Thấy Cố Bách đến đây, phản ứng đầu tiên của Kì Nhạc chính là muốn
tiêu diệt tên bác sĩ nhiệt huyết này, không biết tại sao hắn ta lại cố
chấp với việc hoán đổi linh hồn như thế, hơn nữa dựa theo quan sát của
cậu, hình như hắn cũng thuộc loại ngu ngốc, lỡ hắn nổi điên nói linh
tinh gì đó về việc “đổi cơ thể” là xong đời. Mấy người Diệp Thủy Xuyên
rất thân với Trịnh Tiểu Viễn, nghe những lời đó nhất định sẽ liên tưởng
đến cậu, tiếp theo sẽ nảy sinh nghi ngờ, nếu sự nghi ngờ này lọt vào tai Cố Bách, dựa vào chỉ số thông minh của anh, anh nhất định sẽ nhìn thấu
được sự thật, đến lúc đó cậu sẽ bị Cố Bách kéo về nhà, ngoại trừ việc bị bạo cúc, có khi còn phải khổ sở trả lời “thích” nữa.
Kì Nhạc rùng mình, vội vàng túm cổ tay bác sĩ chạy ra ngoài: “Mấy
người tránh ra một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với hắn.”
Mấy người đứng ở cửa tự động tránh đường, Cố Bách bình tĩnh liếc một
vòng quanh phòng, tầm mắt dừng lại ở chỗ nhóm người trong góc, nhóm
người kia đã xấu hổ lắm rồi, mất hết thể diện trước mặt Ninh Tiêu, bây
giờ không thể tiếp tục mất mặt trước Cố Bách nữa, bọn họ vội vàng nhổ
chuối tiêu trong miệng ra, rối rít đứng dậy, bắt đầu lấy khăn giấy ra
lau mặt. Cố Bách liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu nhìn Diệp Thủy
Xuyên, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thủy Xuyên kể sơ lược sự việc một lần, Cố Bách im lặng lắng
nghe, đắn đo một lát rồi hỏi: “Anh nói việc ngậm chuối vào miệng. . . . . Là ý của cậu ấy?”
“Phải, có gì không?”
Cố Bách không trả lời, thầm nghĩ rốt cuộc mấy ngày nay Tiểu Nhạc đã
trải qua chuyện gì? Mình cho cậu ấy thích ứng là đúng hay sai? Nếu cứ
tiếp tục thế này, lỡ như bẻ cong không được mà còn biến cậu ấy thành tên biến thái thì phải làm thế nào? Xem ra không ổn rồi, đưa cậu ấy về bên
cạnh mình là an toàn nhất.
“Vừa rồi thật sự rất kích thích.” Diệp Thủy Xuyên vẫn còn trong trạng thái phấn khích, vui vẻ nói, “Cậu nên nhìn thấy dáng vẻ khi ấy của Tiểu Viễn, ngầu hết chỗ chê!”
Mặt Trẻ Con hơi ngẩn ra, mặt không chút thay đổi đưa điện thoại qua: “Đây, em có quay phim lại này.”
Diệp Thủy Xuyên nhanh chóng đoạt lấy, hưng phấn mở lên: “Nhìn đi, nó ngầu kinh khủng!”
Cố Bách lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình di động, khi thấy Tiểu
Nhạc lấy bánh kem ra khỏi quần áo thì ánh mắt liền trầm xuống, anh quay
đầu nhìn nhóm người cách đó không xa, không nói tiếng nào. Trước kia anh bảo vệ Tiểu Nhạc vô cùng chu đáo, nhưng không phải cái gì anh cũng
quản, có một số việc Tiểu Nhạc có thể tự mình xử lí, anh sẽ để cho cậu
làm, về phần chuyện này, mặc dù biết Tiểu Nhạc là người chiếm thế thượng phong nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Bên kia, Kì Nhạc kéo bác sĩ nhiệt huyết ra hành lang, dùng ánh mắt
chân thành nhìn hắn, kiên nhẫn thương lượng: “Anh cũng thấy tình huống
bên trong rồi đó, tôi phải đi thu dọn tàn cuộc, hôm nay không có tâm
tình trò chuyện với anh, anh đừng ở đây làm loạn thêm nữa, vậy đi, anh
đưa số điện thoại cho tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ gọi cho anh để hẹn thời
gian cụ thể, được không?”
Bác sĩ nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, cậu đưa địa chỉ của cậu cho tôi đi, trong ba người các cậu, tôi
chỉ không biết địa chỉ của mỗi mình cậu.”
Kì Nhạc gật đầu, thuận miệng đọc đại một cái địa chỉ, thấy bác sĩ hí
hoáy viết vào quyển sổ nhỏ của mình, cậu nhịn không được nhìn thử một
chút, chỉ thấy bên trên viết ba cái tên, mỗi cái đều được ghi chú chi
chít chữ, đằng sau tên của đạo sĩ viết: lúc trước là người thuộc chủ
nghĩa vô thần, bây giờ yêu thích chủ nghĩa siêu hình, am hiểu cách vẽ
bùa chú, giá trung bình từ 10 đến 20 đồng, là người rất ngoan cố, không
ăn mềm cũng không ăn cứng, hỏi gì cũng đều trả lời “tôi bị mất trí nhớ”, vô cùng cứng đầu.
Sau cái tên Dịch Hàng viết: thích ăn táo (có lẽ là vậy), tỏ vẻ không
thích xuất viện, ngoài ra trên bàn có rất nhiều thuốc ích mẫu, tạm thời
chưa biết dùng để làm gì, phát hiện gần đây: bỗng nhiên có hứng thú với
việc bất lực.
Lúc này bác sĩ nhiệt huyết đang viết địa chỉ của Trịnh Tiểu Viễn, Kì
Nhạc nhìn ghi chú, trên đó viết: khi mất ngủ sẽ trở nên cáu gắt, phát
hiện gần đây: hình như cậu ta có khuynh hướng SM.
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Bác sĩ nhiệt huyết hí hoáy viết xong, lật qua trang tiếp theo viết số điện thoại của mình, xé ra đưa cho Kì Nhạc: “Đây, nhớ gọi điện thoại
cho tôi đó.”
Kì Nhạc thầm nghĩ tôi nhịn, yên lặng tiếp nhận: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ nhiệt huyết gật đầu, lướt qua người cậu quay trở lại phòng.
Kì Nhạc im lặng một giây, sau đó lập tức nổi điên, mẹ nó anh còn quay lại làm gì?! Cậu vội vàng đuổi theo sau, vừa vào cửa liền phát hiện bác sĩ đã chạy đến bên cạnh Dịch Hàng, thân thiết nói chuyện với người nọ,
thôi chết, cậu đã quên ở đây còn có một tên ngốc nữa!
Tên ngốc này cũng là người biết rõ sự thật, tốt nhất nên nhanh chóng
xử lí. . . . . . Kì Nhạc suy nghĩ một chút, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, cậu nhanh chóng chạy qua kéo Dịch Hàng ra ngoài: “Mấy người tránh ra
lần nữa đi, tôi cũng có chuyện cần nói với hắn.”
Những người đứng ở cửa lại nhích người sang hai bên nhường đường,
Diệp Thủy Xuyên nhìn thảm trạng trong phòng, ra lệnh cho đám 0 bên kia:
“Đừng có đứng như trời trồng ở đó, mau dọn dẹp đi.”
Bác sĩ nhiệt huyết thấy mục tiêu đã bỏ đi, suy nghĩ một chút rồi theo ra ngoài, phòng ngừa trường hợp bọn họ chạy trốn.
Dịch Hàng bị người nào đó lôi kéo, buồn bã nói: “Cậu cứu tôi với, lần này tiêu thật rồi. . . . . .”
Kì Nhạc nhìn hắn: “Nhất định bạn trai của anh sẽ đoán được anh chạy
tới đây tìm tôi, tôi dám chắc hắn đang trên đường tới đây, bây giờ anh
cần phải trốn đi.”
Dịch Hàng gật đầu lia lịa: “. . . . Trốn ở đâu?”
“Nhà của tên bác sĩ kia chứ đâu!” Kì Nhạc kiên nhẫn khuyên bảo, “Chắc chắn hắn rất hoan nghênh anh tới ở, nếu hắn có hỏi về vấn đề kia, anh
cứ nói đông nói tây đánh lạc hướng hắn là được, cái này không cần tôi
dạy đâu nhỉ? À, địa chỉ mà tôi đưa cho hắn là địa chỉ giả, anh đừng vạch trần tôi.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Thì anh cứ trốn thật kĩ chứ sao, chẳng lẽ anh muốn bị bạn trai của mình bạo?”
“Đúng vậy, nhưng mà chứng minh nhân dân và tiền của tôi đều ở trong
tay hắn.” Dịch Hàng rầu rĩ nói, “Sớm muộn gì tôi cũng phải quay về đó,
tôi trốn càng lâu hắn sẽ càng giận, đến lúc đó nhất định sẽ bạo tôi, cho nên tôi không muốn trốn, tôi muốn cậu nghĩ cách để hắn không bạo tôi
nữa.”
Kì Nhạc: “. . . . . . .”
Mẹ nó cái này khó còn hơn mò kim đáy biển đó!
Kì Nhạc hít sâu một hơi: “Anh nhìn tình trạng hiện giờ của tôi đi,
bây giờ tôi rất bận, mà bạn trai của anh có thể tìm đến đây bất kì lúc
nào, thời gian quá ngắn, tôi không thể nghĩ ra biện pháp gì cho anh
được, thôi vậy đi, tạm thời anh cứ đến nhà hắn trốn đỡ, tôi sẽ từ từ
nghĩ cách sau.”
Dịch Hàng cảm thấy có lí, gật đầu nói: “Cũng được.”
Kì Nhạc hài lòng, quay đầu nhìn bác sĩ đang đi tới, bước qua nói mấy
câu, người nọ lập tức vui vẻ đồng ý, lúc này cậu mới thả lỏng: “Quyết
định vậy đi, hai người mau đi đi.”
“Đợi đã.” Dịch Hàng vội vàng kéo cậu lại.
“Còn chờ gì nữa?”
“Cậu còn chưa hiểu tình huống hiện giờ của tôi, sao cậu nghĩ biện pháp được?”
“. . . . . . .” Kì Nhạc ráng nhịn, “Được rồi, anh nói mau đi.”
“Lần trước tôi làm theo lời cậu cự tuyệt hắn, quả nhiên hắn không ép
buộc tôi nữa, nhưng sau khi tôi cự tuyệt vô số lần tiếp theo,” Dịch Hàng hít hít mũi, “Hắn bình tĩnh nói với tôi tốt lắm.”
Kì Nhạc ngẩn ra: “. . . . . Tốt lắm?”
Dịch Hàng gật đầu, nghẹn ngào nói: “Sau đó hắn tiếp tục bình tĩnh nói ‘nếu em cứ tiếp tục như vậy, không quá hai ngày anh sẽ không còn là con người nữa’. . . . . . .”
Kì Nhạc: “. . . . . . .”
“Cậu nói xem hắn có ý gì, ý hắn là hắn sẽ biến thành cầm thú đó, tôi phải làm sao đây?”
Mẹ nó, nếu hắn đã biến thành cầm thú thì tôi biết cứu anh bằng cách
nào?! Kì Nhạc kiên nhẫn an ủi: “Không sao, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết,
anh mau đi đi.”
Dịch Hàng cảm kích nhìn cậu một cái, sau đó ngoan ngoãn đi cùng với bác sĩ.
Chờ bọn họ đi rồi, Kì Nhạc mới quay trở về phòng. Lúc này thùng đá và dĩa đựng thức ăn đã được xếp gọn trên bàn, việc tẩy rửa giao lại cho
nhân viên trong quán bar. Bây giờ là buổi tối, là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, đám 0 kia cực kì thê thảm, không muốn ra ngoài dọa người,
tuy không nói ra miệng nhưng biểu tình trên mặt vô cùng bối rối.
Cố Bách liếc mắt một cái, nhìn về phía Kì Nhạc và Diệp Thủy Xuyên,
thản nhiên hỏi: “Hai người có muốn đi tắm rửa một chút không, trên lầu
hẳn là có phòng tắm nhỉ?”
Diệp Thủy Xuyên gật đầu: “Đúng là có, nhưng tắm xong cũng phải mặc lại quần áo bẩn, không bằng về nhà tắm luôn.”
Đám người kia nghe vậy liền tiến lên khuyên nhủ, không có quần áo để
thay cũng không sao, chỉ cần rửa sạch bơ trên mặt và đầu là được. Mặc dù bọn họ là người kiếm chuyện trước, nhưng tất cả đều là người quen,
chuyện này có thể chống chế xem như một trò đùa, hơn nữa Diệp Thủy Xuyên là phe giành thắng lợi, vì thế không cần tức giận với bọn họ.
Diệp Thủy Xuyên làm việc ở đây, quan hệ với ông chủ không tệ, dĩ
nhiên sẽ đồng ý, mang bọn họ lên lầu hai. Trầm Thư không có hứng thú chờ bọn họ tắm rửa nên không đi lên lầu, Ninh Tiêu thấy Cố Bách cũng đi,
híp mắt lại rồi cũng đi theo, Mặt Trẻ Con theo sát phía sau, vẻ mặt
không chút thay đổi. Kì Nhạc đi tới bên cạnh Cố Bách: “Sao anh lại tới
đây?”
“Ở nhà chán quá nên định đến đây ngồi một lúc, sau đó nhìn thấy Dịch
Hàng.” Cố Bách giải thích đơn giản, liếc nhìn cậu một cái, “Cậu đi tắm
đi, tôi đi mua quần áo mới cho cậu.”
Kì Nhạc vốn được nuông chiều từ bé, hiển nhiên không muốn mặc bộ quần áo nhớp nháp thế này, cậu nhìn Cố Bách, khẽ nhếch lông mày: “Sao đột
nhiên lại đối xử tốt với tôi thế?”
“Tôi đã nói sẽ chăm sóc cậu theo ý nguyện của Tiểu Nhạc.” Giọng nói
của Cố Bách rất lãnh đạm, “Hơn nữa gần đây cậu còn giúp tôi chăm sóc
mèo, tôi rất cảm kích.”
Kì Nhạc nghĩ cũng có lí, dừng lại một chút rồi hỏi thử: “Thuận tiện mua cho anh tôi một bộ luôn được không?”
“Được.”
Bọn họ nhanh chóng lên tới phòng nghỉ, nơi này được chia làm hai gian trong và ngoài, gian trong là một phòng tắm nhỏ. Kì Nhạc đi tìm Diệp
Thủy Xuyên, nói Cố Bách sẽ đi mua quần áo cho bọn họ, bảo hắn tắm xong
thì đợi một lát. Diệp Thủy Xuyên vui vẻ hẳn lên, định móc tiền ra trả
thì Cố Bách lại lắc đầu, nói sau này hẵng tính. Đám người kia đứng bên
cạnh, im lặng nhìn Cố Bách, muốn nói rồi lại thôi, bộ dạng vô cùng tủi
thân, bọn họ không dám tiến lên, đành phải tìm Diệp Thủy Xuyên nhờ hắn
nói giúp.
Diệp Thủy Xuyên hất hất cằm: “Đi tìm Tiểu Viễn ấy, Cố Bách nể tình Tiểu Viễn nên mới mua đó.”
Thấy mọi người đều nhìn mình, Kì Nhạc thầm nghĩ dù gì cũng đã phát
tiết xong, không cần tính toán chi li nữa, nếu Cố Bách đã mất công đi
mua, thuận tiện mua thêm vài bộ cũng không thành vấn đề. Cậu quay sang
nhìn Cố Bách, Cố Bách gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thấy Cố Bách đi ra ngoài, Diệp Thủy Xuyên bắt đầu dạy dỗ em trai: “Nhìn đi, đàn ông tốt khỏi nói, phải tìm người như vậy.”
Ninh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng, sắc mặt lập tức trầm xuống, Mặt Trẻ
Con nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Anh Tiểu Viễn, hai người rất xứng đôi.”
Sắc mặt của Ninh Tiêu lại đen thêm vài phần, Mặt Trẻ Con lại âm thầm thích thú trong lòng.
Kì Nhạc giật giật khóe miệng, muốn nói mấy người hiểu lầm rồi, nhưng
cậu cảm thấy có nói bọn họ cũng không tin, vì thế chọn cách im lặng.
“À quên.” Diệp Thủy Xuyên đột nhiên hỏi, “Sắp khai giảng rồi, em có cần xem sách trước không?”
Kì Nhạc kinh ngạc hỏi lại: “Xem sách gì?”
Diệp Thủy Xuyên im lặng một lát: “Tiểu Viễn, em nợ năm môn, khai giảng phải thi lại.”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Cái gì?!”
Mẹ nó, có lộn không vậy? Cậu đường đường là sinh viên đại học hàng
đầu, bây giờ xuyên qua chỉ lãnh được cái bằng tốt nghiệp hạng hai thì
thôi đi, còn nợ môn nữa sao? Rốt cuộc chủ nhân cơ thể này học ngành gì?
Nợ môn nào? Làm sao để ôn tập đây?!
Diệp Thủy Xuyên định nói gì đó, chợt nghe tiếng chuông điện thoại
vang lên, vì thế liền đi sang một bên nhận điện thoại. Ninh Tiêu nhìn
người nào đó đang cứng đờ, cảm thấy rốt cuộc cũng có đề tài để nói rồi,
hắn lên tiếng nhắc nhở: “Tôi và cậu học cùng lớp, có gì không hiểu có
thể hỏi tôi.”
Hiện giờ Kì Nhạc cực kì khó chịu, cậu liếc hắn một cái: “Nếu anh biết tôi nợ vài môn thì anh đã nói từ sớm rồi, nhưng tôi đoán trước đây anh
không có quan tâm đến vấn đề này.”
Ninh Tiêu nghẹn họng, quả thật hắn không biết chuyện này.
“Vậy làm ơn im miệng giùm đi!”
Ninh Tiêu: “. . . . . . .”
Diệp Thủy Xuyên tắt máy, tìm vài cái gói to đưa cho bọn họ, bảo bọn
họ bỏ quần áo bẩn vào trong này, sau đó lục lọi trong tủ tìm hai cái
khăn tắm lớn, đưa cho Kì Nhạc, bảo cậu tắm xong thì sang phòng khác đợi, đề phòng trường hợp bọn họ lại xảy ra xung đột một lần nữa. Kì Nhạc gật đầu đồng ý, sau đó liền đi tắm.
Khi Cố Bách quay trở lại, mọi người đều đã tắm rửa xong, anh bước tới đưa quần áo cho Kì Nhạc và Diệp Thủy Xuyên trước. Kì Nhạc quấn khăn tắm nhận lấy, nhìn áo thun và quần jeans đơn giản, cậu âm thầm cảm thán,
quần áo của chủ nhân cơ thể này rất lòe loẹt, cậu không thích mặc chút
nào, nhưng không muốn phí tiền mua đồ mới nên đành phải mặc tạm, cuối
cùng cũng được mặc quần áo bình thường rồi.
Vừa rồi Ninh Tiêu đi gọi điện thoại, Diệp Thủy Xuyên chỉ nhớ được tên hai môn nên hắn mới chạy đi hỏi tài liệu ôn tập cho cậu, khi hắn quay
trở lại thì cậu đã thay quần áo xong, áo thun trắng kết hợp với quần bò
màu sáng, đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, khiến hắn không khỏi ngẩn
người, cảm thấy hình tượng này thích hợp với cậu hơn trước nhiều.
Chờ bọn họ thay quần áo xong, Cố Bách mới ra ngoài, mang những bộ còn lại sang phòng bên cạnh, anh đóng cửa, lẳng lặng nhìn đám người kia.
Đám người kia cũng đã tắm rửa xong, thấy Cố Bách vào thì lập tức đứng
dậy, giờ phút này bọn họ chỉ mặc quần lót, bị anh nhìn cũng có chút
ngượng ngùng.
Cố Bách đứng yên tại chỗ, đảo mắt nhìn một vòng, nhìn về phía hai người ra tay đầu tiên: “Tôi đã gặp các cậu rồi, đúng không?”
Sắc mặt hai người kia lập tức thay đổi, chủ nhân buổi tiệc sinh nhật cười gượng: “. . . . . Không có.”
“Tôi nhớ lần trước có người định chạy tới cửa tìm người yêu của tôi,
bảo cậu ấy đừng bám theo tôi nữa, kết quả nửa đường bị tôi chặn lại,
trong số đó có hai người các cậu, đúng không?”
Hai người kia lại biến sắc, cúi đầu không nói gì, những người khác
cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng nhìn, sự kiện đó gây xôn xao rất lớn, hiển nhiên bọn họ đều nghe qua.
Cố Bách nhìn bọn họ: “Các cậu còn nhớ là được.” Anh dừng lại một
chút, “Bây giờ đổi người rồi, đừng để tôi biết các cậu tìm Tiểu Viễn gây sự, nghe rõ chưa?”
Hai người kia cắn môi, không cam lòng gật đầu, những người khác hiển
nhiên không dám đắc tội với Cố Bách, cho nên cũng gật đầu theo.
“Tốt.” Cố Bách ném quần áo lên ghế sô pha, “Bên trong có rất nhiều mẫu mã, tự mình chọn đi.”
Những người đó vội vàng đi qua, nhưng sau khi mở túi đồ liền á khẩu,
qua một lúc lâu mới có người lắp bắp nói: “. . . . . Trẻ em, quần áo trẻ em?”
Một người trong số đó kinh hãi bổ sung: “Quần áo trẻ em. . . . Lại còn là. . . Quần áo bé gái. . . .”
Cố Bách đã đi mất, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải mặc lại quần áo bẩn của mình, nhưng vừa quay đầu lại, gói quần áo đặt trên
sô pha đã không cánh mà bay, biến mất không chút dấu vết.
Mọi người: “. . . . . . .”
Lúc này Diệp Thủy Xuyên đã dẫn Kì Nhạc xuống lầu, Cố Bách cầm một túi đồ to đi xuống, lúc đi ngang qua góc cầu thang thì ném thẳng chúng vào
thùng rác, sau đó bình tĩnh rời đi.
Diệp Thủy Xuyên còn phải làm việc, Kì Nhạc định đi nhờ xe của Cố Bách về nhà, Ninh Tiêu khoanh tay nhìn cậu: “Không cần phạm vi ôn tập sao?”
Kì Nhạc dừng một chút, lập tức quay trở lại. Ninh Tiêu khẽ nhíu mày,
tâm tình rất là tốt. Cố Bách liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi: “Sao
vậy?”
Kì Nhạc nhìn anh, đáng thương nói: “Nghe nói tôi nợ năm môn. . . . . .”
Cố Bách im lặng vài giây: “Tôi có quen với chủ tịch hội học sinh của
trường đại học mà cậu đang theo học, chắc cậu ta có quen với bạn cùng
lớp của cậu, tôi có thể hỏi giúp cậu.”
Kì Nhạc lập tức vui vẻ, quay đầu chạy lên xe của Cố Bách, hai người nhanh chóng chạy mất hút.
Ninh Tiêu: “. . . . . .”
Hai người quay lại nhà trọ thăm mèo, Cố Bách sờ sờ con mèo: “Tôi cảm
thấy đem nó về nhà mình thì tốt hơn, nếu nó quen với hoàn cảnh nơi này,
sau khi trở về sẽ khó mà thích ứng.”
“Nhưng khi về nó sẽ ỉu xìu nữa. . . . . . .” Kì Nhạc dừng một chút,
thầm nghĩ rất có thể anh hai và chồng anh hai sẽ tiếp tục giày vò giấc
ngủ của mình, ngủ không ngon thì sao mà ôn bài được, không thể ở lại đây nữa, cậu dùng ánh mắt mong chờ nhìn Cố Bách, “Tôi. . . . . . Tôi rất lo lắng cho nó, anh cho tôi qua chỗ anh ở mấy ngày được không? Tôi ngủ
trên sô pha cũng được.”
Đi đúng hướng rồi. . . . . Tuy trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, ngoài mặt Cố Bách vẫn tỏ vẻ đắn đo, miễn cưỡng gật đầu nói: “Ừ.”