Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 249: Chương 249: Đắp lại chân ngã




Hai năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, cả vùng biển trở nên sôi trào.

Biển xanh bao la, rặng đá ngầm yên tĩnh, những người ở trước hang ổ Côn Bằng không thể đào phá được, vẫn không có ai đạt được bảo thuật chân kinh đó.

Hai năm qua, cũng không biết có bao nhiều cường giả tới, sau đó lại rời đi, càng có rất nhiều đám sinh linh chết đi, thi thể bỏ lại vô số.

Có rất nhiều sinh linh chết trận ở vùng biển này, biển xanh gần như bị nhuộm thành màu đỏ, quần hùng đến rồi lại đi, hết nhóm này rồi lại nhóm khác.

Đến hiện tại tin tức đã truyền khắp nơi, muốn giấu cũng không thể giấu được nữa, những cường giả có năng lực đều lộ diện cả, muốn tìm cơ hội phá tan thần sào thế nhưng đều thất bại.

Ngay cả Tôn Giả cũng tới vài người, len lút tiến vào nơi đây, xem xét tỉ mỉ đạo tràng Côn Băng, làm mọi cách cũng không thành công, trong đó có người do tu vi bị áp chế suýt chút nữa đã bị giết ngay nơi đây.

Sau khi thiếu nữ rời đi, cũng không còn xuất hiện thêm nữa.

Thế nhưng truyền thuyết về hai tên trộm thủy chung không có phai mờ, thỉnh thoảng cũng có người đề cập tới, bởi vì chuyện mà bọn họ cướp đồ của Giao Tôn Giả bị lộ sa ngoài, có vài người tận mắt nhìn thấy.

Chuyện này sau khi truyền đi, khiến cho quần hùng đờ người ra, rồi sau đó ồ lên, cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, một cặp tổ hợp này hung tàn đến cỡ nào chứ, cũng dám ra tay với Tôn Giả.

Trên thật tế, mọi người rất cảm thông với Giao Tôn Giả, bởi gì sau chuyện này hắn chẳng còn mặt mũi nào nữa, là một sinh linh mạnh mẽ như thế mà danh dự lại bị hai tên hậu bối phá nát, cướp sạch một trận, thật sự khiến người khác không biết nói gì.

Dẫn tới trên vùng biển này xuất hiện vài tên Giao Tộc, người ta cho rằng đều là do Giao Tôn Giả phái ra, thật sự hắn ta rất tức giận, sai đệ tử con cháu của mình tiến hành đi tìm hai tên trộm kia.

Hắn ta ngạo thị Bắc Hải, bễ nghễ quần hùng, khó gặp địch thủ, một Tôn Giả lại bị hai tên nhóc vắt mũi còn chưa sạch hành hạ thê thảm như thế, có thể nào chịu nổi chứ, thật sự không thể nuốt trôi cục tức này được.

Hắn đã trở thành một trò cười, mỗi khi nhìn thấy Giao Tôn Giả, mọi người đều quay lưng lại nhìn nhau, cười cười với nhau.

Mà một vài nhân vật lão bối, ở đây bị áp chế tu vi nếu mà gặp nạn thì rất nhanh sẽ nghĩ tới Giao Tôn Giả, tự nhủ với chính mình, dù sao ngay cả Giao Tôn Giả cũng bị người khác chà đạp, chính mình thì sao mà ngăn cản được.

Trong lúc nhất thời, Giao Tôn Giả liền trở thành một danh từ của bi kịch, sau thời gian dài, hai tên trộm đó được người đời nhớ ký, trở thành chuyện vui mà bàn luận.

Chỉ là, hai người bọn họ ẩn nấp cũng quá kỹ, Tên ma nữ kia đã tròn hai năm không thấy tăm hơi, còn tên nhóc vắt mũi còn chưa sạch kia thì mấy tháng mới hiện thân một lần, mỗi lần hiện thân đều dáo dác, trơn trượt khó nắm bắt.

Hai năm trôi qua, Thạch Hạo cũng đã hơn mười ba tuổi rồi, rời xa cái thời non nót kia. Hiện tại ở độ tuổi này trong Đại Hoang thì đã có thể lấy vợ sinh con rồi.

Có thể bản tính của Hùng Hài tử khó thay đổi, vẫn cứ như trước có chút hung tàn, cũng sẽ làm ra một vài sự tình nổi trội, dẫn tới việc Nhân thần cộng phẫn.

Ví như trước kia mọi người cũng chỉ biết việc Giao Tôn Giả bị cướp sạch, những có điều mọi người còn không biết, nhưng Hùng Hài Tử lại hiểu rõ khu vực nào giao long đang tăng lên, muốn gây bất lợi cho nó. Nó cũng đã từng bí mật hành động, đánh đập mười tám tên cháu trai của Giao Tôn Giả, đánh đến nỗi kêu cha gọi mẹ, những thứ tốt trên người đều bị cướp sạch.

Thế nhưng, nó lại không giết, bảo mười tám tên này khi quay lại liền truyền tin nói Giao Tôn Giả nên cẩn thận một chút.

Cứ như thế uy hiếp một Tôn Giả, cảnh cáo thẳng thừng, cũng chỉ có người hung tàn như thế mới có thể làm ra những việc này, trên dưới Giao Tộc không biết nói gì nữa, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hai năm qua, một vài cường giả có địch ý đều từng bị nó bí mật tra tấn, dùng Đả Thần Thạch nện toàn bộ, dẫn tới một đám người khi thấy Hùng Hài Tử liền biến sắc, một mực không dám tiết lộ tình cảnh thê thảm của từng người, cố gắng nuốt trôi cục tức xuống dưới bụng.

Hùng Hài Tử cao lên không ít, tóc đen rối tung, xinh đẹp và tuấn tú hơn nhiều, lúc này đang ngồi xếp bằng dưới đáy biển, thân đang ở trong động Cực Dương, lấy chân hỏa luyện thân và luyện thần.

Hỏa diễm nơi đây rất đặc biệt, cũng rất đáng sợ, mãi cho tới khi nó tới gần nơi sâu nhất thì cảm thấy cực kỳ nóng rực, ngọn lửa này đại biểu cho dương cương đến cực điểm, gần như thiêu đốt toàn bộ cơ thể nó,

Thế nhưng, nó vẫn rất nhẹ nhàng, không nhút nhích gì cả, ánh mắt yên tĩnh, trong lòng không chút tạp niệm nào.

Cũng không biết qua bao lâu, nơi cơ thể nó lộ ra một lớp da khô bị cháy đen, tinh thần và thể xác giống như là ngọc thạch, càng mạnh mẽ hơn.

Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ giật mình, đây là một loại dằn vặt? Dùng chân hỏa luyện thân, gần như muốn đốt cháy, cuối cùng lại lột xác.

Đây tuyệt đối là một loại cực hình, một loại rèn luyện không cách nào chịu được, Hùng Hài Tử đi tới một bước này, mạnh mẽ như thế, cũng không phải là không có đạo lý, nó có nghị lực vô cùng lớn, đối mặt với loại đau đớn này trước sau bất động như núi.

Trên thực tế, thân thể đã bỏ đi lớp da cũ, sinh ra một lớp da mới, đây cũng không phải là mục đích tu luyện của Thạch Hạo, bởi vì thân thể của nó đã thành Linh, từ lâu đã luyện tới cực điểm của cảnh giới này, có thể tự động hoàn thiện thân thể, không cần phải như thế.

Sở dĩ nó làm như thế cũng không phải là vì thân thể, mà là đang rèn luyện tinh thần, đắp lại chân ngã.

Hóa Linh Cảnh phân làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất chính là Thân thể thành linh, giai đoạn thứ hai chính là Đắp lại chân ngã của tinh thần, giai đoạn thứ ba chính là Động Thiên dưỡng linh

Nếu nói về thiên phú của Hùng Hài Tử, hai năm vừa qua thì tu vi làm sao có thể dừng lại được, tu vi không ngừng thăng tiến, nó nắm giữ thiên tư không gì sánh được, luôn luôn Cường thế.

Trong hai năm qua, thành tựu mà nó đạt được có thể hù chết người, tăng nhanh như gió, chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới này mà đã nhảy lên đỉnh cao nhất rồi!

Con đường tu hành càng về sau càng gian nan, tốc độ sẽ từ từ chậm lại, cho đến khi vĩnh viễn khó tiến thêm một bước, hiển hiên cảnh giới Hóa Linh chính là một trong những cảnh giới khó, đã được xem là leo lên một lĩnh vực rồi.

Đến Hóa Linh Cảnh thì được cho là cao thủ rồi, các Cổ Quốc lớn, những trưởng lão của đại tộc đều chỉ ở Hóa Linh hậu kỳ mà thôi, Hùng Hài Tử nhỏ như thế mà đã đạt tới lĩnh vực này rồi, nếu như truyền ra ngoài thì tuyệt đối có thể hù chết người khác.

Một thiếu niên mười ba tuổi mà đã đạt tới đỉnh cao của Hóa Linh Cảnh, chuyện này không chấn động lòng người mời lạ.

Ngay cả sinh linh thuần huyết của Thần Sơn Thái Cổ cũng phải kinh ngạc, người mạnh như Thanh Vân cũng chỉ có chín Động Thiên, mười bốn mười lăm tuổi cũng chỉ là Hóa Linh Cảnh trung kỳ mà thôi.

Hơn nữa, con đường của Hùng Hài Tử cũng khác với mọi người, nó là mười Động Thiên, và mỗi một cảnh giới đều tiến tới cực điểm, hao phí thời gian và tinh lực càng nhiều hơn.

Kết quả, nó vẫn là người đầu tiên đạt tới đỉnh cao khi còn nhỏ!

Thành tựu như thế, thiên phú như vậy, sao không làm người khác thán phục được chứ, nếu bị ngoại giới biết được thì Hoang Vực sẽ càng chấn động hơn.

Trong hai năm qua nó rất biết điều, một lòng củng cố tu vi của chính mình.

Thân thể thành linh, Thạch Hạo đã làm được, đây chính là tình huống của có trong truyền thuyết nhưng lại bị nó phá vỡ,

Đắp lại chân ngã của tinh thần, cùng với mười Động Thiên dưỡng linh, tuy hắn cũng đã bước vào, đồng thời tu tới đỉnh cao thế nhưng vẫn chưa đột phá cực điểm, hai giai đoạn này nó đã xông lên những vẫn còn đang không ngừng thăng hoa.

Hiện tại mà nói, ở Hóa Linh Cảnh, Thạch Hạo chẳng sợ người nào, đủ khả năng chiến với đám cường giả trong biển xanh này, không cần phải giống như hai năm trước cứ trốn tránh một vài đại địch.

Thế nhưng, nó vẫn còn chưa vừa lòng, từ đầu đến cuối vẫn không có xuất quan, nó muốn đột phá cực cảnh, Hùng Hài Tử đặt ra những yêu cầu nghiêm ngặt đối với chính mình, muốn đạt tới mức mạnh nhất.

Mà tu hành ở trong động Cực Dương, luyện thân luyện thần chính là để đột phá tình huống được ghi chép trong lịch sử, nó muốn Đắp lại chân ngã.

Đắp lại chân ngã của tinh thần, không nghi ngờ chút nào là vô cùng đáng sợ, hơi một tí thôi liền có thể tổn thương đến hồn phách, vô cùng nguy hiểm, không thể dễ dàng làm được.

Hầu như toàn bộ mọi người chỉ hơi hơi rèn luyện để vượt qua cửa ải tiến vào một cảnh tiếp theo, nhưng Hùng Hài Tử lại rất tích cực, yêu cầu mình phải đạt tới những gì ghi trong sách cổ, dùng cái này để đặt ra giới hạn cho bản thân.

Nó dùng chân hỏa trong động Cực Dương để mài dũa tinh thần, tiến hành luyện hồn, tái tạo Chân ngã, muốn đạt tới mức mạnh nhất.

Nó ngồi xếp bằng ở nơi đây, tiếp thu sức nóng hừng hực của hỏa diễm trong động khiến cho những miếng da bị cháy đen trên cơ thể tróc ra. Đây cũng chỉ là một quá trình của luyện thần và diễn sinh, cũng không quan trọng lắn, ý nghĩa chính của nó chính là muốn khiến cho thần thức niết bàn, tinh thần lớn mạnh, hồn phách cứng rắn hơn.

Da tróc rất nhiều lần khiến cho cơ thể nó càng ngày càng óng ánh, đây chính là kết quả của việc rèn luyện tinh thần của nó.

Rốt cuộc, lần này lại có thêm tiến triển mới, bên trong đầu của nó có một chùm sáng đang thiêu đốt, giống như muốn thoát ra ngoài, phóng ra hào quang thần tính bất hủ.

Động Cực Dương cũng không phải là nơi bình thường, hỏa diễm được sản sinh ở nơi đây được Côn Bằng xem là vật quý, dùng để luyện thân thời niên thiếu, há lại là thứ phàm tục.

Ngọn lửa được sản sinh trong động Cực Dương thai nghén ra thần tính bất hủ, vì vậy không chỉ có thể luyện thể mà còn có thể rèn đúc tinh thần, khiến cho không ngừng lớn mạnh, thậm chí còn niết bàn.

Thạch Hạo tu luyện hai năm liền ở nơi đây, rốt cuộc cũng tiến tới một bước này, tinh thần giống như đang bị thiêu đốt, như hóa thành tro tàn nhưng chân linh lại bất diệt, được bao bọc ở trung tâm, trải qua muôn vàn thử thách một lần nữa đắp nặn lại.

Đây chính là tinh thần nguyên(ngọn nguồn tinh thần) của nó, trải qua sự thiêu đốt của chân hỏa cực dương, mài giũa không ngừng, càng ngày càng cứng cỏi, nhanh chóng mạnh mẽ.

Bụp!

Ở nơi đầu lâu, một đoàn ánh sáng tựu như bị thiêu đốt tới cực điểm, ngay cả tinh thần cũng bốc cháy, giống như là muốn hướng tới sự hủy diệt, nguy hiểm đến cực hạn.

Ngay cả cơ thể của nó cũng như thế, tinh thần nguyên của nó cũng đang bị Đốt đến cháy khét, trở thành một vùng tối tăm, không thấy chút sinh cơ nào.

Rốt cuộc, một tiếng vang nhỏ phát ra, hỏa diễm đang lờ mờ kia đột nhiên rực sáng, như được sinh ra lần nữa, tinh thần giống như là lột bỏ từng lớp da bên ngoài, càng thêm mạnh mẽ hơn.

Ngọn lửa tinh thần lại một lần biết bàn. Thạch Hạo tự nhủ, nó rất hài lòng với tiến cảnh của hiện tại, thêm mấy lần nữa hẳn sẽ đột phá cảnh giới trong truyền thuyết.

Điều tức một phen, chậm rãi tu dưỡng, đã là mấy ngày sau.

Nên đi vực Huyền Băng rồi. Thạch Hạo đứng dậy, hiện tại thân hình của nó cao lên không tí, dung mạo cũng không có thay đổi nhiều, nó nhanh chóng lao ra khỏi hỏa động, đi tới một khu vực khác.

Nó xuyên qua vùng biển lạnh giá, tiến vào một vực sâu thăm thẳm, nơi này vô cùng khủng bố, nhiệt độ thấp đến nổi người khác không chịu nổi.

Rất nhiều cường giả đã tới nơi đây nhưng ngay lập tức liền bị đông cứng rồi chia năm xẻ bảy, nửa bước cũng khó dời, căn bản không thể nào giống như nó cứ tiến xuống phía dưới, cho đến tận đáy vực.

Thạch Hạo bị đông cứng đến nổi thân thể trắng như tuyết, gần như đã cạn kiệt chịu không nổi, mà ngọn lửa tinh thần của nó tựu hồ cũng bị đông cứng, vất vả lắm mới từ nơi trán chiếu rọi ra ngoài.

Đây chính là một loại mài giũa khác, vực Huyền Băng ngoại trừ chí hàn ra thì cũng thai nghén ra sức mạnh thần linh bất hủ, cũng có khả năng luyện thân luyện thần.

Một năm trước nó cũng có tới đây tu hành, khi đó cơ thể bị đông cứng đến nổi xuất hiện những vết nứt, suýt chút nữa bỏ mạng, cuối cùng lột xác trở nên mạnh mẽ hơn. Cái cảm giác khi tới cực điểm vô cùng khó chịu nhưng lại rất kích thích, có cảm giác vui sướng khi có tác dụng.

Nhiều lần tới nơi đây, thỉnh thoảng máu thịt cũng bị đông đến nứt ra nhưng sau đó lại được tái sinh, nó cũng dần dần thích úng với cảm giác này. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là tinh thần nguyên được sức mạnh thần tính chí hàn này tẩm bổ, hoặc có thể nói là mài giũa, không ngừng lột xác.

Ví như hiện tại, một chùm hỏa diễm tinh thần bị sức mạnh thần tính màu trắng ép đến đỉnh điểm, gần như đã tắt đi, ngưng kết thành một khối Thể rắn.

Thế nhưng Thạch Hạo vẫn kiêng trì, tuyệt không lùi bước, cố gắng chống lại khiến cho tinh thần càng thêm cứng cỏi.

Bùm!

Cuối cùng, thể rắn vỡ tan, tinh thần nguyên như là nổ tung, nhưng cuối cùng nó lại lần nửa tỏa ra sức sống, thần thức hỏa lại bốc cháy, càng thêm dữ dội hơn.

Cứ như thế, nó cứ tu luyện ở động Cực Dương rồi lại sang vực Huyền Băng, cứ cách mấy ngày là lại thay đổi một lần, không ngừng xung kích đến ranh giới trong truyền thuyết.

Tinh thần lớn mạnh, không ngừng đắp nặn, loại bỏ một vài tạp chất, rèn luyện nhiều lần, càng ngày càng cứng cỏi.

Đắp lại chân ngã chính là như thế, là một quá trình chậm chạp, là sự hòa hợp liên tục giữa tinh thần và đạo thân, dễ hơn việc ngộ đạo, hướng tới cực điểm.

Đắp lại chân ngã, một khi Thạch Hạo đạt tới bước này thì đã được xem là một quá trình vô cùng nghịch thiên rồi, bởi vì đây đang thay đổi bản chất tiềm ẩn của việc tu hành.

Con đường tu hành càng về sau càng khó. mà nó lại lột xác như thế, không ngừng mài giũa bản thân, tiến hành việc biến đổi giống như là niết bàn, khiến cho con đường này trở nên rộng lớn hơn.

Nói thì dễ, làm mới khó, chỉ khi nào đạt tới ranh giới trong truyền thuyết thì mới có thể thay đổi, thử hỏi có mấy ai có thể làm được?

Hiện tại, Thạch Hạo không chỉ đắp nặn tiềm lực, tinh thần mà còn đắp nặn lại con đường của tương lai chính mình, việc này liên quan vô cùng trọng đại, vì vậy mới có thể được xưng là Đắp lại chân ngã.

Tiền nhân tìm đủ mọi cách, trải qua hàng loạt kiếp nạn và sinh tử mới bước lên được con đường này.

Đắp lại chân ngã. Đột phá, niết bàn bản thân thêm lần nữa, có thể giúp cho con đường tu hành của mình trở nên rộng rãi hơn một ít, ngày sau sẽ càng ổn định hơn.

Đương nhiên, bất kể là Thân thể thành linh, hay là Đắp lại chân ngã đều là những ranh giới trong truyền thuyết, có mấy người có thể đạt được? Tuy rằng được mệnh danh là hai giai đoạn của Hóa Linh Cảnh thế nhưng những người khác chỉ có tiếp cận đến mà thôi.

Thành công, ta đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết! Thạch Hạo mở cặp mắt, Đắp lại chân ngã đã tới viên mãn.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh thân thể hiện lên một con Côn Bằng, một con Toan Nghê đang rít gào, vây tròn xung quanh nó, giống như là linh tính vậy, cùng cộng hưởng theo nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.