Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 35: Chương 35




Nhưng mà anh đã nhanh chóng mím môi, “Xem ra là bố trí công việc cho cô chưa nhiều.” Cho nên cô còn dư năng lượng mà làm cái này cái kia sau khi làm xong việc.

Tân Vãn Thành nghe mở đầu vậy thì ngay lập tức có linh cảm xấu. Đúng thật là anh đi vào bàn làm việc, lấy đồ anh cần rồi cầm thêm 1 ổ cứng di động. Anh nhanh chóng quay lại trước mặt Tân Vãn Thành: “Đây là hình chụp lần trước ở Cố cung, đêm nay chỉnh lại xong cho tôi.” Đưa ổ cứng cho cô.

Tân Vãn Thành sửng sốt: “Hình ở Cố cung không phải đã chỉnh xong rồi sao ạ?”

“Ảnh bìa với ảnh bên trong thì chỉnh xong rồi, nhưng Thời thượng Phong Hành và nghệ sĩ kia cần một ít hình ảnh thêm cho hoạt động. Ổ cứng có 50 tấm ảnh, sửa xong ngày mai giao cho tôi.”

50 tấm…

Tân Vãn Thành nuốt nước miếng, xuống giọng: “Thầy Diệp…”

“Hử?”

“Vừa rồi em nói bậy bạ đó, thật ra gần đây em rất bận, cực kỳ bận, tới mức phải từ bỏ việc theo đuổi anh, làm gì còn có người khác?”

“Phải vậy không?” Diệp Nam Bình nhướng mày nhìn cô.

Tân Vãn Thành bày vẻ mặt chân thành tha thiết nhất. Cô cứ nhìn anh chăm chăm, đưa ổ cứng trở về. Diệp Nam Bình cúi xuống nhìn ổ cứng trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn cô.

Rồi đưa tay tới.

Tân Vãn Thành thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng, nhưng giây tiếp theo, hướng tay anh chuyển qua một bên, không phải là lấy ổ cứng trong tay cô mà là vỗ vỗ vai cô: “50 tấm, ngày mai, cố lên.”

Nói xong thì thu tay lại, vòng qua cô đi mất.



Ngày mai phải giao 50 tấm ảnh, thời gian vốn không có nhiều, huống chi là chỉnh sửa ảnh hư thì còn khó khăn hơn nữa. Việc này của anh chỉnh ảnh, giờ lại tới cô làm. Tân Vãn Thành sâu sắc cảm nhận được mình bị trả đũa. Chỉ đành tự an ủi chính mình, cô đã học được mấy tuyệt chiêu từ anh chỉnh ảnh, để xem có thể cứu vớt được 50 tấm ảnh thải ra này không.

Khi Tân Vãn Thành quay trở lại studio, Diệp Nam Bình đang xem ảnh. Tân Vãn Thành nhìn bóng lưng anh nhe răng múa vuốt xong mới lấy lại vẻ mặt tươi cười tới gần.

Diệp Nam Bình nhìn màn hình chăm chú không quay đầu lại.

Những bức ảnh này của cô, thần thái nhân vật được thể hiện rất tốt, tuy màu sắc và cảm nhận ánh sáng còn hơi kém. Nhược điểm của một người không dễ khắc phục. Nhưng dường như cô có thiên phú, có thể nắm bắt được khoảnh khắc xuất thần từ trong mắt người được chụp, tiếc là thiên phú không đủ chống đỡ nhược điểm. Bộ ảnh này cần phải dựa vào hậu kỳ rất nhiều. Bắt cô chỉnh sửa 50 tấm ảnh thải kia xem như là bài luyện tập rất cần thiết cho cô.



Tân Vãn Thành vốn đã hẹn Linda ăn cơm, bây giờ cơm cũng không ăn được, buổi tối ở lại tăng ca.

Lúc tan tầm, Hứa An Bình tới studio tìm Diệp Nam Bình ăn tối, cũng tiện để Diệp Nam Bình nhìn giúp cô mấy bức ảnh. Phim phóng sự của cô cắt không thuận lợi, có thể Diệp Nam Bình giúp được vài ý kiến.

Hứa An Bình rất tự nhiên mời Tân Vãn Thành cùng ăn cơm, Tân Vãn Thành chưa mở miệng từ chối thì Diệp Nam Bình đã trả lời thay cô: “Cô ấy còn tăng ca, không có thời gian.”

Đúng đó, là ai hại cô tăng ca?

Tân Vãn Thành ngồi trước máy tính, hung hăng bấm chuột.

Thêm HDR, thêm độ bão hòa, thêm tem dấu, chồng lại màu da chỉ để cứu mấy bức ảnh hư thải ra. Phòng làm việc sử dụng màn hình Adobe RGB rất cao, chỉnh sửa phải tập trung nhìn màn hình lâu, mắt Tân Vãn Thành cay sè, cô còn mang kính sát tròng nên càng khó chịu hơn. Lúc này nghĩ lại, trước đây mình đúng là bị sắc che mất não, Diệp Nam Bình thật ra không đáng yêu, không đáng yêu chút xíu nào.

Linda gọi điện cho cô khi cô đang gục xuống bàn bóp trán.

“Còn đang tăng ca? Có muốn chị dẫn đi ăn khuya không? Chị mới xong tiệc bên này, tiện đường ngang chỗ làm của em đó.”

Tân Vãn Thành nhìn góc phải màn hình chỗ hiển thị thời gian, trước mắt cô giờ đã bị bóng chồng lên nhau, chớp chớp mắt mới thấy rõ được hơn 10 giờ.

“Không cần đâu, em làm thêm một lát nữa cũng nghỉ, thật sự mệt chịu hết nổi rồi.”

Linda thở dài một tiếng, có vẻ không hài lòng lắm với đề nghị này. Nhưng Linda biết Tân Vãn Thành đang bận mất ăn mất ngủ cũng không quanh co dài dòng, nói mục đích chính rủ Tân Vãn Thành ăn cơm: “Thật ra chị muốn tìm em để tám chuyện một chút.”

“…”

“Bạn em tới Quảng Địch làm, em biết không?”

“Chị nói Thương Dao hả?” tối nay Linda tìm cô chính là để nói chuyện này à? “Dạ biết, sao vậy chị?”

“Vậy em có biết cô ấy do GAD đề bạt thăng chức?” (Grants Administration Division – Cấp quản lý bộ phận)

Tân Vãn Thành bị Linda hỏi sửng sốt.

Cái này… đúng là cô không biết. Thăng chức cao hơn Linda 2 cấp.

“Cô ấy cuối cùng cũng thông suốt, chị đã nói sao 2 người đêm giao thừa sống chết gì cũng không chịu xã giao, tuổi trẻ mà không thích ứng với thời đại này thật làm nhìn phát bực.”

Lời này chọc thẳng vào Tân Vãn Thành.

Sau khi Thương Dao vào Quảng Địch thì rất bận, phòng ngoại giao của Quảng Địch là đơn vị phải xã giao nhiều nhất, Tân Vãn Thành cũng từ Quảng Địch ra, trước đó không cảm giác được Thương Dao bận rộn đến mức đó là vì cái gì.

Nhưng bây giờ dính líu tới GAD Quảng Địch…

Người giám đốc khách hàng này, mấy tháng Tân Vãn Thành ở Quảng Địch đã nghe nhiều chuyện về ông ta, vợ ông ta ở nước ngoài nên không quản lý được, trước đó ông ta đã tự tay đề bạt một nhân viên nữ theo kiểu không rõ ràng, nghe nói lúc đi công tác hai người đều ở chung phòng, sau đó người phụ nữ kia đi sang công ty khác, quan hệ hai người xem như chim trời cá nước.

Theo tính cách của Thương Dao thì không có khả năng có liên quan tới người này.

“Chị nghe ai nói?” Tân Vãn Thành không thể không hỏi lại.

“Đồng nghiệp bên bộ phận quan hệ khách hàng.”

“Vậy chắc chắn là sai rồi, Thương Dao không thể quen nhân vật như vậy.”

“Thật không?” Linda bị ngữ điệu khẳng định chắc nịch của Tân Vãn Thành làm dao động.

Tân Vãn Thành đổi chủ đề: “Chị Sở Thần, thì ra hôm nay mời em ăn cơm không phải vì nhớ em mà là muốn tám chuyện? Em đau lòng quá.”

Giọng Tân Vãn Thành mang ý làm nũng, Linda chỉ còn cách cười nói hôm nào sẽ mời cô ăn một bữa tiệc to.

Tân Vãn Thành cúp điện thoại Linda, lập tức mở giao diện nhắn tin với Thương Dao. Cô cân nhắc một chút, không hỏi chuyện GAD, chỉ hỏi Thương Dao: Về nhà chưa?

Lát sau Thương Dao nhắn lại cô: Chưa đâu, cậu về nhà à?

Tân Vãn Thành: Mình cũng còn tăng ca.

Thương Dao: Cùng tăng ca với thầy Diệp?

Rồi gửi qua một icon.

Tân Vãn Thành: Thầy Diệp thân yêu sáng sớm đã chạy tới làm việc của anh ấy rồi.

Giây tiếp theo, Thương Dao thu hồi con icon kia lại.

Tân Vãn Thành cúp điện thoại, nghĩ tới lời Linda nói, lắc đầu, không thèm suy nghĩ tới nó nữa.



Di động vang lên lần nữa, không phải Thương Dao nhắn cô mà là tin nhắn chuyển khoản.

Hướng Diễn trả cô 1.000. Điều an ủi duy nhất chỉ có 1.000 tệ này. Tân Vãn Thành vội vàng chấp nhận, cô đang chấm một cái trục máy ảnh, muốn mua nhưng mà gần đây nghèo quá.

Thấy tốc độ cô nhận tiền quá nhanh, Hướng Diễn bất mãn: “Bình thường tôi nhắn wechat chưa từng thấy cô nhanh vậy đó.”

“Sao cậu có tiền nhanh vậy?” Tân Vãn Thành nhớ cậu nói trước tết mới có thể trả tiền.

“Tôi vào làm ở Thời thượng Phong Hành, chờ phát tiền lương thì lập tức trả cô.”

“Thời thượng Phong Hành?”

Tân Vãn Thành hỏi lại Hướng Diễn mới xác nhận mình không nghe lầm.

“Đúng vậy.”

“Cậu chuyển ngành tréo ngoe vậy.”

“Tôi vào bộ phận xúc tiến thương mại, không làm biên tập tạp chí thì cũng đâu có gì là trái ngược đâu, tôi học đại học chuyên ngành quản lý mà.”

“Cậu tốt nghiệp đại học gì? Thời thượng Phong Hành không dễ vào đâu.”

Tân Vãn Thành hơi nghi ngờ, cậu ta không phải là học bá chứ, dễ dàng vào tạp chí đứng đầu cả nước.

Bạn cùng nhà Diêm Giai làm bên mảng truyền thông lâu vậy, lần trước nộp lý lịch vào Thời thượng Phong Hành nhưng như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh gì. Hướng Diễn này không có kinh nghiệm công việc liên quan, trừ khi trường cậu ta tốt nghiệp cực tốt, có lẽ mới có khả năng vào được Thời thượng Phong Hành.

Hướng Diễn nói: “Chậc… Thật ra tôi đã tốt nghiệp nhưng không thích ngành mình học. Tôi muốn chơi xe, nhưng mà hiện thực không cho phép, nếu giờ còn tiếp tục chơi xe thì tôi không có cơm mà ăn.”

Đúng là vận cứt chó mà, vận may cũng là loại thực lực, Tân Vãn Thành nịnh nọt: “Cậu vào Thời thượng Phong Hành, nói không chừng mai mốt chúng ta có thể gặp nhau trong công việc. Thỉnh cậu cố gắng phấn đấu bò lên trên cao chút, bò lên được thì nhớ mang theo tôi.”

“Tôi còn trông mong cô bò lên thì mang theo tôi mà.”

Thôi nghỉ khỏe, hai người không có tiền đồ, trông cậy thành công của người khác để thơm lây.

Tân Vãn Thành nghỉ ngơi tạm đủ rồi, bắt đầu chỉnh ảnh tiếp. Cô không nhắn tin lại cho Hướng Diễn, một lúc sau di động lại vang lên.

Hướng Diễn: Cô nhìn cô đi! Thu tiền xong thì không thèm biết tới ai nữa.

Cậu ta thật sự cho là cô chỉ biết có tiền? Tân Vãn Thành cầm điện thoại, giọng không thèm khách sáo: “Lão tử còn đang tăng ca! Cút!”

Hướng Diễn không nhắn lại nữa.

Hơn nửa tiếng sau, lại nhắn tới: “Phòng làm việc cô sao lại đóng cửa?”

Tân Vãn Thành đang cầm chuột chồng thêm màu da, một tay cầm di động nghe. Trong điện thoại, giọng Hướng Diễn vang vang làm tay cầm chuột của Tân Vãn Thành trượt đi, nửa bức ảnh mới vất vả chỉnh xong coi như tiêu.

Tân Vãn Thành đút điện thoại vào túi quần, lấy thẻ nhân viên mình ra mở cửa.

Hướng Diễn thật sự đứng bên ngoài, tóc bị gió thổi tán loạn chẳng ra hình dạng gì.

“Sao cậu lại tới đây?”

Hướng Diễn quơ túi đồ trong tay: “Tới đưa lãi.”

Lên lầu 2, Hướng Diễn mở túi trong tay ra, Tân Vãn Thành mới thấy bên trong giấy bạc là một đống que nướng. Xé giấy bạc, que nướng tuy nguội nhưng vẫn rất thơm.

Tân Vãn Thành nuốt nước miếng, Hướng Diễn nghe vậy bật cười. Tân Vãn Thành trừng cậu, cậu ta mới giả vờ nhìn quanh bốn phía: “Cô cũng thảm thương quá, tăng ca có một mình.”

“Cậu không biết gì hết, đây là vì ông chủ bồi dưỡng năng lực công tác cho tôi.”

“Không tin.”

Tân Vãn Thành bĩu môi, thật ra cô cũng không tin.

Tân Vãn Thành tiếp tục chỉnh ảnh, Hướng Diễn đi lung tung trong studio, sau lưng là tiếng nhai xương sụn rào rạo, không cần quay lại cũng biết cô ăn sung sướng ra sao.

Studio vẫn còn bối cảnh chụp ảnh chiều nay, máy ảnh cũng còn đặt trên giá ba chân, Hướng Diễn đối với thiết bị chụp ảnh dốt đặc cán mai, mân mê cả buổi, ấn nút chụp một cái.

Đèn flash lóe lên, Tân Vãn Thành đang cúi đầu tìm xương sụn trong đống xiên que giật mình đờ người, ném xiên que quay về Hướng Diễn.

“Đừng đụng bậy bạ vào máy ảnh của anh ấy.”

“Ai?”

“Ông chủ tôi.”

“Quý lắm hả?”

“Gần như vậy.”

Hướng Diễn ngoan ngoãn cách xa máy ảnh ra, giơ tay lên lùi xa ba mét.

Tân Vãn Thành tìm được một cây xương sụn, vừa gặm răng rắc vừa đi tới máy ảnh định xóa bức ảnh mà Hướng Diễn mới chụp đi. Vừa mở máy lên, trong studio yên tĩnh chợt truyền tới tiếng bước chân.

Vẻ mặt Tân Vãn Thành căng thẳng.

Hướng Diễn cũng đờ người theo.



Diệp Nam Bình đi vào studio còn sáng đèn, trong phòng lại không thấy bóng người. Chỉ có máy tính đang mở, ảnh đang chỉnh dở dang, cùng với… một bàn rác rưới.

Diệp Nam Bình tới gần bàn, que nướng đã ăn một nửa, còn lại một nửa. Sờ thử que nướng thì đã lạnh ngắt, xem ra người đã đi rồi.

Anh nhíu mày đứng trước đống que nướng, sau một hồi lâu không động đậy, Hứa An Bình đứng ở cửa gọi: “Bình tử?”

Hai người mới xem xong ảnh chụp, từ công ty biên tập đi. Hứa An Bình muốn xem ảnh chụp của Lão Từ và Chương Nghị nên Diệp Nam Bình đưa cô về phòng làm việc. Trên đường đi, Hứa An Bình hỏi anh: “Trợ lý nhỏ của cậu còn ở phòng làm việc không? Nếu còn thì có thể đi ăn khuya chung với nhau?”

“Còn.”

“Khẳng định thế luôn à?”

“Cô ấy làm việc rất chăm chỉ.” Diệp Nam Bình rất chắc chắn.

“Vậy tốt mà. Lát nữa ăn cái gì?”

“…” Diệp Nam Bình nghĩ ngợi, “Tôm hùm đất đi.”

Nhưng mà hiện thực vả mặt. Trợ lý nhỏ của anh không có ở phòng làm việc mà còn để lại một đống rác trên bàn.



Diệp Nam Bình không ở lại lâu, lấy máy ảnh và laptop rồi đi.

Núp sau rèm, Tân Vãn Thành nghe tiếng bước chân rời đi, đồng thời phòng tối thui —

Diệp Nam Bình đã tắt đèn.

Trong bóng đêm, có tiếng đóng cửa.

Trong studio yên lặng một lúc.

Sau một lúc lâu, xác định người đã đi thật sự rồi, Tân Vãn Thành giận dữ hỏi: “Cậu làm gì mà kéo tôi trốn?”

Cơ hội tốt đẹp để xuất hiện trước mặt ông chủ chứng tỏ mình tăng ca vất vả biết bao nhiêu đã bị cậu ta phá hoại.

“Tôi thấy cô nghe tiếng bước chân thì sợ vậy nên mới kéo cô trốn đi đó chứ?”

“…” cô có thể không sợ hả? Đem người ngoài vào phòng làm việc, vi phạm quy định mà. Nhưng việc tới nước này, Tân Vãn Thành thở dài, lấy điện thoại mở đèn lên chiếu đường.

Đi ra ngoài, còn có tâm tình gặm hết que xương sụn trong tay. Chỉ tới khi đi ngang giá ba chân, Tân Vãn Thành mới bị dọa mất mật.

Cô đứng chôn chân một chỗ, nhìn chằm chằm giá ba chân kia, một lúc lâu —

“Chết mợ!”

Hướng Diễn đang nương theo ánh đèn di động của Tân Vãn Thành đi tới, nghe vậy thì ngừng chân, “Sao vậy?”

“…”

Máy ảnh đã bị Diệp Nam Bình mang đi.

Tân Vãn Thành như bị đập một gậy vào đầu, chậm rì rì hỏi Hướng Diễn: “Khi nãy cậu bấm nút đó, không chụp gì bậy bạ chứ?”

Hướng Diễn ngây người ra một lúc.

Thấy Tân Vãn Thành nhìn mình càng lúc càng hoảng, Hướng Diễn xin lỗi rồi cuối cùng nhếch miệng cười với cô.



Diệp Nam Bình lên xe, để máy ảnh với laptop ra ghế sau, khởi động xe.

Hứa An Bình muốn xem ảnh, ngồi xuống ghế phụ lái thì thò người ra sau lấy máy ảnh lên xem. Khởi động máy ảnh, xem ảnh chụp.

Xe vừa chạy, Hứa An Bình sửng sốt.

“Thế nào?” Diệp Nam Bình hỏi một câu.

Tân Vãn Thành chụp những bức ảnh này không tồi, nhưng không tới mức làm cô xem đến sửng sốt vậy chứ.

Hứa An Bình hỏi lại anh: “Đây là ai?”

Diệp Nam Bình không hiểu ra sao, nhân lúc xe còn chưa tăng tốc thì liếc mắt nhìn máy ảnh bên cạnh.

Vừa nhìn rõ thì chân đạp phanh.



Xe bị dừng đột ngột, người Hứa An Bình đổ về trước, máy ảnh cũng rớt khỏi tay cô.

Máy ảnh rớt xuống chân Diệp Nam Bình. Diệp Nam Bình khom người nhặt lên, trên màn hình là Hướng Diễn đang làm lè lưỡi trợn mắt làm mặt quỷ với anh.

Diệp Nam Bình cau mày.

Tại sao trên máy ảnh của anh lại có bức ảnh Hướng Diễn đang làm mặt quỷ…

+++++

Vở kịch nhỏ về mặt quỷ.

Hướng Diễn: Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?

Ba ba Diệp: …

Năm chương nữa trôi qua.

Ba ba Diệp ôm vai người nào đó, đi tới trước mặt Hướng Diễn.

Ba ba Diệp: Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?

Hướng Diễn: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.