Kỳ Nhạc xoẹt cái nhảy tới, nhanh chóng đem mấy thứ linh kiện này nọ bỏ vào trong
hộp, vì bỏ loạn xà ngầu, cho nên không thể đóng nắp hộp vào được, cậu
bất chấp có hỏng hay không, cứ bậy bạ cài nút đóng lại, sau khi thấy mấy thứ này cậu đã biết là không thể không liên quan đến thằng cha Nhị Bách Ngũ kia rồi. Kỳ Nhạc âm thầm mắng tên đó một lượt từ đầu tới chân, sau
đó quệt mồ hôi, yếu ớt ngẩng đầu:
– . . . Tớ thật sự có thể giải thích.
Cố Bách ngu
người trong chớp mắt rồi cũng tỉnh táo lại, dễ hiểu rằng đây là kiệt tác của Dịch Hàng, nhưng để có thể nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của vợ yêu
cũng không dễ dàng, vì vậy hắn xụ mặt, độ lượng mà gật đầu:
– Giải thích đi.
– Cậu có thể đoán được mà. – Kỳ Nhạc kéo hắn ngồi xuống sa lông, đẩy cái hộp xa xa
một chút, rồi ngồi bên cạnh hắn – Tớ nghĩ đây là do Dịch Hàng gửi.
Cố Bách chỉ chỉ vai mình:
– Hắn sớm nói với em? Thế sao anh chưa nghe em nhắc qua lần nào?
– Tớ đoán. – Kỳ Nhạc ngoan ngoãn bóp vai cho hắn – Cậu nghĩ thử xem lần trước chúng
ta đi tìm hắn, hắn cưng cái thứ này chừng nào? Phỏng chừng sợ Lục Viêm
Bân quẳng đi, cho nên mới gửi đến chỗ tớ.
Cố Bách hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu xong, tâm tình cực tốt:
– Sau đó không phải Lục Viêm Bân đã đồng ý để hắn giữ lại sao? Vì sao hắn phải làm như vậy?
Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, rút điện thoại ra:
– Không biết, để tớ gọi hỏi xem.
Kỳ Nhạc cố ý bật loa ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại, cậu nghiến răng nghiến lợi:
– Hàng của anh gửi tới rồi, anh có thể trả lời dùm tôi, vì cái lông gì mà đưa đến chỗ tôi hay không?
Dịch Hàng
lúc này đang ngồi ăn cùng với Lục Viêm Bân, nghe vậy tức thì kinh sợ,
ngẩng đầu nhìn người nào đó một chút, biết không thể giải thích rõ ràng, liền vô tội hỏi:
– Cậu đang nói gì vậy? Gọi lộn số à?
– . . . – Kỳ Nhạc rít gào – KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG! Hàng của anh, nữ thần của anh, búp bê * bơm hơi của anh! Sh!t, anh thử giải ngu với ông đây nữa xem?!
Lục Viêm
Bân thấy bà xã nghe điện thoại, liền trầm mặc nhìn, trên bàn cơm an tĩnh một mảnh, Dịch Hàng cực kì kinh ngạc, sợ tiếng điện thoại bị người nào
đó nghe được, liền vội vàng đáp lại:
– Hiện tôi
đang dùng cơm ni, lát nữa gọi lại cho cậu, đến lúc đó chúng ta lại bàn
bạc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đi, gặp lại.
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhìn hắn:
– Ai gọi vậy?
– Trinh Tiểu Viễn. – Dịch Hàng cúi đầu ăn – Hình như tâm tình cậu ta không tốt, không cần để ý đến cậu ta.
Bên kia Kỳ
Nhạc nhìn cuộc gọi bị ngắt đứt, vẻ mặt hỗn loạn. Cố Bách càng cảm thấy
buồn cười, nhưng vẫn cứ xụ mặt, vươn tay kéo vợ yêu vào lòng, nắm cằm
cậu lên:
– Không phải em nói là của hắn sao?
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Chắc chắn là của hắn! Cậu chờ chút, tớ sẽ chứng minh cho cậu xem! – Cậu quả thực nổi giận, Nhị Bách Ngũ nhà mi nếu không để ta sống
dễ chịu, ông đấy nhất định chỉnh chết mi! Cậu đẩy Cố Bách ra gọi cho Lục Viêm Bân, mở loa ngoài như cũ, đi thẳng vào vấn đề – Bà xã nhà anh đem
búp bê * bơm hơi gửi tới chỗ tôi, tính sao đây?
Lục Viêm Bân trầm mặc một hồi, nhìn về phía người nào đó:
– Trịnh Tiểu Viễn nói. . .
Dịch Hàng điên cuồng lắc đầu, sợ hãi ngăt lời:
– Cậu ta nhầm rồi! Không phải của tôi!
Kỳ Nhạc nghe rõ rành rành tiếng thét chói tai của tên kia, gật đầu:
– Nếu không phải của hắn, vậy tôi ném đi, nhờ anh giúp tôi chuyển lời cho hắn.
Lục Viêm Bân ừ một tiếng, ngắt điện thoại. Dịch Hàng cẩn cẩn trọng trọng quan sát vài lần, ướm hỏi:
– Cậu ta nói gì?
– Cậu ấy nói sẽ vứt ngay.
Dịch Hàng:
– [= 口 =]!!!!
Lục Viêm Bân:
– . . .
Dịch Hàng lập tức giật lấy di động, khóc rống giàn dụa nước mắt:
– Là của
tôi, tôi sai rồi, sau này từ từ sẽ giải thích với cậu, tôi đã chờ vài
ngày a, cậu đừng có ném a a a. . . Ừa, tôi mời cậu ăn cơm, cảm ơn, đừng
ném. – Hắn vỗ vỗ trái tym bé nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người nào đó đứng trước mặt, trên cao nhìn xuống hắn, biểu tình hắn một lần nữa [= 口 =]!!!!
Lục Viêm Bân nắm lấy cằm hắn khép miệng hắn lại, rồi xoa xoa mặt hắn, bình tĩnh hỏi:
– Anh nhớ nhà sản xuất nói trong vòng một tuần mới đổi xong, sao lại đưa tới rồi?
Dịch Hàng yếu ớt vươn móng vuốt lên, vẻ mặt ngây thơ:
– . . . Hẳn là nhà sản xuất nâng cao hiệu suất.
Lục Viêm Bân gật đầu, xoay người tiến vào thư phòng:
– Anh lên mạng hỏi thử xem.
Dịch Hàng vội vã nhào qua ôm đùi lớn:
– Nhân lúc
anh đi làm tôi đã nói với nhà sản xuất là không cần đổi nữa, nhưng nếu
gửi tới quá nhanh thì anh sẽ nghi, cho nên tôi mới đổi thành địa chỉ nhà Trịnh Tiểu Viễn, định mấy ngày nữa sẽ lấy về, tôi sai rồi tôi thực sự
sai rồi, tôi không nên lừa người, mẹ nó làm việc xấu bị báo ứng, chính
là tôi. . .
– . . . – Lục Viêm Bân cúi đầu nhìn hắn – Biết nên làm thế nào chưa?
Dịch Hàng nghẹn ngào gật đầu:
– Tôi tiếp
tục trả lại hàng, báo nhà sản xuất đổi âm thanh. . . – Hắn càng nói càng đau lòng, số mình sao cứ thảm thiết như vậy ni! Hắn sụt sịt, cọ cọ lên
ống quần người nào đó, đem nước mắt nước mũi lau sạch.
Lục Viêm Bân:
– . . .
Ở đầu bên
kia Kỳ Nhạc cất điện thoại xong, đắc ý nhìn Cố Bách, người kia rốt cục
nở nụ cười, tiến tới hôn nhẹ cậu, rồi đứng dậy đi làm cơm. Kỳ Nhạc cũng
vào bếp theo:
– Nếu như không hỏi được thì tính sao giờ? Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ mua thứ đó sao?
Cố Bách xoa xoa đầu cậu:
– Hình như từ đầu tới cuối anh chưa từng hỏi có phải em mua hay không mà.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, nghiền ngẫm suy nghĩ một hồi, phát hiện hình như đúng là như vậy,
vẫn là bản thân cậu khẩn trương quá độ, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy cho
dù ai gặp hiện trường một bãi như vậy cũng đều sẽ có chút khẩn trương,
được không! Cậu tựa vào khung của nhìn người nào đó làm cơm, đột nhiên
lại nhớ ra còn chưa cho con trai ăn, vì vậy xoay người về phòng khách,
thuận tiện cất luôn thứ kia, mấy ngày nữa đưa cho Nhị Bách Ngũ đi. Chờ
cơm tối, rồi cùng dùng bữa với Cố Bách xong, Kỳ Nhạc liền đi bar tìm bác sĩ tâm sự.
Ninh Tiêu và Vạn Lỗi đã đến từ sớm, tìm một góc tương đối an tĩnh để ngồi. Ngư Minh
Kiệt đương nhiên cùng đến với bà xã, trên tay còn cầm một hộp khăn giấy. Kỳ Nhạc cực kỳ ngạc nhiên:
– Đây là?
Ngư Minh Kiệt không đáp, ngồi xuống mở nắp, rút ra một tờ đưa cho vợ:
– Ngoan, đừng kích động như vậy, lau lau đi.
– Anh thì biết cái gì. – bác sĩ chộp lấy khăn giấy, lau đi nước ở khóe mắt:
– Đây là lần đầu tiên từ khi làm việc tới giờ tôi được điều trị loại tâm thần hiếm
thấy này, tôi đã nói với anh mà đại đa số bác sĩ cả đời đều không có cơ
hội gặp được.
– Ừ. – Ngư Minh Kiệt phụ họa, kiên trì dỗ – Nào, hít sâu, em là bác sĩ, phải trấn định.
– . . . Ừa.
Những người còn lại:
– . . .
Vạn Lỗi sâu
sắc cảm thấy vị bác sĩ này không đáng tin cậy chút nào, môi giựt giựt,
lại giựt giựt, nhìn vị đeo mắt kiếng “có văn hóa” nào đó, cuối cùng ngậm miệng. Bác sĩ rất nhanh điều chỉnh được trạng thái, nhưngđối với không
khí quán bar lại cực không hài lòng, cảm thấy âm nhạc ồn ã sẽ ảnh hưởng
không tốt đến tâm trạng của người ta, Kỳ Nhạc không muốn đổi chỗ khác,
để tránh cho quá phiền, liền chủ động nói thích ở đây, lúc này bác sĩ
mới thôi, chuyên tâm điều trị.
Kỳ Nhạc cố
giữ mỉm cười, kiên trì đáp lại hắn, cứ như vậy qua ba ngày, rốt cục có
thể biến trở về nguyên bản, đầu tiên cậu mê man nhìn xung quanh, sau đó
kinh ngạc hỏi:
– Tại sao tôi lại ở đây vậy? Quái, thế nào tôi lại đến quán bar rồi?
Toàn thể khiếp sợ, bác sĩ thử hỏi dò:
– Cậu là ai? Có thể nhớ những gì?
Kỳ Nhạc nhíu mày:
– Tôi nhớ là ý thức đã nhiều lần biến mất, rồi gọi điện hẹn gặp anh, đúng không?
Bác sĩ nhất thời ngẩn ra:
– Là cậu sao?
Kỳ Nhạc gật
đầu, nhìn Cố Bách bên mình, ôm hông rúc vào ngực hắn, bộ dáng đặc biệt
thân thiết vô cùng. Vạn Lỗi cứng ngắc vừa muốn hỏi bây giờ là nhân cách
nào liền thấy một màn như vậy, tức thì hiểu rõ. Cố Bách có thể quang
minh chính đại thân thiết với vợ, tâm tình cực tốt, hắn ôm thật chặt
cậu:
– Anh rất nhớ em.
Kỳ Nhạc như ghim vào trong lồng ngực hắn:
– Tớ đổi nhân cách?
– Ừ.
Kỳ Nhạc ngẩng đầu:
– Nếu như sau này tớ biến mất thì cậu phải làm sao bây giờ?
Cố Bách khẽ hôn lên môi cậu một cái, ánh mắt thâm thúy:
– Anh sẽ cứ như vậy tiếp tục chăm em, tiếp tục chờ em.
– Tớ không nỡ, vì cậu, tớ sẽ cố gắng không biến mất!
– Ừ.
Ninh Tiêu đương nhiên biết bọn họ đang diễn trò, nhưng xem thực sự quá khó chịu, liền mở miệng ngắt ngang:
– Xong chưa?
Kỳ Nhạc liếc hắn một cái:
– Sao anh lại ở chỗ này?
Ninh Tiêu
không đáp, ra hiệu bác sĩ tiếp tục đi đúng đề tài, người nọ nắm quyển sổ tay, kiên trì giải thích quá trình trị liệu trong khoảng thời gian vừa
qua, lại mong muốn cậu có thể tiếp tục phối hợp, Kỳ Nhạc do dự một chút, cuối cùng thì đồng ý, sau đó lại hàn huyên một hồi, đứng dậy rời đi
cùng Cố Bách, hai người nắm tay, thân thể sát sàn sạt, ngọt ngào không
chịu được.
Thẩm Thư vẫn ngồi ở quầy bar, từ khi Kỳ Nhạc và Cố Bách ôm nhau liền thông báo cho
Diệp Thủy Xuyên rằng đã đổi nhân cách, người nọ vội vàng tới, người nọ
vội vàng tới, biết em trai nhà mình muốn trị liệu, thì không quấy rầy,
cho tới lúc này mới tiến lên chặn đường, hai mắt sáng ngời:
– 3P là chuyện gì?
– . . . – Kỳ Nhạc nhào qua – Anh, em rất nhớ anh!
Cố Bách:
– . . .
Diệp Thủy Xuyên nhất thời cảm động:
– Anh cũng rất nhớ em! Vậy chuyện 3P. . .
– Anh! – Kỳ Nhạc ngắt ngang, lui về sau nhìn hắn – Anh phải biết là lâu ngày không gặp mừng khôn siết a!
– Anh biết, em nói đối tượng lâu ngày không gặp có bao gồm người đàn ông lạ lần trước không, gã rốt cuộc là. . .
– ANH! – Kỳ
Nhạc một lần nữa ngắt ngang – Chồng anh chỉ thi thoảng đi công tác, sớm
muộn gì cũng có ngày trở về, em lại không vậy, hiện tại em còn đang điều trị. . . rất có thể sẽ biến mất triệt để đó anh!
Diệp Thủy Xuyên chấn động mạnh, xúc động:
– Tiểu Viễn. . .
Kỳ Nhạc ôm Cố Bách, vẻ mặt tuyệt vọng:
– Đến lúc đó em và cậu ấy còn thảm hơn cả Ngưu Lang Chức Nữ đó anh! Sau khi biến mất em cũng không có cách nào tiến vào luân hồi đó anh! Tan thành mây khói, ba giới đều không còn em nữa đâu đó anh!
Viền mắt Diệp Thủy Xuyên đỏ ửng:
– Đừng nói
nữa, anh hiểu cả, 3P 4P gì đó đều không quan trọng, các em nên làm những chuyện nên làm đi thôi, một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng!
– Ừm! – Kỳ Nhạc tiến lên cho hắn một cái ôm hữu lực, lôi kéo Cố Bách chạy như bay.
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc vùi ở trên ghế phó lái, lau mồ hôi lạnh:
– Đi, về nhà.
Cố Bách nhìn vợ nhà mình, sủng nịnh cưng chiều cười cười, mở máy lái xe, Kỳ Nhạc liếc nhìn hắn một cái:
– Cười cái gì?
– Anh nghĩ câu nói sau cùng của anh hai em rất có lý.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cho dù hôm
qua vừa mới thân thiết xong, đêm nay Kỳ Nhạc vẫn không thể tránh khỏi
lòng bàn tay người nào đó, cậu nằm ngửa trên giường, cảm nhận người nào
đó đang cố sức tiến vào sâu trong thân thể, ma sát mang theo khoái cảm
nháy mắt xâm nhập khắp mọi chỗ trên người, cậu rên – rỉ rật dài một
tiếng, nhìn con ngươi thâm thúy của người trước mặt, vươn tay xoa mặt
hắn:
– Nếu như một ngày đó tớ biến mất nữa, cậu làm sao giờ?
Cố Bách hung hăng đâm một cái trừng phạt:
– Đừng nói xúi quẩy.
– . .. nhỡ đâu thì sao?
Cố Bách khẽ hạ xuống trán cậu một nụ hôn:
– Anh vẫn sẽ chờ em.
– Ừm.
Kỳ Nhạc phát tiết xong, ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tới gần chín giờ mới
tỉnh, cậu co giãn gân cốt một cái, chỉ cảm thấy thư sướng khoan khoái,
thu thập này nọ đơn giản rồi đi học. Vạn Lỗi biết cậu đã quay về nhân
cách trước, liền không tới nữa, Ninh Tiêu thì lại trước sau như một ngồi bên cạnh cậu, Kỳ Nhạc liếc hắn một cái, hạ giọng:
– Tôi vẫn muốn hỏi anh, cậu cũng đã biết tôi không phải Trịnh Tiểu Viễn, còn cùng tôi trị liệu làm cái gì?
Ninh Tiêu nhìn cậu:
– Cậu nghĩ xem là vì nguyên nhân gì?
Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút:
– Anh ghét
Trịnh Tiểu Viễn, lại còn hỏi tôi có thể nhớ lại được bao nhiêu, chờ đến
khi rõ ràng chân tướng xong thì lại không hỏi, đổi thành diễn luôn cùng
với tôi, là bởi vì anh không có việc gì làm rảnh quá à?
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Chuyện này cậu đã hỏi Cố Bách chưa?
– Hỏi rồi.
Ninh Tiêu nhướng mi:
– Hắn nói sao?
– Cậu ta bảo tôi không cần để ý đến anh.
Ninh Tiêu:
– . . .
Kỳ Nhạc thấy hắn không đáp, nhún nhún vai, không có hứng hỏi lại, dứt khoát cúi đầu
đọc sách. Ninh Tiêu nhìn chằm chằm cậu một hồi, rồi cướp sách đi, thấy
cậu một lần nữa nhìn mình liền đối diện với cậu:
– Tôi quấn lấy cậu, là bởi vì tôi thích cậu.
Kỳ Nhạc:
– [= 口 =]
– Cậu rất kinh ngạc?
Kỳ Nhạc chưa từng xử lý loại chuyện này, nên có chút trở tay không kịp, chẳng biết
nên nói cái gì, cậu chớp mắt mấy cái, đang muốn lên tiếng thì nghe tiếng di động đột nhiên vang lên, tức thì cao hứng nhận lấy:
– A lô?
– Tôi ở trường của cậu. – Dịch Hàng thở dài – Cậu tan học chưa? Tiết sau có. . .
Kỳ Nhạc đứng dậy đi ra ngoài, ngắt lời hắn:
– Chờ chút,
tôi tìm anh. – Cậu hỏi vị trí, rồi cúp điện chạy như bay. Ánh mắt Ninh
Tiêu sâu thẳm, trầm mặt nhìn cậu đi xa, nhưng cũng không đuổi theo.
Kỳ Nhạc nhanh chóng tìm thấy Dịch Hàng:
– Sao vậy?
– Lấy nữ
thần. – Dịch Hàng đáng thương nói – Vừa rồi bị Lục Viêm Bân gọi điện nói tôi phải trả hàng đi, tôi vốn định kéo dài, mấy ngày nữa mới lấy, kết
quả tên kia nói buổi tối về sẽ liên hệ với nhà xưởng một chút, tôi chỉ
có thể tới lấy, tiết hai cậu có học sao?
– Có.
Dịch Hàng lết tới cầu thang giữa sảnh làm ổ:
– Vậy tôi chờ cậu.
Kỳ Nhạc nghĩ tới chuyện vừa rồi, khóe miệng giựt giựt, tạm thời không muốn thấy cái
tên đột nhiên phát rồ kia, liền lôi kéo Nhị Bách Ngũ:
– Đi, về nhà với tôi.
– Cậu không học nữa?
– Trước tiên lấy đồ cho anh đã. – Kỳ Nhạc lôi kéo hắn tới cổng trường, thuận miệng hỏi – Sau anh không gửi chỗ đạo sĩ?
– Chỗ đạo sĩ á, nhỡ đâu cái tên dã nam nhân đó đạp hỏng nữ thần của tôi thì phải làm sao bây giờ?
– . . . – Kỳ Nhạc vỗ vai hắn – Sau này còn làm như vậy thì sớm nói với người ta một
tiếng, người ta sẽ không làm hỏng, biết chưa?
Dịch Hàng thở dài:
– Tôi quên mất, lần sau sẽ chú ý.
Hai người
cùng nhau bắt xe bus, rất nhanh đã đến tiểu khu, bây giờ là giờ làm
việc, bên trong tiểu khu phần lớn là người đi làm, người bên ngoài không nhiều lắm, bọn họ đi tới nhà trọ, Kỳ Nhạc rút khóa ra mở cửa điện tử
dưới lầu, đang muốn đóng cửa lại liền thấy hai người đàn ông từ sau đi
tới, chặn cửa theo vào, cậu vốn tưởng họ cũng thuộc tòa nhà này, nên
không chú ý lắm, kéo Dịch Hàng đi tiếp, nhưng đúng lúc này cảm thấy gáy
đau nhói, trước mắt lập tức tối sầm, tức thì mất ý thức.
Hai phút
sau, cửa điện dưới nhà một lần nữa mở ra, mỗi gã dìu một người, từ sau
nhìn thì dường như có vẻ uống say, bọn họ đem hai “con ma men” ném vào
một chiếc xe đen xì có rèm, sau đó phân ra một người lái xe, nhấn chân
ga, nghênh ngang rời đi.