Trên ngọn núi gãy màu đen, quần hùng đều hưng phấn, rốt cuộc thì Hoang cũng đã xuất thủ rồi ư?
Mọi người đã chờ giờ phút này quá lâu, tất cả đều đang ngóng trông hắn, Trích tiên và Thập Quan vương xuất kích, bởi vì khách tới từ vực ngoại đã quét ngang hơn mấy trăm châu nên khiến mọi người cảm thấy uất ức!
Tu ra ba luồng tiên khí, hẳn là có thể giành được phần thắng!
Rất nhiều người đều chờ mong, khát khao có thể nhìn thấy được trận chiến đó.
Chủ nhân ta là một Thiên Thần, mà ngươi vẫn chẳng phải, ngươi thua xa không thể là đối thủ của chủ nhân, tốt nhất ngươi nên thả ta ra thì hơn, với thiên phú của ngươi thì có thể có tư cách tiến vào thư viện Thiên Thần rồi!
Thông Tí thần viên ánh mắt lóe sáng, nó rất muốn rời đi và chẳng hề mong muốn làm tù binh chút nào.
Thạch Hạo nở nụ cười tươi, nói: Ta có tư cách hay không thì cũng cần ngươi đánh giá à?
Ngươi nên biết, nếu giam giữ ta như vầy thì cũng tương tự với việc gây hấn với chủ nhân ta, chủ nhân có thần tư ngút trời,, chẳng hề có một đối thủ nào trong ba ngàn châu này, nếu ngươi muốn chạm trán với hắn thì hậu quả chẳng tốt đẹp chút nào.Thông Tí thần viên nói.
Vô địch ba ngàn châu, ai phong cho hắn cái danh hiệu này thế? Thạch Hạo cười khẩy và cũng chẳng thèm để ý tới, sau đó tập trung về phía con khỉ đột này, nói: Ngươi tốt nhất nên câm miệng lại thì hơn, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của ta, nếu như ngoan ngoãn làm phu xe thì ta sẽ lưu lại tính mạng cho, nếu còn ồn ào lắm lời thì món não khỉ cũng không phải là không ăn được.
Lời nói của hắn rất hời hợt thế nhưng lại có sức uy hiếp vô cùng lớn.
Thông Tí thần viên tuy rằng kiêu căng khó thuần thế nhưng cũng không hề muốn chết, nó có thể cảm nhận được, người này rất mạnh, rất khủng khiếp, không thể chống đối được.
Ta... chỉ có lòng tốt nhắc ngươi mà thôi, độ rộng lớn của cửu Thiên thập Địa này hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ngươi, hơn xa ba ngàn đạo châu này, cao thủ như mây, thậm chí còn có hậu nhân của Trường Sinh giả nữa! Nó lầu bầu như thế.
Tuy rằng không có chống đối thế nhưng lại khéo léo thay đổi một chủ đề khác với Thạch Hạo, vực ngoại mạnh mẽ tới đáng sợ, muốn dùng thứ này để khiến hắn kiêng kỵ và từ đó thả nó ra.
Trên thực tế, những lời này đã tạo nên những gợn sóng chập trùng, mọi người đều kinh ngạc và tập trung cao độ để quan sát.
Trong cửu Thiên thập Địa còn có Trường Sinh giả nữa hay sao, có hậu nhân của bọn họ, việc này quá chấn động, khiến người khác phải liên tưởng tới nhiều thứ.
Thạch Hạo cũng không hề ngoại lệ, càng ngày hắn càng muốn mình rời khỏi ba ngàn châu để đi quan sát đôi chút, muốn tiến vào Thư viện Thiên Tiên kia, muốn đăng lâm lên cửu trùng thiên, muốn quan sát từng cổ giới một.
Ta rất chờ mong đó, nếu như trong những cổ giới kia có Trường Sinh giả thì ta rất muốn tới chào hỏi, càng rất muốn luận bàn với hậu nhân của bọn họ, chỉ là không biết lần này bọn họ có tới hay không? Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó.
Ngươi nên biết, lần này không chỉ mình chủ nhân Lâm Thiền của ta tới đây, mà đi cùng còn có vài người trẻ tuổi khác nữa, đến giờ bọn họ cũng chưa hề xuất thủ! Thông Tí thần viên nói.
Ờ, ta biết rồi, ngươi vẫn nên chú ý tập trung lái xe đi! Thạch Hạo gật gù nói.
Thông Tí thần viên nhụt chí, tên này thật sự là khó chơi, cơ bản không xem đó là chuyện to tát gì cả, không hề sợ cường nhân của vực ngoại.
Việc đã tới nước này, quần hùng trên ngọn núi gãy đều vô cùng kính nể Thạch Hạo, cường nhân sẽ như thế nào, đây chính là cường nhân, cơ bản chẳng hề sợ cái gọi là anh tài của cửu Thiên thập Địa.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được niềm khát vọng của Hoang, hắn muốn chiến một trận với người đồng đại mạnh nhất trong thế gian, mặc kệ hắn tới từ nơi nào có thân phận ra sao.
Nơi đây có quán rượu nhỏ, có quán tràn, có lầu quỳnh điện ngọc, và cũng có rất nhiều tu sĩ, lúc này mấy người mạnh mẽ nhất như Hiểu Nguyệt tiên tử đã tới ngồi cùng bàn chạm cốc nâng ly với hắn.
Thạch huynh, phải cẩn thận đó, ta nghe nói tên Lâm Thiên kia rất là mạnh, dù sao hắn cũng đã là Thiên Thần, tiên khí đã chuyển hóa thành cánh hoa đại Đạo bồng bềnh bên trên đỉnh đầu, vốn đã đứng ở thế bất bại rồi! Có người nói.
Không sao. Thạch Hạo gật đầu mỉm cười chạm ly với những người này, tiếp đó thì nói tới những chuyện trong di địa Tiên cổ.
Trò chuyện sau đó thì Thạch Hạo hiểu rõ, sau khi di địa Tiên cổ nối liền với ngoại giới thì thì hiện tại có không ít đại nhân vật tiến vào để tìm kiếm cơ duyên.
Thế nhưng, những người ở bên trong cũng rất ít đi ra bên ngoài, bởi vì giới hạn nguyền rủa nên không cách nào rời xa khu đất cổ của mình.
Hiện giờ, chỉ có chín đại Giáo chủ mới có thể đi xa, thoát khỏi ảnh hưởng của nguyền rủa. Hiểu Nguyệt tiên tử cười nói, môi hồng răng trắng, mái tóc mượt mà, ánh mắt lưu chuyển, nàng nói tin tức này cho Thạch Hạo.
Thạch Hạo gật đầu, tin này rất tốt, chín đại Giáo chủ đã được hắn hóa giải nguyền rủa, cho nên những người này càng mạnh thì càng có lợi với hắn.
Ngày đó có thể thoát vây thì cũng không thiếu công của chín người này, cùng với Liễu Thần xuất thủ chống lại cường nhân của ngoại giới.
Thạch huynh, ngươi muốn khiêu chiến với những người kia, nên biết, bọn họ không phải là hạng người tầm thường, và cũng không phải chỉ có một người, nếu như nghênh địch như vậy thì có chút bị động. Có người thấp giọng nói.
Thượng giới có một vài đại Giáo chủ có cừu oán với Thạch Hạo, ví như Minh thổ, Thiên quốc, Hỏa Vân động,Tiên điện... tất cả đều là những quái vật khổng lồ, thế nhưng cũng có rất nhiều cổ giáo chẳng hề gây xung đột gì với hắn.
Những đại giáo này cách xa nơi này, trên ngọn núi gãy này cũng không hề có đệ tử của bọn họ cho nên cũng không có người căm ghét Thạch Hạo, tất cả đều rất quan tâm và chẳng hề có địch ý gì với hắn.
Những chuyện đó không cần lo lắng, đám người đã có tu vi tới mức kia thì chắc chắn sẽ không liên thủ với người khác, sẽ không tới mức vây công cường giả ba ngàn châu chúng ta đâu. Thạch Hạo nói.
Trên thực tế, hắn có niềm tin rằng, không sợ tất cả những người kia.
Chỉ có bản thân đủ mạnh thì mới có thể như vậy, dù cho mấy người đã tu ra tiên khí đồng thời vây công hắn thì cũng có thể chiến một trận, không sợ địch tứ phía!
Nhưng, hắn cũng tin rằng, với lòng sĩ diện của từng người thì họ sẽ không bao giờ liên thủ.
Đả Thần Thạch xen vào: Mịa, lúc ở Tiên cổ thì chúng ta cũng không phải chưa gặp tình cảnh đó bao giờ, hiện giờ vẫn cười nói vui vẻ đó sao, đánh bại tất cả các đối thủ!
Mọi người chẳng biết nói gì hơn.
Rất nhanh, bầu không khí trên ngọn núi gãy càng thêm vui vẻ, mọi người không ngừng chạm ly nâng cốc nói chuyện vui vẻ, rất là náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều đang đợi xem trận chiến giữa Thạch Hạo và cường giả vực ngoại.
Nhưng, mọi người chờ mãi vẫn chẳng thấy có người nào tới, tuyệt thế kỳ tài của vực ngoại kia chẳng hề có một ai hiện thân.
Chủ nhân của ngươi đâu rồi, vì sao lại không tới, ta vẫn chờ chiến với hắn một trận đó! Thạch Hạo liếc nhìn con thần viên rồi nói.
Vào lúc này, con Thông Tí thần viên rất là ngoan ngoãn, nó đã hiểu được, vị thiếu niên trước mắt này vô cùng ngang tàng, vô cùng thích các món ăn từ Thiên Thần, nếu như dám lắm lời trước mặt hắn thì chắc chắn sẽ chẳng hề có kết cục đẹp nào.
Chủ nhân của ta ở Hắc nhai, ngươi có thể tự mình tới đó tìm. Cặp mắt của Thông Tí thần viên khẽ chuyển rồi nói thế.
Hỏa Linh Nhi mở miệng nói nhỏ với Thạch Hạo.: Mắt của con này vô cùng láo liên, nhìn là biết nói dối rối, anh đừng mạo hiểm tới đó làm gì.
Thạch Hạo tuy rằng không sợ thế nhưng cũng không vì thế mà phải tự mình đi tới đó, nói: Nghe rõ đây, ta cũng chẳng rảnh tới đó để chiến, ta sẽ ở ngay chỗ này chờ hắn, cứ nói hắn tới đây mà khiêu chiến ta!
Thông Tí thần viên vẻ mặt như đưa đám, nói: Việc này cần ít nhất một ngày sau.
Vì sao? Thạch Hạo hỏi.
Chủ nhân của ta đã có hẹn, hôm nay có một cuộc quyết đấu rất quan trọng. Thần viên đáp.
Mọi người thế thì ngẩn ra, khách tới từ vực ngoại rất tự phụ, cuộc chiến có thể khiến bọn họ coi trọng như vầy tuyệt đối không tầm thường, không biết người khiêu chiến kia là ai?
Bên trên một sườn dốc màu đen có một vị trẻ tuổi cầm một thanh trường thương cũng màu đen chỉ thẳng xuống dưới, những lọn tóc tung bay, con mắt vô cùng lấp lánh.
Hắn điều chỉnh lại tinh khí thần của bản thân hòng đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất.
Đây là Lâm Thiên, hôm nay hắn sẽ có một trận chiến, mà trận chiến này rất ít khi hắn trịnh trọng như vầy.
Từ khi tới ba ngàn châu thì đám người bọn họ rất ít khi như vậy, đây là lần đâu tiên hắn nghiêm túc làm việc.
Nên đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Xa xa, có người nhắc nhở hắn.
Đó là bốn nam nữ trẻ tuổi tràn ngập khí tức Tiên đạo, nam thì tài hoa xuất chúng, nữ thì xinh đẹp quyến rũ, vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng, siêu phàm thoát tục.
Bốn người này sâu không lường được, tu vi chỉ có ở trên chứ chẳng hề kém Lâm Thiên.
Ta đang đợi chiến xa của mình. Lâm Thiên nói, mái tóc tung bay, từng sợi lấp lánh phát sáng, con ngươi thâm thúy, trường thương trong tay tựa như một con Mặc long dựng đứng vậy.
Lẽ ra phải quay lại mới đúng, chẳng lẽ Hầu nhi đã găp phiền phức gì rồi? Một cô gái xinh đẹp tuyệt thế nói, con mắt của nàng có màu xanh lam tựa như nước biển đầy lấp lánh vậy.
Lâm Thiên cau màu lấy ra một chiếc đồng tiên năm màu, tiếp đó khống chế thần lực làm cho nó phát sáng.
Có gì đó không ổn, chiếc roi đồng này đã mất cảm ứng với chiến xa kia rồi, đã bị người khác luyện hóa. Lâm Thiên nói, ánh mắt trong veo nhìn về phương hướng Thanh châu.
Chắc là một nhân vật nào đó rồi, có thể đánh bại Hầu nhi thì chắc chắn không hề đơn giản, nên biết, Thiên Thần không thể tu ra tiên khí thì không cách nào là đối thủ của con khỉ đột kia được. Một chàng trai tóc tím tiếp lời.
Chúng ta có nên tới đó xem thử không? Người còn lại nói.
Thời gian không còn nhiều nữa, giờ lên đường thôi, khi nào trở lại rồi hẵng hay.
Không được, ta phải đi tìm lại chiến xa của mình, không thể để nó rơi vào tay người khác được, ta cũng muốn xem thử trong ba ngàn châu này, tên Thiên Thần nào dám lấy đồ của ta! Lời nói của Lâm Thiên đầy lạnh lẽo.
Được rồi, nếu đã tiện đường thì đi một chuyến xem sao. Cô gái xinh đẹp sở hữu con ngươi xanh lam gật đầu nói.
Bọn họ phóng lên trời cao, đạp lên trên một chiếc thuyền tím rồi xé ra hư không rời đi.
Mấy người này xuất thân bất phàm, đều có những pháp khí phi hành rất mạnh mẽ.
Thanh châu, trên ngọn núi gãy đen, Thạch Hạo nhìn chằm chằm thần viên, nói: Ngươi nói là, Lâm Thiên muốn chiến một trận với Ninh Xuyên?
Đúng, đây là cuộc hẹn gần nhất và muốn tự mình đi quyết chiến. Khỉ đột gật đầu, nó không biết người của ba ngàn châu nhưng mà chỉ biết chủ nhân mình rất coi trọng chuyện này.
Lục Quan vương, hắn muốn quyết chiến với Lục Quan vương! Mọi người nhao nhao cả lên, tiếp đó là bàn tán không ngừng.
Thạch Hạo đứng thẳng dậy,nói: Đúng là mất hứng, lẽ nào không muốn đấu với ta à?
Hỏa Linh Nhi nở nụ cười kéo kéo cánh tay của Thạch Hạo, ý là không cho hắn tới tham chiến, nói: Để hai bọn họ chiến đấu đi, chúng ta nhìn là được rồi.
Thạch Hạo mỉm cười, nói: Anh cũng không muốn nhúng tay vào cuộc chiến này đâu, chỉ muốn đi xem thôi.
Hắn cũng chẳng có chút gánh nặng nào trong lòng cả, từng chiến qua với Ninh Xuyên ở Tiên cổ, đã chấn động tám hướng, hiện giờ hai người kia nếu đối quyết thì sống chết mặc bây.
Chư vị, có muốn đi xem chiến với ta không? Nếu được, thì cũng nhau lên đường thôi! Thạch Hạo cười nói.
Được! Rất nhiều người hưng phấn gật đầu.
Đi! Thạch Hạo tiến vào trong chiến xa được chế tạo từ thần đồng năm màu, sau đó nói khỉ đột điều khiển lên đường.
Đây là bảo xa, là pháp khí cấp Giảo chủ cho nên có thể Giới tử nạp tu di, có thể chứa rất nhiều người.
Sau khi hỏi rõ nơi quyết chiến thì chiến xa phát sáng rồi nhằm về nơi xa, tiếp đó là xé rách hư không và tiến vào rời đi.
Sau đó không lâu, nơi ngọn núi gãy này xuất hiện một chiếc chiến thuyền tím và có năm vị tu sĩ trẻ tuổi đi ra ngoài.
Lâm Thiên cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi, chiến xa của hắn không có ở đây, đã bị người khác điều khiển rời khỏi.
Có kẻ dám dùng chiến xa của ta! Hắn lạnh lùng nhìn về nơi xa.
Thời gian không còn nhiều đâu, trước tiên ngươi cứ tới chiến với Ninh Xuyên đã. Thanh niên tóc tím nhắc nhở.
Ờ, đánh bại Ninh Xuyên rồi đi dẹp tên dám động tới chiến xa của ta cũng được! Lâm Thiên gật đầu.
Chiến thuyền tím khởi hành cùng hướng với Thạch Hạo!
======================