Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 593: Chương 593: Kết thúc.




Cháu ngoan, cháu cảm thấy có thể giết được ta sao, là đang nói lời vô ích ư? Hoàng Vũ nở nụ cười nhạt, trong tay cầm chiếc búa nhỏ màu vàng, tia chớp đan dệt xung quanh.

Thạch Hạo thở dài rồi nhìn trời cao dõi mắt về phía chân trời, đó chính là hướng của Thạch thôn, trận chiến này làm sao có đường mà trở về, làm sao có thể nhìn lại người thân?

Sau đó, nó lại nhìn hư không, muốn xuyên thấu thiên địa nhìn về ba mẹ ở Bất Lão sơn, nó muốn nói với họ vài câu.

Nó lặng im hẳn, có chút mất mác, còn quá nhiều chuyện chưa làm xong, tâm tình phức tạp, giờ lại bị ép tới mức này, trận chiến này qua đi trên thế gian còn có tiểu Thạch?

Ngươi còn nhỏ như vậy, thiên tư phi phàm, chết thật đáng tiếc, thật sự ta có thể để ngươi sống, chỉ cần về dưới trướng của ta trăm năm thôi. Khóe miệng của Hoàng Vũ hơi nhích, nói như thế.

Hôm nay, ông không chết thì ta vong! Âm thanh của Thạch Hạo đầy cứng rắn, ánh mắt bùng cháy.

U mê không tỉnh mà, đáng thương, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi vậy! Hoàng Vũ chế nhạo với nụ cười châm biếm trên môi.

Sau một khắc, lão vọt tới cùng với hàng loạt thủ đoạn, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh thế nhưng lão lại rất cẩn thận, sợ Thạch Hạo có thủ đoạn đặc biệt nào đó.

Lão là người rất cẩn thận, tuy tu vi cao, thực lực mạnh nhưng khi đối mặt với nhân vật tiểu bối như Thạch Hạo thì không có bất kỳ thả lỏng cùng bất cẩn nào.

Vô số tia điện đan xen, bên trên dãy núi đều bị bao phủ, búa lớn hoàng kim nện tới!

Răng rắc!

Chỉ trong nháy mắt bên dưới cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi nổ tung, đá bun bắn tung tóe, từng ngọn núi không ngừng sụp đổ rồi hóa thành tro bụi.

Vô số tia chớp đan dệt, nơi đây trở nên mênh mông rộng lớn, tiếng vang chấn động cả Hỏa quốc, tình cảnh vô cùng kinh người!

Đây cũng không phải là tất cả, Hoàng Vũ vận dụng các loại thần thông, bản thân hóa ra bản thể, tiên hạc màu vàng đập cánh, đầy trời đều là lông vàng hóa thành thần tiễn, tất cả đều bắn phá về thân thể Thạch Hạo.

Ầm!

Cùng lúc đó, trong thiên địa từng cột trụ hoàng kim không ngừng lao vút lên tận trời cao, đây là sự thể hiện của pháp tắc Hoàng kim, mỗi một cây cột đều hừng hực thần hỏa, phù văn dày đặc.

Thạch Hạo hét lớn, tất cả vũ khí Chân thần đều lấy ra chống lại lão, nơi đây trở nên sôi trào.

Hai người quyết chiến kịch liệt tới thiên địa thất sắc, dị tượng kinh người, cách mấy trăm dặm cũng có thể thấy vùng trời nơi đây đang rực cháy, khiến cả trời trăng cũng bị ép hạ xuống.

Bụp!

Một móng vuốt màu vàng chộp tới khiến cả hư không vặn vẹo, gáy của Thạch Hạo suýt chút nữa đã bị xé lìa, vết thương lưu lại trông rất kinh khủng, máu tươi đầm đìa.

Chiến y Bất diệt kim thân chỉ bao trùm tới gần bộ mặt, một ít chỗ còn lại bị thiếu sót, một chỗ nhỏ như vậy cũng đã bị Hoàng Vũ nắm bắt, suýt chút nữa đã giết chết tiểu Thạch.

Thạch Hạo trợn tròn mắt, khống chế pháp kiếm va chạm với móng vuốt vàng của lão, tiếng vang như sấm.

Phương xa, rất nhiều cường giả đã bị kinh động nên vọt tới gần đó, khi nhìn thấy gợn sóng thần năng đầy đáng sợ cùng với bầu trời rực cháy kia thì tất cả đều kinh ngạc tới ngây người, không ai không sợ hãi.

Thạch Hạo tới Hỏa quốc ta, đang đại chiến với vị Thần cuối cùng, hy vọng hắn có thể chiến thắng.

Tình hình không ổn lắm, hắn rơi vào thế bị động, nguy rồi!

Mọi người biến sắc, tên lão Thần này quá mạnh mẽ, sau khi nhen nhóm Thần hỏa thì toàn thân óng ánh, chỉ một lần phất tay là toàn bộ trời đất đều cộng hượng với lão, thủ đoạn này thì làm sao có thể chống đỡ chứ.

Ầm!

Hoàng Vũ vung cánh va chạm vào Thạch Hạo chấn cho nó miệng mũi đều ứa máu, hai lỗ tai cùng con mắt cũng như vậy, còn có chất lỏng màu đỏ trào ra ngoài.

Tình huống vô cùng nguy cấp, Thạch Hạo dùng hết khả năng thế nhưng vẫn không cách nào chống lại được.

Nạp mạng đi! Hoàng Vũ quát lên, trong tay của lão không ngờ lại xuất hiện một thanh pháp khí - Hoàng Kim phiến, thanh pháp khí này được bện thành từ lông chim, quạt mạnh một cái thì lốc xoáy xuất hiện.

Cơn lốc này rất đáng sợ, nó có màu vàng óng, mấy chục ngọn núi bên dưới vừa bị thổi qua thì liền hóa thành tro bụi, phàm thứ gì tiếp xúc qua thì đều thành tro tàn.

Việc này khiến người khác tê cả da đầu.

Thạch Hạo cứ như bị sét đánh, tuy rằng có pháp khí Chân thần bảo vệ thế nhưng vẫn bay ngược ra sau, thân thể run rẩy, máu phun phè phè, hơn nữa lần này nó bị cơn lốc quét trúng nên cũng không biết bay ngược ra sau bao nhiêu dặm nữa.

Hả, vẫn muốn trốn? Chôn thây ở đây đi cho rồi! Hoàng Vũ kêu lên, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí ngút trời, lúc này không còn che giấu gì nữa.

Thạch Hạo quả thật đang lẩn trốn, nó muốn tới càng gần Thạch quốc thì càng tốt, thậm chí còn muốn nhìn thấy Thạch thôn, nơi đó ẩn chứa hồi ức quá tuyệt với khiến mỗi khi nhớ tới nó đều ấm áp cả người.

Chỉ là, nó biết không thể nào tới gần được, một khi để Hoàng Vũ phát hiện ra Thạch thôn thì lúc đó nguy to rồi!

Mặc dù có đại trận của Liễu Thần bảo vệ thế nhưng nếu Hoàng Vũ đã biết rõ về nơi đó thì nhất định sẽ cẩn thận và vây giết ở bên ngoài, cẩn thận chiếm lấy tịnh thổ này.

Con hung cầm này tâm tư rất kín đáo, cẩn thận từng chút một, rất khó đối phó.

Ngươi muốn chết ở Thạch quốc hả? Hoàng Vũ cười khẩy nhìn ra một vài tâm tư của Thạch Hạo, thấy nó phun ra muộn ngụm máu rồi bay đi lẩn trốn, muốn tiến vào cảnh nội Thạch quốc.

Thạch Hạo không để ý tới lời nói của lão, máu thì không ngừng chảy, thương thế thì càng nghiêm trọng hơn.

Rốt cuộc cũng tìm được một tòa thành lớn, nó bước lên tế đàn, mở ra thông đạo, biến mất từ Hỏa quốc.

Cuộc chiến của tiểu Thạch lan tới hai quốc, tới lúc quan trọng thì ai có thể giúp hắn một tay đây?! Tin tức này phát sinh từ Hỏa quốc, lập tức cứ như là sóng lớn lan tràn.

Ầm!

Thạch Hạo xuất hiện ở cạnh nội Thạch quốc, dọc đường đi máu chảy đâm đài, vừa chiến vừa lui.

Hoàng Vũ cười khẩy, lão đúng là muốn Thạch Hạo lẩn trốn, tới khi nào sức tận lực kiệt thì như vậy sẽ giúp lão giảm bớt công sức hơn, lão trời sinh có tính đa nghi, sợ Thạch Hạo có thủ đoạn đặc biệt nào đó.

Tam Sinh sơn... ta tới nơi này. Thạch Hạo khẽ nói, thân thể của nó bị nhuộm đỏ bởi máu, nó tới dãy núi này vì nơi đây đã từng tu hành một quãng thời gian.

Nó nhìn về phương Thạch thôn, yên lặng tới xuất thần. Sau đó lầm bẩm, nói: Ba, mẹ, không biết còn có thể gặp lại hai người nữa hay không.

Sau đó, nó nhìn về trời cao, nói: Ta còn chưa đụng tới thượng giới, còn chưa quyết đấu với đám sơ đại thiên kia kia, thật sự là không cam mà.

Vào lúc này, Hoàng Vũ cũng truy tới gần, cười lạnh nói: Ngươi có thể đi rồi.

Ngươi bước lên con đường này trước đi! Thạch Hạo nói, giọng điệu đầy lạnh lẽo.

Đồng thời vào lúc này, trên người của nó dâng lên vô số ánh lửa, cứ như muốn đốt cháy cả bầu trời, lấp lánh chói mắt tới trăng sao cũng phải lu mờ.

Một luồng năng lượng hình gợn sóng đầy mạnh mẽ và thần bí khuếch tán, bao phủ tám hướng.

Thạch Hạo tấn công về phía Hoàng Vũ, ở xung quanh nó là mười toà Động thiên đang thiêu đốt, gợn sóng yêu dị tản ra, khí thế kinh khủng ngập trời.

Tế sống! Trong miệng nó thét lên một tiếng cứ như là sấm nổ vang rền.

Không có bất kỳ biện pháp nào, trong quá trình lưu vong này nó không ngừng vật lộn với sinh mệnh, nó không ngừng súc thế, tích thế, chính là gom góp để lúc này bùng phát.

Tế sống, năm đó khi Thạch Hạo mở ra thập đại Động thiên, nó từng đặt chân qua, lúc đó Liễu Thần cũng phải thay đổi sắc mặt, nói rằng việc này sẽ khiến đất trời oán giận.

Chỉ là, muốn tế sống một vị Thần thì dễ lắm sao, đặc biệt còn là lão Thần mạnh mẽ như Hoàng Vũ thì càng khó đối phó hơn.

Dùng bản thân làm mồi dẫn để tế sống hòng giết chết đối phương!

Thạch Hạo nhằm về phía lão bộc Tiên địa kia, sau lưng thì cánh Côn bằng vỗ mạnh phát huy tốc độ tới cực hạn mà trước nay chưa hề đạt tới.

Ngươi... Hoàng Vũ hoãng sợ, thập đại Động thiên thiêu đốt cứ như có thể đốt cháy tất cả, khiến cho Động thiên của lão cũng cộng hưởng theo, đây là muốn đồng thời hiến tế, lão đương nhiên phải rút lui.

Thập đại Động thiên vây thành một vòng, sau khi hiến tế thì đã hóa thành một khu lao tù và còn ngưng tự cùng với lão bộc kia, khiến lão rất khó thoát khốn cứ như đang rơi vào đầm lầy vậy.

Lão là như thế, nếu như là người khác thì sớm đã bị giam cầm, khó có thể nhúc nhích rồi.

Gào... Hoàng Vũ thét dài, sợi tóc trắng xám rối bời, lão ra sức giãy dụa, lão cũng không muốn bị người khác kéo tế sống theo.

Thập đại Động thiên nối liền và bốc cháy hừng hực, là sinh minh đang sôi trào, sau khi được chiến y Bất diệt kim thân gia trì thêm thì sức mạnh của tế sống kinh khủng tới cực hạn, tuyệt đối có thể đốt cháy Động thiên của Thần đã nhen nhóm Thần hỏa!

Trấn áp cho ta!

Hoàng Vũ hét lớn đầy giận dữ, bởi vì lúc này một vài Động thiên của lão đã bị ép hiển hóa ra ngoài sắp bị tế sống, bị bốc cháy theo.

Ở xung quanh, bìa nhỏ màu vàng cùng với Hoàng Kim phiến, còn có chiếc nhẫn trên ngón tay của lão cũng hiện lên, tất cả đồng loạt phát sáng để trấn áp Thạch Hạo.

Lên!

Thạch Hạo hét lớn, kiếm gãy, da thú hay pháp khí Chân thần đều hiện lên đối kháng lại với những binh khí kia, nó dù tế sống bản thân mình thì cũng phải kéo Hoàng Vũ theo cho bằng được.

Làm như thế, chắc chắn cửa tử nhất sinh, rất khó sống sót.

Sinh cơ chỉ có một đường như vậy, tới thời khắc sống còn thì cũng chưa chắc đã nắm bắt được, dù sao muốn đối phó với một vị Thần, không tế sống bản thân mình thì làm sao hiến tế đối phương?

Hoàng Vũ lo lắng, miệng không ngừng lẩm nhẩm ngâm một đoạn thần chú, sau đó quát lớn: Tiên điện giáng lâm!

Một bóng mờ mơ hồ lao ra từ trong cơ thể của lão với luồng khí tức hào hùng trấn áp về phía Thạch Hạo, khiến cho thân thể của nó sắp sửa rạn nứt tới nơi, ngọn lửa toàn thân gần như bị dập tắt.

Sự đáng sợ của uy năng này vô cùng kinh khủng!

Đây là gì? Thạch Hạo khiếp sợ.

Bóng mờ kia dần ngưng tụ lại, đó là một tòa Tiên điện bằng đồng, khổng lồ vô biên, nguy nga hùng vĩ với uy thế đầy đáng sợ, tựa như sức mạnh Tiên đạo đang buông xuống vậy.

Đây chính là một bóng mờ của Tiên điện ta, là một vị đại nhân đã truyền vào trong cơ thể của ta, không nghĩ rằng lại có đất dụng võ, phát huy ra tác dụng. Hoàng Vũ với sắc mặt trắng bệch mở miệng nói.

Thạch Hạo kinh hãi, đây chính là Tiên điện? Không ngờ ở thượng giới cũng có thực thể, cũng không chỉ là cái tên của một tổ chức. Nó được đúc từ đồng, mặc dù chỉ là bóng mờ mờ ảo thế nhưng lại khiến người khác cảm nhận được một luồng áo nghĩa to lớn vô biên.

Đồng thời, ở xung quanh có rất nhiều bóng mờ, tất cả đều là cung điện bằng đồng nối liền cùng với nhau, chỉ có điều không có to lớn, không có rõ ràng như tòa cung điện này.

Bụp!'

Thạch Hạo không chỉ miệng phun đầy máu mà da thịt cả người đều bị tàn phá, thất khiếu chảy máu, toàn thân muốn nứt toác ra.

Vốn là cửu tử nhất sinh, còn có một tia hi vọng, bây giờ xem ra, tia hi vọng cuối cùng này cũng đã bị bóp chết rồi. Thạch Hạo nói.

Ngươi cứ an tâm lên đường, chết dưới bóng mờ Tiên điện ta thì không tính là oan uổng, đây là chí bảo Tiên đạo! Hoàng Vũ cười gằn, lão từ từ bình tĩnh lại.

Chỉ là một bóng mờ mà nghĩ có thể trấn áp được ta, hạ thấp ta quá. Ta nếu như có thể sống sót, sẽ có một ngày, chắc chắn sẽ tới thượng giới đâm thủng Tiên điện bằng đồng này! Thạch Hạo nói.

Hoàng Vũ với nụ cười khinh bỉ nơi miệng, nói: Bằng ngươi, non lắm! Mà ngươi mãi mãi sẽ không có cơ hội này, một đời của ngươi kết thúc ở nơi này.

Vậy thì thập tử vô sinh vậy... Thạch Hạo nói tới chỗ này thì cất cao giọng chấn động cả bầu trời, quát lớn: Thế nhưng, phải kéo theo ông!

Ngươi đang nằm mơ! Hoàng Vũ giật mình trong lòng, lão vẫn không ngừng đề phòng, từ từ rút lui.

Chí Tôn cốt, mở cho ta! Thạch Hạo hét lớn, thời khắc này, toàn thân nó phát sáng, đặc biệt là nơi ngực nó bị nổ tung, ánh sáng vô tận phủ kín nơi này.

Trong chớp mắt của sự hủy diệt này, thần sắc của Thạch Hạo bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: Thạch thôn, ta rất muốn quay lại, muốn gặp các người nhưng không làm được rồi. Còn có ba mẹ, vừa mới cùng hai người gặp lại, gia đình đoàn viên, kết quả lại chia lìa... Ta rất không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.