Dừng tay! Lão Giáo chủ của Tiên điện quát lớn, tay nâng điện đồng đỡ trước người phòng ngừa Liễu Thần công kích tiếp.
Ngươi nói dừng là ta phải dừng? Liễu Thần hờ hững đáp và vẫn tiếp tục bước về trước, bàn tay nó phát sáng rồi kết ra Chân Hoàng ấn, ngón tay cong tạo dáng như Phượng Hoàng giương cánh.
Xoẹt!
Hào quang vọt lên, chùm sáng cuồn cuộn, sương mù đỏ đậm ngập tràn, nơi đó có một con Chân Hoàng đầy cao quý và xinh đẹp đỏ rực bay vút lên trời cao, cặp mắt dõi nhìn về trước.
Boong!
Chiếc mỏ phượng tựa như thần đạo lấp lánh mổ lên trên điện đồng khiến cả tòa rung lắc, phát ra tiếng nổ vang rền, tựa như thanh âm khai thiên, vô cùng hùng vĩ.
Liễu Thần không chỉ có đạo pháp bản thân vô song mà còn có cả bảo thuật Chân hoàng, trước đây cũng là do xem thường nên không thi triển, chỉ cần dùng đôi tay thịt trần là có thể quét ngang chư địch rồi.
Hiển nhiên, lão Giáo chủ của Tiên điện còn có chủ nhân hiện giờ của chuông Vô Chung đã khiến nó mất đi một vài cành lá liễu nên sự hiền lành như trước kia không thể tiếp diễn được nữa.
Tiếng phượng hót tựa như suối trong nhỏ lên trên đá ngọc, lại như là tiếng đàn du dương êm tai, con chân phượng đỏ tươi này ngoại trừ có cái mỏ sắc bén ra thì còn có hai cánh phát sáng, từng chiếc lông thần sáng rực lấp lánh, lực sát phạt càng kinh khủng hơn nữa.
Keeng!
Tiên điện bằng đồng bị đánh văng ra ngoài, mặc dù phù văn của thứ này đầy trời thế nhưng vẫn bị Liễu Thần áp chế.
Lão Giáo chủ của Tiên điện không muốn từ bỏ pháp khí này, sợ rơi vào tay của nó nên ra sức nắm chặt, kết quả bản thân cũng bị đánh bay, mu bàn tay rách nát, thân thể nứt toát run rẩy.
Chủ yếu là do đòn đánh này của Liễu Thần quá ác liệt, nó dựa vào Chân Hoàng thảo phạt nên thế như bẻ cành khô, vô cùng đáng sợ.
Chí tôn của Tiên điện run rẩy không thể nào đứng thẳng nổi, lúc nào cũng có thể ngã khụy xuống.
Có gì đó không đúng, thân thể của vị tiền bối Tiên điện sao lại yếu vậy, không hề manh mẽ như trước kia! Có người biến sắc nói.
Bởi vì, nếu như lão Giáo chủ của Tiên điện mà thất bại thì tình cảnh của bọn họ sẽ càng tồi tệ hơn.
Năm xưa, lúc mà tinh lực của lão Giáo chủ Tiên điện này còn chưa bị tổn hại thì vô cùng kinh khủng, siêu tuyệt thế gian, quét ngang các đối thủ, cho nên mới vang dội cổ kim. Dù là kẻ đối đầu của mình, người vang dội cổ kim, được mệnh danh là chí tôn vô địch của Cung điện Chí Tôn cũng đã bị lão cùng với một đám bạn phục kích và giết chết.
Nên biết, người của Cung điện Chí Tôn năm xưa là một nhân vật cái thế thật thụ, không một ai dám tranh đấu một một với hắn.
Bất kể là ai mà có thể đại chiến với hắn thì đó chính là một loại vinh quang. Mà lão Giáo chủ của Tiên điện đã liên hợp với các bằng hữu của mình đi chém và giết chết, như vậy đủ có thể chứng minh các vấn đề.
Có thể, vì năm xưa khi vây công chém giết người kia của Cung điện Chí Tôn cho nên mới bị ám thương và không còn chút sức lực nào, không còn sự dũng mãnh như xưa! Những người này suy đoán.
Phụt!
Quả nhiên, lão Giáo chủ của Tiên điện càng ngày càng không cách nào đỡ nổi nữa, tinh lực tản ra càng ngày càng mỏng manh và mờ ảo, bị Liễu Thần từng đòn một đánh thẳng lên trên điện đồng khiến cả hai không ngừng văng ngược ra sau, cả người đầy vết rách, máu tươi đầm đìa.
Chuông lớn lao tới để cứu viện.
Bởi vì chủ nhân hiện tại của chuông Vô Chung hiện giờ đã cùng bước lên một thuyền với lão, môi hở thì răng sẽ lạnh, sợ lão gặp nạn rồi bản thân cũng sẽ gặp nạn theo, cho nên mới ra tay cứu viện.
Liễu Thần thi pháp sử dụng một môn đại thần thông, hàng vạn lá liễu bay lượn và một con Côn Bằng lao vút lên, tất cả đều do lá liễu biến thành, toàn bộ đều đánh lên chuông lớn.
Sau đó, âm ngân vang của chuông lớn cũng ngừng lại, bởi vì những con Côn Bằng màu vàng do lá liễu hóa thành đều vây kín và nhấn chìm lấy thứ này, khiến nơi đó trở thành một đại dương vàng óng và niêm phong lại bên trong.
Phụt!
Một con Côn Bằng nhỏ bé bay lên rồi đánh ngay trên người của chủ nhân chuông lớn kia, lập tức hắn lảo đảo và nơi bả vai cùng cánh tay đều nổ tung.
Việc đã tới nước này thì đã quá rõ ràng, bọn họ không thể nào ngăn cản được bước tiến của Liễu Thần, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Đạo hữu, kính xin hãy thu tay lại! Lão Quy màu trắng lần nữa lên tiếng, lúc Liễu Thần rơi vào thế hạ phong thì nó cũng từng khuyên can như vậy, hiện giờ hai người kia rơi vào tình thế không ổn thì nó cũng khuyên can như thế.
Xoẹt!
Bàn tay của Liễu Thần bay ra một vết tích màu vàng hình lá liễu, thứ này còn sắc bén hơn cả dao chém thẳng lên thân thể của hai đại cường giả kia.
Phụt!
Ánh đỏ tung tóe, máu tươi đầm đìa, hai người đều hét thảm, trên thân thể xuất hiện vết thương vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều nơi lộ cả xương trắng hếu.
Là trọng thượng!
Mọi người cảm thán, năm tháng có thể cướp đoạt tất cả, nếu như hai người này vẫn còn trẻ thì chắc chắn sẽ không rơi vào tình huống như vầy, năm xưa bọn họ vô cùng mạnh mẽ, dõi mắt nhìn khắp ba ngàn châu.
Hiện tại rất rõ ràng, bọn họ đều đã rời khỏi đỉnh cao rồi.
Liễu Thần đã động sát thủ với hai người này, thế nhưng vào đúng lúc này thì trong hư không chợt bay xuống một tờ pháp chỉ sáng rực.
Nó rất cổ xưa và có chút hư tổn, thế nhưng bên trên lại có một vài chữ cỗ thần bí, mỗi chữ sáng chói chiếu khắp vòm trời.
Đó là kiểu chữ gì thế?Thạch Hạo kinh ngạc, cơ bản không hề nhận biết.
Văn tự của kỷ nguyên Tiên cổ! Có người sợ hãi hét lên.
Những người ở nơi này cũng không thiếu người thông kim bác cổ, hiểu rõ những chữ cổ xưa như thế này, thế nhưng bọn họ cũng không thể hiểu được nội dung ý nghĩa là gì.
Đây là một tấm pháp chỉ từ từ hạ xuống và bay về phía gần Liễu Thần, hiển nhiên là đang muốn nó đọc.
Liễu Thần đọc thật kỹ rồi nhíu mày, tiếp đó liếc mắt nhìn về phía vực ngoại vô ngần, chính là nơi mà tấm pháp chỉ này bay tới.
Xin hãy tha cho bọn họ một lần được không? Thứ nó lên tiếng.
Trong lòng mọi người nhảy rộn, tấm pháp chỉ này rốt cuộc là của ai mà lại từ trên vòm trời hạ xuống, với lại còn xin Liễu Thần giơ cao đánh khẽ?
Tất cả mọi người đều căng thẳng, cơ bản không hề nhìn thấy một ai.
Tiếp đó, thiên địa rung bần bật, một cái búa lớn xuất hiện, thứ này cũng không có trọn vẹn, nó mang theo ánh sáng hỗn độn từ cuối chân trời cuốn tới rồi rung động về phía Liễu Thần, tựa như đang gật đầu chào hỏi vậy.
Hơn nữa, xung quanh búa cổ này xuất hiện một ít văn tự khắc vào trong hư không, đây cũng là văn tự cổ xưa hơn một kỷ nguyên trước, tựa như đang giao lưu với Liễu Thần.
Việc này làm người khác chấn động và sợ hãi.
Hai sinh linh thần bí, là cao thủ vô thượng đang trao đổi với nhau, tới cùng là đang thương nghị chuyện gì với Liễu Thần, bọn họ là ai và có thân phận ra sao?
Hôm nay cứ chấm dứt tại đây, sau này những người này mà không có biểu hiện gì ở Biên Hoang thì lại xét xử tiếp! Liễu Thần nói, tiếp đó bình tĩnh trở lại chứ không còn đại khai sát giới nữa.
Lão Giáo chủ của Tiên đạo lộ vẻ mặt khó coi, còn có chủ nhân của chuông lớn cũng chẳng kém, ai cũng từng là người vô địch, từng nhìn khắp thiên hạ, từng khí thôn sơn hà, thế nhưng hiện này lại cần người khác cầu tình và trợ giúp.
Một bên khác, đám người sinh linh Bất Diệt, Tề Đạo Lâm chợt cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khi nhìn thấy tình hình ở bên chỗ Liễu Thần thì lòng của bọn họ hoàn toàn nguội lạnh.
Đặc biệt, một vài cường giả muốn giết chết Thạch Hạo thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Ầm!
Sinh linh Bất Diệt phát uy, lần nữa chém giết đối thủ, lại có nhân vật cấp Giáo chủ chết đi, không biết bao nhiêu người đã nằm xuống trong tay của hắn.
Ngươi... Những người khác tức giận thế nhưng cũng không biết làm sao cả, chiến trường bên kia đã hạ màn kết thúc, Liễu Thần đang từ từ đi tới, chắc chắn bọn họ sẽ không thể địch lại.
Các ngươi dựa vào thứ gì mà có thể tùy ý định tội người khác là đời sau tội huyết? Liễu Thần đi tới trước mặt bọn họ rồi quét mắt nhìn khắp hỏi.
Chiến trường ở bên này, tâm tình bất an nhanh chóng lan tràn, những người đang chém giết với sinh linh Bất Diệt, Tề Đạo Lâm, thần chủ Khổng Tước và chín đại Giáo chủ cũng phát lạnh.
Quả thật là tiến thoái lưỡng nan, ai cũng muốn bỏ chạy thế nhưng lại bị đối thủ quấn chặt không tha.
Phụt!
Liễu Thần ra tay ngay tại nơi này, dùng cành liễu sắc bén như lưỡi mâu ghim chặt lấy một người.
Chúng ta đồng ý ngừng chiến, từ bỏ tranh chấp! Có người hét lớn.
Việc đã tới nước này thì còn muốn chiến chỉ có con đường chết, chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa, dù lão Giáo chủ của Tiên điện cũng thất bại thì ai có thể làm đối thủ của Liễu Thần?
Trừ phi mời ra được những người kia trong truyền thuyết, thế nhưng đã không biết bao nhiêu vạn năm bọn họ không hiện thân rồi.
Xoẹt!
Liễu Thần lần nữa xuất kích, mục tiêu vẫn là cường giả từng gọi Thạch Hạo là đạo thống của đời sau tội huyết, trong phút chốc mưa máu tung tóe.
Ngươi sao lại còn ra tay nữa chứ, không phải nói là ngừng chiến rồi à? Có người hét lớn, trong lòng vô cùng sợ hãi nên vừa hét vừa lùi lại.
Mà đám sinh linh Bất Diệt, Tề Đạo Lâm, Thanh Thiên bằng vẫn còn không ngừng thảo phạt!
Các ngươi nói ta dừng là phải dừng à, hiện giờ, ta nói rõ ra cho các ngươi biết, đời sau tội huyết không phải là cái tên do các ngươi định nghĩa. Liễu Thần rất bình tĩnh nói.
Phụt!
Nó lần nữa giơ tay, trong lòng bàn tay bay ra một cầu vòng năm máu giết chết một vị Giáo chủ khác.
Trong khoảnh khắc này, Liễu Thần vừa tới khu vực này thì đã ba người ra đi, thực sự khiến cả đám người sợ hãi.
Cho tới lúc này thì nó mới dừng tay lại.
Bên cạnh, tất cả chín đại Giáo chủ tới từ Tiên cổ đều phấn chấn, đây chính là Tế Linh mà bọn họ luôn luôn tham bái, sự nghịch thiên làm cho bọn họ vô cùng kích động.
Mà sinh linh Bất Diệt thì hơi tức tối, bí mật truyền âm nói: Vì sao không ra tay nữa thế? Hắn rất hi vọng sẽ giết sạch những kẻ này, kết thúc mọi chuyện trong hoàn hảo.
Ngươi cho rằng đây là chân thân của ta à, bước vào cánh cửa Nguyên Thủy thì không một ai có thể trở lại được, nếu như ta gặp điều bất trắc thì chân thân của ta có thể sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế gian nữa. Liễu Thần âm thầm đáp.
Cái gì, đây không phải là chân thận, vậy ngươi là? Dù là sinh linh Bất Diệt cũng không nghĩ tới, Liễu Thần trước mặt mình lại không phải là chính chủ.
Chỉ là một dấu ấn chiến đầu từng lưu lại ở trong đoạn cành liễu mà những dân bản địa trong Tiên cổ cúng tế mà thôi, thời gian của ta có hạn. Liễu Thần bình tĩnh truyền âm.
Thạch Hạo cũng nghe được, bởi vì Liễu Thần cũng truyền âm cho hắn biết, nói ra tình huống thật của mình.
Liễu Thần! Thạch Hạo ngạc nhiên đồng thời cũng vô cùng thương cảm, đây không phải là chân thân của Liễu Thần, chỉ là một dấu ấn chiến đấu mạnh mẽ mà thôi, là một bộ hóa thân, một khi thức tỉnh thì sẽ tham gia chiến đấu và chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán. Liễu Thần chân chính đã bước vào trong cánh cửa Nguyên Thủy và cũng chẳng biết khi nào quay trở lại, rất có thể sau này cả thế gian không biết tới, đời này, đời sau đều sẽ không tìm thấy, vĩnh viễn rời đi.
Liễu Thần, con nhất định sẽ đi tới thế giới kia, con muốn đi tìm người! Thạch Hạo thầm thề.
Đúng lúc này thì rùa trắng, Giáo chủ Tiệt Thiên giáo, lão tộc trưởng của Tuyết Hoàng tộc, ngay cả giáo chủ của Bổ Thiên giáo cũng tiến tới.
Trên thực tế, cũng không ít người đi tới nơi này.
Có mấy người vừa nãy không hề xuất thủ, thế nhưng cũng có một vài người từng có xung đột với Liễu Thần lúc ở hạ giới.
Nhưng, lập trường của từng người đều rất rõ, có người tới khuyên ngăn và yêu cầu ngừng chiến.
Trên thực tế, cũng có vài người muốn ra mặt giúp Thạch Hạo, muốn bảo vệ hắn thế nhưng Liễu Thần đã tới nên bọn họ đã mất đi cơ hội mở miệng.
Tới lúc này, những người này mới bắt đầu tỏ thái độ.
Trận chiến này, chấm dứt ở đây! Liễu Thần nói.
Khắp nơi đã nhận được tin tức.
Nhưng vẫn còn một vài điều ta muốn nói rõ, Thạch Hạo là đệ tử của ta, từ hôm nay trở đi, người nào còn lấy lớn hiếp nhỏ, trấn áp đệ tử của ta thì chẳng khác nào là đang tuyên chiến với ta! Liễu Thần lần nữa nói.
Câu này vừa ra, khắp nơi đều chấn động.
Một số người hiểu rõ nội tình bên trong, biết Liễu Thần và Thạch Hạo lúc ở hạ giới từng có quan hệ vô cùng thân thiết.
Còn nhiều người lần đầu nghe thấy thì đều sợ hãi, vốn tưởng rằng là ra mặt giúp sinh linh Bất Diệt thế nhưng thì ra chính là vì thiếu niên này.
Ba ngàn châu, trong thiên hạ, bất kể là đạo thống nào, nếu lấy lớn hiếp hỏ, ta chắc chắn sẽ tới thăm hỏi và diệt sạch đạo thống của kẻ đó! Liễu Thần bổ sung lần cuối.
Việc chiếu cáo khắp thiên hạ như thế này chính là đang cảnh cáo toàn bộ các Giáo chủ, ai dám với tay làm loạn hoặc là mưu hại thì Liễu Thần sẽ đi diệt sạch đạo thống của kẻ đó, ngông nghênh và bá đạo!