Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 63: Chương 63




Tân Vãn Thành không thể tưởng tượng nổi anh đã bị cô cắn mà còn dám tiếp tục.

Mặc dù răng cắn chặt, cô vẫn nếm được mùi máu tươi nhè nhẹ, gần như cô dùng hết sức đẩy anh ra, cuối cùng mới đẩy anh ra được một chút. Lúc này lẽ ra cô nên chạy nhưng vì quá sức tức giận, nhấc chân lên đá anh. Trong tình thế cấp bách này mà cô lại đá hụt, nhấc đầu gối chỉ đá trúng xương chân anh.

Tân Vãn Thành không biết anh có đau hay không, nhưng chắc chắn là cô đau. Tân Vãn Thành chỉ thấy chân đau tới tê rần lên, cô nhíu mày la lên một tiếng lại bị anh túm trở lại.

Lần này anh không giữ mặt cô, mà một tay giữ sau cổ cô, tay kia ôm chặt eo cô, nụ hôn trằn trọc bên môi cô. Ký ức thân thể phảng phất như về khoảnh khắc nào đó trong năm trước, trong trí nhớ, cô ngây ngô, nhiệt tình hôn anh, ánh mắt nhìn anh như có ánh sao lấp lánh…

Diệp Nam Bình bị giằng xé giữa thực tại và ký ức, bản năng lại muốn gia tăng nụ hôn này. Trong mắt cô nào còn có ánh sáng, chỉ có sự căm ghét, cô dùng sức chống trước ngực anh, cuối cùng đẩy được anh ra, đồng thời siết chặt nắm đấm—

Anh mới bị đẩy ra đụng vào tường, hầu kết đã ăn một đấm thật lực. Lúc này cô đánh chính xác không sai không lệch, Diệp Nam Bình lập tức tắt tiếng, đau tới mức choáng váng mà anh không phát được ra thành tiếng kêu.

Anh ngã ngồi trên đất tạo nên một tiếng vang nặng nề.



Tân Vãn Thành biết hầu kết là điểm yếu chí mạng, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt tới vậy. Cô thở hồng hộc, quay đầu nhặt điện thoại và giày cao gót, chuẩn bị vào cửa, rồi lại dừng chân.

Cuối cùng vẫn là không nuốt trôi cục tức này, quay lại hung hăng đá anh.

Diệp Nam Bình nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận có người đá anh, đá một chân còn chưa hết giận, ngay sau đó còn đá chân kia, lại bị cắt ngang—

Cửa phòng đối diện chợt két một tiếng mở ra.

Tân Vãn Thành ngẩng lên, thấy chị da đen sau cửa ló mắt ra nhìn.

Đối diện là một gia đình người da đen, một nhà ba người rất nhiệt tình, lần trước còn tặng bánh nhà làm cho Tân Vãn Thành. Đối phương hiển nhiên là bị tiếng động ở hành lang đánh thức, nhìn Diệp Nam Bình ngồi trên đất, lại ngước nhìn Tân Vãn Thành, hỏi xảy ra chuyện gì.

Tân Vãn Thành điều hòa hơi thở, nói bạn trai cũ uống say quá.

Hàng xóm hỏi cô có cần báo cảnh sát không?

Tân Vãn Thành cúi đầu nhìn Diệp Nam Bình, cười nói không cần.

Cô vừa dứt lời, Diệp Nam Bình chậm rì rì vươn tay, mềm nhũn nắm cổ tay cô, Tân Vãn Thành nhẹ nhàng hất ra, tay anh lại rũ xuống đất.

Hàng xóm thấy vậy cuối cùng yên tâm đóng cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên, Tân Vãn Thành liền không khách sáo mà đá bổ sung thêm một cái nữa với người ngồi trên đất.

Paris tháng ba, nhiệt độ không khí tầm 5-6 độ, bên ngoài từng cơn gió lạnh, giọng Tân Vãn Thành bị gió cuốn lạnh băng: “Anh từ từ bình tĩnh đi.”

Nói xong mở cửa vào nhà.

Cuối cùng hành lang yên tĩnh lại, chỉ còn một bóng người ngã ngồi ở chân tường không nhúc nhích.



Tân Vãn Thành vào nhà, dựa vào cửa, cơ thể lẫn vẻ mặt đều căng cứng. Sau một lúc lâu, cảm giác nóng bỏng trên môi mới khiến cô hoàn hồn. Cô định thần lại, quay nhìn bóng mình trong tấm gương ngay cửa. Quả nhiên, môi sưng lên.

Cô nhỏ giọng mắng một câu, ném đồ trong tay, đi chân trần vào phòng ngủ, ngã người lên giường.

Anh táo bạo như vậy, thật sự không sợ cô tìm được cách liên lạc với vợ anh mà tố cáo anh sao?



Tân Vãn Thành giận dỗi, cũng không biết mình ngủ quên thiếp đi lúc nào.

Khi chuông cửa đánh thức cô dậy, cô vẫn còn nguyên lớp trang điểm trên mặt mà ngủ tới không biết trời đất. Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mí mắt cô mới cố gắng hí ra được một chút, giơ tay dụi dụi, mascara nhòe ra tay cũng không hay. Tân Vãn Thành lấy điện thoại nhìn thời gian, mới thấy màn hình tối qua bị vỡ nát. Liếc góc đồng hồ, mới 7 giờ 11 phút.

Sáng sớm vầy ai tìm cô chứ?

Ký ức tối qua nhanh chóng quay lại, Tân Vãn Thành đứng dậy xuống giường, đi ngang qua cầm 1 chân giá máy ảnh lên, chuẩn bị ra cửa đánh nhau.

Quả nhiên, nhìn vào mắt mèo thì thấy bên ngoài là Diệp Nam Bình.



Diệp Nam Bình nhíu mày, vẻ lạnh lùng thường ngày, không còn dáng vẻ con ma men tóm cô mà gặm tối qua.

Xem ra là đã tỉnh rượu…

Tân Vãn Thành nắm tay nắm cửa, trốn phía sau cửa không lên tiếng, nghĩ bụng làm như không nghe thấy.

Bên này cô đang khư khư cố thủ, nhà đối diện chị da đen lại mở cửa. Thấy Diệp Nam Bình còn chưa đi, chị da đen gọi chồng ra, có vẻ như muốn thay Tân Vãn Thành giải quyết rắc rối.

Anh da đen người cường tráng, cao gần 1.9 mét, sở thích đánh đấm, người tốt bụng nhưng lại không dễ chọc. Tân Vãn Thành thấy anh ta khí thế hung hãn đi tới Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình còn yên tâm thoải mái đứng trước của nhà cô, Tân Vãn Thành lật đật mở cửa ra.

Diệp Nam Bình vừa định lên tiếng, Tân Vãn Thành chợt nở nụ cười.

Diệp Nam Bình sững người.

Tân Vãn Thành chỉ là cười với anh da đen đối diện. Cô miệng mỉm cười mà dùng tiếng Trung phẫn nộ hỏi: “Sao anh còn chưa chịu đi?”

Anh da đen không hiểu tiếng Trung, thấy Tân Vãn Thành có vẻ không có ý thù địch với Diệp Nam Bình thì chào buổi sáng với Tân Vãn Thành rồi đi làm.

Chân trước anh da đen vừa đi khỏi, sau lưng Tân Vãn Thành lộ nguyên hình, thu nụ cười lại: “Nếu anh không đi, em sẽ báo cảnh sát thật đấy!”

Cô nói trở mặt là trở mặt, Diệp Nam Bình không nhịn được bật cười, còn tán thành nói: “Báo cảnh sát đi.”

“…”

Hừ, tưởng là vừa rồi cô cười với anh vậy là ngon hả?

Tân Vãn Thành không thèm phí lời, trực tiếp đóng cửa.

Cửa lại bị anh thò tay ngăn lại__

“Đồ đạc tùy thân của anh bị trộm hết rồi.” Anh thu nụ cười lại, nói.

“…”



Tân Vãn Thành không ngờ cô để anh đi mà cuối cùng hai người lại vào đồn cảnh sát. Cảnh sát lấy camera giám sát tòa nhà, Tân Vãn Thành bị buộc phải nhìn lại những chuyện tối qua.

Cảnh sát lại còn cái hay không nói mà lại nói cái dở, video phát đến cảnh lần đầu tiên cô bị cưỡng hôn, cảnh sát thấy mặt cô xanh mét, hỏi cô có cần báo án không. Tân Vãn Thành lắc lắc đầu. Chờ video phát đến đoạn lần thứ hai cô bị cưỡng hôn, cảnh sát lại xoay đầu nhìn Tân Vãn Thành như muốn xác nhận lần nữa, cô thật sự không muốn báo án?

Nhưng Tân Vãn Thành chưa kịp mở miệng, hình ảnh trên video đã phát đến cảnh cô đánh Diệp Nam Bình…

Tân Vãn Thành tối qua rối loạn, chỉ nhớ mình đánh lên hầu kết anh một cái, ngoài ra còn đạp anh 2 phát nhẹ, nhưng hình ảnh trong video thì đâu ra cô đá nhẹ nhàng? Đúng là đá chết người ta.

Cảnh sát cuối cùng không hỏi cô, quay đầu qua hỏi Diệp Nam Bình bên kia, có muốn báo án không?

Diệp Nam Bình nhìn cô một cái, lắc đầu cười cười với cảnh sát.

Tân Vãn Thành biết anh đang nhìn mình, nghiến chặt răng, tiếp tục đối mặt.

Trên hình ảnh nhanh chóng chỉ còn lại một mình Diệp Nam Bình.

Mãi đến rạng sáng khoảng 5 giờ, có bóng người từ lầu 2 lên lầu 3, phát hiện Diệp Nam Bình say như chết. Camera chỉ chụp được dáng người đó, người đó khi lên đến hành lang thì kéo cao cổ áo lông, che khuất phần dưới mặt, camera không thấy rõ mặt người đó.

Xem ra người đó cũng ở chung cư này, rất rành khu vực bố trí camera. Người nọ đi tới trước mặt Diệp Nam Bình, bắt đầu lục soát người anh. Chất lượng video không tốt nhưng mơ hồ có thể thấy người đó cầm điện thoại, ví tiền, hộ chiếu của anh rồi chạy xuống lầu. Diệp Nam Bình mãi tới 7 giờ mới tỉnh dậy.

Diệp Nam Bình ngồi dựa tường, đau đầu vỗ trán một lát, không biết là do bị đánh đau hay là do rượu làm khó chịu. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt mê man, lắc lắc đầu, tựa như đã quên tại sao mình xuất hiện ở chỗ này. Mãi tới khi nhìn tới cửa nhà Tân Vãn Thành, ánh mắt mới dừng lại, có vẻ đã định thần lại.

Nhưng anh không nhìn lâu, nhanh chóng đứng dậy rời đi, đi mấy bước lại dừng, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, quay lại cửa nhà Tân Vãn Thành, cho tay vào túi tìm đồ đạc. Tìm không được gì, anh mới hoàn toàn kinh ngạc.

Diệp Nam Bình nghiêng người dựa vào tường, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát mới ấn chuông nhà Tân Vãn Thành.



Diệp Nam Bình mặt vô cảm nhìn video nhanh chóng đến đoạn cô mở cửa, mặt vẫn còn chưa kịp tẩy trang đêm qua.

Tối hôm qua tuy say nhưng anh nhớ tất cả mọi việc, nhưng khi video chiếu lại, anh vẫn không tránh được vẻ ngẩn ngơ.

Người trong video đó thật sự là anh?

Người bất chấp tất cả, chỉ muốn giữ cô lại bên mình… thật sự là anh?

Sáng nay anh tỉnh lại, trước khi rời đi, thật ra chỉ muốn lấy những đồ của cô mà anh đang giữ nhét vào kẹt cửa cho cô.

Anh biết, trải qua những việc tối qua, cô sẽ không muốn gặp lại anh.

Nhưng mà ai có thể ngờ, anh không thoát khỏi số phận bị ăn cắp?

Cũng giống như anh tuyệt đối không thể ngờ, mình cũng có ngày mất lý trí mà khiến cô khó xử như thế…



Nghi phạm chắc là người ở trong chung cư, nhưng hai tòa nhà có hơn 20 hộ gia đình, camera lại không chụp được chính diện, khi nào có thể bắt được nghi phạm, lấy lại đồ đạc cho anh cũng chả biết. Tiền bạc này kia không nói, cái khiến anh đau đầu nhất chính là hộ chiếu, ở nước ngoài mà làm lại hộ chiếu là phiền phức nhất.

Anh ở đồn cảnh sát khai mất hộ chiếu, lát nữa phải tới đại sứ quán Trung Quốc làm giấy thông hành tạm thời. Giấy thông hành cần 4 ngày làm việc mới có. Tuần lễ thời trang tối qua là kết thúc, anh dự định ngày mai sẽ đáp chuyến bay chiều về nước, bây giờ kế hoạch coi như xong.

Hiện giờ anh không có điện thoại, cũng không có tiền—

Không đúng, anh còn 90 euro.

Khi anh và Tân Vãn Thành rời khỏi đồn cảnh sát, Tân Vãn Thành đưa hết tiền mặt trên người cho anh, tổng cộng là 90 euro.

Đến đây tạm biệt.

Diệp Nam Bình nhìn dáng cô rời đi, chợt gọi cô lại, giọng căng thẳng: “Chờ một chút.”

Anh vừa dứt lời, bước chân Tân Vãn Thành dừng lại, nhưng không quay đầu lại. Có thể thấy, cô đưa anh tới đồn cảnh sát đã là hết tình hết nghĩa, không định tiếp tục hỗ trợ.

Thực ra Diệp Nam Bình cũng không biết đến cùng mình vì điều gì mà gọi cô lại. Là muốn nói xin lỗi? Nói với cô, tối hôm qua anh như thế là do rượu gây họa, cho nên cô đừng để bụng?

Hay là muốn nói lời cảm ơn? Vì 90 euro này…

“…”

“…”

“Em có còn giữ liên lạc với Triệu Tử Từ không?”

Cuối cùng câu nói ra lại là một câu này.



Diệp Nam Bình dùng wechat của cô gọi cho Triệu Tử Từ.

Anh tới đại sứ quán làm giấy thông hành, cần có bản sao căn cước và hộ khẩu, cần Triệu Tử Từ đến nhà anh lấy bản sao trong máy tính chuyển sang. Lúc này bên nhà là giữa trưa, Triệu Tử Từ nhận điện. Không để Diệp Nam Bình kịp mở miệng, Triệu Tử Từ đã ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại gọi cho anh vậy?!”

“…” đúng là Tân Vãn Thành sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm anh? Diệp Nam Bình bình tĩnh cắt ngang sự kinh ngạc của cậu ta, “Là tôi.”

“…” giọng nói bên đầu dây bên kia làm Triệu Tử Từ sửng sốt cả buổi, “Bình tử?!”

Giọng nói to hết mức, Tân Vãn Thành đứng cách xa nửa mét cũng bị tiếng Triệu Tử Từ gào tới điếc tai. Cô lại im lặng né thêm nửa mét, đi hút thuốc.

Diệp Nam Bình nhìn cô đốt thuốc, ánh mắt sắc bén hẳn lên nhưng không bước qua ngăn cô. Quay người đi không nhìn cô nữa, tránh cho lại có ý muốn quản cô.

Diệp Nam Bình nói tình huống đơn giản cho Triệu Tử Từ, bảo cậu ta đến nhà anh tìm bản sao lưu trong máy tính, nhanh chóng gửi đến hòm thư anh. Triệu Tử Từ đồng ý, thở dài nói: “Tôi không làm mất con gái cậu, ngược lại cậu lại làm mất chính mình.”

“Nó có khỏe không?”

“Hai ngày nay nó giống như động dục, cọ loạn xạ khắp nơi…”

“…” mùa xuân đúng là mùa động dục. Diệp Nam Bình vừa định quay đề tài lại vụ hộ chiếu thì đột nhiên phía sau có tiếng ho khan dữ dội truyền tới.

Diệp Nam Bình quay đầu nhìn lại.

Tân Vãn Thành bị sặc khói thuốc, đang đứng bên cạnh thùng rác ra sức ho khan.

Anh bước qua, vươn tay định vuốt lưng giúp cô thuận khí, tay chưa chạm đến cô đã nắm lại thành nắm đấm, rút về. Sau việc mất khống chế tối qua, anh đã đẩy cô ra xa hơn.

Ai ngờ giây tiếp theo cô đột ngột ngẩng đầu, thấy anh thì như tức giận: “Còn chưa điện thoại xong hả?!”

“…”

Diệp Nam Bình nhíu mày khó hiểu, Tân Vãn Thành không giải thích gì giật lại điện thoại của mình, cắt ngang cuộc nói chuyện với Triệu Tử Từ, giơ tay ngăn chiếc xe taxi ven đường, cúi người ngồi vào. Toàn bộ quá trình còn chưa cho Diệp Nam Bình kịp phản ứng, xe taxi đã nghênh ngang rời đi.

Tân Vãn Thành ngồi trong xe, nhìn kính chiếu hậu vào bóng dáng đứng bên kia đứng rồi nhanh chóng làm như không thấy, ngã người ra ghế, nhíu mày thật chặt.

Cọ loạn xạ khắp nơi…

Là gì?!

Là mèo hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.