Lưu Hải, Vong Nhất, Du Quang đồng thời đứng ba hướng khác nhau. Bọn hắn nhìn chằm chằm Phi Dương như muốn ăn thịt hắn.
Khẽ rung một cái cả ba tăng cường linh lực lên. Từng tia khí thế bay ra từ người bọn họ. Luồng linh lực ba động đến mức khiến cỏ cây lung lay.
“Mọi người xuất thủ.” Du Quang khẽ truyền âm một cái đồng thời hắn cũng rút lên đoản kiếm của mình ra.
Vong Nhất với Lưu Hải liếc nhau. Nhìn thấy Du Quang động, bọn hắn cũng động. Ba người từ ba hướng khác nhau bay về phía Phi Dương.
Nhìn ba thằng này lao tới Phi Dương cũng không thể sơ xuất. Hắn cũng lấy kiếm mình ra. Tay phải cầm kiếm, tay trái bốc hỏa xanh. Khí lực của hắn cũng đồng thời bạo tăng lên.
Trước mắt, Du Quang tập hợp vô số luồng kiếm khí quang mang, uy áp bạo tăng như mưa, tung bay toán loạn.
Đồng thời bên trái và phải, Vong Nhất cùng Lưu Hải cũng bạo tăng linh lực đánh về Phi Dương.
Trong khoảnh khắc ba người gần đến, Phi Dương khẽ động một cái. Hắn nhảy lên không trung một phát. Nếu bị ba kẻ này dồn góc khả năng hắn sẽ vẫn mất.
Nhìn thấy Phi Dương bay lên, cả ba người cũng đồng thời nhảy ra đánh về phía hắn.
Phi Dương tập trung linh lực chém ra phát kiếm đón đỡ kiếm của Du Quang “keng“. Đồng thời lấy quyền đón cú đánh của Vong Nhất “ầm“.
Cùng lúc đó, kiếm khí của Lưu Hải bay đến, không vội vàng. Hắn gia trì linh lực vào chân mình, đạp mạnh xuống. Khí kình chấn to một tiếng, người hắn bay về phía tán cây. Kiếm khí chỉ để lại vết rách quần áo và xước ở ngực hắn.
Thấy Phi Dương lùi lại ba người kia cũng không nghĩ nhiều tiến thẳng lên đánh tiếp về phía hắn.
...
Phanh, phanh, phanh.
Liên tục giao thủ trên chục chiêu. Bốn người liên tục đánh chém chạy loạn xạ trong rừng.
Giao thủ liên hoàn, Phi Dương liên tục bị bức lui, lùi dần về phía một hốc cây. Lúc này, quần áo của Phi Dương đã bị đánh tả tơi. Khắp người hắn tràn đầy vết thương với cắt xén, nhìn như một huyết nhân.
...
Giao thủ đã gần đến hồi kết, khí lực của cả bốn người cũng không còn nhiều. Phi Dương hắn cũng đành lấy thương đổi thương, đồng thời giảm bớt khí lực ra trì trên kiếm.
Còn chiêu “song đấu cực quyền” không tốn khí lực nếu hắn không thể lãng phí truyền vào tăng uy lực vô nghĩa làm gì, hắn cần là có thể cố thủ tới giờ này.
Du Quang hai con mắt lóe lên sát cơ. Dồn linh lực quán chú vào thanh kiếm của mình. Hắn thét lên một cái, đường kiếm của hắn lăng lệ như điện quạng xoẹt mà ra.
Giống như lôi đình chi uy, đâm thẳng về Phi Dương. Mặt không đổi sắc Phi Dương nhấc kiếm lên đón một phát.
Bành.
Luồng kiếm khí chấn ra không khỏi khiến tay của Phi Dương rung mạnh cả lên.
Phi Dương hiện tại mới Võ Vương sơ kỳ mà Du Quang đã tận Võ Vương đỉnh phong. Nội tại cực khỏe thông qua thanh kiếm đánh còn vào cả người hắn không khỏi kiếm hắn phun ra cả một ngụm máu tươi.
Đồng thời, Lưu Hải tiến về phía bên phải hắn cũng không để Phi Dương có cơ hội, hắn cũng chém xuống Phi Dương một kiếm ngang qua.
“Chỉ dịch tích kiếm.”
Kiếm khí bay tới Phi Dương không thể né kịp. Hắn chỉ có thể nghiêng người ra cái để kiếm khí chọc thủng bả vai mình. Không chịu nổi đau đớn, hắn gầm lên một tiếng.
“Chó chết.”
Cùng lúc đó Vong Nhất bên trái cũng đánh tới, nồng đậm linh lực quán chú trên tay hắn. Quyền kình kinh đào hải lãng, khí thế bàng bạc hạ xuống.
“Tiêu khiển quyền.”
Oành.
Phi Dương bị đấm mạnh vào bụng. Hắn phun máu càng kịch liệt. Ngũ tạng lục phủ bị xoắn ra. Cả người hắn bị ngạnh sinh sinh đánh bay đến chục mét.
...
Đứng dậy nơi xa, Phi Dương kịch liệt ho khan. Ôm bụng ngượng ngượng đứng dậy dựa lên cái cây. Đây đúng là một trận đánh chật vật. Bất quá, ta không thể thua.
Hắn bật thẳng người lên bỏ qua cơn đau của mình, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ba tên trưởng lão đang tiếp cận.
Phi Dương cười dại ra nói: “Có giỏi vô đây.”
Hắn không lùi mà tiến, tập trung thật nhiều linh lực ra vào hai tay lao thẳng về Vong Nhất.
Cả ba tên trưởng lão lúc này đều tung ra sát chiêu của mình. Lúc thấy Phi Dương chỉ đánh về Vong Nhất, không phòng thủ bọn hắn ngạc nhiên một cái, lộ ra sát cơ càng nồng đậm.
Đang lăng không về phía Vong Nhất lúc này. Phi Dương liền xoay người một cái khiến cả ba ngạc nhiên. Nhưng ba đòn đánh đang đến hắn làm được gì.
Phi Dương cười gằn một cái. Nhìn thấy kiếm khí của Lưu Hải hắn không khỏi truyền linh lực vào kiếm sau lưng, chủ động lấy lưng mình cản đòn chém ngang đó.
Xoẹt.
Kiếm khí đi qua để lại một vết chém ngang sâu khắc trên lưng Phi Dương. Đồng thời, hắn cũng luồn tay ra bắt lấy tay của Du Quang, luồng chấn kiếm khí từ Du Quang không khỏi khiến tay hắn bị xoắn một vòng, máu tươi rỉ ra, xương rạn nứt đau đớn khiến hắn tím cả mặt.
Thời điểm này, hắn xoay nhìn ra Vong Nhất, giẵm mạnh đất lên, đồng thời hắn nhấc khuỷu tay lên hạ mạnh một phát xuống.
Mặt đất rung mạnh không khỏi khiến chưởng của hắn loạng choạng ra, Phi Dương cùng dơ khuỷu tay lên đập xuống khiến cổ tay hắn lệch sang một bên. Quyền của Vong Nhất đánh sang chỗ khác.
Nhân cơ hội, Phi Dương hạ thẳng quyền vào đầu hắn.
Bùm! Đầu của Vong Nhất tựa như một trái dưa hấu nổ bể tung ra.
“Vong, vong sư đệ,aaa.!” Du Quang thấy cảnh này không khỏi rú lồng lộn lên. Vì giết một tên tiểu bối mà bọn hắn chết tận hai người, quá nhục nhã.
Lưu Hải không nói gì, hắn nắm chặt đoản kiếm nhìn chằm chằm Phi Dương.
Nhẩy lùi xuống lần nữa, lần này linh lực hai bên đã gần cạn rồi. Giao thủ nãy giờ cũng hơn nửa canh giờ Phi Dương chắc chắn mình còn ba lần bộc phát linh lực nữa.
“Du sư huynh, chúng ta liều một lần thống khoái đi.” Lưu Hải qoay sang phía Du Quang
Du Quang Gật đầu nhẹ một cái. Hai người đồng thời nhấc kiếm lên. Khí thế cùng linh lực hai người vọt tăng. Cả hai người cũng cùng đặt hai mũi kiếm vào nhau.
“Song kiếm hợp nhất.”
Vèo.
Khẽ động, cả hai phóng mạnh về phía Phi Dương. Luồng khí thế bàng bạc, kiếm khí như thác nước dâng trào. Xoắn nát toàn bộ cảnh vật xung quanh. Từ cây cối cho tới hòn đá đều bị cắt nhỏ ra.
Luồng sóng khí vô cùng mạnh. Khiến cho Phi Dương không khỏi biến sắc, nguy cơ tử vong phát động trong lòng.
Cảm giác run sợ phát ra. Phi Dương chém bỏ luôn chấp niệm này đi. Đã là cường giả thì phải giác ngộ tử vong.
Hắn giơ tay phải mình lên, hét vang một tiếng thật to, thật khí thế: “Tay Không Phá Lực.”
Chiếc bảng máy tính rung mạnh lên một phát.
Ầm ầm.
Một luồng ba động không khí xuất hiện, vết rạn nứt không khí xuất hiện trên tay Phi Dương.
Oanh!
Vết rạn nứt phá tan luồng kiếm khí cùng uy lực của hai tên trưởng lão trước mặt hắn. Kiếm khí vỡ tung ra, sắc mặt của Lưu Hải và Du Quang cứng đờ. Làm sao có thể, hắn làm cách nào phá được.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.