Nhóm người Kì Nhạc trở về nhà trọ chuẩn bị nghỉ ngơi, Dịch Hàng chồm
hết nửa người vào tủ quần áo của Kì Nhạc: “Mẹ nó, cậu giàu nhỉ, nhìn
nhãn hiệu của đống quần áo này kìa, một cái cũng đủ cho tôi mua cả xe
khoai tây chiên. . . . . Đồ ngủ đâu?”
“Không biết, chắc ở đâu trong đó, anh cứ tìm tiếp đi.” Kì Nhạc ngồi
trên giường, đưa mắt nhìn tủ quần áo không mấy chỉnh tề nay càng loạn
hơn của mình, bất đắc dĩ nói, “Tìm không thấy thì khỏi mặc, cứ trực tiếp đi ngủ, chúng ta đều là đàn ông, anh sợ cái gì?”
Dịch Hàng ngẩn ra, đứng dậy quay đầu lại: “Cũng đúng, cậu đâu phải là tên khốn kia, tôi không cần phải đề phòng.”
Kì Nhạc đồng tình nhìn Dịch Hàng, thầm nghĩ anh đúng là đồ ngốc, nếu
hắn thật sự hạ quyết tâm thượng anh, anh có mặc thêm mấy cái quần cũng
vô dụng, cậu hất cằm nói: “Dọn dẹp cho gọn gàng.”
Dịch Hàng liếc nhìn tủ quần áo lộn xộn, ngoan ngoãn đi dọn dẹp. Lúc
Dịch Hàng dọn xong mọi thứ, Diệp Thủy Xuyên vừa ra khỏi phòng tắm, Dịch
Hàng và Kì Nhạc thay phiên nhau tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
“Khoan ngủ đã.” Diệp Thủy Xuyên cầm ly nước đứng ở cửa, “Đây, uống
đi, uống xong thì ngoan ngoãn nằm ngủ, nếu mày dám phát bệnh, tao sẽ đưa mày vào bệnh viện tâm thần.”
Dịch Hàng nhận ly nước, ngoan ngoãn uống thuốc dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thuỷ Xuyên, sau đó im lặng nằm xuống, không phát ra tiếng động nào. Diệp Thủy Xuyên liếc một cái, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Kì Nhạc cúi đầu nhìn người nào đó,
do dự hỏi: “Anh nói xem, nếu uống cái này nhiều quá. . . . Có khi nào
anh cũng có kinh nguyệt luôn không?”
“Cậu mới có kinh nguyệt, cả nhà cậu đều có kinh nguyệt!” Dịch Hàng
tức giận nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi, “Tất cả đều tại cậu, nếu lúc
trước cậu không bắt tôi uống ích mẫu, tôi đâu có ra nông nỗi này!”
“Đủ rồi.” Kì Nhạc bình tĩnh nói, “Lẽ ra anh nên cảm thấy may mắn, nếu tôi cho anh uống thuốc khác mới là thảm, sớm muộn gì cũng xảy ra
chuyện.” Cậu dừng lại một chút, “Anh nghĩ xem, nếu lúc đó tôi nói anh
không chỉ thích uống ích mẫu mà còn thích lót băng vệ sinh thì. . . . .”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Dịch Hàng dứt khoát xoay người nằm ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, người này quá kinh khủng rồi!
Kì Nhạc liếc hắn một cái, vươn tay tắt đèn. Trong màn đêm yên tĩnh, ý thức của cậu dần dần trở nên mơ hồ. Lúc cậu sắp ngủ say, bên ngoài đột
nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cậu nhíu mày, nhưng vẫn nằm yên không
nhúc nhích, Dịch Hàng mơ mơ màng màng hỏi: “. . . . . Có ai gõ cửa phải
không?”
“Là ảo giác thôi, ngủ đi.”
“. . . . . Ừ.”
Diệp Thủy Xuyên ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, bực bội đứng trước cửa: “Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy tới đây làm gì?”
“Là tôi, Cố Bách.”
Diệp Thủy Xuyên giật mình, mở cửa ra thì thấy đúng là Cố Bách, sau
khi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Diệp Thủy Xuyên lập tức sáng tỏ,
chỉ vào phòng ngủ bên kia: “Người đang ở trong đó.”
Tên đàn ông ưu tú không nói hai lời, vội vàng xông vào phòng, thuận
tay bật đèn lên. Dịch Hàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rõ người vừa
đến thì lập tức nổi điên: “Má ơi —” Hắn liều mạng chui vào góc giường,
“Đây không phải là sự thật a a a!”
“Mẹ nó!” Kì Nhạc đột nhiên bật dậy, “La em gái anh, la nữa tôi sẽ
chém anh. . . . .” Vừa nói được một nửa, cậu phát hiện trong phòng xuất
hiện thêm vài người, cậu lập tức ngậm miệng, đồng tình nhìn Dịch Hàng.
Tên đàn ông ưu tú quan sát vị ngu ngốc nào đó, người nọ đang mặc
chiếc quần lót tứ giác mình mua, trên mặt còn dính mấy vệt ô mai, ngoài
ra không mặc gì cả, con ngươi của hắn lập tức trầm xuống, bình tĩnh đưa
tay ra phía trước: “Ngoan, qua đây với anh.”
Dịch Hàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, anh đi đi, hôm nay tôi quyết định ngủ lại đây, ngày mai đi tìm việc làm, tự lực cánh sinh. . . . .”
“Chứng minh nhân dân của em ở trong tay anh, em đi đâu tìm việc làm?” Tên đàn ông ưu tú nhìn hắn, “Đừng lộn xộn nữa, lại đây.”
Dịch Hàng tiếp tục chui vào trong góc: “Cùng lắm thì tôi tới công trường khiêng gạch. . . . . .”
“Anh có cách làm cho bọn họ không nhận em.”
“. . . . .” Dịch Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh không phải là người mà.”
“Cái gì?”
“Không, không có gì. . . . .”
“Ngoan, lại đây.”
Dịch Hàng nhìn hắn, từ từ nhích về bên kia thăm dò: “Đống bao cao su kia. . . . . Anh mua chưa?”
“Mua rồi.”
Dịch Hàng lập tức rụt người lại, không dám nhúc nhích nữa. Kì Nhạc
nghe thấy rất rõ ràng, không khỏi giật giật khóe miệng, tên đàn ông ưu
tú thật sự không phải là người bình thường, mẹ nó, bà xã nhà mình chạy
mất dạng mà hắn còn có thể mặt không đổi sắc mua bao cao su.
Tên đàn ông ưu tú bình tĩnh nhìn Dịch Hàng một lúc, sau đó bước nhanh về phía trước, kéo Dịch Hàng vào lòng, dùng sức ôm vào ngực, dịu dàng
nói: “Theo anh về nhà.”
“Tôi không. . . . . A. . . . . .”
Không đợi Dịch Hàng nói xong, tên đàn ông ưu tú đã nâng cằm hắn lên
hôn xuống, đầu lưỡi không chút khách khí tiến vào bên trong càn quấy,
sau đó thoát ra rồi dỗ dành: “Đi thôi, về nhà.”
“Không. . . . . A a. . . . . .”
Tên đàn ông ưu tú lại thoát ra lần nữa, lau vết nước trên môi đối phương: “Đi về.”
“Không, anh đừng. . . . . A a. . . . .”
Sau khi hôn đủ, tên đàn ông ưu tú liếm liếm môi Dịch Hàng, dùng ánh mắt bình tĩnh trầm ổn nhìn hắn.
Dịch Hàng há miệng, sau đó lại tiếp tục há miệng, nhất thời lệ rơi
đầy mặt, ngay cả nói cũng không cho người ta nói, có còn công lý hay
không!
Lúc này tên đàn ông ưu tú mới hài lòng, sờ sờ đầu Dịch Hàng: “Ngoan lắm, chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà em gái anh, tôi x cả nhà anh a a a! Dịch Hàng bi phẫn rít gào
trong lòng, nằm co ro trên giường một cách đáng thương, sau đó chợt nhớ
tới một người, lập tức tìm kiếm nguồn hi vọng của mình, thuận miệng hỏi: “Trịnh Tiểu Viễn đâu?”
Tên đàn ông ưu tú đưa quần áo cho hắn, lại nâng cằm hắn lên, ánh mắt
vô cùng bình tĩnh, dịu dàng khích lệ: “Em tìm cậu ta làm gì?”
Nếu tôi nói mấy thứ anh không muốn nghe, có phải anh sẽ hôn tôi nữa không? Dịch Hàng nghẹn ngào: “Không có gì. . . . . .”
Tên đàn ông ưu tú gật đầu: “Ngoan, mặc quần áo vào đi.”
Vì thế Dịch Hàng đành phải căm hận mặc quần áo vào, tiếp tục liếc
nhìn xung quanh, tuy nhiên vẫn không thấy bóng dáng Kì Nhạc đâu, hắn
nhìn hai người còn lại trong phòng, dùng ánh mắt hỏi thăm. Cố Bách nhịn
cười, không nói tiếng nào. Diệp Thủy Xuyên ngồi ở đầu giường ngáp ngắn
ngáp dài, không thèm để ý tới hắn.
Kì Nhạc dùng gối nằm che, ôm đùi Diệp Thủy Xuyên, núp trong khe hở
giữa giường lớn và tủ đầu giường, lo lắng nuốt nuốt nước miếng, má ơi,
may là trốn kịp, nếu không tên ngốc kia nhất định sẽ lấy cái “sự thật”
đó ra uy hiếp mình, bắt mình cứu hắn, có khi còn nói mấy câu không nên
nói cho Cố Bách nghe, nếu vậy thì mình chết là cái chắc, nhưng lúc tên
ngốc đó đi vòng qua giường lớn để ra ngoài, nhất định sẽ nhìn thấy mình, đến lúc đó phải làm sao đây? Sớm biết như thế, lúc tên đàn ông ưu tú
vừa vào cửa mình đã chạy trốn rồi, bây giờ đã quá muộn.
Kì Nhạc im lặng ngẩng đầu lên, tình cờ chạm phải tầm mắt của Cố Bách.
Cố Bách nhìn cậu mặc chiếc áo ngủ mềm mại ngồi co ro một chỗ, dùng
ánh mắt đáng thương nhìn mình, hận không thể kéo cậu vào lòng sờ soạng
mấy cái, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn xuống. Anh chậm rãi bước qua, tựa người vào tủ đầu giường, dùng chân che đi bộ phận còn lộ ra ngoài của
cậu.
Đúng là người tốt mà! Kì Nhạc thật sự rất muốn ôm chân Cố Bách khóc lớn.
Thấy bà xã nhà mình sắp mặc đồ xong, tên đàn ông ưu tú đi vòng qua
giường lớn đến trước mặt Diệp Thủy Xuyên, hắn nhìn người nào đó đang co
người trong khe hở nhỏ, vẻ mặt hơi cứng lại một chút, sau đó bình tĩnh
nói: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này em ấy còn đến đây ngủ nhờ,
cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Diệp Thủy Xuyên ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Kì Nhạc kéo kéo ống quần anh hai nhà mình, đưa tay muốn lấy danh
thiếp, cậu phải nhìn xem tên đàn ông ưu tú không được bình thường này
tên là gì. Diệp Thủy Xuyên hiểu ý của cậu, ném danh thiếp cho cậu, Kì
Nhạc chụp danh thiếp nhìn thử, chỉ thấy chính giữa ghi ba chữ: Lục Viêm
Bân.
Dịch Hàng thấy tên khốn nào đó đã đi sang bên kia, vội vàng cầm lấy
quần dài, rón rén đi chân trần về phía cửa, chuẩn bị chạy trốn. Lục Viêm Bân quay đầu lại liếc mắt một cái: “Mặc xong chưa?”
“Chưa. . . . . .” Dịch Hàng run rẩy lết từng bước ra ngoài: “Tôi muốn đi toilet. . . . .”
Lục Viêm Bân gật đầu: “Anh đưa em đi, nhìn em tiểu.”
“. . . . . .” Dịch Hàng nói, “Không, không cần đâu, tôi tự đi là được. . . . . .”
Lục Viêm Bân mặc kệ, đi theo Dịch Hàng ra ngoài, thấy bà xã nhà mình
định phóng ra cửa chạy trốn, hắn lập tức đưa tay ôm lấy eo đối phương,
bình tĩnh nói: “Toilet ở đằng kia.”
Dịch Hàng: “. . . . . .”
Lục Viêm Bân không để ý đến việc Dịch Hàng không trả lời, cúi người
bế hắn lên, thuận tiện dặn: “Đừng làm ồn, bây giờ khuya rồi.”
Dịch Hàng đành phải chấp nhận số phận, nghẹn ngào nói: “Vậy anh thả tôi xuống, để tôi tự đi, tôi còn chưa mang giày nữa!”
“Không cần mang giày.” Lục Viêm Bân nói xong liền đi thẳng ra ngoài, vui vẻ ôm bà xã về nhà.
“Hình như bọn họ xuống lầu rồi.” Cố Bách tránh ra một chút, để kéo
dài thời gian cho hai người kia đi xa, anh hỏi, “Cậu trốn ở đây làm gì?”
Dĩ nhiên Kì Nhạc không thể nói mình sợ tên ngốc kia uy hiếp, cậu vội
ho một tiếng, đứng lên: “Đó là chuyện của vợ chồng son bọn họ, tôi là
người ngoài không tiện xen vào.”
Cố Bách gật đầu: “Tôi đi đây.”
“Đi cái gì.” Diệp Thủy Xuyên lập tức mở miệng, “Bây giờ mấy giờ rồi, ở lại một đêm đi, mai hẵng về.”
Cố Bách lắc đầu: “Không được.”
“Ở lại đi.” Diệp Thủy Xuyên tiếp tục khuyên nhủ, “Trễ thế này rất khó đón xe.”
“Không có gì, tôi đi nhờ xe của anh ta.” Cố Bách nói xong, đánh giá
thời gian vừa đủ thì xoay người đi ra phòng khách, đứng trước cửa sổ
nhìn xuống, lúc này Lục Viêm Bân đã bắt đầu cho xe chạy, anh quay đầu
lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, “Bọn họ quên tôi rồi.”
Kì Nhạc đi ra phòng khách, nghe vậy cũng giật giật khóe miệng, thì ra người kia chỉ cần bà xã, còn lại thì sống chết mặc bay.
“Tôi không mang theo ví, cho tôi mượn một ít tiền đón xe về đi.”
“Giờ này còn xe để đón sao?” Kì Nhạc nhìn Cố Bách, “Nếu không anh cứ ở lại đi, ngủ chung phòng với tôi.”
Cố Bách im lặng, hiển nhiên có chút do dự.
“Tướng ngủ của tôi rất tốt, anh cũng biết mà.” Kì Nhạc kéo anh vào phòng, “Ở lại đi, ngày mai hẵng về.”
Cố Bách bị cậu kéo, tâm tình cực kì tốt, nhưng ngoài mặt lại thở dài, miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được.”
Hai người trở lại phòng ngủ, Kì Nhạc nhìn chiếc giường lộn xộn, đi
qua vuốt lại cho phẳng. Diệp Thủy Xuyên đã đi từ sớm, lúc này đột nhiên
quay lại, đưa thứ gì đó trong tay cho Cố Bách: “Đưa cho Tiểu Viễn, tôi
không thể không lo chuyện này, nhớ chuẩn bị tốt cho nó.” Nói xong liền
rời đi, không quên đóng cửa lại.
Kì Nhạc ngẩng đầu hỏi: “Cái gì vậy?”
Cố Bách cầm một chai dầu bôi trơn và vài cái bao cao su, xoay người lại bình tĩnh nhìn cậu.
Kì Nhạc: “= 口 =! ! !”