Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch

Chương 15: Chương 15: Lá thư thứ mười bốn: normal: bình thường




Khi thế giới đẩy ngã tôi, tôi vẫn luôn hướng về khúc khải hoàn

From: Hoa Hoa, 15 tuổi

To: Tôi của mười năm sau

Liệu tương lai của chúng ta có tươi đẹp không? Hôm nay, khi ngồi tán chuyện cùng bạn bè, họ đã hỏi tôi một câu: “Nếu có thể quay ngược lại thời gian, vậy cậu muốn quay lại lúc nào?” Tôi cười nhẹ, trả lời: “Cuộc sống như bây giờ là tốt nhất, tớ hoàn toàn không muốn quay trở về quá khứ.” Sau khi về đến nhà, tôi vẫn nhớ đến cuộc đối thoại này, vậy nên tôi đã viết cho chính bản thân mình một bức thư. Tôi là kiểu người chết vì sĩ diện. Nếu thời gian thật sự có thể quay lại, tôi liền nghĩ về năm mười tuổi, khi mà ba mẹ ly hôn. Vài năm nay tôi vẫn luôn vô cùng hối hận, thật ra, vào lúc ấy, tôi có thể ngăn cản bọn họ ly hôn. Nhưng bởi vì từ nhỏ tôi đã sợ ba, ông là người không hề có lòng kiên nhẫn, mà tôi thì hay phản ứng chậm chạp cho nên thường xuyên bị đánh. Điều đó khiến tôi lớn lên, trở thành một con người vô cùng nhạy cảm và yếu đuối. Năm đó, khi tôi biết ba sẽ phải đi, rời xa mẹ con tôi, tôi không hề cảm thấy đau khổ, mà chỉ thấy thật may mắn.

Thế nhưng, cũng chính là trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi và mẹ thật sự vô cùng khổ cực. Mẹ vì phải nuôi tôi khôn lớn đã phải rất vất vả, đổi thật nhiều thật nhiều công việc, đến khi kiếm đủ tiền rồi thì lại bị người bạn tốt nhất lừa mất trắng tay. Người dì đó thường xuyên giúp đỡ cho hai mẹ con tôi, trong nhà cũng rất giàu có, chồng thì ở bên ngoài buôn bán chứng khoán. Cô ấy nói với mẹ tôi rằng có một cơ hội đầu tư lớn, được chia phần trăm hoa hồng rất cao, khiến mẹ vì tin tưởng mà đưa hết toàn bộ tiền cho cô ấy, mong rằng sau một thời gian có thể kiếm đủ tiền cho tôi học đại học và để dành làm của hồi môn.

Mẹ tôi còn kéo không ít bạn bè, đồng nghiệp đến tham gia cùng, cũng đã vay mượn họ hàng một món tiền lớn. Thế rồi, cuối cùng, người cô kia đã cầm tiền và cao chạy xa bay, đến giờ vẫn không có tung tích.

Gánh nặng về số tiền 20 vạn khổng lồ luôn đè nặng lồng ngực mẹ tôi, đến lúc ấy, tôi mới tin rằng, có những người sầu bạc cả tóc chỉ trong một đêm.

Từ đó về sau, mẹ tôi liền mắc bệnh trầm cảm. Mỗi buổi tối về nhà, tôi đều thấy dì, dượng, hoặc là cậu chạy tới nấu cơm cho tôi, suốt một thời gian dài, tôi không hề nhìn thấy mẹ mình. Thỉnh thoảng mẹ sẽ trở về nhà nhưng không vào phòng mà chỉ ngồi, nằm ở trên sô pha, chưa bao giờ bật đèn.

Vào một buổi sáng, khi đó vẫn còn rất sớm, trời vẫn tối mù mịt, mẹ gọi tôi thức dậy, móc hết mấy chục đồng từ trong ví ra đưa cho tôi, sau đó đọc đi đọc lại số điện thoại của ba, ông ngoại, cậu, chú cho tôi nghe. Sau đó, bà nói: “Nếu con cần gì, hay xảy ra vấn đề gì thì tìm ba con. Con phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bà đã ra khỏi cửa.

Tôi sợ tới mức không biết phải làm gì, lúc ấy, tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ cảm thấy thật khó chịu, lòng tôi như quặn thắt lại, tôi cảm nhận được rằng có chuyện chẳng lành sắp đến. Vào khuya hôm ấy, cậu mợ và mọi người đưa mẹ tôi về nhà, cũng không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.

Qua vài ngày, tôi mới phát hiện được bức di thư mà mẹ để trên bàn.

Vào ban ngày, tôi cùng với những bạn nữ bên cạnh hoàn toàn chẳng có gì khác nhau, tất cả mọi người đều có một diện mạo bình thường như vậy, một bên oán trách thầy cô giáo, một bên lại bàn tán về hoa khôi ở lớp bên cạnh. Nhưng, tôi vẫn cảm thấy mình khác biệt hoàn toàn so với họ.

Tôi luôn khao khát được trở nên bình thường giống họ.

Tôi vẫn còn nhớ rằng, vào lúc mà bệnh trầm cảm của mẹ trở nặng, vì thật sự không có khả năng để chăm sóc cho tôi, có một buổi tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, ba tới nhà, muốn đưa tôi đi, để tôi đến ở nhà mới của ông. Lúc đó, ông đã tái hôn được một khoảng thời gian khá dài. Vợ mới của ông ấy không muốn gặp tôi, điều này tôi có thể hiểu được.

Buổi tối hôm đó, tôi đi cùng ba về nhà ông, ngủ ở đó một đêm. Ngày hôm sau, vợ mới của ba đến tìm ông, làm náo loạn cả lên, cố tình cãi nhau thật to với ông trước mặt tôi, để tôi nghe thấy rõ ràng. Vì thế tôi lại bị đuổi về nhà mẹ.

Chỉ qua một buổi tối, tôi cảm thấy bản thân mình như đang chìm sâu trong sự tuyệt vọng, dù có bao nhiêu tình yêu cũng không thể làm tôi đứng dậy được.

Tôi vẫn nghĩ ba không thương mình, sau đó mới biết được, khi ông đi, ông đã mang theo toàn bộ ảnh của tôi. Bởi vì thời niên thiếu không có ba làm bạn, tôi vẫn luôn khao khát nhận được sự che chở, thế nhưng lại không biết cách giao tiếp với các bạn nam xung quanh.

Nếu năm mười tuổi khi ấy, tôi có thể dũng cảm một chút, có thể thân thiết với ba hơn, ngăn ba mẹ ly hôn, vậy tôi sẽ có một gia đình đầy đủ, luôn bên cạnh làm bạn với tôi đến khi trưởng thành. Nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ trở thành một người lạc quan, sáng sủa, có nhân cách hoàn thiện hơn chăng?

Mẹ cũng sẽ không bị lừa nhiều tiền như vậy, sẽ không cùng đường phải tự sát. Mà cuộc sống của tôi, cũng sẽ không thê thảm đến vậy.

Mấy năm nay, mẹ luôn vội vã, bận rộn, dù ở chung trong một mái nhà, nhưng tôi cũng không thể nhìn thấy bà ấy mỗi ngày, càng sẽ không quan tâm tới việc học tập của tôi. Sau khi chuyện bị lừa kia xảy ra một thời gian, tôi hoàn toàn không có tâm trạng để học, thành tích chỉ cần rớt xuống một lần thôi, thì sẽ rất khó để vực lại lần nữa, chờ đến khi tôi tỉnh táo lại, muốn theo đuổi thành tích, nhưng ngay cả những lời thầy cô giảng, tôi cũng không hiểu nữa rồi.

Tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn sai lầm, rõ ràng nếu cố gắng hơn, không chừng có thể vượt lên, thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, nhưng tôi lại luôn vì bản thân mình mà tìm lý do, mà lấy cớ… Luôn nói chỉ cần cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi, thế nhưng lại bằng lòng với tình hình hiện tại mà an ủi chính mình. Tôi chính là một con người như vậy.

Tôi ghét bản thân luôn như thế.

Thế nhưng, tôi lại càng chán ghét vận mệnh, vì sao lại không đối xử với tôi dịu dàng một chút?Reply from: Tôi của mười năm sau

Có phải bạn cảm thấy lúc đấy mình thật sự rất khổ, đúng không?

Bạn đã nói như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao để nói cho bạn rằng, sự đau khổ của bạn vẫn chưa kết thúc.

Vào năm mười tám tuổi, khi tôi thi đại học thất bại, vốn thành tích đã không tốt, nhưng lần này thực sự vô cùng thê thảm. Mẹ không đồng ý cho tôi học lại, vì trong nhà thật sự không có tiền, bà hy vọng tôi sẽ sớm đi làm việc, giúp đỡ đần một chút gánh nặng của gia đình.

Cuối cùng vẫn là ba gọi điện đến, nói ông sẽ cung cấp chi phí trong một năm cho, tôi mới đi đăng ký học lại vào ngày cuối cùng.

Thế nhưng, đừng vui vẻ quá sớm, đó cũng chính là năm u ám nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi. Tôi sống ở trong ký túc xá của trưởng, chỉ có 100 đồng dùng trong cả vài ngày cuối tuần, phải rất rất đói bụng mới dám mua một cái bánh mì để ăn. Áp lực của việc học lại đã nặng đến mức đè tôi không thể thở nổi, thế nhưng tôi vẫn phải lo lắng về chi phí sinh hoạt của ngày mai.

Khi kỳ thứ 2 khai giảng, tôi không thể liên lạc được với ba. Mẹ bắt tôi phải đi tìm ba đòi chi phí sinh hoạt, thế nhưng ông lại không nghe điện thoại. Tôi ngồi xổm trước quán ăn vặt ngoài lề đường, tay nắm chặt ống nghe của buồng điện thoại công cộng, gọi hết lần này đến lần khác, mãi sau đó ông mới nghe máy. Ông lạnh lùng nói với tôi rằng, ông không có tiền để cho tôi, sau đó, không đợi tôi nói gì, ông đã dập máy.

Có thể bọn họ đã quên rồi, nhưng vào mùa đông năm đó, tôi chỉ mặc hai chiếc áo len, đến cả một chiếc áo khoác lông cũng không có.

Đến cuối cùng, tôi cũng không thể đỗ được vào một trường đại học top đầu, cũng không thể tìm được một công việc làm rạng danh mặt mũi.

Vào năm tôi 19 tuổi, tôi đã từng thích một người, đó thật sự là tình yêu xuất phát từ trái tim tôi. Mỗi ngày, đúng 7 giờ sáng, tôi đều gọi điện để đánh thức anh ta dậy. Tiền lương làm thêm một tháng tôi cũng không dám chi cho mình một đồng nào để mua thỏi son dưỡng hay một tuýp kem bôi tay, mà dùng toàn bộ để mua cho anh ta một đôi giày bóng rổ mà anh thích.

Tôi tự cho là đúng mà yêu xa hơn nửa năm trời, sau đó từ một người bạn, tôi mới biết được, anh ta căn bản không coi tôi là bạn gái.

Vào năm tôi 20 tuổi, ba mẹ quay lại với nhau. Ba bị người phụ nữ kia lừa đến mức trắng tay, mất sạch tài sản, lúc đó ông mới nhận ra mẹ là người tốt nhất. Đó cũng vừa tròn 10 năm hai người họ chia tay. Mười năm này có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đắng cay, vất vả, cuối cùng bọn họ cũng tìm được cách ở cạnh bên nhau. Nếu như không có những năm tháng đó, họ cũng sẽ không thể có được hạnh phúc lúc này. Trong cuộc sống, có những thứ mất đi rồi, chúng ta mới biết quý trọng.

Năm nay tôi 25 tuổi, cũng không từ một con vịt nhỏ xấu xí biến thành một con thiên nga trắng, ngoại hình vẫn như trước, cũng không đột nhiên nổi tiếng, không giàu lên chỉ sau một đêm, tính cách cũng vẫn vậy, không khiến người ta yêu thích. Nếu tôi đứng giữa đường, cũng sẽ không ai quay lại nhìn tôi thêm một lần.

Có phải bạn muốn hỏi tôi, nếu cuộc sống vất vả như vậy, tại sao tôi vẫn có thể trụ vững.

Thật ra thì, nếu bạn cũng trải qua những năm tháng đó, khi quay đầu lại, bạn sẽ cảm thấy thật ra mọi chuyện cũng không khó khăn đến thế.

Hihi, nói nhiều chuyện buồn như vậy rồi, tôi có một tin vui muốn chia sẻ.

Tôi kết hôn rồi!

Đúng vậy, tôi đã kết hôn cùng với một người “sẵn sàng bao dung cho sự bất cần, luôn cảm thấy tôi là người tốt nhất trên thế giới, muốn dắt tay tôi đi, muốn cùng tôi sinh một nhóc con béo trắng, sau đó thì tiện tay dắt nhau đi đến hết cuộc đời, đến khi tóc bạc trắng, hàm răng cũng không còn”!

Lễ cưới của chúng tôi cũng rất giản dị, không giống như những người bạn có tiền khác, đẹp mộng ảo như đang ở trong thế giới phép thuật, không có hoa hồng trải khắp lễ đường, không có chiếc nhẫn kim cương quý giá, không có đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng không có một quảng trường tràn ngập bồ câu trắng.

Nhưng khi tôi nói ra ba chữ “Con đồng ý” thì tôi thật sự cảm thấy rằng những năm tháng đau khổ trước kia chẳng là gì cả, chỉ cần một khoảnh khắc đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá.

Tôi còn không kịp khóc, thế mà những người thân, bạn bè ngồi ở dưới đã thay tôi khóc lớn.

Hai người chúng tôi gom góp vào, cùng nhau mua một căn nhà cũng không tệ lắm. Từ nay về sau, tôi đã có một căn nhà thật sự thuộc về mình.

Sẽ không có ai nửa đêm đưa tôi đi, không có ai có tư cách đuổi tôi ra khỏi nhà. Dù biết rất khó để tạm biệt với quá khứ thảm hại trước kia, tạm biệt với một bản thân hèn yếu, nhút nhát, nhưng tôi cũng đang học cách để dần buông tay.

Mười năm này, có lúc tôi cảm thấy thật sự vô cùng mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống u ám, không có hy vọng, cảm giác sống tạm bợ, tựa như một con rối không có linh hồn, những cảm xúc đó, sự tuyệt vọng đó bao vây lấy tôi, tựa như muốn bóp nghẹt tôi. Những lúc như vậy, tôi liền suy nghĩ đến những người vẫn luôn yêu tôi.

Tuy rằng tôi chỉ là một con người rất bình thường, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đến bên cạnh tôi, vậy nhất định là tôi vẫn có giá trị.

Trên thế giới có 7 tỉ người, phần lớn trong số đấy là những người bình thường giống như tôi. Cả đời chúng tôi không làm được việc gì to tát, lớn lao, không có một học bạ lấp lánh, không có một công việc rạng rỡ phong quang, chưa từng đi đến nhiều nơi, cũng không được xinh đẹp, thông mình như vậy, cũng không quá am hiểu một lĩnh vực nào đấy. Nhưng chúng tôi vẫn luôn chăm chỉ, cần cù, thật thà làm việc, sinh hoạt, nỗ lực mỉm cười, nỗ lực giảm béo, nỗ lực học tập để tự làm cho mình một kiểu tóc đẹp, nỗ lực làm việc để tự mua cho bản thân một chiếc váy đẹp.

Mỗi cuối tuần, tôi sẽ làm cho người mình yêu một bữa cơm ngon lành, đợi anh về, nói với anh một câu, vất vả rồi. Tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng rằng tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Có thể tương lai tốt nhất mà tôi có được, trong mắt những người khác vốn không đáng để nhắc tới, họ có thể dễ dàng có được, nhưng điều đó thì liên quan gì tới tôi chứ? Tôi cảm thấy nó tốt, vậy đó chính là điều tốt, tương lai đó thuộc về tôi, ai cũng không thể cướp mất. Nhiều năm qua, tôi khao khát nó đến mòn mỏi, bây giờ nên để cho người khác mong ước cuộc sống của tôi.

Tôi cảm thấy khi Thượng đế quyết định vận mệnh của chúng ta, đã đặt ra 100 cánh cửa, trong đó 50 cánh cửa đầu là khổ đau, 50 cánh cửa sau là hạnh phúc, thuận theo tự nhiên, tự do kết nối. Có lẽ do vận may của tôi không được tốt lắm, nên trên con đường đó, tôi vẫn luôn mở những cánh cửa đau khổ kia. Nhưng cũng chính vì vậy, lại càng không thể bỏ cuộc, đừng quên rằng, còn sót lại 50 cánh cửa hạnh phúc, ấm áp. Niềm hạnh phúc đó chỉ nhỏ bé vậy thôi, không đáng để khoe khoang, nhưng đó cũng chính là niềm vui chỉ thuộc về tôi mà thôi. Một cuộc sống bình thường, một công việc bình thường, những rắc rối hàng ngày, và một hạnh phúc giản đơn. Phải biết tự yêu bản thân mình, hãy luôn nở nụ cười, bởi khó khăn rồi cũng sẽ qua đi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.