“Cái gì”
Kinh hô lên một tiếng, nam tử ngoảnh mặt lại dò xét xung quanh. Vừa nãy, hắn đang định động thủ vậy mà có kẻ dám cưỡng tay trên của hắn, bắn chết Lưu Bị tại chỗ. Tuy đã ngó đông ngó tây kỹ càng, hắn vẫn mẹ nó không nhìn thấy ma nào cả, đến một tia khí tức nhỏ nhoi cũng không cảm nhận được hào nào. “Ken két” Nghiến cái răng, hắn tức giận thét lớn:
“Chó chết, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, cứ chờ đấy“.
Nam tử áo đen kiên nhẫn cực kỳ, bay vòng vòng liên tục mấy canh giờ dò xét, đi qua đi lại không ngừng nghỉ, đến cả Phi Dương cũng cảm thấy mất kiên nhẫn. Cuối cùng kết quả truy tìm vẫn là không thấy. Hắn thật không ngờ, nhiệm vụ của mình lại bỏ xót lại một thằng tẩu thoát.
Bất quá, tên kia đã bị thương, thậm chí không làm được gì nữa. Dù Lưu Bị bị ai giết cũng không quan trọng, đằng nào chả chết. Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là ma đế đại nhân công việc cần hắn đi làm ngay (thằng này là kế hoạch dự bị của ma đế đề phòng đám kia chết hết).
Không do dự, xoay mình trở lại, hắn từ từ bay đi về cái phong ấn kia. Nói đúng hơn, mục đích chuyến đi lần này là mở cái quan tài ra, phá bỏ trận pháp và giải cứu tồn tại đang bị nhốt ở đấy.
....
Lúc này, dưới hố sâu, trong tầng đất dày cộp, Phi Dương đang nằm ở đấy im thin thít. Khi thấy cha kia đã bỏ đi, hắn thật mới có cái cảm giác an toàn bản thân mà ngoi lên.
Lần này, Phi Dương cảm thấy mình rất là nhục nhã, đường đường thân kinh bách chiến như hắn mà phải bị một thằng trẻ trâu truy sát, trốn như một con chó, quá mất mặt.
Trở về chuyện chính, trước hết vẫn là lo cái thân tàn tật này trước đã. Ngồi trên mặt đất, Phi Dương lấy ra đan dược dự phòng trong túi trữ vật ra, bắt đầu công việc cắn nuốt khôi phục nhàn chán dài hạn vô vị.
Nếu bây giờ chỉ là hết thiên lực thì hắn có thể hồi phục rất nhanh, nhưng đây là mất tay, mất chân, thương nặng sự tình. Muốn mọc lại, ít ra cũng phải 1 tuần hoặc hơn thế.
....
Vài canh giờ đi qua, đột nhiên một âm thanh vắng lặng của hệ thống vang lên trong đầu Phi Dương. Cái âm thanh này, thật cho Phi Dương cảm giác có chút không tốt sự tình phát sinh.
“Keng, Hệ thống thông báo ký chủ, thông báo khẩn cấp, hệ thống quay số chuẩn bị sụp đổ“.
Phi Dương hô to: “Cái gì, chuyện này là sao hả?. Hệ thống, ta tưởng ngươi toàn năng lắm mà, sao tự dưng“.
“Xin lỗi ký chủ, ngài không có quyền được biết chuyện này, hệ thống rất chân thành xin lỗi“.
“Thảo, mẹ nó, ngươi đây là đang đùa ta......Thôi, thôi, không cần thiết, ta chỉ nói chơi một chút. Hệ thống a, ngươi đừng nên vọng động“.
Phi Dương vội sửa ngay lại câu nói của mình. Hệ thống rất ngưu bức, hắn biết, vì vậy hắn càng không dám hùng hổ bố đời trước mặt nó. Ai biết nó nổi điên lên thì hắn sẽ ăn cái gì tai họa.
Ầm!
“Keng, chúc mừng ký chủ có gmail gửi đến. Đồ tốt, cầu sử dụng thỏa mãn, vote 10 sao ủng hộ“.
Phi Dương ngạc nhiên, hắn vừa nghe cái gì, đồ tốt, đồ tốt a. Hệ thống mà đã phán thì 100% hàng xịn chất lượng cao, vote 10/10 hẳn phải có phần của hắn rồi.
Không đợi Phi Dương phản ứng, hệ thống đã nhồi nhét thêm cái thanh thuộc tính GMAIL vào kèm vote sao cạnh mỗi lá thư. Cảm giác hồi hộp ập đến, Phi Dương thật không chờ đợi được nữa, thần thức vội vàng mở hòm thư ra xem.
Theo cái hòm mở ra là một cái tin nhắn xuất hiện trước mặt Phi Dương liền. Chẳng chút do dự, thần thức hắn lập tức điều động, mở ra hòm thư.
Oanh!
Một tia sáng màu hoàng kim bay ra lấp lánh rực rỡ, chiếu rọi tâm linh bên trong. Một văn tự chạy dọc màu vàng trình lên trước mặt hắn. Nhìn qua cái dòng chữ này, Phi Dương há hốc mồm, vẻ mặt mộng bức.
Mẹ nó! Công pháp xịn! Hệ thống a! Quá ngưu bức rồi!.
Tên công pháp: Thôn Phệ Vạn Vật.
Phẩm cấp: Vũ Trụ Cấp.
Công năng: Thôn phệ bất kì thứ gì trên đời, ký chủ thôn phệ càng nhiều, thể chất, tu vi của ngài càng mạnh. Tuy nhiên, tùy theo thứ đồ bị thôn phệ mà hiệu quả đến đâu.
Lời nhắn: Ta giao nó cho ngươi, từ nay về sau có lẽ hệ thống quay số không thể tồn tại được nữa. Trích: Lão Bản - một đi không trở về.
Phi Dương ngửa cổ lên cười dài, hàng ngon, mẹ mày hàng tốt chất lượng cao. Thế này cuộc đời ca sẽ ngày một tươi sáng hào quang lên mấy thôi. Còn về cái lời nhắn, hắn mặc xác, ta quan tâm làm gì lão già ngươi sống chết ra sao.
Vừa cười, hắn vừa cho viên đan dược vào mồm nhai ngấu nghiến nuốt xuống.
“Keng, ký chủ sử dụng chữa thương đan (phàm cấp), kinh nghiệm + 100“.
“Vãi, cắn thuốc cũng có EXP, tốt quá rồi“. Phi Dương cảm thấy hiệu quả thật cao. Có lẽ, từ nay trở đi, ngoài việc chém giết hắn còn nghề khác là nuốt đồ cũng nên.
....
(Tạm dừng với câu chuyện vui của Phi Dương nhà chúng ta, mọi người hãy đến với lý do hệ thống quay số sụp đổ nhé. Cái này tác bắt buộc phải cho vào, viết thì vẫn viết nhưng phải theo đúng kịch bản, nó có liên quan đến tương lai, không thể xóa bỏ).
Một tinh hệ trải dài mênh mông vô tận, vận đuổi sao dời, hàng trăm hành tinh cùng nhau sinh hoạt đông đúc chật trội, xoay xung quanh trái cầu lửa bốc cháy chạy đều.
Phía trên tít cao tinh hệ là một tòa cung điện vô cùng to lớn, khổng lồ treo lơ lửng giữa vũ trụ hư không, kiến trúc mang nhưng dấu vết nguy nga tráng kiệt, mạ trên nó là lớp chất phản quang 7 màu kỳ dị. Nổi bật nhất chính là cái vòng tròn với những chiếc gai mọc tua tủa đâm lên, cực kỳ khí phái.
Bên trong cung điện, có rất nhiều người rồng (cơ thể thằn lằn, đầu rồng) ngồi ở một chỗ xếp bằng, ngay ngắn gọn gàng, đôi mắt nhắm nghiền, thần thái tĩnh lặng.
Tất cả bọn họ đều đang xếp quanh một thủy tinh cầu khổng lồ. Cao 30m, trong suốt không màu tựa như pha lê. Đặc biệt, quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng chính là chói lòa nhất, bao quát toàn bộ cung điện ngõ ngách các nơi.
Bây giờ, một con Estemenosuchus đang đi trên hư không tiến dần tới tòa cung điện, cơ thể con này màu bạch kim lông bờm già nua, to lớn hiên ngang đến 800m chiều dài. Khí chất con thú cực mạnh, mỗi một uy áp đi ra đều đủ nghiền nát hết thảy.
Đáng chú ý hơn nữa là một người rồng ngồi trên nó. Kẻ này nhìn yếu đuối lả lướt, khí chất thường thường không có lấy một cái uy áp, nhưng chính là vậy mới là sự khác biệt lẫn nguy hiểm của hắn.
Kéo theo hắn đằng sau là một đám tùy tùng bay theo, mỗi kẻ đều mang theo một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Du tẩu bình thường bám sát.
...
Két két két! Rầm!
Một nhát, cánh cửa cung điện bị đẩy ra, tất cả đám người rồng bắt đầu mở ra mí mắt, nhìn về phía thân ảnh đi vào đồng loạt hô: “Thật tốt, bệ hạ, ngài đã tới“.
Tác Giả nói: ta dạo này động lực viết vô cùng suy giảm, hứng thú, tâm tình có một chút mà thôi.
Viết xong một chương tốn tận hơn 1 tiếng gõ chữ mà ta thấy như là bị đau đầu, mệt não, không còn sức viết tiếp. Chắc sau này cũng chỉ có thể ra chương bấp bênh, tiến độ có lẽ sẽ chậm nhưng sẽ không drop.