Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 6: Chương 6: Bại Lộ




Hôm sau, khi tỉnh dậy, Phi Dương vươn vai một cái, ngáp dài một hơi đứng dậy. Sau giấc ngủ khoan khoái hôm nay hắn quyết định xuống núi thăm dò. Bất quá giờ hắn nghĩ mình không thể để bộ dạng này được, gặp cái tên hôm qua hắn phải chạy thục mạng mất.

Không nghĩ nhiều, hắn đi cải trang lại khuôn mặt mình ngay. Đi một quãng, xuyên qua lùm cỏ cuối cùng cũng tới tòa thành ở gần. Có thể nhìn thấy trước cửa thành treo một cái bảng lớn ghi “Sơn Dương thành“.

Khi nhìn thấy đoàn người xếp hàng thì hắn chợt nhận ra mình không có tiền. Bởi vì tiền gia tộc cho hắn xài gần hết mẹ nó rồi. Không do dự, hắn quyết định đi ăn cướp. Đồng thời chặn giết luôn một thể.

Ngoài thành tầm một dặm, Phi Dương treo mình như một con lười trên cành cây đợi con mồi đi qua. Hắn đã làm vậy mấy ngày nay rồi, loanh quanh phạm vi khu vực này tính ra hắn cũng phải chặn giết tới hơn 50 đội xe ở đoạn đường này.

Mới đầu cũng chỉ định cướp, ai thể ngờ được bọn đội xe toàn lũ cao thủ bảo vệ, bọn này thậm chí còn hùng hổ không đưa tiền, cay quá hắn liền giết sạch luôn, không giao tiền thì phải chết. Mấy bữa nay, hắn liền đã giết hơn trăm tên hẳn là tu vi của hắn lại sắp tịnh tiến rồi.

Lộc cộc, lộc cộc.

Nghe thấy tiếng xe, hắn lao nhanh ra bụi cỏ thét lớn: “Cướp đây, muốn mạng thì giao hết tiền ra.”

Đội xe dừng lại kèm theo tiếng xôn xao, mọi người dừng lại nhìn thấy có mỗi một thiếu niên trước mặt không khỏi trầm trồ cười to. Có một người thì tính cướp cái gì chứ.

Lão giả đứng đầu đoàn xe nhanh chóng hướng đến trước mặt hắn. Nhìn thấy bộ dáng thiếu niên tựa hồ mới 16 tuổi, hắn nhíu mày nói: “Cậu nhóc, không có tiền thì đừng đi ăn cướp chứ, ta có ít kim tệ cho ngươi.”

Nghe vậy, Phi Dương vô cùng khó chịu hắn đi ăn cướp chứ không phải ăn xin a. Hắn gằn lên: “Ta chỉ nói một lần, không có tiền thì không xong đâu.”

Tại cô kiệu trong đoàn xe, có một cô gái vén màn lên nói: “Giang lão, chỉ là một thằng nhóc việc gì phải chậm trễ như vậy.”

Người lão giả quay lại nhìn Phi Dương nói: “Tiểu tử, không lằng nhằng, biến..”

“Phanh”

Một tiếng thanh thúy vang lên, chỉ thấy đầu lão giả rơi ngay xuống đất. Đám hộ vệ hơn 20 tên xung quanh hét lên một tiếng tập trung lại vây quanh cỗ kiệu. Cùng vài tên hộ vệ tách ra liên tục tung ra các loại quyền cước bay về phía hắn.

Phi Dương gằn giọng nói: “Các ngươi sẽ hối hận vì chút tiền ít ỏi.” Nhảy vọt tiến, uy áp của võ linh hậu kỳ từ thể nội của Phi Dương tuôn ra. Nhìn thẳng đám hộ vệ, hắn đấm ra một quyền.

Oanh!

Chưởng ảnh lóe lên, một hộ vệ bị hắn đánh thủng bụng bay liền ra ngoài. Đồng thời hắn nhục thân ngạch kháng bọn hộ vệ còn lại. Những hộ vệ này chỉ toàn là Võ Linh sơ kỳ với Võ Sư đỉnh phong ai sẽ là đối thủ của hắn.

Thấy đòn đánh không có hiệu quả bọn hộ vệ vội vàng lùi lại nhưng hắn đã đánh ra hai quyền. Lập tức hai người đều bị đánh nổ ra.

Lũ hộ vệ hoảng loạn nhanh chóng tản gia chạy. Phi Dương không do dự nhảy vào chém giết. Một chớp nhoáng đi qua, tại nơi hắn đứng có thể thấy rất nhiều xác chết nằm ngoắc ngoải xung quanh. Hắn rất không vui vì hắn để thoát mấy con chuột. Kể ra nhiều người như vậy thất thoát là chuyện hiển nhiên.

Phi Dương xải bước đi về chiếc kiệu. Chỉ thấy một thiếu nữ hớt hải chạy ra đập đầu xuống: “Đại nhân tha mạng, có gì tiểu nữ đưa hết”

“Đại nhân tha mạng a.”

Phi Dương cúi đầu nhìn xuống, cô gái này nhìn cũng khá ổn, có phần son sắc, chắc phù hợp để hắn đóng vai công tử ca mang cùng vào thành. Đằng nào giờ hắn cũng chán đi làm nghề cướp rồi.

Nhìn nàng một lúc, Phi Dương nói: “Ta sẽ không giết ngươi, bất quá ta cần ngươi làm thị nữ đi bên cạnh ta, rõ chưa.”

“Dạ dạ” Cô gái liên tục gật đầu không dám nói gì.

Thời sắc khẽ động, Phi Dương cảnh giác nhìn về một phương: “Ta có việc, ngươi vào trong kiệu, nhớ không được trốn nếu không thì.”

...

Nơi xa, một tên hộ vệ bỏ chạy thục mạng trên đường. Thấy một thanh niên mày rậm mắt sắc mang theo đoản đao vắt trên lưng đang cấp tốc di chuyển. Nhìn điêu luyện như cao thủ. Hắn vội vàng thét lên: “Thiếu hiệp cứu mạng“.

Nam tử dừng lại, tới trước mặt hắn. Nhìn qua bộ quần áo máu me hắn nhíu mày một cái: “Yên tâm, không có ai theo sau ngươi, chuyện gì xảy ra?”

Sau khi nghe rõ mọi chuyện, hắn rõ ràng đã tìm thấy kẻ cần tìm. Hắn là Thiền Trung(Võ Linh đỉnh phong), đệ tử chân truyền của Thủy Sơn Tông được lệnh của tông chủ tới đây cùng hai vị sư huynh, sư tỷ khám xét vụ cướp gần đây quanh thành.

Thủ phạm tình nghi nhất tên mà tông chủ tróc mã truy nã. Được tên hộ vệ tả lại khuôn mặt hắn đã rõ ràng chính là kẻ đó. Hắn lấy ra thạch truyền tin nói: “Đã phát hiện kẻ địch, đệ sẽ cầm chân hắn, hai người nhanh chân tới địa điểm này ngay.”

Thiền Trung có tự tin đi giao thủ với tên kia vài phút, vì hai người kia đều là Võ Vương sẽ nhanh qua thôi.

...

Xoẹt.

Đột nhiên, một nam tử nhảy vọt lên từ trên cao xuống mang theo 1 đạo đao khí bay xuống về phía Phi Dương.

Không dám thất lễ, Phi Dương nhìn thẳng nam tử kia vận dụng chân khí vào lòng bàn tay đón đỡ.

Bành

Lùi lại mấy bước hắn quan sát đánh giá nam tử đối diện. Thằng trai này trông khá phổ thông mỗi tội cái đao to hơn người. Nhát chém vừa rồi làm gì phải người thường.

“Đao đẹp đấy, bất quá ngươi không phải đối thủ của ta.”

Một kích thất bại, Thiền Trung không suy nghĩ nhiều. Nhấc lên đoản đao bay về phía Phi Dương oanh kích mà ra.

“Thủy liên đao thức”

Phi Dương cũng bất đắc dĩ hiển nhiên hắn chưa có thêm võ kỹ gì. Giờ cũng chỉ còn chiêu kia.

“Song đấu cực quyền”

Đoảng,

Lùi lại một cái Thiền Trung vô cùng ngạc nhiên phải biết một nhát chém của hắn cùng giai còn không đỡ được. Vậy mà hắn còn bị phải trấn vô người.

Thừa thắng, Phi Dương nhảy lên một cái, vận dụng luôn hai phần chân khí hiện có cộng hưởng lên xong quyền.

Đêm qua hắn đã cải tiến thêm được chân khí truyền vào quyền pháp “Song Đấu Cực Quyền”đủ để giải quyết nhanh Võ linh đỉnh phong.

Bùm.

Thiền Trung lăng không bị đánh bay lên. Một ngụm máu tươi cuồng phún bay ra, chiến đao thì bị đánh vỡ tan tành. Không để Thiền Trung đợi lâu Phi Dương nhảy qua chỗ hắn luôn. Tự dưng một tiếng xé gió xuất hiện.

Hưu!

Phi Dương cảm thấy rợn cả da đầu. Một chiếc nỏ mạnh từ phương xa nhằm ngực hắn bắn tới để hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Xác định không thể né, hắn xoay người tránh chỗ hiểm của mình ngay.

Phập.

Máu tươi bắn ra, bắp chân của Phi Dương bị bắn thủng một lõ to. Mũi tên lệch hướng vậy mà xuyên thủng mấy cái đại thụ liền. Đau đớn hắn gào lên một tiếng: “Chó chết.”

Ánh mắt Phi Dương lạnh lẽo nhìn về phương xa, trên một ngọn cây đại thụ đang đứng đấy một thiếu nữ đeo trên mình cây cung màu bạch kim phi thường lộng lẫy. Riêng màn chân khí hộ thể quanh nàng cũng đủ nhận rõ đây là Võ Vương cảnh.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.