Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch

Chương 7: Chương 7: Lá thư thứ sáu: friendship: tình bạn




Vợ ơi, vợ à, chúng ta ngoắc tay, phải cùng nhau đi đến vĩnh viễn nhé.

From: Tiểu T, 15 tuổi, bạn thân nhất là Hỷ Ngơ

To: Tôi của mười năm sau

Ha ha, nói cho bạn một tin buồn ơi là sầu, tôi và Hỷ Ngơ “thất tình” rồi! Xin lỗi, đúng ra tôi không nên cười nhỉ? Chuyện là thế này. Một ngày nọ, sau bữa cơm chiều, tôi và Hỷ Ngơ cũng giả vờ đi bộ tiêu thực ra sân bóng rổ như mọi ngày, thực ra chỉ để nhìn lén cậu bạn lớp bên mà chúng tôi cảm mến. Vừa lúc cậu ấy đang úp rổ. Bật nhảy, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, một cú ném ba điểm tiêu chuẩn. Bóng vào rổ, cậu đập tay ăn mừng với đồng đội, đẹp trai đến mức tôi và Hỷ Ngơ phải bịt miệng mới không hét ra thành tiếng.

Nhưng ngay sau đó chúng tôi đều ngẩn người, trơ mắt nhìn cậu ấy chạy đến bên cầu thang, nhìn một bạn gái giơ sẵn chai Mạch Động*, cậu không những không cự tuyệt mà còn xoa đầu cô ấy! “Loảng xoảng”, không biết là tiếng tim tôi hay Hỷ Ngơ vụn vỡ. Ba mươi phút tiếp theo, hai đứa chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm cô bạn kia, mãi mới thấy người ta quay đầu để nhìn thấy mặt. Sau đó Hỷ Ngơ đau đớn nói với tôi đây là một chị khối cấp Ba. Hỷ Ngơ và tôi thầm mến cậu ấy chắc cũng sắp được ba năm rồi. Hồi lớp bảy, có hôm được nghỉ giờ tự học buổi tối. Hai chúng tôi cùng đi mua đồ ăn khuya, lúc trở về thì thấy cậu ấy ngồi trên bậc thang, đeo tai nghe, tay nghịch quả bóng rổ. Cậu cứ lẳng lặng ngồi ở đó, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu nhìn chúng tôi một cái.

* Một loại nước uống bổ sung vitamin khi chơi thể thao ở Trung Quốc.

Khi ấy, tim Hỷ Ngơ và tôi bị bắn trúng. Khoảnh khắc ấy, tôi tin trên đời này thật sự có tình yêu sét đánh.

Từ ngày hôm đó, Hỷ Ngơ và tôi bắt đầu tìm mọi cách thu thập “tình báo” về cậu ấy. Để không bị phát hiện, chúng tôi lén gọi cậu ấy là “Rukawa Kaede*”. Cậu ấy giỏi toán, kém văn; giỏi bóng rổ, viết chữ xấu; thích uống Coca, không thích mặc đồng phục, còn vì vậy mà bị phạt đứng.

* Là một nhân vật trong bộ truyện tranh Slam Dunk viết về bóng rổ. Nhân vật này rất thu hút phái nữ, lạnh lùng, giỏi bóng rổ và học không giỏi lắm.

Chỉ để nhìn cậu ấy thêm một lần, giờ tan học mỗi ngày tôi và Hỷ Ngơ đều nắm tay nhau giả vờ đi vệ sinh để đi ngang lớp cậu. Cậu ấy thường nói chuyện phiếm với đám bạn ngay trước cửa phòng, mỗi lần đi ngang, tôi cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May còn có Hỷ Ngơ đi cùng, nhỡ bị phát hiện cũng có nhau.

Bọn tôi còn làm rất nhiều chuyện khác vì cậu ấy. Tỉ như chọn chỗ ngồi hai hàng sau cậu ấy trong nhà ăn để đường đường chính chính nhìn lén cậu mà không bị phát hiện; tỉ như lén lút viết tin cổ vũ cho lớp cậu ấy trong đại hội thể thao; tỉ như cố gắng trau chuốt mỗi một bài văn, sửa đi sửa lại cho nhau để được cô giáo chọn làm mẫu đọc diễn cảm trước lớp, chỉ vì hai lớp chúng tôi cùng một giáo viên Ngữ văn.

Cố gắng nhiều như vậy, không biết cậu ấy có biết tên chúng tôi không nữa.

Thực ra tôi thấy cậu ấy trông giống Yamashita Tomohisa*, nhưng Hỷ Ngơ lại khăng khăng bảo cậu ấy giống Akanishi* hơn, chúng tôi cãi nhau vì chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi! Con bé Hỷ Ngơ này, đừng vì mình hâm mộ Akanishi mà thấy ai cũng phải giống anh ấy chứ!

* Hai nghệ sĩ người Nhật.

Nhưng dù cậu ấy có giống ai, chị học cấp Ba kia cũng không xứng với cậu ấy! Tôi nói với Hỷ Ngơ: “Chị ấy trông chẳng xinh chút nào, mắt không to bằng cậu, da cũng chẳng trắng bằng.” Hỷ Ngơ nói với tôi: “Chân chị ấy không dài như cậu, vóc dáng không bằng, thành tích chắc chắn cũng không bằng!” Nói là nói vậy, nhưng hai chúng tôi đều chán nản bơ phờ. Chúng tôi nắm tay đi lang thang quanh trường, không muốn về lớp học, cũng chẳng muốn gặp ai. Tôi không biết những cô gái khác vì sao lại khắc khẩu vì thích cùng một người, nhưng tôi và Hỷ Ngơ chắc chắn sẽ không như vậy, bởi chúng tôi đều thật lòng mong bạn được hạnh phúc. “Chắc chắn là vì chúng ta không chủ động.” Hỷ Ngơ nói: “Nữ theo đuổi nam cách tầng sa mỏng, đến trước được trước, chị gái kia mưu mẹo quá đi!” “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi đau khổ hỏi nhỏ. “Vậy chúng ta cùng quên cậu ấy đi là được rồi!” Hỷ Ngơ nghĩ ngợi một lát rồi cúi đầu đáp.

Tối hôm ấy, tôi mơ thấy cậu kết hôn với chị gái trông rất bình thường kia. Trong hôn lễ, tôi và Hỷ Ngơ ôm nhau khóc sướt mướt. Lúc tỉnh giấc, tôi nhận ra gối đầu đã ướt đẫm, mắt cũng sưng đỏ, bèn nói với Hỷ Ngơ.

“Thế đã là gì,” Hỷ Ngơ tái mặt nói với tôi: “Tớ còn mơ thấy cậu ấy sắp lấy tớ thì chị gái kia đột nhiên xuất hiện đoạt lấy.” Tôi ngẫm nghĩ một hồi thấy bị đoạt tân lang còn thảm hơn thật bèn phá ra cười. Bắt đầu từ hôm ấy, Hỷ Ngơ và tôi bắt đầu học cách quên cậu ấy. Mỗi tan học, dù có muốn đi vệ sinh cũng không đi ngang lớp cậu, không đi xem bóng rổ, không nghiên cứu xem hôm nay cậu ấy mặc gì, cũng không cố ý đi ngang cậu ấy mỗi giờ giải lao. “Thực ra tớ thấy cậu ấy không đẹp chút nào, còn không bằng một phần mười của Yamashita.”

Hỷ Ngơ đáp: “Tớ cũng thấy vậy, Akanishi nhà tớ đẹp trai như thế, sao mà giống cậu ta được!” Tôi gật đầu đồng ý. Nói mãi, nói mãi, hai đứa lại cùng im lặng. “Không sao mà,” Hỷ Ngơ cố làm mặt tươi tỉnh ôm lấy tôi nói: “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Lúc mới quyết định quên đi một người sẽ rất đau khổ, nhưng vì có Hỷ Ngơ ở bên, cảm giác ấy vơi bớt đi không ít.

Tôi chuẩn bị quà sinh nhật Hỷ Ngơ rất cẩn thận, sưu tập những đồ vật được sản xuất vào đúng ngày sinh nhật cậu ấy, từ tờ báo, hộp sữa, hộp kẹo đến hoá đơn mua hàng… Tôi đọc được chiêu này trên tiểu thuyết, khi đó kể lại cho Hỷ Ngơ, nhỏ còn khen lãng mạn.

Vào đúng ngày sinh nhật, tôi dùng nến xếp thành hình mặt cười dưới nhà Hỷ Ngơ, để nhỏ đứng chính giữa rồi đưa rặng món quà. Tôi nói với Hỷ Ngơ: “Từ giờ cho đến lúc cậu có bạn trai, tớ sẽ thay cậu ấy chăm sóc cậu!” Tôi thấy Hỷ Ngơ như sắp khóc rồi, dù nhỏ vẫn ra vẻ lạnh mặt hỏi sao tôi không mua bánh sinh nhật. Đến khi mở quà xem, không hiểu sao Hỷ Ngơ bỗng im lặng. Tôi có một dự cảm không lành.

Hỷ Ngơ nói: “Xin lỗi, tớ vẫn luôn lừa cậu một chuyện. Thực ra tớ… không thích cậu ấy, vốn tớ không định nói cho cậu, nhưng cứ lừa dối như thế này chỉ càng thêm áy náy.”

“Xin lỗi cậu,” Hỷ Ngơ nghẹn ngào “Tớ không cố ý lừa cậu đâu, tớ chỉ sợ cậu sẽ thấy đem lòng thương một người quá cô đơn nên không dám làm gì rồi lại chôn giấu tâm sự của mình, nên tớ…” Chúng ta cùng chia sẻ bão táp rồi mưa sa, chúng ta cùng bước qua sương mù, đợi xem cầu vồng xán lạn. Muốn sánh vai cậu trải nghiệm mỗi một khoảnh khắc tuổi thanh xuân, không để cậu phải cô đơn. Tôi bật khóc. Tôi không biết mình có tài đức gì mà lại gặp được Hỷ Ngơ, lại được làm bạn với nhỏ.

Vì có Hỷ Ngơ làm bạn, tôi chưa bao giờ thấy tự ti, thất vọng, đau khổ trong suốt ba năm yêu thầm. Những gì tôi nhận được là một hạnh phúc căng tràn, một luồng năng lượng tích cực thúc đẩy tôi tiến về phía trước, khiến tôi ngày càng thích bản thân, cho tôi động lực tiến bộ vì cậu ấy.

Sắp thi vào cấp Ba rồi, thực ra tôi rất bối rối. Kết quả học tập của tôi và Hỷ Ngơ chênh lệch khá nhiều, mẹ muốn tôi vào Nhất Trung, còn Hỷ Ngơ lại bảo có thể sẽ học trường cấp Ba Nghệ thuật. Vậy chả phải chúng tôi phải hai đứa hai ngả còn gì!

Tôi không dám tưởng tượng việc đến một nơi không có Hỷ Ngơ. Không ai tranh cãi với tôi Akanishi và Yamashita ai đẹp trai hơn; không ai dạy tôi cách buộc kiểu tóc thịnh hành nhất; không ai theo dõi từng chương tiểu thuyết với tôi; không ai tâm sự với tôi chuyện ước mơ, chuyện tương lai; cũng không ai cùng tôi chia sẻ một que kem…

Tôi không biết cuộc đời về sau còn phải trải qua bao lần ly biệt. Tôi biết thế gian không có bữa tiệc nào không đi đến hồi kết. Thế nhưng, tôi vẫn hy vọng trong những người phải xa nhau ấy không có tôi và Hỷ Ngơ. Một tối nọ, vào giờ tự học, tôi vẫn ngồi làm bài như thường, Hỷ Ngơ đến nhà ăn mua cho tôi một bát mì thịt bò. Nhà ăn vốn không cho mang chén đũa ra ngoài, không biết Hỷ Ngơ làm thế nào mà lại đem bát mì đến phòng học được. Tôi thích ăn mì thịt bò của nhà ăn nhất, trước kia tối nào cũng cùng Hỷ Ngơ đi ăn bữa khuya, nhưng đợt đó học hành căng thẳng nên không kịp đi. “Ăn nhanh lên nào,” Hỷ Ngơ bảo tôi “Cậu phải cố gắng thi đậu Nhất Trung đấy. Không học cùng cấp Ba thì sao chứ, chúng ta là bạn thân cả đời này cơ mà. Không phải cậu bảo muốn học đại học ở Hồng Kông à? Tớ tra trên mạng rồi, cậu mà đi Hồng Kông thì tớ sẽ đến Thâm Quyến, giữa chúng ta chỉ cách một con sông. Cuối tuần còn gặp nhau được mà!”

Tôi ngẩn người nhìn bát mì nóng hổi, nhìn gương mặt tươi cười của Hỷ Ngơ.

Nhỏ vẫy ngón tay út trước mặt tôi, nói: “Hứa rồi đấy, chúng ta phải làm bạn thân cả đời nhé.”

Tôi thế mà lại rơi lệ, mất mặt quá đi.

Tôi chỉ là hạnh phúc quá đấy thôi. Có một người bạn thân như thế, sẽ không bao giờ thấy khổ sở, cô đơn. Mười năm sau tôi vẫn muốn làm bạn thân Hỷ Ngơ, tôi thề. Hứa rồi đấy, làm bạn thân cả đời này. Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi.Reply from: Tôi của mười năm sau

Ha ha, xin lỗi phải nói cho bạn một tin buồn không kém, hôm nay nhỏ Hỷ Ngơ lại thất tình rồi.

Không hiểu vì sao, mấy năm nay Hỷ Ngơ ngày càng đẹp, thế mà mắt nhìn đàn ông lại càng kém. Đến bây giờ tôi vẫn còn chọc bảo vì năm đó giả vờ thích cậu bạn kia cùng tôi nên mới dùng hết vận may.

Sau khi viết lá thư ấy, quả nhiên tôi thi đậu Nhất Trung, Hỷ Ngơ cũng vào một trường Trung học Nghệ thuật. Mỗi cuối tuần chúng tôi đều gặp nhau, nhỏ cùng tôi vào thư viện, tôi cùng nhỏ đi mua bông tai. Mỗi người đến có bạn bè mới, có những mối quan hệ mới, nhưng cả hai chẳng thể tách nhau ra.

Hình như có những lời phải nói với cậu ấy mới đúng là tâm sự.

Mười năm nay không phải chưa từng cãi nhau, nhỏ thích ăn ngọt, tôi thích ăn mặn, nhỏ thích đào giòn, tôi thích đào mềm, nghiêm trọng nhất là nhỏ lại thích bánh trung thu thập cẩm!

Chúng tôi cũng từng ghen tị với bạn mới của đối phương rồi ủ rũ không vui, cũng từng không chịu tham dự vào những mối quan hệ của nhau, nhưng rồi cãi cọ đó, lạnh mặt đó cũng chẳng kiên trì được bao lâu. Bởi tôi và Hỷ Ngơ dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không nghỉ chơi.

Sau đó, lúc thi Đại học, Hỷ Ngơ cố tình đặt một cặp kính thật đắt để nhìn bài người bàn trước, cuối cùng cũng được mỗi 37 điểm. Tôi sẽ cười nhạo nhỏ cả đời cho xem.

Xin lỗi, năm ấy tôi không đậu Đại học Hồng Kông mà học cùng thành phố với Hỷ Ngơ. Hồi năm nhất, tôi có một cậu bạn trai, sau này mới biết được cậu ta đã có bạn gái, mà tôi trước giờ vẫn luôn bị lừa gạt. Hỷ Ngơ biết được bèn chạy tới trường tôi, dùng giày cao gót đánh cậu ta một trận trước mặt mọi người.

Sau đó nữa, trong một lần đến tham dự tiệc tối Nguyên Đán trường Hỷ Ngơ, tôi gặp được bạn trai hiện nay. Chúng tôi chưa biết khi nào sẽ kết hôn, bởi trước kia tôi và Hỷ Ngơ từng hẹn sẽ tổ chức hôn lễ cùng nhau, thế nên tôi vẫn luôn đợi nhỏ.

Chúng tôi cũng hẹn trước rồi, về sau phải mua căn hộ cạnh nhau để làm hàng xóm. Nhỏ cãi nhau với chồng có thể sang nhà tôi. Tôi nói rõ luôn rồi nhé, nhất định sẽ thu tiền cơm, tiền cho trú ẩn. Học Đại học xong, mỗi năm chúng tôi sẽ đi một nơi du lịch. Tôi và Hỷ Ngơ đã đến Lệ Giang, Cửu Trại Câu, Quế Lâm, Quảng Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh, kế hoạch năm nay là đi Tây Tạng. Đi hết Trung Quốc sẽ đến Đông Nam Á, Châu Âu, Châu Mỹ… Trước kia ai cũng mong muốn được đi vòng quanh thế giới, nhưng lời thề hứa son sắt đến vậy mà dường như chỉ có tôi và Hỷ Ngơ thực sự làm được. Bởi vì chúng tôi bên nhau nên mới có động lực bước tiếp. Ừm, bạn không cần lo, mười năm sau chúng tôi vẫn yêu thương thân thiết như trước. Bạn bè phải bên nhau cả đời. Đã nói cả đời, không được thiếu dù chỉ một giây một phút. Yên tâm đi, với tôi, Hỷ Ngơ chính là người bạn trân quý nhất, trân quý nhất toàn thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.