Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 204: Chương 204: Thu Đại Lễ




“Thằng bé kia không chết ở Bổ Thiên Các? Thật đúng là mạng lớn a! Chư giáo liên thủ, đại quân ép sát, cường giả san sát, thảm thiết đại chiến như thế vậy mà lại để nó tránh được một kiếp.”

Tin tức truyền ra phát tán rất nhanh, từ Sơ Thủy Địa rất nhanh khuếch tán đến động thiên phúc địa cao hơn, gây ra một hồi sóng to gió lớn.

Giờ khắc này ở Sơ Thủy Địa tràn đầy tiếng người sục sôi.

Mọi người đều bàn tán, có người tin là thật, có người cười nhạt không thể tin phục.

Vô luận là tứ đại gia tộc hay là Vũ Tộc, hoặc là Thác Bạt các loại thế gia cổ xưa đều phái người tới để tiến hành tìm chứng cớ. Bởi vì càng tìm hiểu nhiều hơn bọn họ càng kiêng kỵ thằng nhỏ hung tàn.

“Thiên phú của nó nếu quả thật theo như lời đồn đại dọa người như vậy, một ngày trưởng thành không nói có thể quân lâm Hoang Vực nhưng tuyệt đối là chí cường giả bá chủ một phương, không thể mặc nó trưởng thành.”

“Hai lão già kia là ai các ngươi còn không biết sao, chính là hai kẻ bịp bợm đã lừa gạt biết bao nhiêu người.” Cũng có người coi khinh.

Sơ Thủy Địa cái gì mà chả có, cũng không phải ai cũng tin tưởng.

“Này, người trẻ tuổi ăn nói kiểu gì thế, lão phu già trẻ không gạt, trung thực nhất, lấy đức phục người.” Tinh Bích đại gia phản bác, thoạt nhìn rất có vẻ cao nhân đắc đạo.

Điểu Gia ngồi ở bên cạnh, già nua điềm đạm, lão không nói gì nhưng con chim ở trên vai lại ngạo nghễ, tựa hồ đang coi rẻ mọi người.

Hai lão già lừa đảo không ít, người nào không biết thấy họ đã sống một đống lớn tuổi hơn phân nửa sẽ bị gạt, mà ở Sơ Thủy Địa rất nhiều người cũng biết rõ bọn họ, cho nên không ít người nhìn bằng nửa con mắt.

“Lão già kia, các ngươi cũng biết lừa chúng ta hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu nói dối tất nhiên khó tránh khỏi cái chết!”

Rốt cục có cường giả tới rồi, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu uy thế, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm hai người cảnh cáo và uy hiếp.

“Muốn tin hay không, không mua thì thôi, ta không muốn tranh cãi với các ngươi, tốt nhất để tộc trưởng của các ngươi tự mình đến đây, đảm bảo hắn sẽ hài lòng.” Tinh Bích đại gia nói.

“Ngươi cho mình là ai? Làm kẻ lừa đảo ở chỗ này thì cũng thôi, còn định lừa gạt thế gia cổ chân chính, cẩn thận mất đầu!” Người mới tới chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh băng, nói với vẻ uy nghiêm.

“Kiếm chuyện phải không? Lão phu dạng người nào còn chưa gặp qua, không phục cứ việc phóng ngựa tới!” Tinh Bích đại gia như đánh máu gà vậy, đổi dáng dấp thế ngoại cao nhân, so với thanh niên chẳng hề kém cạnh.

Người mới tới cười nhạt, vung tay lên, một đám người xông tới, tất cả đều có phù văn lóe sáng, sau đó ‘ông’ một tiếng tế xuất bảo thuật bao vây nơi này.

“Mau nói ra sự thật, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Hiển nhiên bọn họ đến từ một thế lực lớn, tự nhiên không định mua tin tức gì mà trực tiếp mạnh mẽ xuất thủ trấn áp hai lão già, bức họ nói ra sự thật.

“Ỷ mạnh hiếp yếu? Đối đầu với lão nhân ta, ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta a.” Tinh Bích đại gia vẻ mặt vô cùng phẫn uất, lão la hét ầm ĩ: “Tuyệt đường làm ăn của người cũng giống như giết chết ta, lão phu liều mạng với các ngươi!”

Lão càng rống to hơn, túm lấy Điểu Gia ở bên cạnh ném ra ngoài. Trong nháy mắt gà bay chó sủa, Điểu Gia nổi giận, không thể tiếp tục điềm đạm!

Bảo thuật của một đám người đập tới, các loại phù văn lóe sáng vô cùng xán lạn. Điểu Gia xoay người không chống lại chúng nhân mà đánh về phía Tinh Bích đại gia, nhưng con chim trên vai lão cũng bay lên không, đón đánh những người đó.

“Ầm!”

Một ánh lửa từ trên trời giáng xuống như một vùng hỗn độn hải trút xuống. Con chim này vô cùng đáng sợ, lập tức làm nơi này trở thành một cái ao lửa cháy rừng rực.

Đám người kia kêu thảm thiết, họ trông như những bó đuốc vậy, từng người từng người đổ rạp xuống đất, sau đó lui về phía sau bỏ chạy. Tuy cuối cùng cũng không nguy hiểm tính mạng nhưng cũng bị nướng gần chín.

Nhất là người cầm đầu kia càng trông giống như than cốc, không còn một chút ngạo khí nào, đau đớn run rẩy, phải tựa vào người khác mới đứng vững trên mặt đất.

Điều làm họ không thể chịu được nhất chính là hai lão già kia chạy đi chỗ khác và đang đánh lộn, căn bản cũng chẳng thèm để mắt đến bọn họ. Tất cả đều do một con chim gây nên.

Con mẹ nó còn có thiên lý không đây? Một đám người bi phẫn khóc không ra nước mắt. Chỉ trong nháy mắt hai lão già đang ẩu đả kia ở trong mắt họ lập tức trở thành thứ được gọi là ác ma.

Trải qua lần này, tất cả mọi người trong đầu bỏ ý định dùng sức mạnh. Hai lão con hàng này thật không thể trêu vào, sâu không lường được, quan trọng nhất chính là hoàn toàn thiếu đạo đức.

Bất quá cũng chính vì vậy lời của bọn họ ngược lại cũng đáng tin một chút. Không ít người nghĩ rằng có lẽ họ biết tung tích chính xác của thằng nhỏ đầu gấu.

“Lão nhân ta lấy đầu trên cổ bảo đảm, tuyệt đối biết được tình hình thực tế. Thằng lỏi thỏ con dù trốn trong hang chuột già ta cũng có thể tóm được nó, điều kiện tiên quyết là lấy phù cốt hay bảo huyết đến trao đổi!”

Hai lão già thề sống thề chết, chỉ trời mà thề.

“Xem ra là sự thực a, chưa từng thấy hai người này trịnh trọng như vậy. Lần này không phải gạt người đi, nếu không gây động tĩnh náo loạn cũng quá lớn rồi.”

Rất nhiều người động lòng, nghĩ tám chín phần mười là thật.

Lúc này người tới càng nhiều, dòng người ở Sơ Thủy Địa bắt đầu khởi động, rất nhiều đại giáo phái cao thủ đến, muốn biết một kết quả chính xác.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều có địch ý, phần lớn còn vì mục đích xem náo nhiệt, bởi vì hai năm trước thằng bé "nhân thần cộng phẫn" kia quá đặc sắc, mà nay thời hạn cấm cửa đã qua, thật không biết nó sẽ quậy phá một trận sóng to gió lớn cỡ nào.

“Thằng nhỏ đầu gấu quay trở lại Hư Thần Giới, thật đúng là làm cho người chờ mong a!”

“Hắc hắc... ha ha... Ta thật muốn nhìn xem sau hai năm nó có biểu hiện thế nào, hy vọng tứ đại tộc, Thác Bạt thế gia các loại giao chiến với nó, hay nhất là thái cổ di chủng từ Tây Lăng Thú Sơn cũng nhanh chóng chạy tới đi.”

“Nếu thái cổ thần sơn như Nghi Sơn, Nam Vẫn cũng phái sinh linh thuần huyết ra, vượt qua núi lớn đại hoang, hàng lâm từ thần thổ xuống, vậy càng khiến người mong đợi.”

Tin tức lan tràn với tốc độ không thể tưởng tượng, cấp tốc truyền đến động thiên phúc địa cao hơn, hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Rõ ràng sau hai năm Sơ Thủy Địa lại trở thành nơi phong vân tụ hội, dẫn phát một trận sóng lớn kinh người.

“Các ngươi nói thật sao? Hai lão gia hỏa lá gan thực không nhỏ, dám trắng trợn bán tin tức như vậy, tất có chỗ ỷ vào.”

“Thứ nhất là hai người này rất mạnh, không dễ chọc. Thứ hai bọn họ hơn phân nửa thực sự biết được tung tích của thằng nhỏ kia.”

Người trong Vũ Tộc đang thương lượng, bọn họ có thể nói hận thằng nhỏ đầu gấu đến tận xương. Ở Bách Đoạn Sơn bị chết yểu rất nhiều, ở Bổ Thiên Các đánh một trận lại để nó chạy thoát, không giờ phút nào mà không muốn chém giết nó.

“Đến xem chẳng phải sẽ biết sao, mang đi một bình máu di chủng thì đã sao, cũng không nhất định sẽ giao dịch thật, yên lặng chờ kết quả sau khi người ngoài trao đổi xong.”

Người của Vũ Tộc quyết định đến góp vui, hơn nữa còn là mấy nhân vật trọng yếu đi.

Thác Bạt thế gia, một gia tộc thượng cổ từ trước đến giờ trải qua hưng thịnh, suy bại, ẩn lui, phục hưng, đến nay cực kỳ mạnh mẽ. Trong tộc cũng có người đang bàn bạc.

“Chúng ta tự mình đi nhìn một cái xem rốt cuộc thế nào. Một đứa bé mà thôi, chẳng cần hưng sư động chúng, nhưng cũng không thể để nó chân chính trưởng thành!”

Mấy người thanh niên trong tộc mở miệng. Thân phận của họ rất cao, đều có triển vọng trở thành ứng cử viên sáng giá cho người thừa kế.

Về phần tứ đại gia tộc thì càng nghiến răng nghiến lợi, tất cả đều phẫn hận vô cùng. Từ trước đến giờ thằng nhỏ đầu gấu vẫn là cái gai trong mắt họ, khiến cho họ thất bại, sỉ nhục, đại thù khó có thể hóa giải.

Ở Sơ Thủy Địa bọn họ bị xếp thành núi người, trở thành trò cười. Ở Bách Đoạn Sơn người phong ấn trong tộc phái ra chết đi, thiếu niên tuấn kiệt bỏ mình, quả thực là đại hận.

Sau khi tin tức truyền ra, không chỉ giới hạn trong Hư Thần Giới mà càng lan tràn tới các quốc gia cổ trong hiện thực khiến không ít người giật mình.

Phong vân tụ hội, càng ngày càng có nhiều người quan tâm. Hư Thần Giới động tĩnh rầm rĩ, chẳng hề yên lặng.

Rốt cuộc cường giả các tộc sau đó lần lượt đi ra từ thông đạo màu vàng. Cách một khoảng thời gian lại có một đại gia tộc hàng lâm khiến mọi người xôn xao.

Càng có nhiều người hơn đã che dấu thân phận, không muốn bị người nhận ra thuộc về môn phái nào, dù sao có một số việc cần làm cũng chẳng vẻ vang gì.

Sơ Thủy Địa kín người hết chỗ, lần nữa lại trở nên rầm rộ, rất nhiều người sợ thiên hạ không loạn nên tới chỗ này góp vui.

Người từ các đại động thiên phúc địa trong Hư Thần Giới chạy tới như một cánh rừng rậm vậy, người xô đẩy người, người chen chúc người, có cả người của cổ quốc đặc biệt tiến nhập Hư Thần Giới để quan sát.

“Di, Xích Vân công tử tới.” Có người kinh dị.

Xích Vân công tử ở động thiên phúc địa cao giai có danh tiếng cực lớn, là một cao thủ thanh niên khó lường!

Hắn là người của tứ đại gia tộc, Xích Vũ Bảo Phiến của hắn hai năm trước đã thất lạc ở đây. Trước đây, Xích Phong đệ đệ của hắn cầm bảo phiến muốn giết Nhóc Tỳ đoạt bảo cốt của nó đã chọc giận thằng nhỏ đầu gấu. Nhóc Tỳ mạnh mẽ trấn áp ngược lại, lại càng dẫn đến chuyện sau này cướp sạch tứ đại gia tộc.

“Chuyện này náo nhiệt rồi!” Tất cả mọi người chờ mong, lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

“Di, tựa hồ là mấy vị đại công tử của Thác Bạt Tộc, thực sự không che giấu a, chân thân hàng lâm.”

Có mấy người đi tới, tuổi tác đều khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất bất phàm, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, không nói lời nào. Họ chính là vài vị đại tuấn kiệt của thế gia cổ xưa.

Rất nhanh Tinh Bích đại gia và Điểu Gia đã bị người vây quanh, chỗ này xuất hiện một đoàn người thân phận rất cao, địa vị cũng không nhỏ.

Mà mọi người vây quanh cũng không có cách nào tiến lên. Họ bị một số cao thủ ngăn trở khiến cho chỗ này trống ra một khoảng rất lớn, bầu không khí thoáng cái trở nên căng thẳng.

Hiển nhiên chư giáo đều có cường giả tìm đến, hơn nữa thân phận không thấp, đối mặt với hai lão già củi mục để hỏi cho ra lẽ.

“Không có gì để thương lượng, cần nói gì lão nhân đã sớm nói rồi, lấy bảo huyết của thái cổ di chủng hoặc nguyên thủy phù cốt quý hiếm để đổi!”

“Thật sự phải lấy bảo huyết để đổi?” Một nam tử trung niên sắc mặt không đổi hỏi, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên như có như không.

“Không sai!”

“Được, chỉ cần tin tức chân thực, chúng ta nguyện ý bỏ ra!” Nam tử trung niên cười nhạt, sát ý tràn ngập, lấy một bình ngọc đặt ở giữa bàn đá, trong bình tử quang lấp lánh.

Trong bình đầy ắp máu tím, chiếu rọi bình chứa bằng ngọc long lanh rực rỡ, mây tím dâng trào tựa như có sinh mệnh, sương tím dày đặc bay bay.

“Quả nhiên là bảo huyết, cực kỳ hiếm thấy, quá trân quý.” Mọi người giật mình.

Trong bóng tối Nhóc Tỳ rất vui vẻ, nó siết chặt nắm tay nhỏ.

Tinh Bích đại gia, Điểu Gia vô cùng trấn tĩnh, lúc này đây khó có được một lần không nảy lòng tham, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, ngồi vững như kiềng ba chân ở đằng kia.

“Nói đi, nói tình hình thực tế.” Người trung niên nói, hắn là người của tứ đại gia tộc.

“Nói cho một mình ngươi, những người khác còn ai tới lấy bảo huyết trao đổi?” Tinh Bích đại gia bình tĩnh nói.

“Ngươi giỡn mặt với ta?!” Người trung niên nổi giận.

“Không, các ngươi đã tới nhiều người như vậy, các đại giáo một bình bảo huyết, đặt cả trên bàn đá, sau đó ta nói cho các ngươi biết.” Điểu Gia nói.

Mọi người nghe được tất cả đều hít một hơi lạnh. Quá hiểm độc đi, chỉ một tin tức mà thôi, đòi nhiều bình bảo huyết như vậy, có nghề nào lãi kếch sù như nghề này không?

Phải biết rằng một bình bảo huyết của thái cổ di chủng là vô giá, đủ để cho người ta chiến đấu kịch liệt liều mình cướp đoạt, vậy mà bọn họ lại muốn một đống.

“Muốn lấy được tin tức thì tiến lên, không muốn lui ra phía sau.” Tinh Bích đại gia nói, sau đó bổ sung: “Cộng lại ít nhất cũng phải mười lăm bình bảo huyết thái cổ di chủng, nếu không không cần bàn nữa.”

Lão đang giở công phu sư tử ngoạm, một bình bảo huyết cũng đủ để cao thủ tiến hành mấy lần tẩy lễ, sử dụng hợp lý sẽ phát huy ra tác dụng cực kỳ trọng yếu có ảnh hưởng cả đời.

“Người đến nhiều như vậy, nếu thật sự có thành tâm mà nói mỗi người một bình cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ ở chỗ này.” Điểu Gia nói.

Lão nói tuy có cường điệu nhưng cũng có vài phần đúng với thực tế. Cao thủ của chư giáo đều đến đây, nếu mỗi giáo một bình vậy cũng tương đối khả quan.

Mọi người đều cười khẩy, nghĩ hai lão già củi mục này chơi lớn rồi, tiếp tục như vậy thử xem bọn lão làm thế nào kết thúc chuyện này. Nếu không có tin tức chân thực tất nhiên sẽ khiến cho mọi người công phẫn, cùng nhau tấn công.

“Lão nhân gia, ngàn vạn lần đừng đem lửa thiêu thân.” Một người tuổi trẻ cười lạnh nói, sau đó hắn lấy ra một bình ngọc đặt trên bàn đá, trong bình lam quang lóe sáng, chất lỏng long lanh, ánh sáng rực rỡ.

“Cũng tính ta thêm một người.” Xích Vân công tử bình tĩnh nói và lấy ra một bình đặt lên bàn đá, bên trong có chất lỏng màu đỏ, hào quang đỏ thẫm bắn ra.

Sương mù lượn quanh, hơi nước lấm tấm, một lão già tiến lên đặt một bình lên bàn đá, bên trong bình có dịch thể mà vàng phát sáng, máu di chủng thật kinh người.

“Người của Vũ Tộc?” Nhóc Tỳ trong lòng khẽ động, từ khí tức rút ra phán đoán chuẩn xác. Nó vì đối phó với Vũ Tộc đã nghiên cứu cốt văn, đối với khí tức của họ thập phần mẫn cảm.

“Còn có nữa không?” Tinh Bích đại gia nói. Lão vẫn chăm chú kiểm tra cả quá trình từ đầu đến cuối, đề phòng bảo huyết bị người gian lận.

“Có một vài thứ còn mệnh mà lấy mới tốt, phải biết rằng đừng nói là người thường, cho dù mãnh thú thuần huyết thời thái cổ đã đột phá cực cảnh ở đây vẫn có biện pháp giết chết!”

Có người uy hiếp, cầm một bình bảo huyết đặt lên bàn đá.

Điều này khiến Nhóc Tỳ thầm rùng mình, quả nhiên là sát khí ẩn dấu a, lúc này hơn phân nửa sẽ có một trận ác chiến. Những người này đều không phải dễ trêu vào như vậy, họ chuẩn bị đầy đủ, nếu không dựa vào đâu mà nói ra những điều như vậy.

Nhưng mà nó hoàn toàn chẳng e ngại, bởi vì nó có đầy đủ con bài chưa lật khi tới đây, có thể trấn áp cường giả các phương.

Cuối cùng, phần lớn các cổ giáo đều bày tỏ thái độ, mỗi người đều đưa ra một bình bảo huyết.

Nhóc Tỳ đỏ cả mắt, không cần suy nghĩ nhiều, cả đám thế lực này đều tham dự trận chiến ở Bổ Thiên Các, hai tay nhuốm đầy máu, mà nay lần nữa định xuất thủ muốn diệt trừ nó.

“Các sư phụ sư huynh sư tỷ chết đi, các trưởng lão, ta trước tiên vì mọi người đòi lại một khoản tiền lãi!” Nhóc Tỳ siết chặt nắm tay.

Rốt cuộc bình ngọc trên bàn đá đã vượt qua con số mười lăm, xếp chồng ở một chỗ, phát ra hào quang xán lạn vô cùng, các loại chất lỏng long lanh rực rỡ, thần huy lượn quanh.

‘Ngao’ một tiếng, Nhóc Tỳ lập tức vọt tới. Nó đã đột phá cực cảnh, ở nơi đây gần như ở thế vô địch, trực tiếp nhảy lên một cái rồi từ trên trời giáng xuống.

Sau đó nó quơ một cái gom toàn bộ cả bàn bảo huyết vào lòng rồi hét lên: “Của ta, của ta, đều là của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.