trong lúc nhất thời khó mà thoát ra được.
Thủy Nguyệt cũng không có thu lại chiếc lưới mà lựa chọn cách rút lui.
Ầm!
Người khổng lồ hoàng kim lấy ngọn núi màu vàng nện mạnh xuống khiến cho Rắn chín đầu ho ra đầy máu, nó không cam lòng, nhưng rồi vẫy đuôi ném khối cốt thư ra xa.
Tinh hỏa Thái dương sôi trào, một luồng hỏa diễm bao lấy sách quý rồi lao về phía đạo nhân Kim ô kia, lập tức cổ thụ Thiết huyết xuất thủ, một cành cây nện xuống khiến cho đạo nhân Kim ô phun ra đầy máu.
Trong cung điện, tinh hỏa Thái dương nóng rực, tất cả mọi người đều dùng bí bảo hộ thể, đại chiến vô cùng hỗn loạn diễn ra.
Thạch Hạo dùng chân đẩy tinh huyết của những cường giả trên mặt đất về phía giá sách, nó muốn kích hoạt trận pháp rồi thu lấy bộ cổ kinh thứ hai kia, muốn nhìn xem thử đó là thứ gì.
Hiển nhiên, không chỉ mình nó có toan tính như thế, đám Tuyên Minh, Hồng Hoàng cũng đang hành động, sắc mặt ai nấy đều bình tĩnh nhưng không nói câu nào.
Ngoài ra, Kiến tử kim cùng mấy Tôn giả sát bên đó cũng xuất thủ.
Tinh huyết bị đẩy tới, tiến vào trong những rãnh trên mặt đất nơi đó, lập tức biến hóa xuất hiện, từng đường nét từ từ sáng lên, trận pháp phục sinh, đúng như dự liệu, cốt thư nằm trên giá sách bằng đá từ từ lơ lững lên trên.
Thời khắc này, cây cầu đá tiến tới, tốc độc ực nhanh, hắn là người tới nhanh nhất, vung tay chụp lấy cốt thư.
Kiến tử kim vô cùng mạnh, trời sinh thần lực, bảo thuật và pháp khí diễn hóa dựa trên cơ sở này khiến cho lực phá hoại kinh người, há miệng phun ra một cái búa nhỏ màu tím, bịch một tiếng, nện mạnh lên trên cây cầu đá khiến cho màn ánh sáng vỡ tan.
Tiếng xoẹt vang lên, nó xông tới.
Tuyên Minh biến sắc, cầu viện Bích Cổ, Hồng Hoàng.
Xoẹt!
Trong tay Hồng Hoàng xuất hiện một cây bảo phiến* màu đỏ thẫm, quạt mạnh xuống, cuồng phong gào thét, ánh lửa sáng rực nhấn chìm Kiến tử kim, thần năng vô lượng.
(*): Phiến = Quạt.
Xung kích này vô cùng đáng sợ, cây quạt này có uy năng vô cùng khiến cho Kiến tử kim lăn tròn ra ngoài, đồng thời Tuyên Minh cũng đứng không vững, rớt từ trên cây cầu đá xuống dưới, sách quý tuột khỏi tay.
Đám Lam Vũ, Bích Cổ vụt tới hòng cướp lấy cốt thư.
Keeeng!
Tiếng chuông nơi xa ngân vang, Lam Long lao tới, lục lạc mở đường cứ như là chuông lớn vụt ngang trời khiến cho hồn phách của mioj người bất ổn muốn rời khỏi thân thể, tất cả đều tránh lui, sau đó nó ngậm cốt thư vào trong miệng.
Cuốn kinh thư này Thạch Hạo nhất định phải đoạt được nên vụt lên trời, dùng hết khả năng xuất thủ.
Một khoảng thời gian qua đi, Chí tôn cốt tự nhiên có thể phát huy lại, nó không chế lực Luân hồi quét qua vùng hư không này, tiến hành công kích mọi người nơi đây.
Mọi người hoảng sợ đồng loạt tránh lui.
Lam long tức giận, nó là người đứng mũi chịu sào nên dùng pháp khí ngăn cản lại.
Keeng!
Ánh sáng của lục lạc vô cùng lộng lẫy, khi gặp phải đòn này thì bay vụt sang ngang, vết rạn nứt xuất hiện chi chít, ánh sáng bao phủ lấy nó.
Lam Long hét lớn, chấn động kịch liệt, thế nhưng thân thể của nó từ từ thu nhỏ lại, từ trưởng thành trở thành con non, thần lực pha loãng nhanh chóng giảm mạnh, việc này khiến nó vô cùng ợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Ầm!
Thạch Hạo xông tới, đám ra một quyền khiến cho cái miệng rồng kia bị nát bấy, cốt thư rớt ra ngoài, lập tức nó chụp cốt thư vào trong tay rồi xoay người rời đi.
Chẳng lẽ đây là thiên thứ hai của Nguyên thủy chân giải - Siêu thoát? Trong lòng nó lẩm bẩm.