“Tìm biện pháp bảo toàn mạng sống cho đại nhân Hộ đao, không thể để người chết đi!” Có người nôn nóng và lo lắng.
Bởi vì Lão Thiên Nhân đã rời đi, tiến vào vùng cấm rộng lớn thực hiện Minh ước Thái cổ, không biết còn có thể trở về hay không, mà trong tộc vẫn cần một vị chí cường tọa trấn.
“Đại nhân Hộ đạo vẫn chưa tính được tên tiểu nghiệt súc kia ở đâu, cũng không hành động thêm, người chắc chắn sẽ không bị trời phạt, có thể… còn có cơ hội sống sót!”
Nhưng hắn cảm thấy, sau khi Hỏa Hoàng từ hạ giới tới chắc chắn không thể làm chủ hoàng cung Hỏa quốc, kinh diễm đến đâu cũng khó mà tạo nên gợn sóng ở thượng giới này.
Thậm chí hắn còn lo lắng, Hỏa Hoàng và Hỏa Linh Nhi đến cùng có bình an mà đến được đây hay không?
“Hỏa Linh Nhi? Chưa từng nghe nói!”
Quả nhiên sau khi Thạch Hạo hỏi thăm thì khá thất vọng, không người nào biết, cũng chưa hề nghe qua cái tên này.
“Người trẻ tuổi, ngươi đã hỏi nhiều lần rồi, ta có thể chắc chắn, những cô gái mạnh mẽ và kinh diễm ở Hoàng đô này ta đều biết, không có người này.” Một ông lão thiếu kiên nhẫn nói.
Ông ta cũng không phải là người tu hành, chỉ là một người buôn bán nhưng hiểu rõ Hoàng đô Hỏa quốc, biết được không ít chuyện.
Thạch Hạo không muốn vì sự tìm kiếm của mình mà gây chú ý nên chỉ phải tìm những người như vậy hỏi thăm. Hắn thở dài, tưởng rằng tới nơi này sẽ gặp được cố nhân nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Hắn thật sự rất lo lắng, cha con hai nhà này tuyệt đối không nên xảy ra bất trắc gì.
Thạch Hạo dừng chân ở Hoàng đô Hỏa quốc chứ không rời đi, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng nơi này hi vọng có manh mối khác, không muốn bỏ qua cái gì.
Không có tin tức hai cha con nhưng hắn lại biết trong tòa thành này có một số cao thủ siêu phàm, là Tôn giả mạnh mẽ đến từ các châu khác, thậm chí từng có sơ đại xuất hiện.
Lúc này bóng người đông đảo, thỉnh thoảng có người đi tới, hoặc từ trên trời hạ xuống hoặc từ các loại chiến xa vàng óng, đều rất khí thế và bất phàm.
“Tránh đường!”
Xa xa có người hô, một chiếc xe màu tím vàng được mấy con thú kéo chạy tới, đạp rầm rầm trên hư không.
Thân phận người được mời không tầm thường, đều là nhân vật mạnh mẽ của các châu.
Thế nhưng khi nhìn thấy chiếc xe này xuất hiện thì mấy người phía trước vẫn tránh ra, đặc biệt là một chiến xa màu vàng óng và một xe kéo bằng xương thú quý hiếm đều né qua một bên nhường đường.
Hiển nhiên dù cho lai lịch người trên chiến xa màu vàng óng hay xe kéo bằng xương thú quý hiếm đều rất lớn, thế nhưng vẫn không muốn chọc phải phiền toái.
Thạch Hạo cũng đến nơi này, tuy hắn chưa bao giờ cúi đầu trước người khác nhưng cũng không tùy tiện lỗ mãng ra mặt, giống những người khác tránh sang một bên.
Chỉ có một chiến xa cổ màu xanh là không tránh ra mà vẫn chạy tới trước, kết quả phía sau phát ra tiếng nổ lớn, mấy con thụy thú mang theo sương mù nhảy lên, phóng thẳng qua chiếc xe này.
Ầm!
Bụi mù bay lên, mấy con thụy thú kéo xe màu tím vàng đáp xuống đất, gần như đập trúng chiến xa màu xanh kia, cứ thế chạy vào trang viên.
Bên trong xe kéo màu tím vàng vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Người trong chiến xa màu xanh giận dữ muốn ra tay nhưng bị người ngăn cản, thấp giọng khuyên: “Huynh đài bớt giận, ngươi biết nàng là ai không? Không thể chọc vào.”
“Là ai?”
“Lai lịch kinh người mà có thể còn có quan hệ với người trong truyền thuyết sắp đến đây.” Có người nói nhỏ.
Thạch Hạo ở cách đó không xa nghe vậy thì trong long run rẩy, hắn biết đã tìm được manh mối của Hỏa Hoàng và Hỏa Linh Nhi, những cây thuốc này hơn phân nữa là do họ mang tới.