Phòng khách
nhất thời rơi vào trầm mặc quỷ dị, Cố Bách vô thức muốn mở miệng, đã
thấy ba Kỳ đẩy người trong lòng ra, vẻ mặt nghiêm túc:
– Tiểu Bác
con bị nó lừa đi, nhân phẩm bác của con mà con còn không tin được sao?
Bác và bác gái của con tình cảm tốt đẹp nhiều năm như vậy, cũng không
làm bậy sau lưng bà ấy, hơ nữa bác cũng không có hiến tinh – trùng,
không có khả năng có con riêng.
Kỳ Nhạc bị
ba đẩy ra, hoàn toàn không thèm để ý, vươn tay lau sạch nước mắt, nghẹn
ngào ngắc ngứ, ý kia dường như đang nói gia đình chúng ta luôn luôn hòa
thuận, ấm áp kinh khủng.
Cố Bách bất đắc dĩ liếc mắt nhìn vợ, kiên trì giải thích:
– Bác trai, kỳ thực chuyện không phải như vậy.
– Vậy là vì
cái gì. . . – Ba Kỳ hơi dừng lại một chút, cảm giác bên cạnh có đường
nhìn sang, không khỏi quay đầu, chỉ thấy người nào đó chớp cũng không
chớp mắt đang nhìn ông, viền mắt đỏ lên, trong con mắt xinh đẹp đều là
hơi nước, ướt nhẹp thực đáng thương, đứa nhỏ này tuổi tương đương với
tiểu Nhạc, lại còn đứng trong nhà trọ này, ông không khỏi mềm lòng, sờ
sờ đầu cậu:
– Bác hiểu,
hóa ra các con là sinh viên tham gia hoạt động tổ chức hiến tình yêu
công ích, đây là muốn để bác thỏa mãn giấc mộng có một người ba của đứa
bé này sao? Đi với bác, nhóc, con ăn cơm chưa? Bác dẫn con đi ăn.
Cố Bách:
– . . .
Xa cách lâu
như vậy, trải qua sinh tử, Kỳ Nhạc lần nữa được ông ba nhà mình xoa đầu, nhất thời càng thêm kích động, nước mắt vất vả mãi mới ngừng được lại
lã chã rơi xuống, cậu nhào tới ôm lấy ông cọ cọ, khóc ròng nói:
– Ba, ba sao cứ không đáng tin vậy a!
Có lẽ những lời này đã nghe quá nhiều lần, ba Kỳ ngây ra trong giây lát:
– Con sao lại .. . . đây là học ai?
– Cái gì? – Kỳ Nhạc ngẩng đầu, hít hít mũi, nghẹn ngào hỏi.
Cố Bách cảm
thấy cứ để ba con nhà này nói chuyện như vậy thì không biết tới khi nào, liền nhức đầu tiến lên tách bọn họ ra, bảo vợ:
– Thành thật ngồi đây đừng nhúc nhích.
Hắn lại lôi kéo ba Kỳ:
– Bác trai, bác đến nói chuyện với con.
Ba Kỳ quay đầu lại nhìn đứa bé kia lại nhìn hắn, cuối cùng kinh ngạc đi theo.
Kỳ Nhạc lau
khô nước mắt, lo lắng đi đi lại lại ở trong phòng khách, tiểu Quyển vẫn
nằm ườn trên bệ cửa sổ phơi nắng, lúc này thấy cậu không ngừng lắc lắc
lư lư trước mặt mình, liền nhảy xuống lay ống quần cậu. Kỳ Nhạc cúi đầu
nhìn, nhấc lên ôm ôm sờ sờ:
– Con trai, con nói ông ấy có tin không?
Tiểu Quyển bám lấy vai cậu, ở trên cổ cậu cọ cọ:
– Meoww meoww.
– Nếu như ông ấy không tin, ba phải làm sao đây a?
Tiểu Quyển tiếp tục cọ cọ:
– Meoww meoww.
Ba Kỳ từ
phòng Cố Bách đi ra đầu tiên thấy chính là cái con mèo khó phục vụ kia
đang cụ người, hình ảnh này quá quen thuộc, hốc mắt ông đỏ lên, chăm chú nhìn người nào đó. Kỳ Nhạc nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, thấy ba đang nhìn mình, liền ngây ra đối diện với ông, chờ tuyên án. Cố Bách đứng
bên cạnh nhìn, điều nên nói đều đã nói, hiện tại phải xem bác trai có
chịu tin hay không. Ba Kỳ hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, nhưng
trên thực tế khi ông mở miệng thì thanh âm có chút nghẹn ngào:
– Con thực sự là tiểu Nhạc?
– Ừm! – Kỳ Nhạc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn ông – Ba chịu tin sao?
Ba Kỳ trầm mặc một hồi, chuyện này quá là khó lòng tin tưởng, cũng tới quá đột ngột, ông nhìn bọn họ, thì thào:
– Thật không phải đám nhóc con chúng bay kết phường gạt bác sao? Tính tình bác luôn
luôn không tệ, nhưng chúng bay muốn dùng chuyện này gạt bác, bác tuyệt
đối trở mặt.
– Thật không thể thật hơn. – Kỳ Nhạc nghẹn ngào – Ba còn nhớ ngày mẹ sinh em trai
không, có một cô tới cửa tìm, ba trả con mấy trăm làm phí bịt miệng ni.
– . . . – Ba Kỳ thấy lời này quá ám muội, lập tức nói – Đó là bạn cao trung của ba, ba với cô ấy thuần khiết.
– Thuần
khiết cái gì, cô ấy còn nói có một đoạn tình với ba. – Kỳ Nhạc lên án –
Hơn nữa cô ấy còn gắp rau cho ba ni, ba cũng gắp thức ăn lại cho cô ấy
ni, hai người chăm chú nói chuyện, nếu không phải cô ấy còn nói chuyện
với con, con thấy ba cũng quên mất bên cạnh người còn có con trai luôn!
– Nói bậy. – Ba Kỳ giải thích – Chúng ta đã mấy chục năm không gặp, trò chuyện này
đó đương nhiên phải nhiều, hơn nữa người lớn nói chuyện trẻ con chen
miệng vào làm gì, cúi đầu ăn cơm chứ, còn có, nếu ba đã quên con, căn
bản sẽ không mang con đi.
– Shhh, đó
là cô ấy nói muốn dẫn con đi, ba mới mang theo. – Kỳ Nhạc trừng mắt –
Con là đàng hoàng dùng cơm, lúc đó trên mâm có con cua cực bự, con với
không tới, cũng là cô ấy gắp co con, ba chưa từng để ý đến con.
– Càng bậy,
ông đây thương con như vậy, làm sao bỏ mặc con. – Ba Kỳ cảm thấy hình
thượng phụ tử của mình bị tổn hại nghiêm trọng, kiên trì giải thích – Ba vốn muốn gắp cho ngươi, đó không phải là chậm nửa nhịp sao?
– Con không
nghe, sự thực chính là ba không gắp, ba chỉ lo nói chuyện với hồng nhan
tri kỉ, không để ý đến con. – Kỳ Nhạc buông tiểu Quyển, lau sạch nước
mắt, yên lặng đi ra ngoài – Ba không thương con, con phải đi nhắn tin
nặc danh cho mẹ cho ba quỳ bàn giặt, sau đó một mình vô thanh vô tức
biến mất, dù sao ba cũng coi con đã chết, con đi tìm miếng đất đào hầm
đem mình chôn luôn.
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ quả thực thất kinh, một bước xông lên, đưa cậu kéo vào trong lòng mình:
– Ông đây đưa con bao nhiêu tiền bịt miệng?
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc nhận thấy khí tức quen thuộc, trầm mặc chớp mắt một cái, kiềm tâm tình không được, vội vàng xoay người ôm lấy ông:
– Ô Ô Ô, Ba!
Ba Kỳ bị con trai nhào vào, đáy lòng chấn động, viền mắt chớp cái biến đỏ, vỗ vỗ lưng cậu:
– Ai ai.
Kỳ Nhạc nhìn ông:
– Ba tin?
Ba Kỳ sờ sờ đầu cậu:
– Tin hơn nửa, việc này thực mơ hồ a.
– Cái gì gọi là hơn phân nửa? – Kỳ Nhạc nổi giận, suy nghĩ một chút – Con còn có
chứng cứu, bắt đầu tính từ khi con nhỏ đi, năm ấy con sáu tuổi ba lần
đầu tiên để con giải phẫu tim, bác sĩ nói nguy hiểm, ba ở bệnh viện ôm
con ngủ nguyên đêm, ba cho là con đang ngủ, kỳ thực không có, con biết
người khóc, nước mắt đều rớt hết lên mặt con.
Ba Kỳ kinh ngạc:
– Con không ngủ?
– Không, con sợ hôm sau giải phẫu thất bại, không ngủ được. – Kỳ Nhạc sụt sịt mũi –
Dù sao ba cũng khóc, sau đó thấy nước mắt rơi trên mặt con liền tiện lay lấy góc chăn ra lau khô cho con, cái này còn chưa tính, ba lau xong còn tiện tay lấy góc chăn chùi nước mũi, đừng nói sạo, con có thể cảm giác
được, ba cũng thật không biết xấu hổ, con còn phải đắp chăn ni.
– . . . – Ba Kỳ nhìn cậu chằm chằm – Lúc đó đầy đầu con đều là ba với chuyện giải
phẫu, làm sao có thời gian chú ý điều đó, nhân tiện. . . sau đó con lại
dùng giấy lau đi.
– Nha, con
không biết. – Kỳ Nhạc nói – Được rồi, tạm thời bỏ qua chuyện này, năm
con mười tuổi, có sáng sớm bỗng nhiên ba nhiệt huyết dâng trào muốn dẫn
con đi công viên câu cá, kết quả bên kia có người chơi cờ vua, lại vừa
lúc là một đám thiếu nữ trẻ, ba liền quẳng ta chạy. . .
– Cái đó với thiếu nữ không liên quan. . . – Ba Kỳ cắt ngang, nghiêm túc phản bác –
Ba thấy bàn cờ, hai người kia đều là cao thủ.
– Con không
quan tâm ba bởi vì cái gì, dù sao ba chính là không trông nom con, dẫn
con đến công viên trượt cano có người đụng vào con làm con rớt xuống
sông, tuy rằng ba lao ra kịp thời, nhưng con vẫn phải uống hai ngụm
nước, còn bị kinh hách.
Ba Kỳ chột dạ:
– . . . Lúc đó tốc độ của cái ca nô kia quá nhanh, ba ba cho dù ở ngay bên cạnh con cũng không kịp cứu.
– Vậy ba
cũng có thể kéo con một cái, đỡ cho con ngã xuống. – Kỳ Nhạc ngừng nói
một lát, nhìn ông – Đừng ngụy biện, có nói sạo nữa cũng không đảo được
chuyện ba không trông nom con là thật, ngày đó ba dẫn con về nhà xong
liền bị mẹ con phạt, quỳ hai bàn giặt hai giờ đồng hồ, năm con mười hai
tuổi. . .
Ba Kỳ một tay bịt miệng cậu:
– Được rồi thằng bất hiếu này, con còn nói thêm, mặt mũi ông đây mất sạch.
Kỳ Nhạc trừng mắt, ô ô giãy dụa.
– Ba tin, ba thực sự tin rồi! – Ba Kỳ đem cậu ấn vào trong lòng, xoa xoa đầu cậu, rõ ràng vừa rồi mũi còn có chút chua xót, kết quả bị tên hỗn tiểu tử này
nháo một hồi, nước mắt gì cũng mất sạch.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, lần thứ hai nhào tới:
– Ô Ô Ô . . . Ba. . .
– Ừm.
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách vẫn
dựa vào cửa phòng, cho dù từ lâu đã thấu hiểu hình thức ở chung của bọn
họ, nhưng đột nhiên nghe nhiều chuyện bí sử nhà người ta như vậy xong,
hắn vẫn có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn qua bên đó, đăc biệt muốn ôm
vợ sờ sờ hai cái, bất quá hiện tại đành phải nhịn.
– Ngoan,
ngoan. – Ba Kỳ hiền hòa vỗ vai con trai, sau đó ngưng lại, nhìn sợ dây
nhỏ màu vàng trên gáy hắn, không khỏi kéo lên – Đây là cái gì?
– . . . Ừm? – Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn – Nha, bùa hộ mệnh.
Ba Kỳ phản ứng một giây, vội vàng tháo xuống:
– Mang bùa làm cái gì a, con là tá thi hoàn hồn, vạn nhất siêu độ cho con thì làm sao bây giờ?
– . . . Không có việc gì, là hàng giả.
– Hàng giả
con còn đeo làm gì? Sau này đừng mang mấy thứ lung tung này. – Ba Kỳ dạy bảo, xoay người chuẩn bị tìm thùng rác vứt đi, lúc này khóe mắt mới đảo qua thấy Cố Bách, vội vàng điều chỉnh tâm trạng lo lắng của mình, hiền
lành mà nghiêm nghị hỏi – Tiểu Bách a, các con ăn chưa? Chưa thì bác
mang các con đi ăn cơm.
Cố Bách nói:
– . . . Còn chưa, tiểu Nhạc nói phải đợi bác tới cùng ăn.
– Con trai thực hiếu thuận. – Ba Kỳ vui vẻ cực kỳ, – Đi, chúng ta xuống lầu.
Mấy người tìm đến một nhà hàng khá sa hoa, ba Kỳ cao hứng ngồi xuống, nhìn bọn họ:
– Tiểu Dĩnh biết chuyện này chưa?
Hai người đồng thời ngẩn ra, Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái:
– Chưa biết.
Ba Kỳ hiểu rõ gật đầu:
– Là sợ dọa nàng sao?
– . . . Ừm.
– Không sao
tìm cơ hội nói một chút, tuy tướng mạo bây giờ của con không thể so với
trước đây, nếu thực không được thì lần nữa theo đuổi. – Ba Kỳ cổ vũ – Ba ba giúp đỡ con.
Kỳ Nhạc há
miệng, nhớ tới Cố Bách từng dặn phải từng bước tiến tới, tạm thời không
come out, đành pahri gật đầu, đem lời nuốt trở vào.
Ba Kỳ nhìn
cậu, những động tác nhỏ kia cùng thần thái đều giống trước kia như đúc,
thầm nghĩ con trai thật đúng đã trở về, ông suy nghĩ một chút, rút điện
thoại ra:
– Ba phải nói cho mẹ con biết chuyện này.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, vội nghiêm túc nhìn, chỉ thấy ba mình hướng micro nói:
– Bà xã, con trai chúng ta còn sống, tình huống cụ thể tôi sẽ từ từ nói cho bà biết
sau, trước hết để cho nó nói với bà một câu. – Ông đè xuống phím loa
ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Kỳ Nhạc nhất thời kích động, đang muốn mở miệng, lại nghe đầu bên kia truyền tới một thanh âm quen thuộc:
– Có phải
ông lại uống say không? Tôi không phải đã dặn ông đừng có uống nhiều
rượu như vậy sao? Sao ông lại không nghe hả? Trước khi phẫu thuật tiểu
Nhạc cũng bảo ông uống ít thôi, nếu nó biết ông nói không giữ lời thì có bao nhiêu thất vọng đây?
– . . . – Ba Kỳ nói – Bà xã, không phải như bà xuy nghĩ đâu.
– Vậy thì là thế nào? – người bên kia tức giận nói – Ông về xong tôi tiếp tục tính sổ, quỳ bàn giặt cho tôi . ..
Ba Kỳ lập tức ngắt điện thoại, nghiêm trang nhìn bọn họ:
– Việc này
sau khi ba về hãy nói, theo tính mẹ con thì, nếu nàng biết xong khẳng
định lập tức chạy tới, trên cổ nàng có mang ngọc Phật, ba sợ không tốt
với con, chờ ba đem mấy thứ này nọ trên người bà ấy lột sạch xuống xong
mới cho bà ấy đến, được rồi, ăn cơm đi, đã nguội rồi.
Cố Bách:
– . . .
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Kỳ thực là ba không muốn bị nghe tới ba chữ quỳ bàn giặt. . .
Ba Kỳ vội vàng gắp cho cậu một gắp thức ăn, hiền hòa nói:
– Đây là món con thích này, ngoan, ăn đi, con xem ông đây có bao nhiêu thương con.
Kỳ Nhạc:
-. . .
Ba người hòa hợp ăn xong bữa cơm, sau đó ba Kỳ đi bàn chuyện làm căn, buổi tối lại
đem trả phòng ở khách sạn, về ngủ chung và nói chuyện phiếm với con
trai, thuận tiện hỏi tin tức sơ lược về cỗ thân thể này. Kỳ Nhạc ăn ngay nói thật, rồi cố ý nói cho ông biết cỗ thân thể này là gay. Ba Kỳ nhất
thời quan tâm không biết có mắc bệnh gì không, Kỳ Nhạc nói không có, lúc này ba Kỳ mới yên tâm, tiếp tục trò chuyện, Kỳ Nhạc yên lặng quan sán,
phát hiện kết quả không được nhiều, hàn huyên vài câu xong nhanh chóng
bất tri bất giác ngủ mất.
Ba Kỳ nhìn
con trai chăm chú, viền mắt có chút đỏ lên, sau một lúc lâu mới xoa xoa
đầu cậu, tắt đèn đi ngủ. Ngày hôm sau là chủ nhật, ba Kỳ không bận như
trước, chuyên tâm ở với con trai, thậm chí đột nhiên có cảm giác mới làm cha, dưới sự phát triển của thứ tình cảm này, sáng ngày thứ ba ông đã
dậy thật sớm, chuẩn bị làm bữa sáng cho con trai và Cố Bách, ai ngờ Cố
Bách cũng dậy, hai người liền cùng nhau đi vào bếp, ba Kỳ nhìn động tác
thuần thục của hắn, nghĩ thấy cũng rất có phong phạm đàn ông tốt giống
mình, tán thưởng nói:
– Nếu nhà nào có cô bé gả cho con, nhất định là phúc khí luyện tám đời.
Ngài gả con
trai của ngài cho con luôn đi, con nhất định nuôi em ấy đến trắng trắng
mập mập. . . Cố Bách khiêm tốn cười cười, tiếp tục làm việc.
Vì vậy tới khi Kỳ Nhạc rời giường, phát hiện bữa sáng đã tương đối phong phú, ba Kỳ vẻ mặt hiền hòa, ôn nhu nhìn cậu:
– Ăn đi, ăn xong ba đưa con đi học.
Kỳ Nhạc thiếu chút nữa thì sặc, hoài nghi hỏi:
– Ba đột
nhiên lại nghĩ ra cái gì à? Giọng điệu này giống như năm con mười tuổi
ấy, ngày đó ba cũng nói như này “Ăn xong ba ba dẫn con đi câu cá”, kết
quả là quẳng con một bên, còn hại con rơi xuống sông. . .
– Ngậm
miệng. – Ba Kỳ vội ho một tiếng, nỗ lực vãn hồi hình tượng – Trước đây
ba bận bịu làm ăn, sau khi con lên lớp bốn rồi không đưa con đi học nữa, đều là con với Cố Bách đi cùng nhau, bây giờ muốn đưa con đi học, có
sao không?
Kỳ Nhạc nói:
– . . . Không sao.
– Bác trai, công việc của bác bề bộn như vậy, hay là để con đưa đi. – Cố Bách khuyên giải.
– Không vội, bác đưa nó xong cũng vừa lúc đi bàn công chuyện.
Cố Bách liền cúi đầu ăn, sau khi ăn xong nhìn hai người kia ra ngoài, nhất thời trầm mặc, kể từ lúc xác định quan hệ tới nay, đây là lần đầu tiên mà hai
ngày liên tục không được ôm vợ ngủ, liên tục một ngày một đêm không được ăn đậu hũ của vợ, hắn vốn muốn có thể nhân lúc đưa vợ đến trường thì
làm nóng người một chút, hiện tại toàn bộ báo hỏng.
Anh hai hiện tại học năm thứ tư đại học, không nhiều tiết lắm, hơn nữa buổi tối làm
thêm ở BAR cũng có chồng anh hai đưa đón, nên đã sớm lấy chiếc xe việt
dã về, vẫn để dưới lầu không mang ra, lúc này vừa hay làm phương tiện
cho ba mình, Kỳ Nhạc đưa chìa khóa xe cho ông, còn mình thì ngồi vào ghế phó lái, rất nhanh đã được ông đưa tới trường học. Ba Kỳ sớm đã có ý
kiến với cái trường hạng hai này rồi, nhưng so với chuyện sống lại của
con trai thì lại không đáng nhắc tới, ông mở cửa xuống xe, xoa xoa đầu
con trai:
– Buổi trưa ba đón con đi ăn cua đại áp.
Mắt Kỳ Nhạc chớp cái sáng lên:
– Thật ạ?
– Ừ, kêu cả tiểu Bách nữa.
Kỳ Nhạc cao hứng gật đầu, phất tay một cái, xoay người rời đi.
Ba Kỳ hiền hòa nhìn theo cậu một lúc, lúc này mới rời đi.
Vạn Lỗi đến
tòa nhà chính xong liền phát hiện ra chiếc việc dã quen thuộc, vốn còn
tưởng nhân cách trước kia của Tiểu Viễn trở về, liền kích động nhìn, ai
ngờ lại thấy một người đàn ông trung niên dáng dấp đẹp trai xuống xe rồi xoa đầu người kia, bộ dáng đặc biệt thân mật, hắn nhất thời ngẩn ra.
Lúc này Ninh Tiêu cũng vừa lúc lái xe vào trường học, sớm thấy chiếc việt dã kia
cũng đã vô thức nhíu mày, rồi lại thấy một màn kia, thiếu chút nữa không đạp phanh mà trực tiếp phóng qua, hắn tìm được vị trí đỗ xe, đợi đến
khi xuống xe rồi thì chiếc xa kia cũng rời đi, hắn đóng cửa xe, nhanh
chóng đi tới tòa nhà chính, chuẩn bị hỏi người nọ một chút xem rốt cuộc
xảy ra chuyện gì.
Vạn Lỗi vẫn
đứng cạnh cây cột trước cửa tòa nhà chính, nhìn thấy tiểu Viễn vào cửa,
rõ ràng nhìn thấy biểu tình vui vẻ của cậu, con ngươi tức thì trầm lại,
vốn hắn định đi theo qua, đã thấy Ninh Tiêu vọt tới, liền hoãn vài giây, tiến lên hỏi:
– Cậu muốn đi tìm cậu ấy?
– Ừ.
– Cậu biết người đàn ông vừa rồi sao?
– Không
biết. – Ninh Tiêu nhìn hắn, biết người này vẫn không vừa mắt với mình,
trừ phi có chuyện, bằng không tuyệt đối sẽ không bắt lời, liền nhịn giận hỏi – Sao?
– Hay là
quan sát một chút trước đi, tôi nghĩ có khả năng tiểu Viễn không nhận ra cậu đâu. – Vạn Lỗi thở dài – Ngày hôm nay cậu ấy không tới cùng Cố
Bách, mà lại cùng một người đàn ông xa lạ, có vẻ giao tình không tệ đâu, cho nên. . . đây có thể là một nhân cách khác.
Ninh Tiêu chấn động mạnh một chút, quả thực không cách nào tin được, người kia. . . cứ như vậy biến mất?
Hai người
vội vàng bước tới lớp học, chỉ thấy người nào đó đang cười he he đọc
sách, trên mặt hoàn toàn không tìm được trạng thái khẩn trương như
trước, con mắt Ninh Tiêu nhất thời trầm xuống, tuần trước người này biểu nhiện không bình thường như vậy, chẳng lẽ là bởi vì muốn ngủ say sao?
Vạn Lỗi do dự tiến đến, thử dò xét nói:
– Xin chào.
Tâm tình Kỳ Nhạc hôm nay không tệ, cười đến đặc biệt sáng lạn:
– Chào.
Đây hoàn
toàn không phải biểu tình bình thường của người nào đó khi đối mặt với
Vạn Lỗi nên có, con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, quay đầu bước đi, trong
đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, người hắn muốn. . . không còn.
Kỳ Nhạc kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn Vạn Lỗi, không biết hai tên này lại phát rồ cái gì rồi.
Vạn Lỗi tiếp tục thử dò xét hỏi:
– Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?
Kỳ Nhạc thầm nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hề hề hai tiếng:
– Không thể.
Vạn Lỗi yên lặng chớp mắt một cái, không miễn cưỡng nữa, xoay người rời đi.
Không có hai tên kia quấy rầy, hai tiết này của Kỳ Nhạc trôi qua cũng không tệ, buổi trưa sau khi tan lớp liền chạy nhanh ra ngoài, chuẩn bị chờ ba tới đón
cậu đi ăn cua đại áp, Ninh Tiêu ở trong xe lần thứ hai thấy người đàn
ông kia, chỉ đơn giản liếc nhìn, trên mặt một điểm biểu tình cũng không
có.
Tuần này Kỳ
Nhạc phải đi làm, bất quá liên quan tới chuyện này, tạm thời ba còn chưa biết, cậu đang suy nghĩ xem phải giấu chuyện này như thế nào, lại nghe
người kia nói buổi tối có xã giao, không cách nào đón cậu, cậu tức thời
vui vẻ, liền nói không có sao, rồi sung sướng đi làm.
Tâm tình
Ninh Tiêu ngày hôm nay thấp đến cực độ, cảm giác trong lòng như mất đi
một mảnh, cả người không được thự nhiên, thậm chí hắn còn hối hận vì sao mấy hôm trước không cùng người kia hàn huyên nhiều một chút, cũng đỡ
cho bây giờ phải khó chịu như này. Hắn rảo bước tiến vào Bar, vốn định
uống vài chén, nhưng vào cửa xong lại thấy người nọ đang ở bên kia đánh
đàn, nhất thời ngẩn ra.
Kỳ Nhạc lúc
này đã tới giờ tan làm, cao hứng đến quầy Bar cao hứng ngồi xuống, chuẩn bị chờ Cố Bách tới đón người, thuận miệng trò chuyện cười đùa với người pha rượu vài câu.
Ninh Tiên ngẩn ra nhìn, tiến lên:
– Là cậu?
Kỳ Nhạc kỳ quái hỏi:
– Cái gì là tôi?
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Cậu còn nhận ra tôi không?
– Tôi tất
nhiên nhận ra cậu. – Kỳ Nhạc càng thêm kì quái – Cậu lại phát điên cái
gì? Đầu óc bị lừa đá. . . – Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên thân thể
bị một cỗ lực kéo qua.
Ở một khắc
kia Ninh Tiêu thậm chí không còn kịp suy nghĩ gì nữa, dường như thân thể còn ra quyết định trước cả đại não, nghe người này nói nhận ra mình
xong liền lập tức kéo cậu qua, gắt gao ôm vào trong ngực.
– . . . – Kỳ Nhạc nổi giận, bắt đầu giãy giụa – Đậu má, cậu CMN buông ông ra ngay. . . – Cậu còn đang nói, lại đột nhiên cảm thấy bị người kéo qua, rơi vào
một cái ôm quen thuộc.
Cố Bách vững vàng ôm vợ, ngẩng đầu gằn từng chữ hỏi:
– Ninh Tiêu, cậu muốn làm gì?