Không chỉ động vật, con người chết sạch sẽ mà đến cả cây cối cũng tàn lụi đi theo hết. Bất kể thứ gì có năng lượng sống tồn tại ở trong không gian hầu hết đã bị xóa sạch không còn một mống nào.
Duy chỉ có một điều là, Phi Dương vẫn không bị sao cả, hắn đơn giản chỉ bị áp chế đè lên mà thôi. Chả có cái nào thay đổi bao nhiêu ở đây.
Sự vật tàn lụi trước mắt, nhìn rõ mồn một nhưng Phi Dương cũng không rõ lý do tại sao sự sống lại bị cướp đi, điều này vô cùng là khó hiểu. Trong cái đầu hắn, toàn bộ kiến thức lý giải đều không rõ ràng cho lắm chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng một điều rõ ràng duy nhất hắn biết là, hắn cảm nhận thấy được, đó chính là huyết mạch, huyết mạch của tất cả những thứ chết đi tương đồng gần như 100% với lão giả trước mắt này.
Ầm ầm!
Khí tức hội tụ hoàn tất, ba viên cầu từ hư hóa thực tiến tới bay theo quỹ đạo vòng tròn quanh lão giả như cái ngân hà mini. Mỗi trái cầu tỏa ra sức mạnh đều cho Phi Dương cảm giác áp bách không tưởng nổi. Lão giả nheo mắt lại, bàn tay nhằm thẳng Phi Dương thân ảnh kia bóp chặt.
Gàooo!
Chỉ là nắm lại cánh tay, một hư ảnh thần long khổng lồ xuất hiện trên tầng trời, bao phủ bạt ngàn mây trôi, dài đến gần trăm dặm. Thần long màu vàng cúi đầu xuống, cặp mắt to đùng, cái đầu khổng lồ như quả núi, uốn lượn một vòng, nó gào lên, đâm thẳng Phi Dương.
Miệng nó há rộng mà ra, kim quang bao phủ, con mắt nhọn hoắt giống như muốn ăn thịt mục tiêu vậy.
Phi Dương trong lòng máy động, cảm nhận được uy hiếp đang đổ bộ, hắn cũng không thể không chơi liều. Cuồng bạo chiến điển lập tức được hắn lựa chọn mở ra.
“Keng, ký chủ kích hoạt cuồng bạo chiến điển, toàn bộ chỉ số tăng lên x1.2“.
Bên tay phải của hắn, Tử Phủ được cầm ngay ngắn lên, mồ hôi trên trán chảy ròng rã, căng thẳng. Thần sắc hắn nghiêm túc, nhấc lên cây rìu hắn chém thẳng con thần long này.
“Khai Địa” x1.8 sát thương.
Một rìu chém ra, mang đầy sức mạnh tuột độ phun trào. Từ khi đột phá vừa xong, sức mạnh của Phi Dương đã có sự thay đổi hơn với trước, từ 18.000 thiên lực đã được thay bằng 22.000 thiên lực. Trị số hội tụ của một đòn cũng vậy, không còn là 7000 nữa mà chính là 10.000. Cộng thêm cuồng bạo lẫn khai địa vào với nhau, lực sát thương đạt đến tận 20.000 thiên lực (trừ đi còn 18.400 do áp chế gây nên). Dù là ba tên Võ Tôn Đỉnh Phong trước mặt sợ là cũng một chém chết hết.
Chiến rìu và thân ảnh đâm vào nhau, hai bên cọ xát khóa mình giữa không trung vài phút, Phi Dương đã có dấu hiệu thất thế, hắn loạng choạng thân thể, trước con rồng khủng bố hắn dần dần bị đẩy lùi đi.
Ầm!
Rung chuyển đất trời, một vụ đánh bom trải dài 200km diễn ra giữa không trung. Năng lượng phóng xạ phá hoại vật chất, từng mảnh đất tảng đá bay lên không trung không ngừng.
Thần long từ trong vụ nổ chui ra, đẩy lùi thân ảnh bé nhỏ của Phi Dương xuống dưới đại địa. Tốc độ cực nhanh, tựa như một tảng thiên thạch đang rơi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cả con thần long bị hãm sâu vào đất, hư ảnh của nó dần dần tan biến, đại địa bị đánh xuyên thủng đi qua, sát thương để lại đấy một thảm vực đen không thấy đáy.
Khói bay mù mịt, lão giả bay tiến lại gần, đi từ trên bầu trời đi tới. Miệng hắn liên tục ho khan ra máu tươi, cặp mắt có chút nheo lại kiểm soát tình hình: “Khụ, khụ, khụ, vậy mà không chết, từ cổ chí kim đến giờ, ta chưa từng thấy ai trụ qua nổi một đòn của Võ Đế, đúng là mở mang tầm mắt.“.
“Tuy vậy, ngươi vẫn phải chết, đừng có trốn, vô dụng thôi. Ta Lưu Bị hôm nay sẽ tiễn ngươi lên đường. Dù cho có kệt lực, ta cũng không đến nỗi mấy đòn không tung được“.
Trong cái hố sâu, cả cơ thể Phi Dương, tay hắn mệt mỏi rã rời, dùng lực quá mạnh, đến cả cơ cũng không chịu nổi. Đây là hậu quả của việc tổn hao sức quá nhiều cây nên.
Nhưng lòng hắn thầm hô may mắn, mình vậy mà đỡ nổi đòn đánh đó a. Đây là cỡ nào sự tình khinh khủng, sợ rằng Võ Tôn bình thường một quyền cũng không đỡ nổi.
Hiện tại, từ lời nói của lão này, có vẻ Hư Không Ẩn Sát Thuật vẫn chưa đủ cấp để che dấu hoàn toàn nếu Phi Dương bất động, cũng không cần trốn làm gì cho mệt.
Bất quá, có chết ta Phi Dương cũng phải thật oanh oanh liệt liệt mà chết, không thể nhụt chí được. Giọng nói Phi Dương nhàn nhạt vang lên: “Lưu Bị phải không, ta Phi Dương hôm nay chắc chắn chém giết được ngươi leo lên đỉnh phong nhân sinh“.
Lưu Bị cười cợt, vẻ mặt nhu hòa: “Hahahaa, không cần ngươi bận tâm, giết xong ngươi, lão phu tất sẽ chết, từ khi tỉnh dậy, thọ nguyên của ta đã tính theo giờ rồi“.
Cười thế mà thôi, tay Lưu Bị lập tức nắm lại một lần nữa. Tầng khí quyển bên trên nhộn nhạo khởi động, hư ảnh thần long số 2 được ngưng tụ đến, khí tức so với con thần long số 1 dày đặc hơn một chút. Độ khí chất lẫn năng lượng đều có vẻ hùng hổ hơn khá nhiều.
“Chết đi“.
Lưu Bị ngửa cổ rống to, thần long chuyển mình, thân ảnh nó rạch phá bầu trời. Sức mạnh lan tỏa khắp thiên địa, gào thét thanh âm vang vọng, chấn động thương khung.
Gàoooo
Rít gào một hơi thật to, thần long cơ thể toàn bộ đâm thẳng mà xuống. Chọc phá không khí ra, mục đích tiêu diệt thân ảnh nhỏ bé kia.
Phi Dương nhắm mắt lại, một lần nữa cây búa giơ cao, 10.000 thiên lực tập tụ đi vào. Nhắm hai con mắt lại, thở dài một hơi, nhất rìu hắn chém tới thần long kia.
Oanh!
Ầm ầm ầm ầm ầm
Hai thân ảnh người và rồng va chạm nhau dưới mặt đất. Đại địa lần nữa bị xê dịch đi ra. Dưới lòng đất, các khe rãnh bắt đầu xuất hiện trải dọc chằng chịt không gian. Thần long lực đẩy đưa Phi Dương xuống dưới sâu vạn trượng, dung nham nóng chảy phun trào trồi lên mặt đất thành từng cột, từng cột tung tóe. Chỉnh cả một tiểu hành tinh không gian đã bị đánh vào 1/3 lõi vỏ bên trong.
Vụ nổ diễn ra sâu trong lòng đất, do áp xuất nên chỉ khiến đất đá bay lên, dung nhan phun trào lơ lửng, nhìn từ ngoài rất khó để thấy rõ được tình hình dưới sâu.
Lưu Bị ho càng mạnh, phun ra liên tiếp các cột dài mấy mét máu tươi, khí tức của hắn đang từng giây từng phút suy giảm. Nhưng hắn vẫn cố gắng tỉnh táo, tiếp tục duy trì ý thức.
Cảm nhận tin tức mà thần long truyền về, sắc mặt Lưu Bị ngày một khó coi: “Thảo, vậy mà vẫn chưa chết. Mẹ nó mày sống dai như con đỉa“.
Dưới lòng đất, cơ thể Phi Dương bây giờ đã tàn tạ, khắp người thương tích tràn lan, bầm tím nhức nhối. Trước nguy hiểm tính mạng uy hiếp trước mắt, cái này đau, hắn bỏ sang một bên. Từ trong dung nham, hắn cố gắng đứng dậy chui ra.
Nhìn thấy thân ảnh Phi Dương tàn tạ, hấp hối đi ra từ bãi dung nham, Lưu Bị nghiến răng nghiến lợi, mặt mày cực kỳ không vui. Tròng mắt hắn hóa xanh tia điện, một tinh cầu được hội tụ tại tay hắn, bao bọc lôi điện chi khí dập dờn. Bàn tay hắn liên tục di động theo thế bát quái tập tụ năng lượng về trái cầu.
Rất nhanh, chỉ vài hơi thở, đôi mắt hắn phát sáng lan tỏa thiên địa, một tay cầm lấy quả cầu điện, hắn ném lên trời cao.
Hư ảnh thần long màu vàng số 3 bắt đầu xuất hiện, tràn ngập uy áp thiên địa. Từ trên thiên không, thần long số 3 bay xuống, mồm há rộng ra, nó ngoạm ngay lấy trái cầu điện vào miệng mình.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.