Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo hóa thành một vệt cầu vồng, cánh Côn Bằng xé trời, tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã lao xuống nơi xa trong dãy núi!
Ầm!
Trên đôi cánh chim to lớn của hắn có vô tận tia chớp bao quanh, lúc này đã bùng phát hoàn toàn và đánh tới trước, đây chính là sức mạnh vô tận của sấm sét.
Ai? Truyền nhân mạnh nhất đời này của Thần miếu quay đầu lại, lập tức hít một hơi lạnh, hắn tuy cũng có cánh lôi đình nhưng khi nhìn thấy biển sấm chớp kia cũng phải biến sắc.
Quá mạnh mẽ, tia chớp hai màu đen trắng bay tới và quấn chặt lấy nhau, tia điện cuồn cuộn tựa như một dải ngân hà rơi xuống bao phủ nơi này.
Phá!
Hắn quát to một tiếng, là dòng dõi kiệt xuất nhất của Thần miếu, tu luyện kinh văn vô thượng, tất nhiên có phương pháp hóa giải.
Trong hư không, vô tận khí kim loại hiện lên nối liền Kim Linh giới, dẫn dắt lôi đình đầy trời hướng về một bên, và cũng muốn biến hóa để bản thân sử dụng hòng phản kích giết lại địch thủ.
Không thể không nói, Cổ Mông là một kỳ tài ngút trời, vô cùng mạnh mẽ, nếu không sao có thể ngạo thị ba ngàn châu thượng giới, sánh ngang truyền nhân Tiên điện Đế Trùng.
Ầm ầm ầm...
Tia chớp khuấy động, đã bị bảo thuật kim loại kia dẫn dắt nên xung kích về một phía, bắt đầu ngưng tụ phù văn, chuẩn bị được hắn sử dụng.
Xoẹt!
Đột nhiên, một tia hồ quang điện nổ tung trong biển sấm sét, tất cả lôi đình bị dẫn dắt ra ngoài nọ đồng thời bùng phát làm cho vùng hư không đó hóa thành hàng ngàn hàng vạn khe nứt lớn.
Lông tóc Cổ Mông dựng đứng, hắn tất nhiên biết là ai đến, cách xa như vậy nhưng lại có thủ đoạn như thế khiến hắn giật cả mình.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, sấm chớp bao phủ trời cao, uy lực mạnh mẽ khiến người ta không thể tin được.
Cổ Mông bay lui, không dám chạm trán, hắn cảm giác được sức mạnh kia vô cùng bàng bạc, sắc mặt cực kỳ khó coi nhanh chóng tránh ra ngoài.
Là Thánh tử đời này của Thần miếu, được xem như một thanh niên mạnh mẽ nhất thượng giới đời này, vậy mà hắn phải tránh lui, trong thế giới của hắn rất khó tưởng tượng, hầu như không có cảnh tượng như vậy.
Thế nhưng đối mặt Hoang, hắn chỉ có thể làm như vậy, đây là lựa chọn tốt nhất!
Dù vậy thì hắn gần như vẫn bị bắn trúng, dùng tốc độ lướt ra xa vô tận đứng trong hư không, toàn bộ mái tóc mang theo hồ quang điện với tiếng vang lốp bốp, đây là dư âm gây nên.
Tuyết Hoàng đã dừng lại và lộ vẻ kinh sợ, vốn nàng đã kiệt sức do thương thế quá nặng nhưng khi quay đầu lại thì thấy được cảnh tượng như thế.
Lúc này, Thạch Hạo đã đến, trong chớp mắt khi sấm chớp tản ra thì thân thể xuất hiện, hắn hạ xuống ngọn núi và lạnh lùng nhìn truyền nhân mạnh nhất Thần miếu.
Cổ Mông trong lòng giật mình, cố lấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Thạch Hạo nói: Hoang, chỉ mình ngươi mà cũng muốn khiêu chiến với mấy vị Vương cổ đại sao?
Thạch Hạo không nói gì, tóc đen rối tung, cặp mắt thăm thẳm nhìn hắn rồi lại nhìn chung quanh, chiến khí mạnh mẽ trong cơ thể tràn ra khiến hư không nổ vang.
Hắn đang cảm ứng xung quanh có bố trí trận pháp hay không, lát sau mới nói: Vương cổ đại, ta đã giết một tên!
Kiểu nói này, tự tin và bá đạo, không mảy may sợ hãi, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Mông, giơ chưởng lên, phát ra hào quang óng ánh rọi sáng bầu trời.
Trong chớp mắt thôi, mây đầy trời tan vỡ, toàn bộ tan hết!
Đây là chiến ý của hắn, tràng vực vô hình khuếch tán, vạn vật kinh hồn nhanh nhanh lui tránh.
Chỉ trong nháy mắt này, truyền nhân mạnh nhất Thần miếu nhíu mày, hắn gặp phải áp lực lớn lao, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của đối thủ, lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hoang, thù oán của ngươi với Thần miếu không sâu, cũng không phải là không thể hóa giải! Cổ Mông nói.
Nói! Thạch Hạo hờ hững mở miệng, chỉ một chữ, ngắn gọn và khiếp người.
Lông mày Cổ Mông nhảy lên, đối phương thẳng thắn như thế, dùng thái độ ấy để đối đáp hắn thì không phải là đang coi thường chứ còn là gì nữa đây? Hắn lập tức lạnh lẽo và nổi lên sát ý.
Ngươi giết thánh thú kim văn Bạch hổ của giáo ta nên phải đền bù, nếu để ta mang Tuyết Hoàng này đi, coi như xong. Cổ Mông nói.
Tuyết Lâm nghe vậy, lông chim trắng như tuyết toàn thân xù lên và đầy giận dữ, nàng hóa thành một thiếu nữ với dung nhan tuyệt thế, tóc bạc rối tung, chỉ là nơi ngực có một lỗ đáng sợ không ngừng chảy máu.
Cổ Mông, Thần miếu ngươi thật can đảm đó, năm đó từng chịu thiệt dưới tay Cổ tổ ta, giờ muốn dùng chuyện này để làm nhục bộ tộc ta sao? Tuyết Lâm lạnh giọng nói.
Thạch Hạo xua tay, không muốn nàng phải tức giận, nói: Chất thịt kim văn Bạch hổ rất ngon, còn nữa không?
Ngươi... đang khiêu khích ta đấy hả, ta có ý hòa giải thế nhưng lại tỏ vẻ như vầy với ta đó hả. Cổ Mông âm trầm lạnh lẽo nói.
Thạch Hạo nghe vậy thì liền bùng phát, đánh tới trước nói: Tuyết Lâm là bạn ta, ngươi lại đuổi giết, lại dám ở trước mặt ta thu nàng làm chim thần hộ miếu, là ai làm nhục ai hả? Rút thủ đoạn nhỏ nhoi của ngươi lại đi, chẳng phải là muốn kéo dài thời gian sao?
Ầm!
Thạch Hạo đánh một quyền về phía trước, đất trời cùng chiến, sức công kích thế này quá khủng khiếp khiến cho Cổ Mông biến sắc lùi sang ngang, và phải lấy bí bảo ra chống lại.
Trước đây hắn rất tự tin, thế nhưng gặp Thạch Hạo thì hắn đã đâm ra sợ hãi.
Tuy nhiên, chỉ cần kiên trì thì vẫn được, không nhất định phải tự tay giết Thạch Hạo.
Hoang, ngươi tới chưa! Một tiếng quát như sấm sét chấn động cả Kim Linh giới.
Loáng thoáng, một luồng sát ý kinh thế hiện lên nơi xa, vọt tới tận trời cao, thứ này hóa thánh một ma ảnh màu đen đứng sững ở cuối chân trời!
Đó là một bóng người vô cùng đáng sợ chưa hề hạ xuống, bởi vì khoảng cách quá xa xôi, hiện ra ở vô tận, chỉ là dọa nạt mà thôi, đó là Hắc Ám Thần tử.
Uy năng của hắn quá mạnh mẽ, đè ép cả một vùng Kim Linh giới.
Giết!
Cổ Mông hoàn toàn yên tâm, bắt đầu dốc sức xuất thủ, từng bí bảo được lấy ra để chống lại Thạch Hạo hòng tranh thủ thời gian.
Hắc Ám Thần tử vẫn chưa thật sự đến, thế nhưng chỉ cần xuất hiện ở giới này cũng là một loại uy hiếp lớn!
Có không ít tu sĩ theo sau tiến vào giới này, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đều run rẩy, sức mạnh và uy năng kia quá mạnh mẽ, không cách nào sánh vai, ai cũng sinh ra tâm lý quỳ lạy với hắn.
Có gan đến đi! Đối với chuyện này, Thạch Hạo chỉ có vài chữ như thế. Hai chân hắn chưa từng di chuyển, cánh tay phải mở rộng, trấn áp về Cổ Mông, ánh mắt vô tình.
Răng rắc!
Tiếng bí bảo rạn nứt truyền đền, trong hư không một cây thương màu bạc vỡ nát, điều này làm cho truyền nhân mạnh nhất Thần miếu biến sắc, đối phương quá bá đạo, tay không hủy đi bảo cụ cấp Chân Thần, dễ như ăn cháo.
A... Cổ Mông thét dài, triển khai Cửu Thiên Thập Địa kinh thần bí khó lường, hắn không tin mình lại thua Thạch Hạo. Ngày đó truyền nhân Tiên điện đại chiến với Thạch Hạo mấy ngàn hiệp, mà hắn không kém Đế Trùng, dù thế nào cũng phải chặn lại mới được.
Khóe miệng Thạch Hạo lộ ra một tia cười gằn, nói: Quân Đạo có thù oán với ngươi à, không hề nói sự thật cho ngươi?
Đột nhiên, trong hư không có một vệt ráng lành óng ánh tỏa ra, ánh kiếm cuồn cuộn, sát khí làm tất cả sinh linh của Kim Linh giới khiếp sợ, quá khủng khiếp, khí tức sát đạo không gì sánh được.
Trời ơi, Vương cổ đại khủng khiếp nhất của Thiên quốc xuất hiện rồi!
Giờ phút này không cần nhiều lời, tất cả tu sĩ theo tới đều biết, chiêu kiếm này đến cùng là đáng sợ cỡ nào, có thể dễ dàng giết chết Chân Thần.
Sức mạnh kia, góc độ xuất kiếm ấy, thời cơ lựa chọn đó, đều là tốt nhất!
Là muốn bịt hết đường sống của Thạch Hạo, quái thai cổ đại của Thiên quốc đã tới và đã ra tay.
Xoẹt!
Đột nhiên, trong hư không tỏa ra một ánh kiếm mạnh mẽ tuyệt thế khác, thứ này lại mang theo mưa ánh sáng, tựa như Vũ hóa phi tiên, chém về trung tâm sát khí đang cuồn cuộn.
Ầm!
Tựa như pháo hoa rực rỡ nhất đang tỏa ra, sát khí biến mất, mọi người chỉ nhìn thấy một thanh thần kiếm sắc bén lóe lên rồi biến mất, từ chỗ đó tiến vào trong hư không.
Có thể khẳng định, đó là vương giả cổ đại của Thiên quốc!
Mà chuyện khiến người ta bất ngờ nhất là hiện trường lại có thêm một Thạch Hạo cầm tiên kiếm Đại la trong tay, vừa nãy chính hắn chém ra ánh kiếm công kích thợ săn Thiên quốc.
Đây mới là chân thân sao? Tất cả mọi người đều chấn động trong lòng.
Ầm!
Đột nhiên, hư không đổ nát, một bóng đen xuất hiện, một chưởng đập nát trời cao, vô cùng cuồng bá, mang theo khói đen đầy trời phủ xuống nơi này tấn công về phía Thạch Hạo.
Đùng!
Hai người bùng phát ra vô tận phù văn, sóng thần lực như đại dương chấn động kịch liệt, hiển nhiên đây là một lần đối đầu không gì sánh nổi.
Mọi người lần nữa há hốc mồm, đây là Hắc Ám Thần tử, hắn đến rồi, thế nhưng bóng người to lớn đứng sừng sững nơi chân trời kia là ai?
Tất cả mọi người đều phát run, đại quyết chiến nơi này đều diễn ra trong nháy mắt, biến cố kinh người liên tiếp xảy ra.
Rất nhanh mọi người hiểu được, truyền nhân mạnh nhất Thần miếu chỉ là mồi nhử, chỉ là phối hợp biểu diễn, Vương cổ đại của Thiên quốc mới là người thi hành việc giết chóc.
Tuy thế, chân thân Thạch Hạo dĩ nhiên lại ẩn trong bóng tối, thời khắc quan trọng mới xuất hiện.
Mà Hắc Ám Thần tử cũng như thế, chân thân không ở phía cuối trời, thân thể chân chính là ở đây, đánh một đòn tuyệt sát.
Thùng thùng...
Đất trời run rẩy, Hắc Ám thần tử và chân thân Thạch Hạo quyết đấu, phát ra thần quang óng ánh, khói đen bốc lên, bao trùm mặt đất.
Cách đó không xa, Cổ Mông tức giận, Hoang quá xem thường, chỉ cho một linh thân tới đối phó hăn, chân thân không hề đối mặt.
Rất nhanh, tâm tình hắn lại nguội lạnh, trợn tròn mắt nhìn giữa chiến trường.
Ngoài cơ thể Hoang có một tia tiên khí thần bí và thánh khiết đang vờn quanh.
Quân Đạo, ngươi lừa ta! Hắn cắn răng, chẳng trách trước đó Hoang đã nói thế, lần này hắn đơn giản chỉ là bia đỡ đạn, chỉ là công cụ hấp dẫn sự chú ý của Hoang.
Quân Đạo từng nói với hắn, Hoang chưa hề tu thành tiên khí, ngoại giới đều nghe sai rồi đồn bậy, tương tự Đọa Thần tử cũng chưa thành công.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là nói dối!
Quái thai cổ đại của Thiên quốc đâu, kêu hắn lăn ra đây đi, cùng lên một lượt! Thạch Hạo quát lên.
Lời này càng khiến Cổ Mông thêm kinh sợ và tức giận, chân thân của Hoang vẫn không thèm liếc hắn một cái, trong lòng hắn đối thủ chỉ có Hắc Ám Thần tử và Vương giả khủng khiếp của Thiên quốc.
Hắn đi rồi, một đòn không trúng chắc chắn sẽ không ra tay lần thứ hai ở cùng một nơi. Hắc Ám thần tử nói, hắn đứng sững trong minh vụ, bóng người đen kịt và mơ hồ, chỉ có một đôi mắt là như ngọn lửa đang rực cháy đáng sợ.
Một mình ngươi cũng dám đánh với ta sao? Thạch Hạo cười to.
Sao lại không dám, ta đến đây chính là muốn đánh với ngươi một trận! Hắc Ám Thần tử lạnh lùng nói, giọng hắn cộng hưởng chấn động khiến trời cao dày đặc vết rách.
Cách đó không xa, Cổ Mông không nói lời nào mà chỉ xoay người rời đi.
Muốn thu bằng hữu của ta về làm chim thần hộ miếu ngay trước mặt ta, ngươi còn muốn đi à? Linh thân Thạch Hạo hét lớn, lần này không hề giữ sức gì nữa.
Keeng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng chói mắt hoàn toàn do phù văn tạo thành, bên trong ẩn chứa vô tận chân nghĩa đại đạo.
Cổ Mông không ham chiến, hắn muốn nhanh chóng chạy trốn bởi vì hắn cảm thấy vô cùng u tối do đã bị người lợi dụng.
Cổ Thánh tử của Thần miếu khi biết kim văn Bạch hổ mà mình nuôi dưỡng bị giết thì quả thực đã nổi giận, lúc đó được mời ra mặt nhưng có chút do dự, không thiết tha hợp tác với mấy thế lực kia.
Cổ Mông cũng hiểu, nếu hôm nay mình chết, mấy người Quân Đạo chắc chắn có thể mời được Cổ Thánh tử, lôi kéo hắn đi cùng.
Hắn tức giận, vô cùng oan ức, muốn rống to lên.
Nhưng mà, Hoang căn bản không thèm để ý, ánh kiếm như cầu vồng xé nát thiên địa, lợi hại hơn nhiều lúc nãy, khiến hắn không đỡ nổi.
Phụt!
Đầu Cổ Mông bay lên mang theo một mảng máu lớn, hắn tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng, cứ thế bị giết sao, cũng quá nhanh?
Đây chính là sức chiến đấu sau khi tu ra một tia tiên khí ư? Thực sự khủng khiếp đến mức hắn khó có thể tin.
Không cho hắn suy nghĩ nhiều, nguyên thần trong đầu lâu bị kiếm khí xâm nhập tiêu diệt, hắn đã là người chết đạo tiêu!
Xoạt!
Linh thân và chân thân Thạch Hạo hợp lại quyết đấu cùng Hắc Ám Thần tử, đồng thời hướng về bốn phía truyền âm nói: Còn có ai không, muốn đánh cứ đến đây!
Khắp nơi, tất cả mọi người đều khiếp sợ, sự ngông cuồng này đạt tới trình độ cỡ nào chứ, hình ảnh một chiêu kiếm lấy đi đầu lâu của truyền nhân mạnh nhất Thần miếu lúc nãy quá mức chấn động, phảng phất còn đang trước mắt, mà lúc này Thạch Hạo lại truyền âm, muốn đánh với địch thủ mười phương, không sợ đánh hội đồng.
Không hổ là Hoang, vô cùng mạnh mẽ, cũng có tự tin vô địch. Có người thán phục.
Loại thô bạo và tự tin kia, đều phát ra từ khung xương, không sợ tất cả địch thủ trên thế gian.