Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 29: Chương 29: Im Lặng




Biểu tình của Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không có ai xứng để hắn để mắt tới, Trầm Thư lười biếng đá em trai của mình: “Đi đi, nhớ kĩ lời anh dặn, phải có khí thế.”

Mặt Trẻ Con do dự một lúc, lo lắng nắm chặt cái gương, không dám tiến lên. Trầm Thư không kiên nhẫn đứng bên cạnh, thấy Ninh Tiêu sắp đi ngang qua nơi này, hắn liền giúp một tay đẩy em trai của mình qua đó.

Đột nhiên có người cản đường, Ninh Tiêu dừng lại, lạnh lùng nhìn cậu.

“Tiêu, ông. . . . Ông đây có chuyện muốn nói rõ ràng với anh.” Mặt Trẻ Con nhìn hắn, hít sâu một hơi, cố ra vẻ bình tĩnh, “Anh. . . . Anh chẳng là cái thá gì hết, nếu sau này ông đây còn bám theo anh, tên của ông sẽ. . . . . Viết ngược!”

Ninh Tiêu không buồn chớp mắt một cái, trực tiếp lướt qua người cậu ta.

Mặt Trẻ Con ngẩn ngơ, sau đó bật khóc: “Anh hai. . . . . Anh gạt em, chiêu này không có hiệu quả. . . . . . .”

“Khóc con khỉ.” Trầm Thư kéo cậu ta về, “Em nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, một chút khí thế cũng không có, tiếp tục luyện cho anh!”

Mặt Trẻ Con rưng rưng nước mắt nhìn Ninh Tiêu, rồi lại nhìn gương, ngẩng đầu buồn bã hỏi: “Cách này của anh có hiệu quả thật sao?”

“Dù gì nó cũng chơi chán rồi, bây giờ không để ý đến em là chuyện bình thường.” Trầm Thư cầm ly rượu lên, kiên nhẫn giải thích, “Nếu em luyện tập cho tốt, có thể nó sẽ ngó đến em, nếu em không chịu luyện tập, sau này nó sẽ không nhìn em nữa, em tự chọn đi.”

Mặt Trẻ Con thầm nghĩ có lí, kiên cường lau đôi mắt đẫm lệ, sau đó cầm gương tiếp tục luyện tập.

Trầm Thư vươn một ngón tay ra chỉ: “Có rảnh thì quan sát anh Tiểu Viễn của em, học hỏi anh Tiểu Viễn một chút.”

“. . . . .” Kì Nhạc hắc tuyến, “Đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi được không? Mấy chuyện lúc trước đã là quá khứ, bây giờ tôi đã khác rồi cảm ơn!”

Mặt Trẻ Con nhìn Trầm Thư, nghẹn ngào nhắc nhở: “Anh hai, vừa rồi Tiêu cũng không có để ý đến anh Tiểu Viễn.”

“Đó là do em không thấy Ninh Tiêu luôn chăm chú nhìn Tiểu Viễn, nhưng anh Tiểu Viễn của em không có hứng thú với Ninh Tiêu, không để ý đến nó, nó cảm thấy mình bị coi thường nên mới đi ngang qua mà không thèm chào hỏi.” Trầm Thư chống cằm, “Sao trước kia anh lại không phát hiện ra tính cách không được tự nhiên này của nó nhỉ?”

Kì Nhạc thầm nghĩ vừa rồi mình cảm thấy có hứng thú với hành vi của hai người thần kinh này hơn, cho nên không chú ý đến cái khác, hơn nữa Ninh Tiêu vẫn giống như trước kia, không có chỗ nào đáng chú ý cả.

Mặt Trẻ Con nhìn bọn họ, lại nhìn vị trí ngồi của Ninh Tiêu, gật đầu nói, “Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức.”

Trầm Thư lười biếng trả lời: “Luyện cho tốt vào.”

“Vâng!”

Kì Nhạc giật giật khóe miệng, mặc kệ bọn họ, xoay người đi lên sân khấu, ngồi xuống trước đàn dương cầm, cử động ngón tay một chút rồi bắt đầu đánh đàn, một khúc nhạc đơn giản, nhẹ nhàng mà du dương, làm cho lòng người trở nên yên bình.

Ninh Tiêu ngồi phía bên trái sân khấu, vừa vặn nhìn thấy chỗ đặt đàn, hắn cầm ly rượu, im lặng ngồi ở đó, mấy ngày nay hắn không tới quán bar, thứ nhất là không có hứng thú, cảm thấy rất nhàm chán, thứ hai là đi điều tra tư liệu về Cố Bách, thứ ba là để bình tĩnh lại.

Ninh Tiêu quan sát người đang tập trung đánh đàn, hắn biết mình không có yêu đối phương, cũng biết mình cảm thấy khó chịu không phải vì người này đột nhiên không còn quấn lấy mình, bởi vì còn rất nhiều người thích mình, thiếu một người cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa khi nhớ tới Trịnh Tiểu Viễn trước kia, Ninh Tiêu vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, chỉ mong người nọ tránh xa mình một chút, vì thế nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là điều Cố Bách từng nói, bây giờ hắn có hứng thú với người này.

Kì Nhạc tập trung đánh đàn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đang quan sát mình, hai ngày nay luôn có người nhìn cậu, có người còn đi lên gạ gẫm, đa số đều tò mò hỏi cậu có còn nhớ Ninh Tiêu hay không, một số khác thì muốn mời cậu uống rượu, nhưng may là có Diệp Thủy Xuyên và ông chủ bảo vệ, tình cảnh của cậu rất an toàn, bây giờ cậu đã quen dần với ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Cậu đàn thêm vài bài khác, rất nhanh đã tới tám giờ, cậu quay trở lại quầy bar ngồi, thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa, chắc Cố Bách sắp tới rồi.

“Này.” Nhận thấy ánh mắt của người nào đó, Trầm Thư đẩy đẩy cậu, “Ninh Tiêu bảo tao gọi mày.”

Kì Nhạc kinh ngạc quay đầu lại, thấy Ninh Tiêu đang ngồi bên kia ngoắc ngoắc tay với mình, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không còn cảm giác vênh váo như lúc trước. Cậu suy nghĩ một lúc, Diệp Thủy Xuyên từng nói cậu và Ninh Tiêu là bạn cùng trường đại học, vì vậy tỉ lệ chạm mặt sẽ rất thường xuyên, cậu miễn cưỡng đi qua, đứng ở trước mặt hắn: “Có gì không?”

Ninh Tiêu gọi cho cậu một ly rượu: “Không có gì, ngồi một mình nên cảm thấy hơi chán thôi.”

Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Không phải có rất nhiều người thích anh sao? Tùy tiện kêu ai đó đến là được rồi, tôi còn phải chờ người.”

Sắc mặt Ninh Tiêu thay đổi: “. . . . . . Chờ Cố Bách?”

“Phải.”

Ninh Tiêu nhìn ra cửa, hiếm khi hắn mới không mở miệng châm chọc việc này, có kinh nghiệm lần trước, hắn biết bây có giảng đạo lí gì trước mặt người này cũng vô dụng, càng bêu xấu Cố Bách chỉ càng hỏng việc, hắn chỉ cái ghế đối diện: “Cố Bách chưa tới đâu, cậu ngồi đây chờ đi, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Kì Nhạc liếc Ninh Tiêu một cái, ngồi xuống: “Anh muốn nói gì?”

“Cậu biết chơi đàn dương cầm lúc nào, sao tôi không biết?”

“Đột nhiên nhớ ra trước kia đã từng học.” Kì Nhạc dừng một chút, “Có lẽ trước kia tôi đã từng nói với anh, nhưng tôi đoán anh cũng chẳng quan tâm đâu, đúng không?”

Ninh Tiêu im lặng, thầm nghĩ đúng là thế, trước kia Trịnh Tiểu Viễn nói gì hắn cũng thấy phiền, hắn thay đổi đề tài: “Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”

“Tạm được.”

Hai người im lặng. Ninh Tiêu tiếp tục hỏi: “Vết thương lành chưa?”

“Rồi, miệng vết thương đã khép lại.”

Hai người lại im lặng, Ninh Tiêu lại tiếp tục hỏi: “Có nhớ được gì không?”

“Không.”

Hai người tiếp tục im lặng — Kì Nhạc và Ninh Tiêu vốn không gì để nói, Ninh Tiêu lại không phải là người nói nhiều, hai người ngồi chung một chỗ chỉ có thể im lặng.

Thấy hắn không mở miệng hỏi nữa, Kì Nhạc vui vẻ nhìn ra cửa chờ người. Ninh Tiêu ngẫm nghĩ, rồi lại ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không biết nên nói gì, đang buồn phiền thì lại thấy Mặt Trẻ Con đi tới, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt mình, hắn lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Biến!”

Khóe mắt của Mặt Trẻ Con lập tức đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhớ tới lời dặn của anh hai, cậu bình tĩnh nói: “Ông đây đến tìm anh Tiểu Viễn, không phải đến tìm anh. . . . . .”

Kì Nhạc nhìn cậu ta: “Tìm anh?”

Mặt Trẻ Con nói: “Vâng, em muốn nói chuyện phiếm với anh.”

Kì Nhạc giật giật khóe miệng, chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.” Hai người này, một người lạnh như băng, một người mắc bệnh thần kinh, muốn yêu kiểu gì thì yêu đi, dù sao cũng không liên quan đến cậu.

Mặt Trẻ Con lập tức ngồi xuống, không nói lời nào.

Cố Bách vừa vào cửa liền nhìn thấy ba người ngồi chung một chỗ, bầu không khí vô cùng quỷ dị, anh liếc nhìn Ninh Tiêu một cái, ôm con mèo cụp tai đi qua, con mèo không ngừng cọ quậy trong lòng anh, thấy Kì Nhạc liền nhào vào lòng cậu: “Meo meo meo —!”

Kì Nhạc vui vẻ ôm lấy nó, hôn lên đầu nó một cái: “Ngoan.”

Cố Bách ngồi xuống, sở dĩ anh không đến đây sớm hơn là vì sợ con mèo sẽ quấy rầy công việc của cậu, bây giờ đến mới đúng lúc.

“Meo meo meo –!” Mèo cụp tai được Kì Nhạc bế, nó dụi dụi vào cổ cậu, quyết định bất luận thế nào cũng không buông cậu ra, thế giới này điên thật rồi, thời gian cho ăn không xác định, lượng thức ăn không xác định, đang ăn giữa chừng có bị tịch thu đồ ăn hay không cũng không xác định, cứ thế này có khi chết không kịp ngáp!

Cố Bách sờ sờ nó, ánh mắt ôn hòa: “Quả nhiên chỉ cần nhìn thấy cậu là nó có sức sống lại ngay.”

Đương nhiên rồi, con trai tớ mà! Kì Nhạc cười đắc ý: “Ừ.”

Mặt Trẻ Con cảm thấy di động rung lên, cậu cúi đầu đọc tin nhắn của anh hai nhà mình, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Cảm giác cứ như một nhà ba người vậy.”

Thần sắc của Cố Bách vẫn không thay đổi, Kì Nhạc chỉ giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút không được tự nhiên, Ninh Tiêu lại cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng liếc Mặt Trẻ Con một cái.

Mặt Trẻ Con thật sự muốn bật khóc, cậu nhắn tin hồi âm: Anh hai, anh ấy ghét em!

Trầm Thư bình tĩnh nhắn lại: Không có gì, không phải nó đã liếc nhìn em rồi sao?

Mặt Trẻ Con thầm nghĩ có lí, tiếp tục nói: “Anh Tiểu Viễn, nó thân với anh như vậy, chắc chắn anh thường xuyên ghé nhà anh Cố Bách chơi rồi.”

Ninh Tiêu tiếp tục khó chịu, sắc mặt càng lúc càng đen. Kì Nhạc cảm thấy đề tài này hơi mờ ám, làm không khéo sẽ khiến Cố Bách ghét mình, cậu quay sang nhìn Cố Bách: “Đồ đạc của nó đâu?”

“Ở trên xe.” Cố Bách hỏi, “Chúng ta đi luôn hay ngồi chơi chút nữa?”

“Đi luôn đi.” Kì Nhạc đứng dậy, “Để tôi đi nói với anh hai một tiếng.”

Ninh Tiêu nhíu mày: “Cậu định đi đâu?”

“Về nhà.” Kì Nhạc ôm mèo, đi tìm Diệp Thủy Xuyên.

Ninh Tiêu nhìn cậu rời đi, dời tầm mắt sang người nào đó: “Kì Nhạc chết rồi phải không?”

Vẻ mặt Cố Bách hơi cứng lại: “Cậu có ý gì?”

Ninh Tiêu lạnh lùng nói: “Người yêu của anh đã chết, bây giờ anh bám lấy cậu ấy để làm gì?”

“Lần trước tôi đã nói rồi, tốt nhất cậu nên nhớ kĩ lời khuyên của tôi, sớm bỏ cuộc đi.” Thấy Kì Nhạc đã quay lại, Cố Bách nhanh chóng đứng dậy rời đi. Nếu là Tiểu Nhạc trước kia, có thể Ninh Tiêu sẽ không nảy sinh hứng thú với cậu nhanh như vậy, nhưng Tiểu Nhạc lại trở thành Trịnh Tiểu Viễn, quan hệ của Trịnh Tiểu Viễn và Ninh Tiêu rất phức tạp, thái độ bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, sự chênh lệch này quá rõ ràng, vì thế Ninh Tiêu mới không tự chủ được mà đặt tầm mắt lên người cậu, không ngừng suy đoán rốt cuộc tình cảm cậu dành cho mình là tình cảm gì.

Kết quả chính là, Ninh Tiêu sẽ càng lún sâu vào thứ tình cảm này.

Cố Bách lái xe đưa Kì Nhạc về nhà trọ, sau đó ngồi lại chơi một lát, thấy con mèo có vẻ rất thích hoàn cảnh mới, anh định sờ đầu nó rồi đứng lên chào tạm biệt, nhưng kết quả chỉ sờ được không khí, mèo cụp tai liếc anh một cái, chơi xấu chui vào lòng Kì Nhạc, giống như đang nói “tôi không muốn nhìn thấy anh nữa”.

Cố Bách: “. . . . . .”

Kì Nhạc rất hiểu tính ngạo kiều của con trai mình, cậu không để ý, đứng lên tiễn Cố Bách ra cửa, sau đó xoay người đi rửa mặt, trong lúc đó Diệp Thủy Xuyên đã về, tiếp theo. . . . Chung Duệ Uyên cũng về.

Biểu tình của Kì Nhạc cứng ngắc, mẹ nó, chẳng lẽ hai người muốn làm tiếp?!

Chung Duệ Uyên nhìn trong nhà xuất hiện thêm một con mèo, mỉm cười hỏi: “Mèo của ai vậy?”

“Của Cố Bách, nó sẽ ở lại đây vài ngày với chúng ta.” Diệp Thủy Xuyên thuận miệng trả lời, hắn từng hỏi Tiểu Viễn tại sao lại bắt đầu thích mèo, Tiểu Viễn chỉ bảo rằng đột nhiên thấy thích, nhưng hắn cảm thấy bởi vì con mèo này là của Cố Bách nên Tiểu Viễn mới thích.

Chung Duệ Uyên gật đầu, muốn tới gần sờ thử, nhưng lại bị nó tránh đi, vì vậy đành phải bỏ cuộc.

Thấy tạm thời bọn họ không có khuynh hướng làm chuyện kia, Kì Nhạc vội vàng trở về phòng, cậu cảm thấy chỉ cần ngủ say sẽ không có chuyện gì nữa, ai ngờ đang lúc nửa mê nửa tỉnh lại bị đánh thức. Cậu mở mắt lắng nghe, cách vách lại vang lên âm thanh a a ưm ưm quen thuộc, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại, một lát sau thở hồng hộc chạy xuống bếp tìm con dao, thế nhưng lại chẳng tìm thấy gì.

“Tìm đồ hả?”

Kì Nhạc quay đầu lại, chỉ thấy chồng của anh hai mình đang đứng trước cửa phòng ngủ, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo, mỉm cười lặp lại: “Tìm đồ hả?”

“. . . . . .” Kì Nhạc đầu hàng, “Anh muốn nói gì thì nói đi.”

Chung Duệ Uyên gật đầu: “Anh hai em đã dặn anh đem dao đi cất hết rồi.”

Kì Nhạc: “. . . . . .”

“Anh chỉ ra đây nói cho em biết một tiếng thôi, quyết định vậy đi.” Chung Duệ Uyên nói xong liền quay về phòng, chốc lát sau âm thanh a a ưm ưm lại vang lên.

Kì Nhạc: “. . . . . .”

Kì Nhạc đi lòng vòng quanh phòng khách, cuối cùng dứt khoát quay về phòng tiếp tục lăn tới lăn lui, đến khi hai người kia dừng lại cậu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ai ngờ sáng sớm hôm sau lại bị tiếng động kia đánh thức, cậu nổi điên phóng tới phòng bên cạnh cào cửa: “Hai người đủ rồi a a a!”

Hai người kia hoàn toàn không để ý đến lời nói của cậu, tiếp tục hưởng thụ a a ưm ưm, một lúc lâu sau mới chiến đấu xong, đi ra tắm rửa nấu cơm, ân ân ái ái ngồi cùng một chỗ ăn sáng, sau đó chồng anh hai đi làm.

Kì Nhạc bình tĩnh nhìn Diệp Thủy Xuyên: “Anh hai, chồng anh đi công tác mấy ngày vậy?”

“Chỉ có vài ngày thôi, trong khoảng thời gian em nằm viện đó.”

“. . . . .” Kì Nhạc hỏi, “Trước giờ hai người vẫn luôn như vậy sao?”

Diệp Thủy Xuyên lắc đầu: “Không phải lúc nào cũng vậy, tháng nào cũng có hai ba ngày không ở chung với nhau.”

Kì Nhạc tiếp tục hỏi: “Người thuê nhà lúc trước. . . . . Ở đây bao lâu?”

“Hình như hơn một tháng.”

Kì Nhạc tỏ vẻ đồng cảm, anh bạn, khổ thân anh quá, có thể kiên trì hơn một tháng mà vẫn chưa ra tay giết người! Anh đúng là tốt bụng!

Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc: “Có gì không?”

“Không, không có gì.” Kì Nhạc im lặng quay về phòng.

Vì thế lúc Cố Bách đến thăm mèo, chỉ thấy cậu ngồi yên trên giường, trên mặt không có biểu tình gì, hai mắt hằn đầy tơ máu, anh đắn đo một lát, thầm nghĩ không phải hai người kia dữ dội quá nên đã dọa Tiểu Nhạc sợ chứ? Anh hỏi thử: “Cậu sao thế?”

“Không có gì.”

“. . . . . Không có gì thật à?”

Kì Nhạc gật đầu: “Tôi sẽ ổn thôi.”

Cố Bách: “. . . . . .”

Hai người nhìn con mèo suốt một ngày, đến xế chiều Kì Nhạc lại đứng dậy đi làm, Cố Bách và Ninh Tiêu đều có mặt, Ninh Tiêu tới để uống rượu nhìn người và tìm cơ hội nói chuyện phiếm, còn Cố Bách thì lấy lí do lo lắng con mèo, chờ Kì Nhạc tan ca rồi cùng nhau trở về nhìn nó. Kì Nhạc định đưa cho anh một chìa khóa dự phòng, nhưng lại bị anh từ chối với lí do “như vậy không tốt lắm”, Kì Nhạc bất đắc dĩ, đành phải chờ tan ca rồi về nhà với Cố Bách, sau đó lại trải qua một đêm đau thương.

Ngày hôm sau Cố Bách lại đến, quan sát cậu một lúc: “Cậu có chắc cậu vẫn ổn không?”

Kì Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ: “Tạm thời vẫn ổn.”

Cố Bách: “. . . . .”

Ngày hôm sau, hôm sau nữa đều như thế, sắc mặt của Ninh Tiêu càng lúc càng đen, trong giới bắt đầu truyền ra tin tức mỗi ngày Cố Bách đều đưa đón Trịnh Tiểu Viễn đi làm, vô cùng ân ái mặn nồng. Cố Bách không buồn để ý đến lời đồn này, mấy ngày nay anh đều có mặt đúng giờ, thấy sắc mặt Tiểu Nhạc chuyển từ im lặng sang cáu kỉnh rồi lại tiếp tục im lặng, không khỏi tự hỏi rốt cuộc là tốt hay xấu?

Hôm nay đến lượt Kì Nhạc nghỉ, không cần đi làm, nhưng cậu vẫn đến quán bar, bởi vì hôm nay là sinh nhật của người nào đó, nghe nói quan hệ của người đó với chủ nhân cơ thể này không tệ, người đó vừa trở về sau chuyến nghỉ hè, mời cậu đến dự tiệc, vì vậy cậu phải đến dự.

Cố Bách không quen biết bọn họ, lại không có lí do gì đi theo cậu, cũng chẳng biết bọn họ muốn chơi đến mấy giờ, vì thế đành phải về nhà.

Kì Nhạc rảo bước vào trong quán bar, nhìn trái nhìn phải một chút: “Sao tôi có cảm giác càng lúc càng đông vậy?”

Trầm Thư gật đầu trả lời: “Sắp khai giảng rồi, nhóm sinh viên đã quay trở lại.” Hắn dừng một chút, “Bây giờ mày đã trở thành trung tâm của sự chú ý, đám 0 kia nghe nói gần đây Ninh Tiêu và Cố Bách đều vây quanh mày, tụi nó điên tiết lắm rồi, nghe nói lần này cũng vì mày nên mới quay lại sớm như thế.”

Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “Quay lại sớm làm gì?”

“Để soi mói chứ làm gì?!” Trầm Thư giải thích, “Tính cách của mày lúc trước. . . . . Khá nhu nhược.”

Kì Nhạc sắp bước vào phòng riêng, nghe vậy thì xoay người lại: “Vậy thôi tôi về nhà cho rồi, dù sao tôi cũng không quen biết bọn họ, không rảnh chơi trò soi mói với bọn họ.” Cậu nói đi là đi, ai ngờ sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào gọi “anh Tiểu Viễn”, cậu không khỏi quay đầu lại, lập tức bị một cái bánh kem đập vào mặt.

Kì Nhạc: “. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.