Suy nghĩ cực nhanh, Phi Dương liền đã có quyết định của chính mình, trận này không chắc thắng nhưng hắn có thể đi quan sát, nếu có cơ hội hắn sẽ thử xem.
Hơn nữa, lũ sát thủ cũng dám can thiêoj vào trấn đấu, sợ tai bay vạ gió ý mà, thậm chí trận đấu kết thúc bọn họ còn có dấu hiệu rút đi, rè chừng Phi Dương. Đơn giản, nếu bọn này quần chiến có thể giết được hắn nhưng vấn đề là ai sẽ liều mình lên trước. Hơn nữa, Phi Dương có Hư Không Ẩn Sát dù quần chiến hắn vẫn chạy được.
Bản tính con người đó là như vậy, sợ chết là tất yếu rồi, trừ khi bị tâm thần mới không sợ chết nhé.
Xoay người, Hư Không Ẩn Sát Thuật khởi động, thân ảnh hắn biến mất trong đêm đen. Tiến tới phủ Kha gia, Phi Dương lao vào mật thất hô lên: “Đi ngay đêm nay, ta không thể ở trong thành lâu thêm nữa“.
Hai mẹ con Kha Nguyệt lúc này cũng biết tình hình không ổn, vội vàng thu dọn đồ đạc đứng dậy đi ra nói: “Bọn ta chạy chậm sao mà đuổi kịp đại nhân a“.
Phi Dương không nói nhiều, hai tay cầm hai eo của hai nàng nhấc lên, tốc độ nhanh chóng chuồn đến Thục Gia.
....
Thục gia tầng hầm, thấy thân ảnh Phi Dương vừa bước vào Mộng Dao tươi cười tiếp ra. Bất quá, khi nhìn thấy hai bên tay Phi Dương nàng liền đã sắc mặt khó coi.
(Kỳ thực mọi người đừng nghĩ phụ nữ ngày xưa không ghen tuông, tác viết hợp với thực tế, không phải cái kiểu yy, harem thu cả đám gái mà đứa nào cũng vui cười cả.
Đến cả vua chúa, gia tộc, gia đình còn chọn người thừa kế, vợ đánh nhau như chích chòe nữa là. Nghĩ quá đơn giản như tiểu thuyết chẳng có tý tính hợp lý, logic chút nào.)
Mặt Mộng Dao tuy khó coi, nhưng nàng đã rất nhanh đổi sang vẻ tươi cười, nói: “Phi Dương a, hai người này là ai vậy“.
Phi Dương phất cái tay: “Nha hoàn của ta thu mới ấy mà, nàng nhớ đối xử tốt với họ nhé“.
Mộng Dao gật gật cái đầu nhìn về hai nàng này: “Hai người, rất vui được làm quen ha“.
Phi Dương bay thẳng lên trời, chỉ tay về 3 trong số 4 tên thuộc hạ nói: “Thôi, có gì làm quen sau, Ba người các ngươi nhấc ba nàng bay đi rời khỏi nơi này ngay. Tòa thành này không thể ở lại lâu nữa, quá nguy hiểm.“.
“Ta còn có việc cần làm, đây là bản đồ đi gia tộc ta, cứ đường ấy mà lần, mấy ngày nữa ta sẽ đuổi kịp các ngươi“.
“Rõ“. Mấy tên này gật đầu nhấc lên mấy nàng nhanh chóng bay đi.
Phi Dương chọn thẳng hướng mà hắn cảm nhận được bay đi, nhưng là Phi Dương cũng sẽ không đi vào phạm vị cảm nhận của địch làm gì. Đứng ở vòng ngoài xem xét thôi, hư không ẩn sát của hắn vượt trội mà, lo gì.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, hắn tế ra cái Skeletons Gates của mình, tuyển hạng mục triệu hồi, hắn chon một kỵ sĩ Võ Tôn Trung Kỳ ra.
Rầm!
Từ trong cánh cổng một tên kỵ sĩ mặc chiến giáp rỉ mốc đi ra, hắn cưỡi trên một con ngựa bằng xương cổ cổ, tay cầm trường mâu (thương) dài 3m cũ kỹ. Đặc biệt, mùi tử khí (người chết) bao quanh người hắn rất nồng nặc, khí tức thì như có như không, chẳng giống Võ Tôn Trung Kỳ chút nào.
Nhưng là Phi Dương có tin hệ thống sẽ không hố hắn. Nhìn về con kỵ sĩ này Phi Dương ra lệnh: “Ngươi, vác lên Skeletons Gates đi thu xác cho ta ngay“.
“Gràoooo“.
Con kỵ sĩ rú vang lên, đánh ngựa tiến ra, một bài tay cầm lấy Skeletons Gates đeo lên, chạy như bay băng trên đường phố.
Điểm kinh nghiệm hiện tại: 71 triệu/135 triệu. Giết Xương Hạo cộng thêm mấy tên Võ Tôn Phi Dương giết trên đường đuổi đến Thục Gia nữa.
....
4 canh giờ đi qua (1 canh=1 tiếng), thiên lực Phi Dương đã hồi phục hoàn tất, nhưng hắn cũng chả dám chui ra, tính ra nếu đánh lúc này hắn vẫn thua, không còn skill nào nữa ngoài cái kia.
Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả cái thành chết này bắt đầu lắc lên dữ dội. Các tòa nhà bắt đầu đổ sụp xuống nhường đường cho một tế đàn trồi lên.
Từ trong tĩnh tọa Phi Dương mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy các ký hiệu cột trận pháp thành hình vòng xung quanh tòa thành.
Không nghĩ nhiều, Phi Dương nhìn về hệ thống tư vấn hỏi thử: “Hệ thống a, ngươi biết cách dò xét và sửa trận pháp không vậy“.
“Tất nhiên, hệ thống thực có biết cách làm, ký chủ thử phân tích bằng thiên nhãn đi nào“.
“Tốt, ta tin tưởng ngươi“. Mỉm cười nhẹ, Phi Dương Thiên Nhãn Tăng Phúc mở ra kiểm tra cái này trận pháp.
“Keng, Thiên Nhãn Tăng Phúc kích hoạt phân tích thành công mời ký chủ xem“.
Phi Dương nói liền: “Xem, xem chứ, mở ra nhanh“.
“Trận pháp dò xét: Mục đích đi tìm một không gian nào đó trôi dạt trong hư không, tỉ lệ tìm được tọa độ mở ra là 40%. Hệ thống có cách cho phép ký chủ sửa nó thành 100%“.
Băn khoăn chút, Phi Dương cảm giác mò được chút da lông, một kế hoạch trong đầu hắn được hình thành. Hắn nói: “Hệ thống, ngươi đưa ta công thức sửa trận pháp thành 100% để ta làm“.
Rung mạnh một cái, một bảng số liệu được hình thành trước mặt hắn. Nhìn vào cái này Phi Dương bắt đầu đi sửa đổi.
....
Tế đàn chỗ, nữ tử này nghiêm mặt, thân ảnh nàng từ từ bước lên thềm cao tế đàn. Nàng giơ tay mình lên: “Bắt đầu khởi động dò xét“.
Đám thuộc hạ xung quanh thần sắc cũng nghiêm túc. Tay chắp tay, đại lượng linh khí từ cơ thể họ hòa tán mà ra truyền vào tế đàn trên đỉnh.
Ầm ầm
“Cái gì, ngay lần đầu tìm kiếm đã thành công, sao số ta đỏ vậy“. Nữ tử hoảng hốt thốt lên, thần sắc không thể tin. Trước mắt nàng, một lỗ đen không gian bắt đầu được xuất hiện. Một lỗ đen 5m rộng, tràn ngập màu huyền bí, thi thoảng có khí tức ba động từ trong đấy bắn ra.
Nữ tử cười tươi lên, thân ảnh từ từ bước vào lỗ đen, nàng tất nhiên biết, thằng anh trai đã thiệt mạng, tên kia thì trốn vô cùng kỹ. Nhưng nàng cũng không sợ tên kia làm phiền. Bởi nàng so với người anh trai kia mạnh hơn rất nhiều, đây là tự tin ý mà.
Còn về tế đàn sao, nàng không lo, có trận pháp tại, tên kia không thể nào đục nó ra mà đến được tế đàn trừ khi hắn thực là trận pháp tông sư, một tên trẻ tuổi có thể trở thành trận pháp tông sư, nực cười. Bất quá, nàng này chắc không nghĩ Phi Dương có hệ thống đâu nhỉ.
Sau khi thân ảnh nàng này biến mất, một bóng người đang thần tốc du tẩu về phía tế đàn. Đó chính là Phi Dương a. Hắn nhìn về phía tế đàn, hệ thống dò xét mở ra.
“Dò xét thành công toàn bộ, địch nhân không vượt quá một đại cảnh giới, thống kê như sau: 11 tên Võ Tôn Trung Kỳ, 5 tên Võ Tôn Hậu Kỳ.”
Nói trắng ra, để chống cự duy trì tế đàn kia, 5 tôn Võ Tôn Hậu Kỳ kia đã phải tiêu hao Thiên Lực truyền vào. Còn mấy tên Võ Tôn Trung Kỳ thì đối với Phi Dương là chuyện nhỏ.
Xem xét xong thân ảnh Phi Dương thoắt cái tiến vào trong tế đàn. Lập tức hành động này đã kinh động lũ Võ Tôn.
“Ai, có kẻ đột nhập“. Một tên Võ Tôn thét lớn. Cả đám còn lại cũng đao kiếm rút ra hết chuẩn bị nghênh địch.
Đạp vỡ mấy vật cản đường, thân ảnh Phi Dương dần dần lộ ra phía ngoài nhìn về đám con mồi này, liếm môi.
P/s: Hai ngày tới tác ra chương có thể sẽ chậm. Thứ 7, CN tác sẽ đăng bù, mọi người thông cảm ha.