Thế Giới Thiên Thần

Chương 5: Chương 5: U Ám Của Thiên Lạc




Tiếp

Mấy hôm sau Thiên Lạc đưa hai đứa bạn ra sân bay, trong lúc chờ đến giờ bay Thiên Lạc không thấy Hắc Long đến liền hỏi.

Thiên Lạc: ủa tôi tưởng tên Hắc Long kia sẽ tới tiễn mấy bà lên máy bay chứ sao giờ vẫn không thấy hắn tới nhể.

Bạch Phi: kệ tên hống hách đó đi. Thôi đến giờ bay rồi bọn tôi đi đây. Ông có cần tôi bảo người chở ông về không.

Thiên Lạc: Không cần tôi tự về được.

Tiểu Linh: vậy bọn tôi đi đây. Bye

Thiên Lạc: ừ Bye

Đợi Bạch Phi, Tiểu Linh lên máy bay Thiên Lạc mới đi về. Vừa quay người lại thì đụng ngay một đám xã hội đen

_ Ê thằng kia mày không có mắt à, đi đứng kiểu gì đấy. Một tên trong đám chỉ vào Thiên Lạc.

Thiên Lạc: Dạ e xin lỗi mấy anh

Bọn kia không thèm nghe liền xông tới đánh Thiên Lạc. Nắm đấm gần tới mặt Thiên Lạc, nó đang định né thì có người đỡ hộ Thiên Lạc cú đấm đó vào mặt. Hoá ra là Hắc Long.

Thiên Lạc: Này ông có sao không.

Hắc Long không để ý tới lời Thiên Lạc nhảy vào đánh nhau với bọn kia. Đánh có tí bọn kia đã bị Hắc Long cho gục hết. Hắc Long quát bọn xã hội đen.

Hắc Long: Xin lỗi bạn tao ngay

Bọn đầu gấu lọ mọ đứng dậy xin lỗi Thiên Lạc rồi chạy mất hút.

Hắc Long: Thiên Lạc cậu có làm sao không, ổn chứ

Thiên Lạc: ờ ờ tôi không sao, cảm ơn

Thiên Lạc nghĩ thầm:_ sao tên này tự dưng quan tâm mình thế đừng nói chỉ vì lời hứa bảo vệ mình với Bạch Phi, Tiểu Linh.

Thiên Lạc: Tôi thấy ô vừa đỡ hộ tôi một đấm, có s không zậy.

Hắc Long: he he không sao.

Thiên Lạc: mà ông ghê nha, chông vậy đánh nhau ghê phết, giơ mấy đòn chúng nó đã gục hết.

Hắc Long: ha ha tất nhiên tôi mà lại.

Hắc Long thầm nghĩ :_ hừ chuyện nhỏ chỉ với cú điện thoại ah có thể thuê cả đống người để gây sự với mày rồi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân mặc dù mày chả mỹ nhận cái j, xấu thấy tởm.

Thiên Lạc hỏi Hắc Long

Thiên Lạc: sao giờ này ông mới tới Bạch Phi, Tiểu Linh lên máy bay rồi

Hắc Long: à có chút chuyện lên tôi tới trễ.

Thiện Lạc: vậy hả, thôi tôi về đây.

Hắc Long: khoan, tôi có chuyện muốn nói.

Thiên Lạc: nói đi

Hắc Long: à chả là tôi muốn xin lỗi ông vì cứ hay gây sự với ông, tha thứ cho tôi được không.

Thiên Lạc: có gì đâu, tôi không để ý đâu, đừng bận tâm

Hắc Long: nói vậy tức là ông không giận tôi hả.

Thiên Lạc: ừ

Hắc Long: vậy giờ tôi với ông lam bạn nha.

Thiên Lạc: hihi ừ

Hắc Long nghĩ: kết bạn với tên này thật dễ chả tốn mấy công sức.

Hắc Long: Thế bây giờ đi ăn đi cũng gần trưa rồi

Thiên Lạc: nhưng tôi không có tiền.

Hắc Long: khỏi lo tôi đãi.

Thiên Lạc: he he vậy đi liền thôi.

Chỉ trong vài hôm Bạch Phi, Tiểu Linh sang Hàn Quốc Hắc Long đã trở lên thân thiết với Thiên Lạc. Bao nhiêu người gây khó dễ với nó đều được Hắc Long xử đẹp rồi còn rất nó đi ăn, đi chơi. Thiên Lạc coi Hắc Long như bạn thân nó nghĩ nó không lên giấu bạn bè chuyện gì. Đợi Bạch Phi, Tiểu Linh về nó sẽ nói là nó yêu con trai còn bây giờ nói cho Hắc Long biết trước đã. Thiên Lạc đi kiếm Hắc Long khắp trường cuối cũng tìm được. Hoá ra hắn đang tụ tập với bọn nam sinh đầu gấu trong trường.

Thiên Lạc: Ê Hắc Long ra tôi bảo cái này, tôi có chuyện muốn nói

Hắc Long: OK tôi đến đây. Sao có chuyện gì thế.

Thiên Lạc: này tôi hỏi ông nhá, ông phải trả lời thật đấy được không.

Hắc Long: ừ nói đi.

Thiên Lạc: ông có kì thị người đồng tính không.

Hắc Long:tôi đâu quan tâm mấy ó đâu. Sao tự dưng hỏi vậy

Thiên Lạc: tôi nghĩ bạn bè không lên giấu nhau chuyện gì lên tôi mới nói cho ông biết. Nhưng ông đừng nói với ai đấy.

Hắc Long nghĩ: không biết thằng này định nói cái gì mà cứ úp úp mở mở thêd nhỉ.

Hắc Long: ừ tôi không nói.

Thiên Lạc: Thực ra tôi, tôi thích con trai ông ợ.

Hắc Long: ý ông nói công cũng đồng tính hả.

Thiên Lạc: à ừ hihi

Hắc Long chợt nghĩ: Ha cái này hay mình mà nói cho Bạch Phi, Tiểu Linh. Thiên Lạc nó là bê đê kiểu gì cũng kinh tởm thằng này sẽ không chơi với thằng này rồi biết đâu sẽ quay ra thân với mình. Mình lại có thêm cơ hội tiếp cận gia đình Bạch Phi và Tiểu Linh.

Hắc Long: Ha ha mày cười cái đéo gì thằng bê đê kia tao mới đầu nhìn thấy cái loại may là tao đã nhận ra rồi.

Thiên Lạc: ông, ông đang nói gì vậy.

Thiên Lạc không thể tin vào tai những gì mình vừa nghe.

Hắc Long: ông cái gì. Ê chúng mày ơi lại đây xem thằng bê đê này.

Bọn nam sinh với lũ con gái đứng gần đó thấy Hắc Long gọi liền chạy lại xem có chuyện gì.

Hắc Long chỉ thẳng mặt Thiên Lạc:

Hắc Long: thằng xấu xí này vừa tự nhận nó yêu con trai đấy. Có khi nó nói vậy định tỏ tình với tao đấy ha ha.

Nghe vậy bắt đầu có bao nhiêu lời nói, ánh mắt tò mò cùng sự ghê tởm đổ dồn vào Thiên Lạc. Bây giờ Thiên Lạc như chết đứng nó không nghĩ Hắc Long là người như vậy. Nó càng không nghĩ chỉ vì mình yêu con trai mà bị kêu là bê đê, ghê tởm. Hai hàng nước mắt nó bắt đầu rơi

_ Ê thằng biến thái mày khóc cái gì chông mày mà tao thấy tởm.

Một đứa con gái mắng Thiên Lạc rồi nhiều tiếng sỉ nhục hơn vang lên chửi nó.

_ Nó đã xấu xí rồi còn yêu con trai thật ghê tởm. Thấy nó mà tao nổi hết cả da gà.

_ Cái thằng bóng lộ

_ Cái thằng bê đê.

Không chỉ dừng lại ở đó. Bọn con trai con gái,mấy ah chị lớp trên còn lấy cát đá, nhổ nước bọt vào người Thiên Lạc. Còn có đứa nhảy thẳng vào đạp Thiên Lạc. Một đứa rồi lại một đứa thi nhau lôi nó ra làm thú vui đánh đến nỗi nó cũng biết mình chảy máu. Nó giờ thảm hại quá, bị đánh cũng không đánh trả, không phải vì nó không đánh lại được những người ở đây nhưng vì nó đang quá sốc,nó không nghĩ gay là có tội, bị đối xử như vậy, bị kì thị, xa lánh. Trái tim nó gần như đau quặn lại. Nó đã lầm khi tin tưởng Hắc Long vì nó nghĩ gay chỉ là một giới tính bình thường. Nó đang bị chà đạp, xỉ nhục, quá cô đơn, không có hai đứa bạn thân nó ở đây để che chắn bảo vệ nó. Thiên Lạc Đứng dậy nước mắt cứ chảy, nó cố lết về nhà trong bao nhiêu ánh mắt ghê tởm, những lời chửi bớt.

Cuối cùng nó cũng về được đến nhà trong bộ dạng thật thảm. Vào đến nhà gần như toàn bộ người làm, cả quản gia( hiệu trưởng trường nó) đều hốt hoảng

Chú Lí: Thiếu gia cậu bị làm sao vậy, sao cậu ra nông nỗi này, ai dám làm chuyện này với cậu ( chú Lí là tên Thiên Lạc ở nhà gọi quản gia)

Thiên Lạc cố nở nụ cười

Thiên Lạc: chỉ là xây xát tí thôi cháu không sao. Ủa mà sao giờ chú lại ở đây đáng ra giờ này chú phải ở trên trường chứ

Thiên Lạc vừa nói vừa cởi bỏ chiếc mặt nạ ra.

Chú Li: Tôi về lấy chút hồ sơ, thiếu gia cậu phải rửa vết trầy mới được không thì nhiễm trùng mất. Các người còn đứng đấy làm gì đi lấy hộp y tế mau

Chú Lí quát mấy người làm.

_ vâng, vâng

Thiên Lạc: thôi không cần cháu có thể tự làm được, giờ cháu muốn ở một mình, mọi người về nhà đi

Người làm: thiếu gia bộ cậu quên rồi sao nhà bọn tôi đều ở nước ngoài, chúng tôi theo lệnh ông bà chủ sang đây chăm sóc cậu lên bọn tôi đều coi đây là nhà mình rồi.

Thiên Lạc: hì hì cháu quên thế thì mọi người mua vé máy bay quay về chăm sóc cho bố mẹ cháu đi. Ở đây cháu chỉ cần chú Lí là được rồi

Người làm: ông bà chủ sẽ mắng bọn tôi mất

Thiên Lạc: không sao cháu sẽ nói với bố mẹ.

Người làm: nhưng .....

Thiên Lạc: cháu đã nói thì làm ơn làm theo đi được không

Thiên Lạc nói như quát

Mọi người đều biết Thiên Lạc là một đứa trẻ vô cùng lễ phép, biết trên dưới nhưng giờ nó lại to tiếng với mọi người hẳn đã có chuyện gì. Nên tất cả đều im lặng đi thu xếp hành lí.

Thiên Lạc: cả chú Lý nữa chú lên trường đi giờ cháu muốn ở một mình

Chú Lí: ừm

Chú Lý chắc chắn đã có chuyện tồi tệ lên thằng bé mới có hành động vậy. Chú Lý rất thương Thiên Lạc. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ độ chỉ hơi nghịch ngợm tí. Ông trời còn phú cho nó có gương mặt thiên thần. Nhưng thiên thần đấy bây giờ chông thật thê thảm máu từ tay, chân đến cả mồm chảy ra, ai nhìn cũng thấy đau lòng.

Đợi đến lúc mọi người đều ra khỏi nhà. Bắt đầu những hàng nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rồi đến mức không ngăn được nữa. Thiên Lạc luôn cố tỏ ra mạnh, năng động. Một đứa trẻ hôn nhiên luôn nhìn cuộc sống với ánh mắt tò mò, thú vị, luôn luôn nghĩ cuộc sống là những điều tốt đẹp. Nhưng hôm nay nó thực sự rất buồn, đau đớn. Ngôi biệt thự rộng lớn không có nổi một ánh đèn, một thiên thần người đầy vết bẩn, máu đang ngồi khóc. Cứ thế tiếng khóc đấy vang lên cho đến khi không còn giọt nước mắt chảy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.