Đem thứ đồ giả của ngươi lại đây, ta muốn nó!
Giọng nói của Diệp Vân khi rơi vào trong tai Tống Huy Chu lại ầm vang
tựa như sấm sét khiến cho hắn vốn đã tuyệt vọng đột nhiên choáng váng
trở lại. Trong lòng lập tức dâng lên một sự vui mừng khó tả.
Bất kể là với lí do gì thì Tống Huy Chu cũng không thể nghĩ ra Diệp Vân
thế nhưng lại dùng một tấm lệnh bài để đổi lấy thứ đồ giả mà hắn mua
được từ tay mấy kẻ bán hàng rong. Phải biết rằng cái thứ này trăm phần
trăm là đồ làm giả Hóa Ngọc Long Chu, tuyệt đối không có khả năng là
thật được.
Tống Huy Chu không biết Diệp Vân muốn thứ này để làm gì mà hắn cũng
không muốn biết. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có tấm lệnh bài kia. Chỉ cần
có nó, hắn liền có tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn.
"Làm sao vậy? Không muốn đổi?" Diệp Vân cười nói.
"Đổi đổi đổi, đương nhiên đổi." Tống Huy Chu liên tục gật đầu không
ngừng. Hắn sợ sệt đem Hóa Ngọc Long Chu đưa qua sau đó từ trong tay Diệp Vân nhận lấy một tấm lệnh bài lập tức vui vẻ ra mặt.
Bởi vì không có ai dám ra tay cướp đoạt lệnh bài nên Tống Huy Chu cũng
không có rời đi. Hắn đứng ở phía sau cách Diệp Vân mấy trượng, tay nắm
chặt lệnh bài, trong lòng thì mừng như điên. Tâm tình của hắn bộc lộ rõ
trong lời nói.
Vẻ mặt Đoàn Thần Phong buồn bực. Hắn có nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tại
sao Diệp Vân lại muốn cái thứ gọi là Hóa Ngọc Long Chu này. Không cần
nói đến thứ này là giả mà dù cho nó có là thật thì hiện tại đối với Diệp Vân cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
"Diệp sư huynh, thứ này rõ ràng là đồ làm giả Hóa Ngọc Long Chu vì sao
ngươi còn dùng lệnh bài để đổi?" Dư Minh Hồng không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Không những Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng đều cực kỳ buồn bực mà các
đệ tử khác cũng im lặng. Một thứ làm giả Hóa Ngọc Long Chu mua từ mấy
sạp hàng vỉa hè thì có tác dụng gì?
"Dù sao lệnh bài vẫn còn rất nhiều, cao hứng thì đổi lấy đồ mang về
chơi đùa cũng được.” Diệp Vân mỉm cười, sau đó giơ lệnh bài trong tay
lên, nói tiếp: "Tiếp theo, ai có đồ tốt có thể mang tới để đổi?"
"Ta có, ta có!"
Giọng nói của Diệp Vân vừa dứt thì ngay sau đó hơn mười tên đệ tử đã lao đến điên cuồng. Trong tay bọn hắn hoặc ít hoặc nhiều đều có đủ loại đồ
vật, có thứ còn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Từng kiện từng kiện đồ vật kỳ quái, quý hiếm mà ngày thường khó gặp đều lần lượt xuất hiện trước mắt mọi người.
"Không nên gấp. Lệnh bài trong tay ta vẫn còn nhiều. Chỉ cần đồ vật các
ngươi đưa ra có thể làm cho ta hứng thú là được." Diệp Vân cười tủm tỉm
nói.
Một gã đệ tử mặc áo khoác màu vàng tiến đến trước mặt Diệp Vân. Trong tay hắn nắm chặt một cái bình ngọc thần thần bí bí mà nói.
"Diệp sư huynh, vật trong cái chai này của ta tuyệt đối là đồ tốt, cam đoan ngươi sẽ thấy thú vị với nó.”
Diệp Vân nhăn mũi ngửi hai cái rồi, nói: "Đây là thứ gì? Ngươi mở nút lọ ra cho ta xem."
"Không thể mở ra! Nếu không dược hương bên trong bay mất, công hiệu sẽ
giảm bớt đi nhiều." Nụ cười trên mặt tên đệ tử mặc áo vàng làm cho người ta phải nghiền ngẫm.
Diệp Vân nhíu mày, thấp giọng quát: "Rốt cuộc đây là thứ gì?"
Tên đệ tử kia liền tiến lại gần, thấp giọng nói: "Đại Lực Kim Cương Hoàn."
"Đại Lực Kim Cương Hoàn? Có phải sau khi sử dụng nó sẽ đạt được sức mạnh vô cùng lớn giống như lực sĩ Kim cang khi tức giận, không có cách nào
kiềm chế được?" Dư Minh Hồng tai thính, nghe nói như vậy không nhịn được liền vội vàng hỏi lại.
Nếu như thứ này có thể khiến cho người dùng nó đạt được lực lượng giống
như Kim cang lực sĩ trong truyền thuyết vậy thì quá tốt rồi. Sự quý giá
của Đại Lực Kim Cương Hoàn này chắn chắn khó có thể hình dung.
Khuôn mặt Diệp Vân đầy vẻ nghi hoặc. Đan dược này khi sử dụng nó thực sự sẽ có được sức mạnh như Kim cang lực sĩ? Vậy còn mang nó ra trao đổi?
"Cút!"
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy Đoàn Thần Phong tức giận quát một tiếng, một
cái tát đã ngay lập tứ tát thẳng vào mặt tên đệ tử áo vàng kia.
Á!
Tên kia chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết. Thân hình hắn đã lăn quay ra đất giống như hồ lô sau đó lăn ra ngoài.
"Đoàn Thần Phong, ngươi làm gì vậy?" Diệp Vân có chút tức giận nói.
Đoàn Thần Phong hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không biết Đại Lực Kim Cương Hoàn là thứ gì sao?"
"Chẳng lẽ không phải là đan dược mà dùng nó có thể ngay lập tức bộc phát sức mạnh, gia tăng lực lượng sao?” Dư Minh Hồng giành lấy trả lời.
Đoàn Thần Phong liếc hắn một cái, nói: "Tiểu tử này còn nhỏ, không biết
thì thôi. Nhưng Diệp Vân ngươi đã là người trưởng thành rồi, thực sự
chưa từng nghe qua Đại Lực Kim Cương Hoàn sao?"
Diệp Vân lắc đầu. Hắn đến từ thị trấn nhỏ nơi biên giới, thực sự chưa bao giờ nghe qua cái gì gọi là Đại Lực Kim Cương Hoàn.
"Thứ gọi là Đại Lực Kim Cương Hoàn này chính là loại dược vật tương đối
phổ biến tại kinh thành. Tác dụng của nó hoàn toàn không khác biệt lắm
với lời ngươi nói: tăng cường sức lực, tăng lên sức bật, thậm chí còn có thể tăng lên sức chịu đựng trên diện rộng."
"Thế không phải là rất tốt sao?" Dư Minh Hồng nói ra một cách vội vàng.
"Rất tốt cái con khỉ. Công hiệu lớn nhất của Đại Lực Kim Cương Hoàn này
là để cho lực lượng của ngươi tăng lên trên giường. Khi đi thanh lâu có
thể kéo dài thời gian, tăng lên sức chịu đựng, tăng cường lực bộc phát,
bây giờ ngươi còn muốn nó nữa hay không?" Đoàn Thần Phong hừ một tiếng,
chậm rãi nói ra.
Diệp Vân và Dư Minh Hồng cùng trợn mắt há hốc mồm. Dù thế nào hai người
cũng không thể nghĩ tới lực lượng Đại Lực Kim Cương Hoàn tăng lên lại có thể là loại ‘lực lượng’ này.
"Ở trên giường, giống như kim cương bất bại, kim thương bất khuất. Các
ngươi hiểu rõ nguồn gốc cái gọi là Đại Lực Kim Cương Hoàn rồi chứ?" Thấy bộ dáng ngốc nghếch của hai người này, Đoàn Thần Phong không thể không
nở nụ cười.
Diệp Vân nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên sát ý. Tên đệ tử áo vàng kia
lại dám mang thứ này đến trao đổi với hắn, quả thực là không muốn sống.
Đối với tu sĩ tu tiên mà nói, thứ đồ vật này còn cần thiết sao?
Tên đệ tử kia thấy trong mắt Diệp Vân hiện lên sát ý, thân thể lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Diệp sư huynh, ngươi nói là muốn đồ vật kỳ quái quý hiếm. Ta lại không
có thứ gì khác cho nên mới muốn đem Đại Lực Kim Cương Hoàn này dâng lên
cho sư huynh."
Sắc mặt Diệp Vân lạnh lùng. Tay phải của hắn bỗng nhiên hất lên, chỉ
nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, một cái chưởng ấn đã xuất hiện rõ
ràng trên mặt tên đệ tử áo vàng kia.
"Ta nói là đồ vật kỳ lạ quý hiếm chứ không phải là thứ vớ vẩn Đại Lực
Kim Cương Hoàn này. Nếu như còn có người lấy loại đồ vật vứt đi này ra
lừa gạt ta thì cũng đừng trách ta không khách khí."
"Đó là đương nhiên. Tên này lại dám lừa dối Diệp sư huynh, ta thấy các
huynh đệ nên giết chết hắn để đỡ mất mặt. Thử hỏi các huynh đệ ở đây có
ai còn cần thứ đồ vớ vẩn Đại Lực Kim Cương Hoàn này?" Một gã đệ tử áo
đen tức giận quát. Dường như kẻ bị lừa dối vừa rồi chính là hắn, trong
lòng tràn đầy căm phẫn.
"Ngô sư huynh nói không sai. Nếu ai còn lấy ra thêm mấy thứ đồ vớ vẩn vứt đi thì đừng trách chúng ta không khách khí."
"Không sai. Không có đồ tốt thì lùi qua một bên đi, đừng có đứng đây ngăn cản chúng ta trao đổi lệnh bài.”
Một đám đệ tử liên tục hét lên giống như bọn hắn từ lâu đã thân quen với Diệp Vân, từ nhiều năm trước đã là bạn bè.
Diệp Vân chắp tay đứng, không nói nửa câu. Thật ra thì trong lòng hắn
cũng không tức giận. Hiện tại hắn không thiếu Linh Thạch cũng không
thiếu Linh Khí. Đan dược tu luyện, kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo hắn cũng có không ít. Tài vật mà Hoa Vận chuẩn bị cả nghìn năm đã đủ cho
Diệp Vân tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh. Nếu không phải có một ít đồ vật hắn
không nhận ra là thứ gì thì có lẽ còn có thể chống đỡ cho hắn tu luyện
tới Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ thậm chí đạt tới Kim Đan Cảnh.
Hiện tại hắn muốn chính là các loại đồ vật có liên quan đến các loại
linh khí. Ví dụ như bảo vật có chứa hỏa linh khí, lôi linh khí hay băng
linh khí. Nếu như có thể cùng một lúc chứa cả ba loại linh khí này thì
chúng sẽ càng mạnh mẽ, ngưng luyện. Hắn tin tưởng với tu vi cùng thực
lực của mình chỉ cần sử dụng chúng thì có thể tiến thêm một bước nữa.
Những tấm lệnh bài này thật sự đối với hắn mà nói thì không có nửa phần
tác dụng. Nếu như có thể dùng lệnh bài đổi lấy một ít bảo vật thú vị thì cũng là đáng giá. Nếu ngẫu nhiên có thể đạt được vài món bảo vật tăng
cường tam hệ linh khí thủy, hỏa, lôi vậy thì hắn được lợi lớn rồi.
"Diệp sư huynh, ở đây ta có một món đồ vật cực kì hiếm thấy. Ta đạt được nó đã hơn ba năm, chẳng qua là đồ vật này có yêu cầu sử dụng cực cao.
Ta hao hết sức lực cũng không có cách nào chính thức tu luyện nó. Không
bằng hôm nay ta hiến cho sư huynh đổi lấy một tấm lệnh bài." Một gã đệ
tử áo đen từ trong đám người đi ra chậm rãi. Trong lòng bàn tay phải của hắn là một đoàn sương mù màu xanh đậm.
Không sai, chính là sương mù!
Trong lòng bàn tay hắn đúng là một nắm sương mù, không có có vẻ gì là đồ vật thực chất mà chỉ là một đoàn sương hơi hơi phập phồng.
"Đây là cái gì?" Đoàn Thần Phong tò mò hỏi. Đạo sương mù đó còn chưa tới gần, hắn đã cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng tới xương.
"Băng Linh Thủy Vụ!" Tên đệ tử áo đen trầm giọng nói ra. Trong giọng nói của hắn còn mang theo một tia không nỡ: "Đây chính là Băng Linh Thủy
Vụ. Nó là do băng linh khí trong Thiên Địa biến thành, trong đó ẩn chứa
rất nhiều băng linh khí. Ba năm qua ta vẫn luôn cất giấu bên người,
tuyệt đối không có nói cho người thứ hai biết. Tuy nhiên nếu như hôm nay ta không đạt được một tấm lệnh bài thì không thể tham gia khảo hạch đệ
tử nội môn nữa mà ta đã sắp quá tuổi rồi, không còn khả năng tham gia
lần khảo hạch tiếp theo. Chỉ có thể vĩnh viễn làm một gã đệ tử ngoại môn hoặc là rời khỏi Thiên Chúc Phong, vì cống hiến cho tông môn mà gây
dựng sự nghiệp thế tục."
Diệp Vân nhíu mày. Hắn nhìn cái gọi là Băng Linh Thủy Vụ này. Tuy hắn đã sớm tu luyện băng linh khí thành công nhưng lại không cảm nhận được quá nhiều băng linh khí từ nó. Nếu nắm hơi nước này chính là do băng linh
khí trong thiên địa ngưng kết thành như vậy theo lý mà nói thì băng linh khí phải cực kỳ đậm đặc mới đúng.
Vậy tại sao hắn chỉ cảm nhận được một chút xíu băng linh khí đây?
Trong lòng Diệp Vân tràn đầy nghi vấn. Hắn xem xét kỹ càng lại Băng Linh Thủy Vụ nhưng nó hoàn toàn chính xác không phải là thứ gì đó có thực
thể mà là một nắm sương mù ngưng tụ cùng một chỗ, kéo dài không tiêu
tan.
Đã như vậy mặc dù trong đó chỉ có chút băng linh khí mỏng manh nhưng so
với không có vẫn tốt hơn. Dù sao đối với hắn mà nói thì lệnh bài là thứ
không quan trọng.
"Tốt, đổi cho ngươi." Diệp Vân gật gật đầu, tiến lên một bước sau đó cầm lệnh bài trong tay ném qua.
Khuôn mặt tên đệ tử áo đen tràn đầy mừng rỡ. Ngay sau đó hắn đem Băng
Linh Thủy Vụ đặt trong lòng bàn tay phải đưa tới. Lúc Diệp Vân đưa tay
ra nhận lấy, trong mắt hắn hiện lên một tia không muốn mãnh liệt.
Diệp Vân tiếp nhận Băng Linh Thủy Vụ, đặt nó tại chính giữa lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc chạm phải nó, Diệp Vân biết mình sai rồi hơn nữa còn
là sai lớn. Linh khí ẩn hàm trong Băng Linh Thủy Vụ không phải cực kì
mỏng manh như hắn quan sát và đoán định mà là tràn đầy đến cực hạn. Từng cỗ băng linh khí cuồn cuộn từ trên xuống dưới đầy ắp Băng Linh Thủy Vụ. Chỉ cần hắn muốn thì lúc nào chúng cũng có thể chui vào trong cơ thể
hắn, ngưng luyện thành linh khí cho bản thân sử dụng.
Vậy mà khi tên đệ tử áo đen cầm Băng Linh Thủy Vụ trong tay lại có thể
khiến Diệp Vân lúc quan sát hầu như đã thất bại. Nếu không phải hắn tu
luyện băng linh khí thành công thì có lẽ sẽ đến một tia băng linh khí
trong đó cũng không thể cảm nhận được.
"Buôn bán lời, kiếm lợi lớn." Trong lòng Diệp Vân mừng như điên nhưng
hắn tận lực không để lộ ra ngoài. Hắn chậm rãi hít vào một hơi sau đó
ném Băng Linh Thủy Vụ vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới. Điệu bộ của hắn
nhìn như thật sự không thèm quan tâm đến nó.
Gã đệ tử áo đen tay vừa nâng lệnh bài vừa liếc nhìn Diệp Vân. Trên mặt
hắn đều là vẻ không nỡ, nói: "Diệp sư huynh, nếu như ngươi không thể hấp thu linh khí trong Băng Linh Thủy Vụ này thì chờ ta thành đệ tử nội
môn, nói không chừng còn có thể tìm ngươi chuộc lại đồ. Đến lúc đó mong
rằng sư huynh sẽ không làm khó ta."
Diệp Vân nhìn qua hắn, khoát tay một cái nói: "Thứ đã là của ta tất
nhiên không có đạo lý để ngươi chuộc lại rồi. Băng Linh Thủy Vụ với ta
mà nói tất có công dụng riêng của nó ngươi không cần quan tâm tới nữa."
Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác nhìn qua đám đệ tử đã bắt đầu khởi động. Trong mắt hắn tia kích động chợt hiện lên nhưng ngay lập tức đã
biến mất.
"Còn có người nào có đồ vật thú vị thì đều có thể mang lên. Lệnh bài của ta còn còn nhiều, rất nhiều!"