Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 71: Chương 71




Nếu cửa phòng tắm khép hờ không bị đẩy ra đột ngột thì có lẽ Tân Vãn Thành thật sự hôn tới mức quên mất giờ giấc.

Cửa phòng tắm vừa bị đẩy ra, Triệu Tử Từ thấy màn này thốt lên “Đệt mợ–” đã phá tan hoàn toàn không khí mờ ám.

Tân Vãn Thành đẩy Diệp Nam Bình ra, Triệu Tử Từ đã biết điều mà lui ra ngoài. Giọng nói lại không hề biết điều xuyên qua cửa mà vào: “Sáng sớm mà hai người cứ vậy không được hợp lắm nha?”

Tai Tân Vãn Thành đỏ rực, trừng Diệp Nam Bình. Sao người khác lại có mật mã khóa cửa nhà anh!

Năm đó vì Triệu Tử Từ không mời mà tới, rõ ràng anh đã đổi mật mã cửa một lần…

Diệp Nam Bình hiểu câu hỏi của cô, nhún vai: “Cậu ta tới giúp chăm sóc Cái Lẩu.”

Tân Vãn Thành cúi đầu nhìn, trong góc cửa một con mèo đuôi ngắn đang phe phẩy đuôi với Triệu Tử Từ. Đây đúng là con mèo tối qua cắn cô hả? Tân Vãn Thành có cảm giác như bị sỉ nhục.

Diệp Nam Bình vẫn có tâm trạng ôm cô, hôn lên khóe môi cô, làm nốt thủ tục cuối của nụ hôn triền miên ban nãy. Cuối cùng mới lên giọng hỏi Triệu Tử Từ đứng cách cửa: “Sáng sớm cậu tới đây làm gì?”

“Sáng nay tôi vừa tỉnh rượu đã bị Dao Dao túm cổ mà đánh, tôi hỏi sao lại đánh tôi, cô ấy bảo tôi đi mà hỏi cậu.” Triệu Tử Từ rất oan ức, “Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?”

“…”

Triệu Tử Từ đoán mò: “Cô ấy biết hai người hòa lại rồi?”

Tân Vãn Thành đứng cách cửa sửa lại cho đúng: “Ngại quá, không có hòa.”

Diệp Nam Bình cũng vuốt đuôi: “Ừ, không có hòa.”

Triệu Tử Từ ngơ luôn. Đã… hôn tới mức đó mà còn không làm hòa?

Triệu Tử Từ không kịp hỏi tiếp thì Diệp Nam Bình đã kéo cửa ra ngoài, đóng cửa lại giùm Tân Vãn Thành.

Biết hai người có chuyện cần nói, Tân Vãn Thành ở phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Chờ khi cô ra khỏi nhà tắm thì Diệp Nam Bình với Triệu Tử Từ xem như đã nói xong—

Thật ra mấy phút Tân Vãn Thành trong nhà tắm, Diệp Nam Bình với Triệu Tử Từ chỉ nói mấy câu.

Triệu Tử Từ hỏi Diệp Nam Bình: “Cậu ngủ với cô ấy mà không chịu trách nhiệm?” Nếu vậy thì sáng sớm Thương Dao đánh anh cũng phải.

Diệp Nam Bình lại nói: “Ngược lại mới đúng.”

Bốn chữ ngắn gọn này làm Triệu Tử Từ sửng sốt trợn tròn mắt, liên tục cảm thán: “Tân Vãn Thành đúng là lợi hại thật!”

Nhắc tới Tào Tháo là có tào Tháo, Cái Lẩu kêu “Meo” bên chân, Triệu Tử Từ ngẩng lên nhìn. Triệu Tử Từ ngước lên là đối mặt với Tân Vãn Thành đang đứng ở chỗ giao nhau giữa hành lang phòng khách. Triệu Tử Từ yên lặng bật ngón tay cái với Tân Vãn Thành, bị Diệp Nam Bình đập cho một phát.

Tân Vãn Thành thấy Triệu Tử Từ giơ tay cười gian với mình, cô đại khái đoán được Diệp Nam Bình giải thích quan hệ hai người là thế nào. Cô khỏa lấp sự bối rối: “Hai anh nói chuyện đi, em có công việc nên đi trước.”

Diệp Nam Bình đứng dậy: “Anh đưa em đi.”

Triệu Tử Từ còn dám giành người với cô: “Vậy tôi thì sao đây?”

Diệp Nam Bình hất hàm chỉ Cái Lẩu đang ngồi ngay ngắn bên chân Triệu Tử Từ: “Cái Lẩu, thay ba đón tiếp cậu ta.”

Không biết Cái lẩu nghe hiểu lời anh hay do Diệp Nam Bình đứng lên có chỗ trống mà nó lập tức nhảy lên sofa, nằm xuống cho Triệu Tử Từ xoa lông bụng.

Triệu Tử Từ yêu mèo chỉ thua Thương Dao, vuốt ve mèo thì không rời tay ra, Diệp Nam Bình đưa Tân Vãn Thành đi.

Hai người vừa ra cửa thì thấy cậu nhỏ giao hoa từ thang máy đi ra.

Tân Vãn Thành nghĩ thầm nhà hàng xóm rất lãng mạn ha, mới sáng sớm đã tặng hoa, xong lại nhớ ra nhà Diệp Nam Bình chỉ có một nhà một tầng, cô nghi ngờ chưa kịp chuyển mắt qua phía Diệp Nam Bình, cậu nhỏ giao hoa đã cất tiếng chào: “Ông Diệp, hoa của ông.”

Nửa đêm mà anh còn làm không ít việc nhỉ? Mua nước tẩy trang còn đặt hoa…

Diệp Nam Bình nhận bó hoa, rồi giao qua tay Tân Vãn Thành. Tân Vãn Thành chưa kịp nhìn kỹ hoa thì cậu nhỏ giao hoa lại lên tiếng cắt ngang: “Ông Diệp, ông đặt hoa một năm, cuối tuần sau là hết, xin hỏi có đặt tiếp không ạ?”

“…” Một năm? Sao lại không giống như cô nghĩ?

“Cái đó phải xem ý cô ấy thế nào.” Diệp Nam Bình nói với cậu giao hoa.

Tân Vãn Thành còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cậu giao hoa vì để có đơn hàng mà bất chấp, nhìn Tân Vãn Thành: “Bà Diệp, hoa này ông Diệp chỉ cần đặt 2 năm là có thể trở thành hội viên VIP của chúng tôi, có thể được giảm giá 15% cho tất cả sản phẩm…”

Tân Vãn Thành cười cắt ngang: “Tôi không phải bà Diệp.”

Cậu giao hoa nhanh trí lập tức sửa lại: “Bạn trai cô đã đặt hoa chỗ chúng tôi được một năm, nếu đặt một năm nữa thì có thể hưởng ưu đãi giảm 15% cho tất cả sản phẩm đấy ạ.”

“…”

“…”

Hai cặp mắt nhìn chằm chằm Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành yên lặng nuốt nước miếng. Nếu đồng ý đặt tiếp một năm, chẳng phải tương đương việc đồng ý sau khi tốt nghiệp cô sẽ về nước?

Trước nay chỉ thấy Triệu Tử Từ thônh minh khó phòng, hiện giờ mới phát hiện vật hợp theo loài, Diệp Nam Bình cũng không hề kém cạnh.

Ánh mắt Tân Vãn Thành lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người cậu giao hoa, nghiến răng: “Hai mươi phần trăm.”

“Dạ?” Cậu giao hoa không ngờ cô lại cò kè trả giá, “Cái này ạ… cái này tôi phải xin ý kiến.”

“Vậy nếu được thì cậu báo lại tôi, mà không…” nhìn Diệp Nam Bình, “Báo lại anh Diệp.”

Tân Vãn Thành chạy mất, Diệp Nam Bình vội đuổi theo. Cậu giao hoa nhìn theo bóng hai người, cau mày. Nhìn sao cũng thấy Diệp Nam Bình không giống người sợ vợ, vậy mà chuyện mua hoa cũng không có quyền quyết định…



Tân Vãn Thành ôm hoa về tới phòng khách sạn, 10 giờ sáng chụp ảnh, studio của Thời thượng Phong Hành. Nếu nói không lo lắng thì là giả, một nhiếp ảnh gia mới, một diễn viên mới, có thể thấy Từ Gia Nhất cũng rất lo lắng. Chụp ảnh mà lo lắng là điều tối kỵ, Từ Gia Nhất sau khi trang điểm thì đứng cứng đờ trước phông chụp.

Tân Vãn Thành nhạy bén nói dối: “Hiện giờ chúng ta không phải chụp trang bìa, mà là chụp cho trang trong trước, không cần quá gò bó, anh thấy tư thế nào thoải mái thì làm, không cần băn khoăn.”

Cô cho trợ lý đưa ghế cho Từ Gia Nhất để anh ta ngồi: “Anh thử ngồi xuống không cần nhìn thẳng mặt, lấy tay che một mắt xem sao.”

Tư thế này khá hơn đứng rất nhiều. Nhưng mà dáng vẻ vẫn còn không tự nhiên.

Tiểu thịt tươi* (diễn viên trẻ mới nổi có nhan sắc đẹp của TQ) có thói quen tạo dáng lạnh lùng trước ống kính, thời trang cao cấp lại không cần ra vẻ ngầu đời mới được, chủ đề lần này là “Lễ trưởng thành”, cảm giác thiếu niên pha lẫn với vẻ thành thục người lớn mới là điều mà Tân Vãn Thành muốn nắm bắt.

Tân Vãn Thành ngẫm nghĩ: “Nghe nói nữ thần của anh là Sophie Marceau, anh còn vì cô ấy mà học tiếng Pháp?”

Từ Gia Nhất khiêm tốn: “Nhưng mà tiếng Pháp tôi nói rất tệ.”

Mục đích Tân Vãn Thành không phải cái đó, cô lấy điện thoại tìm nhạc “Call of the stomp” lúc Sophie Marceau khiêu vũ, đoạn nhạc jazz vui vẻ vang lên trong studio.

Nhưng Tân Vãn Thành còn thiếu đạo cụ: “Tôi muốn xem bình thường anh tạo dáng trong gương thế nào.”

“Bây giờ?”

“Đúng rồi, bây giờ.” Tân Vãn Thành ý bảo trợ lý mang gương từ phòng trang điểm ra đây.

Một tấm gương to cao hơn một mét được đặt trước mặt Từ Gia Nhất, mới đầu anh ta còn lúng túng không thoải mái, nhưng tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vẫn vang vọng trong studio, vẻ mặt anh thả lỏng dần, bắt đầu tìm góc độ đẹp trong gương. Anh cho rằng đây là điều mà nhiếp ảnh gia cần, cũng phối hợp thể hiện vẻ mặt thâm trầm. Tân Vãn Thành tuy vẫn ấn nút chụp nhưng cô muốn chụp không phải những bức thế này, mà là—

Cuối cùng, Từ Gia Nhất không kiềm được nụ cười, nhưng lại ngại nên nhanh chóng thu nụ cười lại— Đây chính là hình ảnh mà Tân Vãn Thành muốn nắm giữ lại.

Một loạt ảnh chụp vừa xong, Tân Vãn Thành mời Từ Gia Nhất đến nhìn thử, người đại diện Từ Gia Nhất xem xong thì rất hài lòng.

Tân Vãn Thành cũng khen: “Gia Nhất biểu hiện rất tốt, đúng với hiệu quả tôi mong muốn.”

Xem ảnh chụp qua, nghe được Tân Vãn Thành động viên, Từ Gia Nhất nhẹ nhàng thở ra.

Từ Gia Nhất được đưa đi thay quần áo, Tân Vãn Thành thấy cậu ta đã có tâm trạng tranh luận ầm ĩ với trợ lý mình thì biết cậu ta đã có trạng thái tốt.

Lần chụp tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều, kết thúc sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến. Tổng biên tập tới xem xét tiến độ thấy đã chụp xong thì rất ngạc nhiên. Tổng biên tập nhìn những bức ảnh đã chụp xong thì bắt đầu bối rối không biết nên chọn tấm nào làm ảnh bìa, bởi vì ngoài dự đoán của mọi người, mỗi loạt hình đều có những bức ảnh cực kỳ chất lượng.

Eric đề nghị sau khi chỉnh sửa ảnh xong thì Tổng biên tập lại tiếp tục lựa chọn. Tân Vãn Thành phiên dịch lại, Tổng biên tập vui vẻ đồng ý. Có ảnh bìa do Tân Vãn Thành chụp, có phương án marketing của Diêm Giai, Tổng biên tập đối với doanh số kỳ này rất có lòng tin.

Kết quả lại khiến Tổng biên tập lẫn Khương Nam đều phải mở rộng tầm mắt.

Không phải dự đoán không tốt, mà là tốt hơn dự đoán rất nhiều lần—

Web drama của Từ Gia Nhất chiếu tuần thứ hai, tạp chí của Thời thượng Phong Hành phát hành. Đợt bán trực tuyến đặt trước đã đạt hơn 40.000 bản trong vòng 15 giây và 100.000 bản đã được bán hết trong 3 phút. Số tiền thanh toán thực tế đạt 2 triệu nhân dân tệ. Kết quả bán trước vượt xa con số của một diễn viên thuộc đứng đầu về lượng fans trong năm ngoái với kỉ lục 25.000 quyển trong 17 giây.

Bản điện tử Thời thượng Phong Hành từ khi phát hành tới nay luôn bị hai tạp chí thời trang khác áp đảo doanh số, cuối cùng cũng có được bước ngoặt tốt đẹp.

Thời điểm bắt đầu mở bán, ekip Tân Vãn Thành đã về đến Paris. Diệp Nam Bình có công việc nên Tân Vãn Thành cũng không hy vọng anh vì cô mà ở lại Paris.

Không thể vì tình cảm mà bỏ bê công việc, năm cô vừa vào công ty Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình đã dạy cô như thế, làm sao anh có thể vì làm một lần ăn cả nửa năm mà quên béng lời mình từng nói qau?

Tân Vãn Thành trở lại Paris, cuộc sống dường như không có gì thay đổi, đi học, chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp, cùng Eric làm thêm… Mãi tới một ngày lại có thư mời hợp tác làm việc bay tới như mưa vào hộp mail của cô.

Khi đó cô mới biết Từ Gia Nhất trở nên cực hot từ ảnh bìa, rốt cuộc cô cũng không còn là một người vô danh tiểu tốt.

Lần trước cô về nước, vẫn là bạn học tạm thời đảm nhận việc trợ lý cho cô, nhưng lần này cô về nước, có khả năng thật sự muốn suy nghĩ tổ chức ekip cho mình trong nước.

Nhưng cô cũng không có kinh nghiệm gì, quen biết cũng không nhiều, có lẽ… có thể hỏi những đồng nghiệp cũ trong công ty Diệp Nam Bình?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô gạt qua. Trước đó cô hỏi Diệp Nam Bình, làm sao biết địa chỉ ở Paris của cô, Diệp Nam Bình cũng không giấu cô, nói là đồng nghiệp nói.

Nếu cô muốn lập ekip mà Diệp Nam Bình biết, chắc chắn Diệp Nam Bình sẽ giúp cô. Nhưng cô lại không muốn dựa vào anh, muốn thử xem khả năng của mình sẽ làm được gì.

Con người luôn kỳ lạ như thế, luôn thích tự đấu tranh với chính bản thân…

Ngay khi cô đang tự chiến đấu thì Diệp Nam Bình gửi tới cho cô một ảnh chụp.

Là một bó hoa với cách gói rất quen mắt.

“Cửa hàng hoa đồng ý giảm 20% cho nên anh tiếp tục đặt.” Anh nói.

“…”

“…” Cho nên, có phải em cũng nên trở lại…

*****

Vở kịch nhỏ tặng hoa.

Ba ba Diệp: Cửa hàng bán hoa đồng ý giảm 20% nên anh tiếp tục đặt hoa.

Vãn tử: Có ý gì, em không hiểu?

Ba ba Diệp: Mong vợ về.

Vãn tử: Đừng có gọi linh tinh.

Ba ba Diệp: Cậu nhỏ giao hoa vẫn luôn gọi em là bà Diệp, em muốn để cậu ta thất vọng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.