Cố Bách không muốn Lục Viêm Bân tìm tới
cửa ngay lúc này, bởi vì làm thế rất dễ khiến hai người kia nghi ngờ là
do anh mật báo, thế thì hình tượng của anh trong lòng Tiểu Nhạc sẽ sụp
đổ, nhất định không thể để điều này xảy ra, vì thế anh nhắn tin cho Lục
Viêm Bân, nói rằng mới nhận được tin tức, có thể tối nay Dịch Hàng sẽ
xuất hiện ở quán bar, muốn bắt người về khai trai thì hãy chuẩn bị sẵn
sàng. Lục Viêm Bân hồi âm rất nhanh, chỉ có hai chữ “hiểu rồi”, Cố Bách
cất di động, tiếp tục ngồi yên, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay
đổi.
Giờ phút này Lục Viêm Bân đang đứng trước cổng đại học S, đại học hàng đầu thành phố C. Sau một lúc hỏi thăm, rốt cuộc hắn cũng tìm được bệnh nhân còn lại trong phòng bệnh lúc trước của Dịch Hàng, nhưng bây giờ đột nhiên nhận được tin tình báo quan trọng,
hắn không cần phải hỏi nữa, hắn nhìn người nọ: “Nếu cậu không biết em ấy ở đâu thì tôi đi đây.”
Đạo sĩ đã biết đại khái tình huống, vì
thế bình tĩnh hỏi: “Nếu anh lo lắng cho anh ta thì mua một cái phù bình
an đi, 20 đồng một cái, chịu không?”
Lục Viêm Bân không trả lời mà hỏi lại: “Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy em ấy, mua xong thì đưa cho em ấy bằng cách nào?”
Đạo sĩ thầm nghĩ có lý, im lặng trong
chốc lát rồi kiên nhẫn nói: “Anh có thể đợi đến khi tìm được anh ta rồi
đưa, nếu không tìm được thì tự mình mang cũng được, anh thấy thế nào?”
Lục Viêm Bân hỏi: “Thứ này có tác dụng gì?”
Đạo sĩ nghiêm túc trả lời: “Trừ tà, bảo vệ bình an, phòng ngừa yêu ma quỷ quái bám theo, rất linh nghiệm. . . . . .”
Lục Viêm Bân nói: “Tạm biệt.”
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Đạo sĩ trở tay không kịp, rõ ràng đàm
phán đang rất thuận lợi, sao đột nhiên lại biến thành thế này, chẳng lẽ
mình nói sai chỗ nào rồi sao? Hay là người này cảm thấy mình đang gạt
người?
Lục Viêm Bân quay đầu bỏ đi, thầm nghĩ bà xã nhà mình thật sự bị quỷ nhập vào người, lỡ như bị siêu độ mất thì
phải làm sao, hắn nhanh chóng bước lên xe, chuẩn bị về nhà ngủ bù một
giấc, bổ sung thể lực để buổi tối làm việc.
Đạo sĩ đứng tại chỗ, im lặng nhìn Lục Viêm Bân rời đi, rầu rĩ thở dài: “Gần đây kiếm ít tiền lời không dễ dàng chút nào.”
Dịch Hàng ở nhà Kì Nhạc đợi đến xế chiều, phát hiện cả ngày nay mình đều bình yên vô sự, vì thế tiến lại gần,
ngây thơ hỏi: “Cậu nói xem, hôm qua hắn đã tới đây tìm, hôm nay hắn có
đến nữa không?”
Kì Nhạc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
“Dựa theo suy nghĩ của bạn trai anh mà nói. . . . . . Tôi cũng không
biết nữa, hay anh cứ thử xem sao?”
Cố Bách nghe thấy rất rõ ràng, hiển nhiên không thể để Dịch Hàng ở lại đây, vì thế lạnh lùng nhắc nhở: “Tốt nhất
đừng nên thử, nếu hôm nay vẫn không tìm thấy anh, rất có thể anh ta sẽ
quay lại những nơi đã tìm một lần nữa.”
Dịch Hàng sụp vai xuống, nhận mệnh: “Vậy tôi phải đến quán bar trốn thôi.”
Kì Nhạc gật đầu, thuận theo ý hắn. Biết
Diệp Thủy Xuyên đang làm việc tại quán bar, để đề phòng trường hợp xấu
nhất, Dịch Hàng quyết định chọn lúc náo nhiệt nhất mà đến, như vậy sẽ dễ dàng trà trộn vào đám đông, không sợ bị Diệp Thủy Xuyên phát hiện,
nhưng cho dù là vậy, Dịch Hàng vẫn cảm thấy không yên tâm, “Nếu cậu cầu
xin anh hai của cậu, anh ta có nghe lời cậu không?”
Kì Nhạc tự hỏi một lúc, cảm thấy có thể
thử được, vì vậy quyết định đi chung. Cố Bách rảnh rỗi không có gì làm,
tốt bụng đề nghị: “Để tôi đưa hai người đi.”
Cả bọn nhanh chóng đến quán bar, Dịch
Hàng vừa đi vừa không từ bỏ ý định hỏi Kì Nhạc: “Đã hơn một ngày rồi,
cậu có nghĩ ra cách nào chưa?”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng, nghiêm túc
nói: “Thật ra tôi muốn nghĩ biện pháp lâu dài cho anh, vì thế phải tốn
chút thời gian, anh ráng chờ chút nữa đi.”
Dịch Hàng buồn rầu hỏi: “Vậy cậu muốn nghĩ bao lâu?”
“Tôi sẽ cố gắng nhanh một chút.” Kì Nhạc
trấn an hắn, sau đó chợt thấy Mặt Trẻ Con ở gần quầy bar, nhất thời nảy
ra một sáng kiến, “Tôi nghĩ ra rồi, anh nhất định phải có khí thế!”
“. . . . . . Hả?” Dịch Hàng không hiểu gì hết, “Là sao?”
Kì Nhạc kéo Dịch Hàng đến trước mặt Mặt
Trẻ Con, chỉ vào Mặt Trẻ Con, nói: “Thấy không, anh phải học hỏi cậu ta, như vậy bạn trai của anh mới bỏ anh được.” Cậu nhìn về phía Mặt Trẻ
Con, “Anh giao người này cho em, em phải dạy dỗ anh ta thật tốt, cứ dạy
theo cách của mình.”
Mặt Trẻ Con đồng ý, bắt đầu kiên nhẫn dạy dỗ: “Đầu tiên, mặt phải không chút thay đổi.”
Dịch Hàng ngơ ngác gật đầu: “. . . . . .
Ồ.” Hắn dừng một chút rồi hỏi, “Chúng ta có thể đến nơi khác không? Đừng đứng ở đây nữa.”
Mặt Trẻ Con dẫn Dịch Hàng đi, thuận miệng hỏi: “Hôm qua tôi có nghe nói rồi, anh làm vậy là vì không muốn bạn
trai mình bạo mình phải không?”
“Phải.”
Mặt Trẻ Con lạnh lùng nói: “Có phúc mà không biết hưởng.”
Dịch Hàng: “. . . . . .”
Kì Nhạc liếc nhìn bọn họ một cái, chuẩn
bị đi tìm anh hai nhà mình, đúng lúc này chợt phát hiện bóng dáng người
quen, cậu lập tức kinh ngạc: “Mẹ nó, sao hắn lại ở đây?”
Cố Bách nhìn theo tầm mắt của cậu, cũng kinh ngạc không kém: “Phải rồi, tại sao nhỉ?”
Kì Nhạc còn chưa kịp trả lời, tên đàn ông ưu tú đã đứng dậy đi về phía này, vị ngu ngốc nào đó điên thật rồi,
quay đầu về phía cậu rít gào: “Thế này là thế nào? Cậu phải giải thích
rõ ràng cho tôi!”
“Sao tôi biết được, tôi có nói gì đâu,
anh nghĩ kĩ lại đi.” Kì Nhạc nhắc nhở, “Nếu tôi muốn báo cho hắn biết,
anh đã bị bắt về từ lâu rồi.”
Dịch Hàng thầm nghĩ cũng đúng, mặt mũi trắng bệch nhìn người nào đó.
Lục Viêm Bân vẫn bình tĩnh như cũ: “Theo anh về nhà.”
Dịch Hàng run lẩy bẩy, thầm nghĩ phải
liều một phen thôi, hắn thay đổi sắc mặt, nghênh ngang nói: “Về. . . . . Về thì về, ai sợ anh chứ!”
Lục Viêm Bân khẽ nhíu mày, kéo Dịch Hàng rời đi.
Cố Bách thành công xóa bỏ người dư thừa, tâm tình tốt hẳn lên, anh quay sang nhìn Tiểu Nhạc: “Về chưa?”
Kì Nhạc gật đầu, nhìn theo bóng lưng của
Lục Viêm Bân, đấu tranh tư tưởng một lát rồi chạy lên phía trước: “Anh
là bạn của chồng anh hai tôi phải không? Anh ấy có bình thường không?
Không phải, ý tôi là anh ấy có sở thích quái gở nào không?”
Lục Viêm Bân cũng không tức giận vì bị Kì Nhạc cản trở, hắn suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Thật ra cũng có một
cái, hắn rất thích tụ tập với mấy người bị thần kinh, không bị thần kinh thì không thuận mắt hắn.”
“. . . . . .” Kì Nhạc nói: “Anh không cảm thấy lời này của mình có vấn đề à?”
Lục Viêm Bân kinh ngạc: “Vấn đề gì?”
Kì Nhạc nhắc nhở: “Anh ấy rất thích tụ tập với những người bị thần kinh.”
Lục Viêm Bân gật đầu: “Thì sao?”
Kì Nhạc yếu ớt nói: “. . . . . Anh ấy xem anh là bạn.”
Lục Viêm Bân: “. . . . . . .”
“Tôi cảm thấy hình như mình biết quá
nhiều rồi.” Kì Nhạc lẩm bẩm, liếc nhìn Lục Viêm Bân một cái, “Không có
gì, anh cứ từ từ tiêu hóa tin tức, tôi đi đây.”
Lục Viêm Bân: “. . . . . . .”
Dịch Hàng nhìn hai người kia dần dần
khuất xa, im lặng quan sát người bên cạnh, hỏi thử: “Trước giờ anh thật
sự không hề phát hiện não của mình có vấn đề à?”
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhìn Dịch Hàng.
Dịch Hàng lập tức dời tầm mắt, mặt không
chút thay đổi đi theo Lục Viêm Bân ra xe, đắn đo một lúc rồi nói: “Tôi
có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Viêm Bân gật đầu: “Nói đi, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn cho em biết.”
Dịch Hàng kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh quyết định thượng em.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Cố Bách vui vẻ dẫn Tiểu Nhạc về nhà, hai
người chậm rãi đi ra xe, vừa mở cửa thì thấy xe của tên đàn ông ưu tú
chạy ngang qua, kèm theo đó là một tiếng hét thảm thiết: “Đừng mà! Cứu
mạng a a a!”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Cố Bách không hề cảm thấy áy náy, ngồi lên ghế lái, “Lên xe đi.”
Kì Nhạc hoàn hồn, ừ một tiếng, thầm nghĩ
dù sao mình cũng không giúp được. Cậu thả lỏng bước lên xe, quay về nhà
trọ tiếp tục ôn bài. Cố Bách cầm một quyển sách ngồi bên cạnh cậu, hài
lòng hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Mèo cụp tai đi qua đi lại
quanh sô pha, đến khi mệt thì quay về ổ của mình, không quấy rầy bọn họ
nữa.
Chung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh,
chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng lật trang giấy, Kì Nhạc ngẩng đầu nhìn
Cố Bách, dưới ánh đèn ấm áp, đường cong khuôn mặt của anh trông vô cùng
nhu hòa, ánh mắt thâm thúy, nhìn là thấy có thiện cảm, hèn gì lại được
hâm mộ như vậy.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Cố Bách nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Kì Nhạc nhìn anh, tò mò hỏi: “Có rất nhiều người theo đuổi anh, anh chưa từng động tâm với ai sao?”
Cố Bách ngẩn ra, không trả lời mà hỏi lại: “Trong trí nhớ của cậu, cậu có yêu người nào chưa?”
Kì Nhạc theo bản năng nghĩ đến Tiểu Dĩnh, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy hình như đó không phải là tình
yêu, vì thế liền lắc đầu.
Không có yêu ai cũng tốt, tốt hơn nhiều
so với việc thích cô gái nào đó. . . . . Cố Bách thản nhiên nói: “Thế
thì cậu không hiểu được cảm giác của tôi đâu, đến khi cậu yêu ai đó một
cách sâu đậm, cậu sẽ không thể đón nhận tình cảm của bất kì người nào
khác.” Anh dừng lại một chút, “Nói cách khác, lúc trước cậu thích Ninh
Tiêu, cho nên cậu cũng không để ý đến tình cảm của người nào cả, ví dụ
như. . . . . . .” Cố Bách chống tay lên ghế sô pha, thân thể nghiêng về
phía trước.
Thấy Cố Bách tiến đến gần mình, Kì Nhạc
lùi về phía sau để tránh né, nhưng phía sau là ghế sô pha, cậu muốn
tránh cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ từ từ tới gần,
bộ dạng giống như sắp hôn cậu vậy, cậu luống cuống đẩy anh ra: “. . . . . Dừng lại.”
Cố Bách dừng lại theo lời cậu, hiện giờ
khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể cảm nhận cả hơi thở của đối
phương. Cố Bách áp chế xúc động trong lòng, thấp giọng hỏi: “Nhìn đi,
không có cảm giác đúng không?”
Kì Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy
khoảng cách này quá nguy hiểm, làm cho cả người cậu đều không được tự
nhiên, cậu dùng thêm chút sức, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cố
Bách không phản kháng, bình tĩnh ngồi lại chỗ cũ: “Thế nào?”
Kì Nhạc ấp a ấp úng: “Trước kia. . . . . . Cũng có người tiếp cận anh như vậy sao?”
Tuy không hiểu tại sao cậu lại hỏi như
vậy, Cố Bách vẫn kiên nhẫn trả lời: “Trong giới 0 nhiều 1 ít, cho nên có rất nhiều người nhung nhớ, cậu cảm thấy thế nào?”
Kì Nhạc lại ấp a ấp úng: “Vậy khi đó anh phản ứng ra sao?”
Cố Bách nhíu mày: “Cậu cũng biết tôi chỉ thích Tiểu Nhạc, còn phản ứng thế nào nữa?”
“. . . . . Thật sao?”
Cố Bách ngẩn ra, cười như không cười: “Hình như cậu rất để ý đến chuyện này thì phải?”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, im lặng quay đầu sang hướng khác: “Tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi.”
Cố Bách quan sát cậu một lúc, cuối cùng
không ép buộc cậu nữa, tiếp tục đọc sách. Kì Nhạc ngồi trên sô pha nhìn
một đống khái niệm, nhưng trong lòng lại có chút rối loạn, khiến cậu
không thể tập trung tinh thần. Cậu nhìn đồng hồ, dứt khoát ôm máy tính
và sách quay về phòng ngủ: “Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Thấy cậu bỏ đi như đang chạy nạn, cảm xúc trong mắt Cố Bách trầm xuống, dù sao cũng ở chung với nhau nhiều năm
như vậy, cậu không thể không có chút cảm giác nào với mình.
Kì Nhạc đi qua đi lại trong phòng ngủ,
thật lâu sau mới bình tĩnh lại, thầm nghĩ cảm giác kì quái gì thế này?
Cậu gục mặt xuống giường, chôn đầu vào trong gối, nhớ lại tình cảnh khi
nãy, phát hiện mình gần như không có cảm giác bài xích, có lẽ mình thật
sự nên thử một chút? Cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm máy tính, sau đó vuốt
mặt một cái, đặt cái bàn nhỏ lên giường. Cậu mở máy tính lên, cắm tai
nghe vào, hít sâu một hơi, dùng tư thế hiên ngang mở mấy cái video kia
ra, im lặng ngồi xem, nhưng lại cảm thấy có chút ghét bỏ. Cậu tự hỏi một chút, có lẽ do bộ dáng của người kia quá xấu không hợp mắt mình, vì thế cậu tắt cái đó đi rồi mở cái khác lên xem, đổi năm sáu lần mới có một
cái miễn cưỡng chấp nhận được. Cậu kiên cường coi đến một nửa, chợt phát hiện có thêm một người đàn ông nữa xuất hiện.
Kì Nhạc kinh ngạc, đây là muốn đổi người
sao? Không phải chứ, người kia còn chưa bắn mà, cậu tò mò xem tiếp, phát hiện tư thế của bọn họ không ổn cho lắm. . . . . Sau khi hiểu ra ý đồ
của bọn họ, cậu chết trân tại chỗ, cái chuyện song long nhập động này,
nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Cậu chăm
chú theo dõi màn hình, hoàn toàn choáng váng: “Má ơi, vào thật sao, có
chết người không đó?!”
Cậu quên mất mình đang đeo tai nghe, căn
bản không thể khống chế được âm thanh của mình, hoặc là cậu cho rằng âm
thanh của mình rất nhỏ, nhưng thực tế. . . . . Lại rất lớn.
Cố Bách nằm trên giường của Tiểu Nhạc,
hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, sau đó nghĩ đến việc người yêu chỉ cách
mình một bức tường, vì thế càng thêm trằn trọc khó ngủ. Đúng lúc này, Cố Bách nghe thấy một tiếng kêu to quen thuộc, anh giật mình, lập tức đứng dậy chạy qua xem thử, “Có chuyện gì vậy?”
Kì Nhạc bị dọa sợ, vừa định cầm ly nước
lên uống thì lại thấy Cố Bách chạy vào phòng. Cậu giật bắn mình, do tư
thế chồm về phía sau lấy ly nước mà dây nối tai nghe đã bị kéo căng hết
mức, trải qua sự chấn động lần này, nó cũng rớt ra ngoài, ngay sau đó,
một âm thanh mất hồn lập tức truyền ra, vô cùng rõ ràng.
Kì Nhạc: “= 口 =”
Cố Bách: “. . . . . .”
Kì Nhạc thầm nghĩ kì này xong rồi, hình
tượng đói khát đã xâm nhập vào lòng người nào đó rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cậu im lặng ngẩng đầu lên: “Nếu tôi nói
tôi chỉ xem cho biết. . . . . . Anh có tin không?”
Cố Bách nhịn cười: “Không sao, chúng ta đều là đàn ông, tôi hiểu mà.”
Những lời này có ý gì? Ý nói tôi là gay
sao? Cậu tuyệt vọng hỏi: “Nếu tôi nói sau khi mất trí nhớ tôi không còn
hứng thú với đàn ông nữa, anh có tin không?”
Cố Bách trả lời ngay tắp lự: “Không.”
Cho dù biết được sự thật, lúc này cũng
không thể nói “tin”, nếu một người thường xuyên bị người khác nói mình
là cong, trong lòng sẽ bị loại ám thị này ảnh hưởng, có lẽ cuối cùng sẽ
cong thật luôn.
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Tin hay không tùy anh.”
Cố Bách chỉ chỉ vào máy tính vẫn đang phát ra âm thanh: “Vậy cái này giải thích sao đây?”
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Tôi thật sự chỉ xem thử một chút.”
“Vậy à, vậy cậu thấy thế nào?” Cố Bách nhìn cậu, “Có cảm nghĩ gì không?”
“Quá kinh khủng!”
Cố Bách im lặng một lát, sau đó bước tới
ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn giải thích một chút: “Cậu xem của Nhật hả? Bọn họ cố tình kêu dữ lắm.”
“Không phải.” Kì Nhạc di chuyển màn hình
về phía Cố Bách, chỉ vào đó, nói, “Anh nhìn nè, hai người vào cùng một
lúc, kinh khủng quá chừng luôn, thật sự không chết người chứ?”
Cố Bách: “. . . . . . .”