Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 43: Chương 43: Chương 42 (2)




Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức ngã ngửa, Kì Nhạc hắc tuyến ( ° △ °|||), định bụng lần sau gặp mặt Dịch Hàng sẽ hỏi xem hắn có phải là nhân vật chính của vụ này hay không. Không lâu sau, chuông vào học lại vang lên, tiết thứ hai bắt đầu, mọi người chuyển sang phòng học khác. Vạn Lỗi vẫn ngồi bên cạnh Kì Nhạc, thỉnh thoảng giúp cậu giải đáp vài vấn đề, vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa còn rất thân thiện, khiến cho ánh mắt của đám nữ sinh kia càng thêm mờ ám. Kì Nhạc thật sự không hiểu mấy cô nàng này muốn làm gì, cậu cũng lười đi hỏi, sau khi hết tiết liền thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi về. Vạn Lỗi đi chung với cậu: “Chiều nay chỉ có một tiết, bây giờ cậu định đi đâu? Về nhà hả?”

“Phiền phức lắm, mắc công phải quay lại,” Kì Nhạc suy nghĩ một chút, “Tôi đến thư viện đọc sách, dù sao cũng sắp thi rồi.”

“Vậy tốt, tôi cũng đang định đi thư viện, chúng ta đi cùng đi,” Vạn Lỗi vừa nói vừa bước xuống lầu, “Chúng ta đến căn tin trước, cậu còn nhớ căn tin ở đâu không?”

“Không cần đâu, có người đi ăn với tôi rồi,” Kì Nhạc nhìn đối phương, cảm thấy hơi ngạc nhiên, “Vừa mới khai giảng mà anh đã chạy đến thư viện? Anh cũng thi lại à?”

“Không, tôi đến tìm tư liệu nghiên cứu, ai đi ăn với cậu. . . . . .” Vạn Lỗi đột nhiên ngừng lại, nhìn người đang đứng bên kia, “Hai người đi chung? Đi ăn ở đâu? Thêm tôi nữa được không?”

Kì Nhạc quay đầu qua, phát hiện Ninh Tiêu đã đi đến cạnh mình từ lúc nào, cậu dời tầm mắt: “Không phải với hắn.”

Ninh Tiêu cũng không có ý định phản bác, chẳng qua thấy hai người đi chung, hắn nửa cố ý nửa vô ý đi về phía này, hắn đã nghe được đại khái những gì bọn họ nói, lúc này hắn chỉ liếc người nào đó một cái, không mở miệng.

Vạn Lỗi kinh ngạc: “Vậy cậu đi với ai?” Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi xuống lầu, Kì Nhạc vừa định trả lời, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cậu lấy ra nhìn thử, thấy tên Cố Bách thì lập tức bắt máy: “A lô, em ở đâu?”

“Ở lầu chính, cậu ở đâu?”

“Anh cũng ở lầu chính. . . . . . Anh thấy em rồi, cúp máy đi.” Kì Nhạc đóng di động, vẫy vẫy tay với bên kia, hai người bên cạnh nhìn sang, thấy dưới lầu chính xuất hiện một chiếc xe, bên cạnh xe là một nam sinh, nam sinh nọ tươi cười đi tới, thân mật kéo Kì Nhạc, còn tiện tay sờ sờ đầu cậu.

Vạn Lỗi lập tức sửng sốt, ánh mắt Ninh Tiêu tối sầm, nhưng vẫn không nói lời nào.

Cố Bách nhìn hai người kia, kéo tay Tiểu Nhạc: “Đi thôi.”

Kì Nhạc gật đầu, vẫy tay tạm biệt Vạn Lỗi, hai người nhanh chóng đi mất. Vạn Lỗi đứng tại chỗ nhìn hai người lên xe, thấy Ninh Tiêu muốn đi thì vội vàng hỏi: “Rốt cuộc nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì?”

“Thì như cậu thấy đấy.” Ninh Tiêu tránh né, ánh mắt vẫn nhìn sang bên kia, nếu hai người này đã thành đôi, hắn cũng không rảnh làm chuyện vớ vẩn như cướp người, nhưng nhìn hai người họ thân thiết như vậy, Ninh Tiêu vẫn cảm thấy khó chịu, hắn liếc Vạn Lỗi một cái: “Mặc dù cậu giấu rất giỏi, nhưng tôi biết chúng ta giống nhau.”

Vạn Lỗi cười gượng, chỉ nghe Ninh Tiêu tiếp tục nói: “Tôi cũng biết cậu thích Trịnh Tiểu Viễn, nhưng bây giờ cậu ta thay đổi rất nhiều, tốt nhất cậu nên xác định mình còn thích cậu ta hay không, nếu không còn thì tôi khuyên cậu đừng chen vào.”

Vạn Lỗi đứng tại chỗ nhìn Ninh Tiêu đi xa, im lặng không nói gì.

Cố Bách tập trung lái xe, thuận miệng hỏi: “Sáng nay cảm thấy thế nào? Người vừa rồi là ai?”

“Bạn học, mới quen thôi,” Kì Nhạc nói xong, chợt nhớ tới cái gì đó, cậu quay sang nhìn Cố Bách, hai mắt phát sáng, “Nhị Quyển, bây giờ tớ rất được nữ sinh hâm mộ!”

Cố Bách dừng lại, nhíu mày: “Bọn họ nói gì với em?”

“Nhiều lắm,” Kì Nhạc tường thuật ngắn gọn, “Còn nói mấy chuyện lá cải nữa. . . . . Đúng rồi, Dịch Hàng!” Kì Nhạc lấy di động bấm số, không lâu sau đã nghe được giọng của vị ngu ngốc nào đó, cậu bật cười: “Hỏi anh một chuyện.”

Dịch Hàng nói: “Hỏi đi.”

“Có phải anh bị xe đụng trúng khi đi lấy đồ không?”

“Sao cậu biết?” Dịch Hàng kinh ngạc, “Chẳng lẽ trường học tổ chức lễ tưởng niệm cho tôi?”

Kì Nhạc hắc tuyến: “Không, anh nghĩ nhiều quá, là do món đồ kia khá đặc biệt nên mọi người mới truyền tai nhau, mà anh mua thứ đó thật hả? Anh thèm khát đến vậy sao?”

“Cậu mới thèm khát, cả nhà cậu đều thèm khát,” Dịch Hàng phản bác, “Đó là nữ thần trong game tôi chơi, tôi tìm trang web làm theo yêu cầu, định mua về cất làm của riêng, thỉnh thoảng lấy ra nhìn thôi, bằng tiền cả một học kì đấy.”

Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Anh mua về để nhìn, ai tin chứ?”

“Cậu tin hay không cũng được, cậu thì biết cái gì, nó trông giống thật lắm, vì mua nó, mỗi ngày tôi chỉ ăn hai bữa mới góp đủ,” Dịch Hàng buồn bã nói, “Hôm đó tôi kích động quá nên không để ý xe đối diện, thế là bị tông trúng. . . . . . Thậm chí chưa kịp nhìn nữ thần cái nào,” Dịch Hàng dừng lại, đột nhiên trở nên phấn khởi, “Đúng rồi, tôi có thể mua thêm lần nữa! Dù sao bây giờ tôi đã có tiền, quyết định vậy đi, tôi cúp máy đây!”

“Này này!” Kì Nhạc nhìn di động, thầm nghĩ anh đúng là đồ ngốc, nếu để Lục Viêm Bân biết anh mua búp bê tình dục, anh chết là cái chắc! Cậu nháy mắt mấy cái, nhớ lại việc tên ngốc này từng bán đứng mình, vì vậy không chút áy náy cất điện thoại, dẹp luôn chuyện cảnh báo hắn. Cậu quay đầu lại, tiếp tục đề tài vừa rồi, sung sướng nói: “Rất nhiều nữ sinh thích tớ!”

Cố Bách cười cười, nhắc nhở: “Em nghĩ lại thân phận của Trịnh Tiểu Viễn đi, bọn họ xem em như bạn gái thôi.”

Kì Nhạc: “. . . . . .”

Nhớ lại cuộc nói chuyện hồi sáng, Kì Nhạc lập tức rầu rĩ: “Tại sao lại là bạn gái? Cậu nói xem, nếu tớ bảo tớ là trai thẳng, bọn họ có tin không?”

Cố Bách nhìn đường, dừng xe trước một tiệm cơm, sau đó quay đầu lại, ánh mắt như chứa hàm ý gì đó. Kì Nhạc chợt nhớ tới quan hệ hiện tại của hai người, cậu im lặng nhìn anh, bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Nói đùa thôi. . . . . .”

Cố Bách xoa đầu cậu, dịu dàng động viên: “Không sao, nhưng em nói cho bọn họ biết em là trai thẳng để làm gì, nói anh nghe thử.”

“. . . . . . Nói đùa thật mà.” Kì Nhạc chậm rãi lui về phía sau, cảm giác chột dạ này là thế nào đây?

Nhìn dáng vẻ của cậu, Cố Bách nhịn cười, mở cửa xuống xe: “Đi thôi, ăn cơm.”

Kì Nhạc im lặng đi theo, vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng thương, khiến cho Cố Bách nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được nhào qua. Hai người tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm, sau đó đi lòng vòng xung quanh, buổi chiều Cố Bách có tiết nên không thể theo cậu được, anh chở cậu quay lại trường: “Em muốn đi đâu?”

“Đi thư viện, Vạn Lỗi gửi nhắn tin nói đã giữ chỗ cho tớ, à, Vạn Lỗi là chính người vừa rồi, tớ cảm thấy người này không tệ.”

Cố Bách nhớ lại ánh mắt của Vạn Lỗi lúc đó, sờ sờ đầu bà xã, thầm nghĩ đúng là không ăn không được, càng để lâu càng đáng lo. Kì Nhạc nhìn anh: “Gì vậy?”

Thấy gần đó không có ai, Cố Bách nâng cằm cậu lên hôn một cái: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.