Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 505: Chương 505: Băng Linh Chướng




Băng Linh Chướng!

Thần thông băng hệ!

Diệp Vân lúc ở bên trong Hoa Vận Bí Tàng lĩnh ngộ băng linh khí, nhưng mà cũng không chú trọng tu luyện, dù sao chỉ tu hành Lôi linh khí cũng đã hao phí đại lượng tinh lực của hắn. Hơn nữa về sau lúc muốn tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc, băng cùng hỏa hắn cũng không sử dụng quá nhiều tinh lực, về phần Kiếm Ý, nói thật ra nếu không phải hơn ở chỗ tinh thuần đơn giản, uy lực xuất ra còn kém lệch phong kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm.

Thất trưởng lão đã từng truyền thụ cho Diệp Vân một môn bí pháp băng hệ, gọi là Băng Phong Thiên Lý, chính là một chiêu thần thông công kích vào đám đông, tương truyền tu luyện tới cực hạn, một kiếm chém ra, đóng băng ngàn dặm, uy lực tất nhiên rất mạnh.

Chẳng qua là đối với hiện tại của Diệp Vân mà nói, chiêu pháp như vậy cũng không có nhiều tác dụng, dù sao tu luyện của hắn đối với băng linh khí còn chưa đủ, đừng nói là Băng Phong Thiên Lý , chỉ đóng băng hết thảy trong phạm vi mười trượng bên trong cũng chỉ là phong ấn đơn giản, gặp nhằm võ giả có tu vi cao thì dễ dàng bị phá giải.

Nhưng Băng Linh Chướng lại hoàn toàn khác, chính là một môn thần thông phòng ngự thuộc hệ băng, sau khi tu luyện thành công, một khi thi triển toàn thân sẽ có được một lớp băng hộ thể, đủ để chịu đựng được một công kích ở mức độ nhất định.

Nếu như giờ phút này băng linh khí cùng lôi linh khí của Diệp Vân có được sự hùng hồn tinh thuần, khi thi triển Băng Linh Chướng ra, cho dù cao thủ Kim Đan cảnh lục trọng chưa vượt qua Lôi Kiếp cũng không cách nào công phá. Chẳng qua hiện tại thì băng linh khí của hắn giờ phút này tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản công kích của Kim Đan cảnh tam trọng mà thôi, đối với nhục thể của hắn mà nói, thà có chút ít còn hơn không.

Bất quá, tiềm lực của Băng Linh Chướng lại vô cùng to lớn, chỉ cần băng linh khí của Diệp Vân hơi tăng lên chút ít, sẽ mang đến hiệu quả trong chiến đấu không thể nào nghĩ tới.

“Phương pháp tu luyện Băng Linh Chướng này ta đã dùng thần niệm của mình khắc ấn phương thức truyền thụ cho ngươi, phương pháp tu luyện cũng không phức tạp, chẳng qua là cần có băng linh khí cường đại, giờ phút này băng linh khí của ngươi còn chưa đủ hùng hồn, trước tiên ta dẫn ngươi đi đến một chỗ, hảo hảo tu hành một ít thời gian, chắc chắn sẽ tăng lên.” Ngón tay Thư An Thạch điểm vào mi tâm của Diệp Vân, một lúc sau thì thu lại.

“Loại thần thông dị chủng Linh khí này, kỳ thật việc tìm hiểu nó có quan hệ đến thiên phú của mỗi người. Thiên phú càng cao, việc tìm hiểu lại càng đơn giản, thiên phú càng kém thì lại càng chậm.” Thanh âm của Thư An Thạch vang lên trong tai Diệp Vân.

Con mắt Diệp Vân khép hờ, trong đầu một mảnh thần quyết thình lình xuất hiện, đơn giản mà lại thấu triệt. Hắn thấy quyết pháp để tu hành Băng Linh Chướng hầu như dễ dàng chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu, chẳng qua chỉ một lát công phu hắn đã khắc sâu vào trong lòng.

Diệp Vân thử vận chuyển thần quyết, thúc giục băng linh khí theo yêu cầu của quyết pháp.

Không hề bế tắc, thông suốt dễ dàng!

Băng linh khí ngoan ngoãn đến cực hạn, không có mảy may ách tắc hoặc là phản kháng, trong cơ thể vận chuyển hai lần, sau đó từ thân thể từng cái lỗ chân lông lộ ra, ở bên ngoài cơ thể Diệp Vân tạo thành một tầng băng tinh hơi mỏng, bảo vệ lấy thân thể.

Băng Linh Chướng, rõ ràng chỉ có như vậy mà đã tu luyện thành!

Thanh âm của Thư An Thạch vừa mới nói ra không đến mấy cái thời gian hô hấp, bỗng nhiên trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Diệp Vân, tầng băng tinh kia hắn đã quá quen thuộc, chính là Băng Linh Chướng.

Thư An Thạch cũng tìm hiểu được băng linh khí, trước khi Diệp Vân đến hắn chính là người duy nhất có được dị chủng Linh khí trong đám đệ tử của Thiên Vận Tử, hắn năm đó tu luyện Băng Linh Chướng hao tốn trọn vẹn nửa ngày công phu mới có thể ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng băng hơi mỏng như thế, chỉ mới như thế cũng đã làm cho Thiên Vận Tử trợn tròn cặp mắt ra mà nhìn, cảm thấy hắn có thiên phú hơn người.

Thế nhưng vừa rồi hắn đã nhìn thấy gì? Diệp Vân hầu như sau khi được hắn dùng thần niệm truyền công chưa đến mười cái công phu hô hấp thì bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng băng tinh, một tầng băng tinh hơi mỏng này không thể nào nghi ngờ chính là Băng Linh Chướng, tuy rằng còn yếu ớt và nhỏ bé, nhưng thật sự là nó.

Chưa đến mười cái công phu hô hấp lập tức tu luyện ra tầng thứ nhất Băng Linh Chướng, tên tiểu sư đệ trước mắt này đến cùng có được bao nhiêu thiên phú? Rõ ràng có thể có được tốc độ lĩnh ngộ phương pháp tu luyện Băng Linh Chướng như thế này?

Thư An Thạch đã khó có thể tin, Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung cũng là hai mắt ngốc trệ, hầu như không thể tin được vào con mắt của bản thân mà nhìn Diệp Vân, ngây người tại chỗ.

“Đại sư huynh, đây là Băng Linh Chướng?” Khôn Hoa Tử là người có phản ứng đầu tiên, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt của Chư Cát Xung cũng nhìn tới đây, muốn biết đáp án ngay lập tức.

Thư An Thạch thở ra một hơi thật dài, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Băng Linh Chướng. Năm đó ta dùng nửa ngày công phu mới tu luyện ra Băng Linh Chướng, không thể tưởng được tiểu sư đệ chỉ mười hơi thở cũng đã tu luyện ra được. Ta hiện tại đã biết rõ vì sao sư tôn lại coi trọng hắn như thế, còn âm thầm nhắc nhở ta phải truyền thụ cho thật tốt, quan sát sự tu luyện của hắn. Thì ra tiểu sư đệ có thiên phú như vậy, theo ta được biết mấy ngàn năm qua không ai có thể làm được một bước này.”

Ánh mắt Khôn Hoa Tử rơi vào trên người Diệp Vân, gật đầu nói: “Nghe nói gia hỏa này trước khi tiến vào Lạc Lôi Cốc tu vi mới chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, khi đó đã có thể đủ sức chống lại cùng tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ. Người nào nghĩ đến hắn chỉ có ngắn ngủi mười ngày trong cốc, rõ ràng tu vi một lần hành động đột phá đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nghe nói Phi Tinh Môn Ứng Vô Quân cùng Vạn Linh Tông Tô Tinh Vân cũng không thể lấy được chỗ tốt gì từ trong tay của hắn, thiên phú bực này quả thực mới nghe lần đầu.”

Chư Cát Xung nói: “Gia hỏa này hình như còn tu luyện ra Kiếm Ý, nếu như có thể tu luyện thành công Kiếm Ý, như vậy thực lực của hắn lại tăng lên một bước nữa, kỳ ngộ cùng thiên phú như vậy, ta dù cho nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Bất quá, hắn tu luyện Lôi linh khí, băng linh khí cùng Kiếm Ý, lại tu hành Tôi Tiên Tâm Pháp, cái này nếu muốn đột phá đến Kim Đan cảnh, quả là vô cùng khó khăn. Chúng ta nhất định phải trợ giúp hắn phá vỡ quy tắc, tiến vào trong Uẩn Linh Đàm để tu luyện, bằng không mà nói, chỉ sợ có mấy trăm vạn cực phẩm Linh Thạch cũng không đủ cho hắn trùng kích Kim Đan cảnh.”

Thư An Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng là như thế! Sư tôn trước đây ít năm một mực nói trong huynh đệ chúng ta còn thiếu một người, ta còn tưởng rằng lão nhân gia người chỉ nói cho vui một chút, không thể tưởng được lại có thể thu được cái loại yêu nghiệt như tiểu sư đệ này. Nếu nói như thế, sư tôn vẫn một mực tưởng nhớ đến cái chỗ kia, có thể đi.”

Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung khẽ giật mình, vô thức hỏi: “Đó là chỗ nào?”

Thư An Thạch nhìn Diệp Vân vẫn khép hờ hai mắt như trước, nói: “Đến lúc đó các ngươi lập tức biết được, lần này chỉ sợ sẽ là Đại Tần đế quốc nhất đại thịnh thế, rất nhiều ẩn thế gia tộc đều sẽ xuất hiện.”

Thư An Thạch trong mắt toát ra một tia hướng tới, khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ.

Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung không biết Thư An Thạch đang nói cái gì, nhưng mà bọn hắn đối với Thư An Thạch đã quá hiểu rõ, thời điểm mỗi khi trên mặt Đại sư huynh xuất hiện loại nụ cười này, chính là có đại sự phát sinh.

Trọn vẹn qua một canh giờ, băng tinh bên ngoài cơ thể Diệp Vân rốt cuộc đã có biến hóa, chỉ thấy băng tinh hơi khẽ chấn động, lập tức tất cả băng tinh nhanh chóng hội tụ cùng một chỗ, tạo thành một mặt thuẫn bằng băng tinh cao cỡ nửa người, nằm dọc trước người Diệp Vân.

Diệp Vân mở mắt ra, tinh mang hiện lên, lập tức điểm nhẹ một chút, tấm thuẫn băng tinh cao cỡ nửa người biến mất không còn.

“Đa tạ Đại sư huynh truyền công!” Diệp Vân đi lên trước, khom mình hành lễ, khom người chào đến cùng.

Thư An Thạch nâng Diệp Vân dậy, nói: “Tiểu sư đệ không cần đa lễ, đều là sư tôn dặn dò. Ngươi giờ phút này đã lĩnh ngộ Băng Linh Chướng, như vậy ta lập tức dẫn ngươi đi đến chỗ ta tu hành, chỗ đó thích hợp hơn để ngươi tìm hiểu băng linh khí.”

Diệp Vân cũng không từ chối, gật đầu nói: “Như vậy thì đa tạ Đại sư huynh rồi.”

“Diệp Vân, tiểu tử ngươi vận khí thật tốt a, nơi tu luyện của Đại sư huynh ta cũng chưa từng đi, nghe nói bên trong bảo vật cả đống, Linh Thạch khắp nơi đều có, ngươi có thể mang một ít thứ tốt về cho ta.” Chư Cát Xung cười hì hì đi tới.

Diệp Vân liếc mắt, không để ý tới hắn. Hắn và Chư Cát Xung quan hệ tốt nhất, lại tuổi tác tương tự, vô cùng hợp tính.

Ngược lại Khôn Hoa Tử đã không còn vui cười tí tởn nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị: “Tiểu sư đệ, hảo hảo tu luyện. hành trình Uẩn Linh Đàm nhất định phải thực hiện, bằng không mà nói, ngươi quả quyết không có khả năng chỉ trong ba năm đột phá đến Kim Đan cảnh.”

Diệp Vân gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đã biết, Nhị sư huynh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.