Dịch Hàng
gọi điện thoại cho Lục Viêm Bân xong liền chạy đến đồn công an gọi
người, phòng trực ban chỉ có một người, người nọ sau khi nghe xong không nói hai lời đứng dậy đi luôn. Dịch Hàng nhìn thấy hắn đi ra ngoài, ở
trong phòng vòng qua vòng lại, thật sự lo lắng, vừa muốn đi xem, thì
đúng lúc này điện thoại trong tay vang lên, hắn nhìn thấy trên màn hình
hiển thị ba chữ “Thân ái nhất”, đánh giá đại khái là bà xã của cảnh sát
La, do dự chớp mắt một cái vẫn nhận.
– [A lô? Cảnh sát La đi bắt bọn bắt cóc, tạm thời không ở.]
Giọng nói bên kia đặc biệt phấn khởi:
– [Ở đâu?]
Cư nhiên là nam! Dịch Hàng hơi hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh hoàn hồn, nói đại khái vị trí, sau đó an ủi:
– [Đối phương chỉ có một người, còn có một cảnh sát đuổi theo rồi, cảnh sát La không sao đâu, anh yên tâm. . .]
– [Tôi đến ngay!] – Đầu kia nói xong nhanh chóng cắt đứt.
Dịch Hàng: [= 口 =]
Shhhh, ý của tôi là bảo anh đừng lo lắng mà không phải gọi anh tới đó được không?!
Dịch Hàng nghĩ nghĩ, cảm thấy cảnh sát La đang hỗ trợ cứu người, vạn
nhất mình hại bà xã y bị thương thì làm sao bây giờ? Hắn tức thì áy náy, nhìn trái ngó phải, tìm được một cây gậy, cầm lấy hít sâu một hơi,
không chút chùn bước, hiên ngang lẫm liệt bước ra khỏi đồn công an chạy
như điên về phía khu nhà, chuẩn bị cùng anh Ba sống mái.
Đồn công an
cách khu nhà khoảng 100 thước, hắn vừa chạy hơn 50 thước, lúc này nghe
thấy phía sau vang lên một hồi rú ga, liền hơi tránh ra một chút nhìn nó càng ngày càng gần, lúc này mới nhìn ra là taxi, hắn có chút thất vọng
xoay người tiếp tục đi, sau đó nghe được âm thanh mở cửa, sau đó ô tô
càng lúc càng đii xe, hiển nhiên có một người vừa từ trên xe xuống, đáy
lòng hắn kinh ngạc, lẽ nào là bà xã của cảnh sát La? Hắn tò mò quay đầu
lại, vừa thấy người tới xong biểu tình nháy mắt rạn nứt: [= 口 =]
Thuận tử mím môi, gắt gao trừng hắn, bước lại đây.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Hàng chính là chạy, hắn thậm chí đã chạy được vài bước,
nhưng nhìn đến khu nhà sau cổng lớn liền đột nhiên khựng lại, anh Ba còn ở bên trong, hắn không thể để Thuận Tử vào hỗ trợ thêm, cho nên phải
cầm chân người này lại, hắn nắm chặt cây gậy quay đầu lại, hít một hơi,
nghẹn ngào xông lên trước:
– Oa oa oa, ông liều mạng với mày!
Biểu cảm của Thuận tử không đổi, lưu loát né tránh lần công kích đầu tiên, sau đó
khi đối phương lại vung côn thì vung mạnh một cước đá lên, Dịch Hàng chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, cây gậy nháy mắt bị gã đá bay khỏi tay.
Dịch Hàng nhìn bàn tay rỗng tuếch lại nhìn gã, chớp mắt mấy cái:
– . . . Meo?
Mặt Thuận tử không chút thay đổi, bước nhanh tới.
Dịch Hàng
rất nhanh hoàn hồn, quay đầu bỏ chạy, hắn biết không thể chạy về phía
tiểu khu, chic có thể đem người này dẫn tới nơi khác, liền lướt qua
đường bắt đầu chạy chối chết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
– CỨU MẠNG A A A ~~~!
Thuận Tử
thấy hắn đột nhiên bỏ chạy, liền dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo, nhưng
chưa chờ hắn chạy đến giữa đường thì thấy đầu kia đột nhiên lao tới một
cái ô tô, tốc độ cực nhanh, bản lĩnh trong nháy mắt nhảy sang bên cạnh,
tiếp theo vang lên âm thanh phanh xe chói tai, nhưng hoàn toàn không có ý chuẩn bị đổi hướng, đồng tử hắn co rụt lại, vội lui về sau, nhưng xe
này lại cố ý hướng hắn đâm tới, rốt cuộc lần này hắn không có thời gian
trốn, bị thân xe mạnh mẽ quẹt qua một chút, lập tức ngã ngửa.
Lục Viêm Bân từ trên xe đi xuống, đi về phía trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng trừng hắn.
Dịch Hàng từ lúc nhìn thấy cái ô tô quen thuộc đã dừng lại, lúc này lập tức chạy về, cũng không có đi cản, mà đứng ở cách đó không xa nhìn, yếu ớt hỏi:
– Y thế nào . . .
Hắn vừa nói xong thì nhanh chóng thấy người nào đó đi lên, nhất thời im bặt, rồi nhắc nhở Lục Viêm Bân:
– Cẩn thận một chút, gã rất lợi hại, không bằng chúng ta cứ chạy đi?
Lục Viêm Bân không đáp, đem áo khoác cởi ra vứt lên xe, thấy Thuận tử vọt tới, hơi
lắc mình nhanh chóng tránh được nắm đấm của gã, sau đó giơ ngang khuỷu
ta mạnh mẽ đập vào ngực gã, lên chân hung hăng đập đầu gối vào bụng gã,
nhìn thấy gã không tự chủ được xoay người, liền lui về sau nửa bước,
trực tiếp đá người xuống đất, tất cả quá trình cộng lại cũng không đến
năm giây, có thể nói là lưu loát sạch sẽ.
Dịch Hàng:
– . . .
Lục Viêm Bân tiếp tục nhìn chằm chằm Thuận Tử, rồi ngoắc ngoắc Dịch Hàng, khóe mắt
thấy bà xã đi tới đây, liền ôm thắt lưng hắn một phen kéo vào lòng, nhu
nhu đầu hắn, ôn hoàn an ủi:
– Ngoan, không có việc gì.
Đáy lòng
Dịch Hàng run lên, cảm nhận được hơi thở quen thuộc vấn vít, nháy mắt lệ nóng quanh tròng mà xúc động, không khỏi nắm lấy quần áo y, nghẹn ngào
tru lên:
– Làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa tôi nghĩ lần này chết chắc rồi!
Lục Viêm Bân lại nhu nhu hắn, bước sang bên cạnh vài bước đặt bà xã lên xe, cúi đầu
hôn lên mặt hắn một cái, khóe mắt thấy người nào đó lại bò dậy, liền mở
cửa xe, ôn hòa nói:
– Vào ngồi đi, nơi này giao cho tôi.
Dịch Hàng ngoan ngoãn làm theo:
– Cẩn thận một chút.
– Tôi biết. – Lục Viêm Bân đi rồi dừng bước, bỗng nhiên quay lại – Gọi tôi một tiếng.
Nhịp tim Dịch Hàng không hiểu tại sao đập chậm nửa nhịp:
– . . . Ông xã.
– Ừ. – Lục Viêm Bân lúc này mới vừa lòng, ý chí chiến đấu tăng mạnh mà rời đi.
Dịch Hàng:
– . . .
Lúc Cố Bách
đuổi tới thì từ xa đã nhìn thấy Lục Viêm Bân cùng một người đàn ông đánh lộn, sau đó người đàn ông kia đột nhiên bị đá ngã xuống đất, nhưng nơi
ngã xuống vừa lúc có một cây gậy, người đàn ông kia vội vàng nhặt lên,
muốn tìm Lục Viêm Bân liều mạng, hắn không chút nghĩ ngợi, một cước đạp
chân ga, tính toán chuẩn khoảng cách để phanh lại, chuẩn xác quẹt ngã
người nọ.
Thuận tử bị ô tô quẹt cho quay ba bốn vòng, sau đó thẳng tắp ngã xuống, lần này rốt cục không đứng dậy nổi nữa.
Cố Bách kéo cửa xe xuống:
– Tiểu Nhac đâu?
Dịch Hàng vội vàng xuống dưới, chỉ vào khu nhà:
– Còn ở bên trong cầm chân anh Ba, có hai cảnh sát đã đến đó.
Cố Bách
không nói hai lời, vội vàng quành xe, hướng tiểu khu chạy tới, Dịch Hàng nhìn Thuận tử sắp hôn mê tới nơi, lại nhìn Lục Viêm Bân:
– Chúng ta làm sao gây giờ? Cũng đi vào?
Lục Viêm Bân nghĩ nghĩ, bảo bà xã đưa chìa khóa xe cho y, nhận rồi mở mặt trên ra lấy một cái dao gấp, đi về phía Thuận Tử.
Dịch Hàng: [= 口 =]
Dịch Hàng quả thực choáng váng, vội vàng ôm lấy thắt lưng y:
– Anh muốn làm gì vậy đại ca? Giết người là phạm pháp a đại ca! Anh bình tĩnh một chút a đại ca!
– Gọi tôi là gì?
– Ông xã! –
Dịch Hàng lập tức sửa miệng, nghĩ nghĩ, thuận theo đề tài này mà khuyên – Giết người đền mạng, anh không thể để cho tôi thủ tiết a!
Lục Viêm Bân hiển nhiên bị loại xưng hô này, bị những lời này lấy lòng, xoay người hôn bà xã một ngụm, kiên nhẫn giải thích:
– Tôi muốn vào khu nhà để hỗ trợ, sợ lát nữa gã tỉnh dậy chạy trốn, cho nên đem quần áo hắn cắt thành dây thừng đem trói lại.
Dịch Hàng
tức thì sáng tỏ, lui về sau một bước để y làm việc, sau đó lo lắng nhìn
về phía khu nhà, ở trong đó lâu như vậy, không biết bên trong ra sao
rồi.
Ô tô đậu
dưới cao ốc tuy rằng nhiều, nhưng không quá hai phút thì đã tìm xong
rồi, anh Ba sớm đã hoài nghi người nào đó, lúc này tìm không thấy người
thì càng thêm hoài nghi, bất động thanh sắc theo dõi cậu, nhấc chân đi
qua.
Kỳ Nhạc ngay từ đầu đã biết tốc độ của mình khẳng định không có cách nào sánh bằng
cái người lăn lộn trong hắc đạo này, chỉ muốn hết sức kéo dài thời gia,
nhưng hiện tại đã soát hết các đầu xe, không có cách nào trì hoãn nữa.
Cậu nhìn nhìn khoảng cách hai người, ra vẻ trấn định, kinh ngạc:
– Sao lại không có? – Cậu hơi ngừng lại một chút, xoay người lại – Chẳng lẽ là phía sau?
Cậu nói xong liền quay trở về, âm thầm tăng tốc độ, định bụng chỉ cần tạo ra khoảng
cách một chút thì sẽ chạy chối chết, Dịch Hàng phỏng chừng đã tìm được
người, có lẽ nửa đường sẽ gặp được họ, cậu vừa nghĩ vậy, đột nhiên bị
kéo áo lại.
– Đừng vội,
hắn chạy không thoát đâu. – Anh Ba bước một bước dài tới chặt chẽ lôi
kéo áo cậu, cúi đầu ghé vào tai cậu nói, ngữ khí mang theo một chút ý tứ tàn nhẫn – Anh cùng mày từ từ tìm.
Đồng tử Kỳ Nhạc co rút, nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tiêu rồi.
Anh Ba bắt
lấy vai cậu, thái độ đặc biệt cường ngạnh, cùng hắn hướng về phía ô tô
đi, Kỳ Nhạc run lập cập, trong lòng đang rít gào như thế nào còn chưa
thấy người đến cứu mạng thì thốt nhiên nhìn thấy phía trước có xuất hiện một người. Anh Ba thấy người nọ mặc đồng phục cảnh sát, vội dừng lại,
dùng sức kéo Dịch Hàng vào lòng, từ sau thắt lưng rút ra một cây đao kề
lên cổ cậu, trầm giọng nói:
– Đừng tới đây.
Kỳ Nhạc bị thứ sắc bén gì đó kề vào, cảm thấy lông tóc dựng đứng, cậu nuốt nuốt nước miếng, buộc chính mình phải trấn định.
Cảnh sát La bình tĩnh đứng:
– Tôi còn tưởng là súng, không ngờ lại là đao, ai.
Kỳ Nhạc:
– [= 口 =]
Anh Ba:
– . . .
Tôn nghiêm của anh Ba bị đả kích nghiêm trọng, thanh âm lại càng trầm:
– Đừng nói nhảm, lui về sau.
– Thấy một
cảnh sát cũng sợ đến như vậy. – Cảnh sát La ai ai thở dài, thất vọng cực kỳ – Có chút tiền đồ ấy mà còn lăn lộn hắc đạo, thanh danh của mày đều
là giả đi?
Anh Ba:
– . . .
Kỳ Nhạc sâu sắc cảm nhận được người đằng sau hít sâu một hơi, vội vàng run giọng nói:
– Anh anh
anh. . . – Cậu vốn định nói đừng kích thích gã, nhưng nghĩ lại lại cảm
thấy có lẽ người ta là cố ý, đành phải ngậm miệng.
– Tôi cái
gì? Tôi nói đều là sự thật. – Cảnh sát La cởi bỏ đồng phục cảnh sát tùy
tay ném, mặc cái áo T shirt ngắn tay – Cậu xem tôi không mang súng cũng
không mang côn điện, chính là một cảnh sát nho nhỏ bình thường, ai ngờ
gã còn có thể sợ thành như vậy, truyền ra ngoài cũng không ngại dọa
người, chất lượng thế này thật sự là quá kém!
Anh Ba:
– . . .
Anh Ba cũng
đã lăn lộn ở trong hắc đạo nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không dễ
dàng mắc mưu, hắn tăng thêm lực tay, nháy mắt vẽ lên cổ người nào đó một vết rách:
– Lặp lại lần nữa xem, lui về sau.
Kỳ Nhạc chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh đồng thời đau xót, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Cảnh sát La lui về phía sau nửa bước, trấn an:
– Đừng sợ.
– Cũng không phải anh bị thương. – Kỳ Nhạc không khỏi có chút giận, nhưng đối diện
với y xong liền phát hiện người này vẫn như cũ bình tĩnh trấn định, cậu
cẩn thận cảm thụ một chút, cảm thấy miệng vết thương hẳn là cũng không
sâu, lúc này mới yên tâm một chút.
– Nói gì
vậy? – Vẻ mặt cảnh sát La thực thành khẩn – Tôi là tiểu nô lệ của nhân
dân, nhân dân bị thương tôi đương nhiên phải lo lắng.
-. . . Anh thật sự là tiểu nô lệ?
Cảnh sát La chăm chú nhìn cậu, rồi chậm rãi mỉm cười:
– Không hẳn, hóa ra cuộc điện thoại kia bị cậu nghe được a.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn tôi nắc tới nội dung cuộc điện thoại? Kỳ Nhạc tức thì
ngẩn ra, đồng thời cảm thấy trên cổ đau xót, bên tai nghe anh Ba uy
hiếp:
– Tiếp tục lui!
Cảnh sát La lui về sau nửa bước:
– Anh thả
cậu ta, tôi có thể mở cho anh một con đường sống, nếu không cho dù hôm
nay anh có thành công đào tẩu, thì về sau tôi vẫn sẽ có thể bắt được anh lại, tin không?
Giờ phút này anh Ba đã chạy tới bên cạnh ô tô, một tay gã giữ Kỳ Nhạc, tay kia mở xe đẩy cậu đi lên, từ đầu đến cuối chưa từng dời đao, cười lạnh:
– Chỉ bằng mày?
– Đúng.
Kỳ Nhạc chậm rì rì đi về phía tay lái, sau đó theo yêu cầu ngồi vào ghế người lái,
cậu nhìn cây đao để trên người, cảm thấy trong chốc lát anh Ba muốn lên
xe, cây đao hẳn sẽ cách xa mình một chút, có thể từ phía cửa xe bên kia
đào tẩu, cậu thấp giọng nói:
– Anh Ba,
anh tốt nhất tin y, tôi đã nghe lén điện thoại của y, trước kia y từng
lăn lộn hắc đạo thật đấy, dưới tay y là cả một bang, bất quá hiện tại đã tẩy trắng, trước mắt đang buôn vũ trang, tôi không biết y tên là gì,
chỉ biết y học La.
Anh Ba chấn động manh, vẻ mặt đột biến:
-. . . Họ gì?
Kỳ Nhạc cảm
nhận rõ ràng được sự hoảng hốt của gã, liền đẩy nhanh tốc độ, nhanh
chóng đi đến ghế phó lái, hoàn toàn rời xa đao kia, rồi nắm lấy tay cầm
mở cửa chạy chối chết.
Đồng tử anh
Ba co rút, vội vàng muốn đi chế trụ cậu, mà cảnh sát La từ lúc con tin
di chuyển nhanh đã nhanh chóng bước lên, lúc này hướng tới đây chặn
ngang tóm lấy tên bắt cóc để gã cách xa con tin. Trong lúc hỗn loạn cây
đao trên tay anh Ba rơi xuống, thấy người nào đó muốn chạy trốn, liền
dùng sức kéo một phen, nhưng chỉ kéo được cái ống quần, thì đã bị cảnh
sát lập tức tha ra mui xe, nhận lấy một đấm nặng nề.
Kỳ Nhạc khi
đó đang muốn xuống xe, lúc bị kéo động tác liền gặp trở ngại, thân trên
nghiêng ngả xuống dưới, hoàn toàn không kịp chống đỡ, liền ‘binh’ một
tiếng, trán đụng đất, nhất thời mơ hồ:
– Ai ôi mẹ tôi ơi. . .
Anh Ba mắt
thấy không còn con tin, liền chuyên tâm đối phó với cảnh sát, chuẩn bị
giải quyết y xong rồi tính sau, chẳng qua gã không nghĩ tới lăn lộn
nhiều năm như vậy lại hoàn toàn không phải là đối thủ của kẻ này, nhanh
chóng bị đánh đến úp sấp.
Cảnh sát La nhu nhu cổ tay, vô cùng đau đớn nói:
– Chất lượng thực sự là quá kém!
Anh Ba:
– . . .
Anh Ba suy yếu hỏi:
– Mày thực sự họ La?
– Nhảm nhí.
Anh Ba hít vào một hơi:
– Màu cùng La gia quý tộc hắc đạo có quan hệ gì?
Cảnh sát La thưởng cho gã thêm một quyền:
– Không thể trả lời.
Vì thế khi
một vị cảnh sát khác tới thì phát hiện bọn bắt cóc đã bị đồng sự giải
quyết, mà người có vẻ là con tin thì lại nửa người trong xe, nửa người
vắt ngoài, không ngừng rầm rì, hắn vội vàng tiến lên xem xét, nói với
đồng sự:
– Đây là con tin? Phải tới bệnh viện.
Cảnh sát La lấy còng tay ra, đem hai tay tên bắt cóc khóa lại sau lưng:
– Cậu đi đi, tôi phải chờ vợ.
Kỳ Nhạc mơ mơ màng màng được đưa vào trong xe, mơ hồ nghe thấy tiếng bệnh viện, thều thào nhắc nhở:
– Đừng đi. . . bệnh viện Thần Ái. . . Bệnh viện Thần Ái.
– Cái gì? – Vị cảnh sát kia cúi người xuống nghe nửa ngày, quay đầu lại nhìn đồng sự – Cậu ta nói ‘bệnh viện Thần Ái’.
– Ồ, vậy cậu đi đi. – Cảnh sát La nói – Hẳn là cậu ta có người thân làm ở đó, từ bên cửa kia đi có vẻ gần hơn.
– Được, tôi đi đây. – Đồng sự nói xong lên xe, nhanh chóng rời đi.
Cảnh sát La
nhìn bọn họ đi xa, vừa mới đem tên bắt cóc nhấc lên thì thấy đầu bên kia có một bóng người quen thuộc chạy tới, vội vàng đem gã ném xuống lần
nữa, lăn tới vây quanh bà xã nhà mình, lấy lòng nói:
– Bắt được rồi, lão gia ngài thật sự không cần xuống.
Anh Ba bị quăng ngã một cú, có chút thanh tỉnh, nhìn thấy y nói:
– Đại ca, anh hẳn là quen biết La gia đi? Về sau em với anh lăn lộn.
Người mới tới phản ứng một giây:
-Mẹ nó anh còn thu thêm thằng đệ!
Lá gan của Cảnh sát La run rẩy:
– Như thế nào có thể. – Y đá đá người trên mặt đất – Anh làm sao có thể cần cái dạng làm – màu này?
– Nếu không phải thì anh sẽ muốn đi?
– Cũng không muốn, bà xã, anh nghe anh từ từ giải thích. . .
Cố Bách lái
xe đuổi tới liền gặp cảnh sát La đang lăn lộn gào khóc om sòm vây quanh
một người, ngoài ra trên mặt đất còn có một vị hắc đạo quen thuộc, hắn
vội vàng xuống xe:
– Trịnh Tiểu Viễn đâu?
Cảnh sát La nhìn thấy hắn, đáp:
– Ồ, là cậu à, cậu ta bị thương, được đồng sự của tôi đưa đến bệnh viện rồi, đi từ cửa kia ra kìa, cậu hẳn là không gặp được.
– Bệnh viện nào?
– Bệnh viện Thần Ái.
Cố Bách:
– . . .
Trong lòng Cố Bách ‘bịch một tiếng’, trong đầu nháy mắt hiện lên một câu ____ Nếu có một ngày tôi lại biến mất, cậu sẽ thế nào?