Kỳ Nhạc cùng với Dịch Hàng ngất trong thời gian dài, sau khi tỉnh lại lại cùng anh
Ba tiến hành suy luận một phen, đến lúc ăn cơm đã là chạng vạng, sau khi ăn xong anh ba ngồi một hồi, đợi đêm đến thì phải rời đi, gã đứng dậy
phủ thêm áo khoác, liếc mắt nhìn Kỳ Nhạc, cậu lập tức thức thời ngồi trở lại trên ghế:
– Anh Ba nếu không yên câm cứ trói em lại đi.
Anh ba cũng không cảm thấy ngại, bảo Thuận Tử trói cậu lại:
– Đây là để ngừa vạn nhất, đừng trách anh.
– Không sao. – Kỳ Nhạc gật đầu thấu hiểu – Em hiểu mà.
– Ừ, nếu quả thật có thể tìm ra tiền, anh cho mày một khoản thù lao.
– Không, con người em rất thành thật, ngày đó nếu đã đồng ý đi tìm tiền cho hắn, sau này cũng sẽ là hắn trả tiền công cho em.
– Ừ, người
trẻ tuổi phải giữ chữ tín, không tệ. – Anh ba tán dương một câu, sai bảo Thuận Tử trông chừng bọn họ, còn bản thân thì mở cửa ra ngoài, Thuận Tử không phải kẻ nói nhiều, cứ trầm mặc ngồi, gian phòng tức thì yên tĩnh, chỉ có thể thi thoảng nghe được tiếng bụng tên Nhị Bách Ngũ kia rầm rì
truyền tới, đặc biệt rõ ràng và đột ngột.
Kỳ Nhạc đảo mắt, thử dò xét hỏi:
– Đại ca, có thể cho hắn chút đồ ăn không? Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ, không
phải là không muốn đưa tiền cho anh Ba thật, nói thế nào thì hắn vẫn là
bằng hữu của anh Ba đúng không?
Dịch Hàng cảm động ngay tức khắc, ngẩng đầu mong chờ nhìn người nọ.
Thuận tử
trầm mặc chớp mắt một cái, từ trong nhà kiếm ra được một sợi dây cố định một vòng quanh hai người, cột lại chặt chẽ, rồi mới rời đi, còn thuận
tiện đóng cửa vào. Kỳ Nhạc híp mắt, tướng mạo người này hàm hậu, nhất
định là dễ nói chuyện, tướng do tâm sinh, xem ra ít nhiều cũng có chút
đạo lý. Dịch Hàng lắng lắng thấy bên ngoài truyền tới tiếng răng rắc,
chờ chờ, đoán chừng người nọ đã đi xa, liền nhỏ giọng hỏi:
– Cậu nói bọn họ lấy được tiền rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
– Bọn họ kiếm đâu ra tiền? – Kỳ Nhạc trợn mắt.
– Không phải ở trong bệnh viện sao? Anh Ba nói chủ nhân của thân thể tôi ngày xưa
giả điên, khả năng lớn là tiền ở bệnh viện a, tôi cảm thấy phân tích lúc ban ngày của cậu rất có lý.
Kỳ Nhạc hắc
tuyến đầy mặt, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy nên giải thích trước vài câu với
cái tên Nhị Bách Ngũ này một chút thì có vẻ tốt hơn, đỡ cho sau này lúc
hỗn loạn thì hắn lại làm bậy, dù sao cũng không tốn mấy giây, cậu quay
đầu:
– Anh Ba nói anh trước kia là tính giả mất trí nhớ, tôi cảm thấy kẻ này có thể còn
có tính toán lớn hơn nữa, anh không nghĩ mà xem cái chỗ như Bệnh viện
tâm thần ấy nói tới là tới được sao? Cho dù có giả điên thật, thì đem
tiền giấu ở chỗ khắp nơi đều là người như vậy cũng quá nguy hiểm. Xin
hỏi, câu “ôm tiền bỏ trốn” là ai nói?
-. . . Cậu.
– Ừ, là ai nói lên núi?
-. . . Cậu.- Dịch Hàng tiêu hóa một chút, run run nói – Cũng đúng, mấy thứ đó đều là do cậu bịa ra mà, chẳng trách vừa rồi tôi cảm thấy có điểm không thích
hợp, quả nhiên là cậu phỉnh gã. – Hắn ngó trái ngó phải – Chúng ta chạy
đi, xích qua đây đụng đụng cái bàn, phỏng chừng có thể đẩy ngã bình rượu trên đó xuống, sau đó dùng mảnh thủy tinh cắt dây thừng rồi chạy!
Kỳ Nhạc nhếch miệng:
– Anh định lấy mảnh thủy tinh thế nào?
Dịch Hàng ngẩn ra:
– Tôi nằm lăn ra.
– Ừa, sau đó vô ý một cái liền lăn đúng lên mảnh thủy tinh, nếu vận khí không tốt bị cắt phải động mạnh, thì chính là biến thành anh tự sát rồi. – Kỳ Nhạc
lườm lườm hắn một cái – Tay anh hiện giờ không có cách nào động đậy, cho dù có thể nằm lăn ra đi nữa cũng chưa chắc đã lấy được mảnh thủy tinh,
cảm ơn, vừa rồi Thuận Tử đi mua cơm không đến mười phút, điểm này chứng
tỏ nhà hàng ở ngay gần đây, gã có thể về ngay, bằng không anh cảm thấy
vì cái lý gì mà gã yên tâm để chúng ta lại?
– . . . – Dịch Hàng điên rồi – Vậy cậu nói xem làm cái gì bây giờ? Cậu đẩy gã đi chỉ là để gã đi mua cơm sao?
– Rốt cục
anh cũng hỏi đến trọng tâm, tôi thử xem gã có phải người phúc hậu hay
không. – Kỳ Nhạc nói – Lúc ăn cơm tôi nhìn gã hình như muốn cho anh ăn
cùng, kết quả Anh Ba không có ý kiến.
– Cậu còn
quản gã có phúc hậu hay không. – Dịch Hàng nói – Gã có phúc hậu nữa cũng lăn lộn trong giới hắc đạo rồi, khẳng định sẽ không tha cho chúng ta
đâu.
– Điểm này
anh không hiểu rồi. – Kỳ Nhạc giải thích – Ban này anh Ba nói gã cùng
Thuận tử ra ngoại thành chờ, chứng tỏ Thuận Tử cũng tham gia, nói không
chừng còn có giao tình với anh, anh xem xem, gã đồng ý đi mua cơm cho
anh chính là bằng chứng, hơn nữa tôi cảm thấy gã có chút ngu, rất dễ
lừa, cho nên tôi nghĩ để anh diễn thử, không chừng chúng ta có thể dựa
vào anh mà đi ra ngoài.
Dịch Hàng kinh ngạc:
– . . . Tôi?
– Ừa, nghe
tôi nói này, nhớ kỹ cho tôi. – Kỳ Nhạc hạ giọng – Nếu tí nữa tôi hỏi anh “làm sao vậy, có phải nhớ đến cái gì hay không”, thì anh bắt đầu giả bộ như khôi phục trí nhớ nói chuyện cùng gã, sau đó. . .
Dịch Hàng lẳng lặng nghe xong, lại kinh ngạc:
– Cậu bảo tôi nói mấy cái đó là cái gì vậy a? Trên núi có lính đánh thuê? Gã tin sao?
– Ông đây
nói là sự thật đó. – Kỳ Nhạc nhìn hắn – Tòa nhà trên sườn núi kia là
viện an dưỡng cao cấp, bảo vệ trông cửa đều là người xuất thân từ lính
đánh thuê, viện trưởng chỗ đó ngày trước vào nội thành tìm tài trợ, đã
giới thiệu qua về viện an dưỡng đó cho ba tôi, ba tôi cảm thấy cái bệnh
viện đó cũng không tệ, còn tài trợ một khoản tiền đó.
Dịch Hàng:
– . . .= 口 =
– Kế hoạch
của tôi là lừa anh Ba đến chỗ đám người đó, sau đó nhất định gã không
vào được. – Kỳ Nhạc thấp giọng nói – Càng không vào được gã sẽ càng cảm
thấy nơi đó an toàn, là chỗ đáng giấu tiền, nếu gã càng bạo lực thì tốt, không phải sống mái với đám lính đánh thuê thì cũng vì đánh nhau mà bị
đưa tới đồn cảnh sát, sau đó lại sống mái với cảnh sát, cuối cùng đều là hắn chịu thiệt.
– . . . – Dịch Hàng nói – Vậy cậu còn muốn tôi diễn cái khỉ gì a? Trực tiếp đợi gã lọt bẫy là được.
– Đây là kết quả tôi hy vọng, nhưng nhỡ gã thấy tình hình không ổn mà đào tẩu thì
sao? – Kỳ Nhạc nói – Đến lúc đó gã hẳn sẽ đoán được là tôi lừa gã, hoặc
là để cho tôi nghĩ cách giúp gã trà trộn vào đó, cái này càng phiền hơn, cho nên anh vẫn cứ diễn trò đi, sau đó chúng ta đào tẩu, dựa cả vào
anh, anh nhất định phải trụ vững, tôi cảm thấy anh ít nhiều cũng biết
tính cách của chính chủ đi?
Dịch Hàng rốt cục cũng hiểu:
– Ừ, khi nào diễn? Chờ Thuận Tử về thì bắt đầu?
– Không, tôi cảm thấy anh Ba chưa đến viện an dưỡng. – Kỳ Nhạc nhíu mày trầm tư –
Bây giờ còn chưa tới nửa đêm, kiểu gì gã cũng nhịn tới rạng sáng mới
xuất phát.
Dịch Hàng kinh ngạc:
– Gã chưa đi? Theo dõi sao?
– Có khả
năng, cũng có thể là đi mua những dụng cụ cần thiết. – Kỳ Nhạc tự hỏi
trong nháy mắt – Lát nữa anh cứ thử trò chuyện với Thuận Tử xem, chú ý
phản ứng của gã đấy.
Dịch Hàng
ngoan ngoãn gật đầu, lại hàn huyên cùng cậu vài câu, nhanh chóng liền
thấy cơm được mua về. Thuận Tử đem đồ ăn đặt lên bàn, giúp Dịch Hàng cởi trói, để hắn rút một tay ra ăn cơm, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn theo
dõi, bảo trì trầm mặc. DỊCH HÀNG bị gã nhìn đến phát run, mất cả khẩu
vị, ăn được mấy miếng thì ăn không nổi nữa, nhưng hắn nhớ rõ chuyện Kỳ
Nhạc đã dặn, vì vậy nhìn gã nói:
– Ngày trước chúng ta quen nhau sao?
Thuận Tử yên lặng, gật gật đầu.
– Ồ, chẳng
trách tôi cảm thấy anh có chút quen mắt.- cái tay cầm đũa của Dịch Hàng
không nhịn được run lẩy bẩy, dứt khoát buông xuống, ý bảo mình ăn xong
rồi.
Thuận Tử đứng dậy, một lần nữa trói hắn lại, cũng không mở miệng.
Dịch Hàng phi thường phối hợp để cho gã buộc:
– Anh Ba đi đâu rồi? Mua đồ sao?
Thuận Tử trầm mặc chớp mắt một cái, cảm thấy nói cho hắn cũng không sao, liền thản nhiên ừ một tiếng, rồi lại ngồi xuống.
Quả nhiên là thế.. . Dịch Hàng cùng Kỳ Nhạc nhanh chóng đánh mắt với nhau, ngoan ngoãn ngồi, chuẩn bị chờ thời cơ.
Anh Ba không đi mua dụng cụ trước, mà đi đến Bar hỏi chuyện của Trịnh Tiểu Viễn, nếu chứng minh được Trịnh Tiểu Viễn lừa gã, thì những lời còn lại đều phải
bỏ qua, không thể tin, gã dừng xe ở một chỗ bí mật, đi bộ xuyên qua hai
con phố rồi tới quán Bar, ngồi xuống trước quầy bar nhìn bartender:
– Cậu có biết Trịnh Tiểu Viễn không?
Thằng nhóc kia làm thêm trong này, cho nên người này hẳn là quen biết.
Bartender liếc mắt đánh giá một cái, phỏng đoán không phải người tốt đẹp gì, rồi cười rót rượu cho gã:
– Quen.
– Tôi nghe nói cậu ta rất thiếu tiền?
– Ừm, cha mẹ cậu ta tai nạn xe cộ đã sớm qua đời, để lại cho cậu ta chút tiền, nhưng cậu ta xài hoang, nhanh chóng hết sạch, sau đó không có lớp học liền
tới nơi này làm công. – Bartender cười đáp, thử hỏi – Ngài tìm cậu ta có việc sao?
Anh Ba đáp:
– Tôi là họ hàng xa, vội vàng tới đưa tiền cho nó, nó nói quen một bác sĩ, muốn giới thiệu cho tôi.
Bartender
ngẩn ra, lại đánh giá thêm vài lần nữa, thầm thấy hóa ra người này tới
không phải muốn làm phiền tiểu Viễn a, hắn liền chỉ vào một góc của
quán:
– Gần đây
mỗi tối tiểu Viễn đều hẹn gặp bác sĩ nói chuyện, bình thường đều ngồi ở
đó, ngài có thể đợi chút, bọn họ hẳn là sắp đến.
Vậy toàn bộ
đều là sự thật a, anh Ba âm thầm gật đầu, cảm thấy thằng em này thật sự
là người thành thật, đáng giá thâm giao, gã uống một ngụm rượu,đặt tiền ở quầy bar rồi lấy cớ đi gọi điện thoại, xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Tiêu cũng đang ra ngoài, đêm nay chỉ có hắn cùng Vạn Lỗi tới, Ngư Minh
Kiệt, bác sĩ, Cố Bách và Kỳ Nhạc đều chưa đến, gọi điện thoại cho Kỳ
Nhạc thì đều tắt máy, hắn liên hệ đến dáng vẻ của Cố Bách lúc ban ngày,
càng cảm thấy có điểm không ổn, liền vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Cố Bách, đợi thật lâu mới gọi được, hắn hỏi trước:
– [Không phải cậu ấy xảy ra chuyện chứ?]
Cố Bách vẫn
chưa có được tin của vợ, càng ngày càng bất an, loại thời điểm này càng
có nhiều người thì càng tốt, hắn không định kể lại chuyện cho Ninh Tiêu, mà nói:
– [Tôi cho cậu một bức ảnh, nếu cậu nhìn thấy gã thì liên hệ tôi, những chuyện khác không thể nói nhiều.]
Ninh Tiêu
nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì đầu kia liền ngắt, ánh mắt lạnh lẽo,
nhẫn nhịn chờ chờ, rất nhanh nhận được ảnh chụp gửi tới, hắn vừa mở ra
xem, tức thì ngẩn ra, nếu nhớ không nhầm vừa rồi nhìn thấy ở quầy bar
chính là người này, hắn vội vàng nhìn xung quanh, lại không thấy bóng
người, liền cầm ảnh đến hỏi bartender, nhận được câu trả lời khẳng định
xong lập tức mở điện thoại gọi.
Cố Bách không có tâm tình nên ứng phó qua loa:
– [Tôi đã nói tôi không muốn trả lời…]
– [Vừa rồi tôi gặp gã.] – Ninh Tiêu ngắt lời – [Gã tới Bar hỏi chuyện Trịnh Tiểu Viễn.]
Cố Bách ngồi bật dậy:
– [Mau theo dõi gã! Đừng để gã phát hiện.]
– [Gã vừa
rời đi rồi, tôi đang tìm.] – Ninh Tiêu đi vài bước đến đường cái phía
trước – [Tạm thời không thấy, cúp đi, tôi đi tìm trước xem.]
Cố Bách vội
vàng đứng dậy, kể sơ lược tin tức cho Lục Viêm Bân, rồi bước nhanh xuống lầu, Lục Viêm Bân theo sau, hỏi qua sự tình, sau đó hai người lái xe
chạy tới quán bar, thuận tiện quan sát người đi đường xung quanh, muốn
thử xem có thể tìm được anh Ba hay không, nhưng thực khiến cho lòng
người thất vọng, bọn họ không tìm thấy người, Cố Bách dừng ở trước quán
Bar, hỏi lại chuyện.
Ninh Tiêu thấy họ tới liền quay về theo vào, lẳng lặng nghe xong, có chút kinh ngạc:
– Tên đó hỏi những thứ này làm gì?
Cố Bách hiểu rõ tiểu Nhạc như lòng bàn tay, đương nhiên đoán được vợ mình hẳn là nói gì đó với anh Ba, anh Ba lo lắng cho nên mới tới chứng thực, trước mắt
tin tốt là vợ còn sống, tệ một cái là hắn không biết vợ đã bịa chuyện
tới trình độ nào rồi, vạn nhất bị vạch trần thì phiền, ánh mắt hắn trầm
xuống, quay đầu rời đi.
Ninh Tiêu bước vài bước đuổi theo:
– Đi đâu?
Cố Bách mở cửa lên xe:
– Tiếp tục tìm người.
Lục Viêm Bân lúc này cũng đi ra, lên xe chính mình, chuẩn bị tới mấy con phố gần đó
xem xét, Ninh Tiêu luôn thông minh, đại khái cũng có thể đoán được là
chuyện gì, liền cũng bắt đầu đi theo tìm kiếm.
Anh Ba không chần chừ dây dưa, ra khỏi quán bar liền đi mua dụng cụ, sau đó cảnh
giác quan sát bốn phía, rồi lái xe trở về. Kỳ Nhạc sâu sắc nhận thấy
được ánh mắt mà gã nhìn cậu, nhất thời cảm thấy khó hiểu khôn cùng. Anh
ba cười cười vỗ cậu:
– Thằng em, cùng anh đến viện an dưỡng không?
– . . . – Kỳ Nhạc nói – A?
– Anh cảm thấy mày rất thông minh, không chừng có thể giúp đỡ anh đây nhiều.
– . . . – Kỳ Nhạc cười khổ – Anh Ba, anh xem trọng em rồi, anh xem cái thân hình nhỏ bé này của em thì có thể làm cái gì? Đi cùng cũng chỉ cản chân anh
thôi, không bằng ở đây ngoan ngoãn chờ anh.
Anh Ba đánh giá cậu, phát giác hình như đúng là vậy, nghĩ nghĩ nói:
– Vậy đi, anh mày đi trước xem sao, nếu không tìm thấy thì quay về thương lượng với mày.
Kỳ Nhạc âm thầm thở phào, trên mặt lo lắng một mảnh:
– Anh Ba, anh cẩn thận chút, chú ý an toàn.
– Anh biết. – Anh Ba ngồi trong chốc lát, rồi rốt cục cũng quyết định xuất phát.
Kỳ Nhạc cùng Dịch Hàng dõi theo gã rời đi, kiên nhẫn ngồi gần nửa giờ, Thuận tử vừa
ra ngoài giải quyết, Kỳ Nhạc liền nháy mắt với Dịch Hàng, ý bảo hắn bắt
đầu rồi, người nọ gật đầu, hít vào một hơi ngồi ngay ngắn, Kỳ Nhạc nhìn
cửa phòng, vừa chờ thấy có tiếng bước chân liền lớn tiếng nói:
– Dịch Hàng anh làm sao vậy? Anh khôi phục trí nhớ sao?
Thuận tử ngoài cửa nghe thấy rõ ràng, vội vàng mở cửa.
Kỳ Nhạc vẫn nhìn chằm chằm người nào đó, lo lắng kêu lên:
– Dịch Hàng? Dịch Hàng?
Dịch Hàng
cau mày, dường như đau đầu, sau đó mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó ánh
mắt rơi xuống cửa, xụ mặt, cực lực khống chế thanh âm của bản thân, trầm giọng hỏi:
– . . . Thuận Tử?
Thuận Tử ngẩn ra, tiến lên hai bước:
– . . . Anh Hàng?
– Ừ, sao mày lại ở đây. . . – hd hơi ngừng một chút, cúi đầu nhìn chính mình, có
chút tức giận – Đây là sao? Thuận Tử, mày muốn làm gì?
– Không,
không phải như vậy. . . – Thuận tử trực tiếp nói lắp, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Nhạc, cậy lập tức đáp lời thuật sự tình một lần, Dịch Hàng
tức thì nhíu mày:
– Cởi ra cho tao.
– . . . Anh Ba không cho.
– Hắn nói
không cho chính là chỉ đến tao khi mất trí nhớ, không phải tao của hiện
tại. – trán Dịch Hàng ứa mồ hôi lạnh, vẫn trầm mặt – Mày còn không cởi
mau, bảo vệ của cái viện an dưỡng kia đều là lính đánh thuê, một mình
hắn không thể đối phó được đâu, hơn nữa cũng không giấu tiền ở góc
tường, cách đó mười bước chân kìa, mày cởi cho tao, chúng ta đi tìm hắn, sau đó ôm tiền chạy lới người.
Thuận Tử nghĩ nghĩ, rồi nghe lời đi cởi dây thừng, sau đó nhìn Kỳ Nhạc:
– Cậu ta thì sao?
– Trói tay
cậu ta lại với tao, đỡ cho sau này cậu ta chạy hoặc tao lại mất trí nhớ
rồi muốn đào tẩu, nếu gặp phiền mày còn có thể mượn tao làm con tin. –
Dịch Hàng căn dặn.
Thuận Tử
không có ý kiến, mở trói cho Kỳ Nhạc, sau đó cột tay hai người lại vào
cùng nhau, Dịch Hàng cầm áo khoác vắt lên ở giữa che đi dây thừng, ba
người đi ra, giờ phút này đã quá nửa đêm, mà nơi này tương đối hẻo lánh, bọn họ đứng chờ trên đường nửa ngày mới đợi được một cái taxi, Dịch
Hàng và Kỳ Nhạc bị trói, đương nhiên ngồi phía sau, Thuận Tử thì ngồi
phía trước.
Dịch Hàng
nhìn hàng quán ven đường, bảo tài xế dừng trước một cửa hàng kim khí,
hắn nuốt nước miếng, to gan cúi người về phía trước thấp giọng căn dặn
bên tai Thuận Tử:
– Đi vào
trong mua vài thứ, đừng để đến lúc vạn nhất đánh không được thì đến đồ
cũng không có mà dùng, đi nhanh về nhanh, chúng ta rất gấp.
Thuận Tử vâng một tiếng, mở cửa ra chạy như đên.
Kỳ Nhạc và Dịch Hàng thấy vậy vội vàng nói:
– Bác tài, đi mau!
Tài xế kinh ngạc:
– Không đợi hắn?
Hai người đồng thanh rống to:
– Không đợi! Đi mau!
Tài xế đáp
lại, lái xe rời đi, vì thế chờ Thuận tử quay đầu lại thì phát hiện xe đã không còn, hắn ngẩn người, rồi lập tức gọi cho anh Ba, người nọ nghe
vậy nổi giận:
– Đi đường nào? Tao đi đường tắt chặn bọn nó, mày gọi xe đuổi theo!
– Vâng.