Phần: Đan dược của đạo sĩ.
Trong lúc Kì Nhạc nằm viện, đạo sĩ đưa thuốc đến, Kì Nhạc nhìn nhìn:
– Sao tôi có cảm giác đây là viên chocolate vậy?
Đạo sĩ kiên nhẫn giải đáp:
– Bên ngoài tôi phủ một lớp chocolate, bên trong là thuốc, hai mươi tệ một viên, mua không?
Kì Nhạc hoài nghi, cầm lấy cắt hoa quả bên cạnh bổ xuống, cả giận nói:
– Lấy bơ làm nhân, cái này thuần túy là viên chocolate!
Vẻ mặt đạo sĩ trầm ổn:
– Dược đã ngấm vào.
Kì Nhạc tiếp tục phẫn giận:
– Nhảm nhí, rõ ràng là viên chocolate!
Đạo sĩ muốn giải thích:
– Cậu nghe tôi nói. . .
Kì Nhạc rống:
– VIÊN CHOCOLATE ____!
Đạo sĩ:
– . . .
Kì Nhạc:
– . . .
Đạo sĩ yên lặng đứng dậy:
– Đột nhiên tôi nhớ ra còn có tiết, đi đây.
Kì Nhạc:
– . . .
____________________
Phần: Phiên ngoại Vô Trách nhiệm kể về Tìm Tiền.
Nếu Anh Ba không bị bắt______Anh Ba lén lút đến viện an dưỡng lấy tiền.
Lính đánh thuê phát hiện đầu tiên, nhanh tay lẹ chân trói lại dâng lên viện trưởng.
VIện trưởng định thẩm vấn một chút, nhưng nhưng lại biết có tiền, liền nhã nhặn cười cười:
– Hai trăm vạn?
Anh Ba gật đầu.
Viện trưởng vỗ vai, càng thêm nhã nhặn:
– Tôi tìm cho anh, tôi thích nhất là làm việc tốt.
Anh Ba hoài
nghi nhìn hắn, biết là không nên quá tin tưởng, nhưng bản thân còn đang
bị người ta trói chặt, chỉ đành cười cười gật đầu.
– Cảm ơn.
Viện trưởng nói:
– Đừng khách khí, đến đây, cởi trói, dẫn anh ta đi tìm tiền.
Hắn quay đầu lại nhìn chàng lính đánh thuê của mình:
– Vừa nhìn là biết dân số má, biết nên làm thế nào chứ?
Lính đánh thuê xoẹt cái gật đầu:
– Theo lời gã, đưa ra bên ngoài tìm tiền, sau đó giải quyết luôn người, rồi đem tiền về cho lão ngài.
Viện trưởng rụt rè vừa lòng nở nụ cười.
Xa Xa, Anh Ba nháy mắt hắt xì một cái, tiếp tục tìm tiền.
______________________
Phần: Mặt trẻ con.
Mặt trẻ con:
– VÌ cái gì tôi không có tên:
Mỗ Thường:
– Thân, kết
thúc rồi, hiện tại tôi cho cậu cái tên, thì bao nhiêu người sẽ phải phản ứng một chút mới biết được đây là ai, không tốt a, thân.
Mặt trẻ con:
– Ngụy biện, ngươi nói luôn đi
Mỗ Thường:
– Được, sự
thật là tôi muốn não cậu to thêm một chút [sương mù], cho cậu xuyên
không tìm anh Tiểu Viễn của cậu mà sám hối, đợi khi nào xem đủ lòng
người nóng lạnh, hoàn thành hắc hóa [sương khói]. Trịnh Tiểu Viễn khẳng
định tha thứ cậu, rồi tôi mới cho cậu cái tên.
Mặt trẻ con:
– . . . Anh ấy sẽ tha thứ tôi?
Mỗ Thường [nhìn trười]:
– Ai biết.
Mặt trẻ con:
– . . .
Mỗ Thường:
– Còn muốn tên không?
Mặt trẻ con:
– Để tôi nghĩ cái đã.
Mỗ Thường:
– . . .