Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 21: Chương 21: Chỗ Tốt




“Nhìn rõ rồi chứ?”

Đoạn Thần Phong quay đầu lại, nhìn Diệp Vân rồi nói, dáng vẻ có chút hả hê.

Diệp Vân khẽ hừ một tiếng, hắn cảm giác được linh lực của y thập phần cường đại, hắn cũng không có khả năng ngăn cản được.

Nhưng đúng lúc này thì Khúc Nhất Bình trở mình ngồi dậy, khóe miệng chảy ra những tia máu, đầu đầy bụi đất, nhìn qua vô cùng chật vật, bị thương cũng không nhẹ.

“Luồng linh lực này tuy rằng cường đại, nhưng mà so với tu vi của chúng ta thì cũng không hơn quá nhiều, chẳng qua là tốc độ quá nhanh, khó có thể tránh né mà thôi.” Diệp Vân nhìn thoáng qua Khúc Nhất Bình, sau đó nhìn về phía Đoạn Thần Phong, trầm giọng nói. “Xem ý tứ của ngươi hẳn là muốn hai ta liên thủ ngăn cản luồng linh lực này?”

“Ngươi nói không sai, không hổ là người ta xem trọng.”

Đoạn Thần Phong cười hặc hặc, nhưng lại lắc đầu, nói khé: “Nhưng mà vách linh tuyền này lợi hại không chỉ mỗi điểm ấy.”

Lông mày của Diệp Vân lập tức nhăn lại, trầm giọng nói: “Còn chỗ nào lợi hại nữa ư?”

“Ngươi nhìn một chút sẽ biết. Hai người các ngươi, đi thử một lần đi!” Đoạn Thần Phong nhẹ giọng nói môt câu với Diệp Vân, nhưng quay về phía hai tên đệ tử tạp dịch cách không xa Khúc Nhất Bình ra lệnh.

“Dựa vào cái gì?” Một người trong đó giận tím mặt, nói.

“Không đi sẽ chết!” Đoạn Thần Phong không thèm nói nhảm, quạt xếp vung lên, một đạo hào quang liền lóe lên, đâm qua vai tên đệ tử kia.

“Ta đi, ta đi!” Một gã đệ tử tạp dịch khác gật đầu liên tục, chỉ sợ hơi chậm trễ một chút thì gặp phải kết cục như vậy.

“Cũng còn có người biết điều, dám làm trái ý ta thì chỉ có một kết cục, chết!” Đoạn Thần Phong gật đầu, sau đó lại chỉ một người.

Tên đệ tử kia, đồng dạng cũng gật đầu liên tục, tính cả người phía trước, thân hình hai người liền lướt lên, tiến về phía trước.

Sắc mặt Diệp Vân có chút khó coi.

Đoạn Thần Phong làm ra những hành động này, quả thực không khác gì so với Lưu Đạo Liệt.

Có quan hệ với dạng người này, đối với mình sau này trong tông môn đúng là không có gì tốt.

Diệp Vân theo bản năng, đã muốn rời đi, cách xa Đoạn Thần Phong xa hơn một chút, nhưng mà đúng lúc này thì hai gã đệ tử tạp dịch phía trước bỗng nhiên cùng kêu lên, rơi thẳng xuống.

Hắn thấy rõ ràng, hai đạo linh lực từ trong động nhanh chóng bắn ra, đồng thời bắn trúng hai người.

“Đi lên bao nhiêu người là trong động sẽ bắn ra bấy nhiêu đạo linh lực?”

Tình cảnh như vậy, tất cả mọi người đều thấy được, lập tức liền có không ít người hô lên.

“Ngươi nhìn rõ chưa?” Vẻ mặt Đoạn Thần Phong lơ đễnh xoay đầu lại, nhìn Diệp Vân hỏi.

Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng nói: “ Vách linh tuyền này có thể cảm ứng được khí tức?”

Đoạn Thần Phong nghe vậy thì có chút đắc ý, ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, với tu vi của chúng ta thì làm sao có thể thoát khỏi sự cảm ứng của kim đan. Nhưng mà ngoại trừ cảm ứng khí tức, chẳng lẽ vừa rồi ngươi còn không nhìn ra thêm điều gì nữa?”

Diệp Vân trầm ngâm nói: “Mặc dù là cảm ứng khí tức, đi lên bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu đạo linh lực bắn ra , nhưng mà lực trùng kích này hình như còn có khoảng cách.”

“Ta quả nhiên là không có nhìn lầm người.” Đoạn Thần Phong hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía vách núi nói: “Khí tức của vách linh tuyền này thập phần đặc biệt, linh lực kích phát tương đương với một kích toàn lực của mỗi người chúng ta. Cho nên phải tìm được một ngươi có tu vi tương đối với mình liên thủ, hai người luân phiên ngăn cản hai đạo linh lực, mới có thể qua được ải này. Nếu không thì trừ phi có tu vi như Quân Nhược Lan, thuần túy không cần điểm dừng chân mà bay lên trên.”

“Ý của ngươi là, một người liên tục ngăn cản hai luồng linh lực trùng kích, sau đó một người khác thừa cơ tìm ra một điểm dừng chân, sau đó lại toàn lực ngăn cản, người đầu tiên sẽ nhân cơ hội này mà tìm được điểm dừng chân mới, cứ như thế vòng đi vòng lại?” Ánh mắt Diệp Vân nhanh chóng lóe lên, đồng thời hiểu được dụng ý của Đoạn Thần Phong, nhưng trong lòng cũng nhảy dựng, liền nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ tên Đoạn Thần Phong này ngay từ đầu đi sinh sự bốn phía, chính là muốn tìm một người có tu vi không sai biệt với mình để liên thủ?

“Ngươi cuối cùng cũng hiểu được.” Đoạn Thần Phong nhìn hắn thật sâu, sau đó nói ra.

Nhìn bộ dáng của hắn, Diệp Vân lại vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ người này tâm cơ thâm trầm, so với bề ngoài thì hoàn toàn khác nhau?

“Ngươi cũng nên suy nghĩ cẩn thận, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể ngăn cản được hai đạo linh lực trùng kích hay không.” Đoạn Thần Phong nhìn hắn, nói tiếp: “Dù sao thì ngươi cũng không có linh khí như ta, ta muốn ngăn cản hai đạo linh lực trùng kích có tu vi ngang ngửa chúng ta có lẽ không có vấn đề, nhưng ngươi phải thử một chút mới biết được.”

“Vậy thử xem rồi hãy nói.” Diệp Vân mặt không biểu tình nói một câu, thân hình nhanh chóng bay lên, bay thẳng đến cửa động.

Không có sự bất ngờ nào, một luồng linh lực hùng hậu xông ra, lập tức bay thẳng đến lồng ngực hắn.

Diệp Vân sớm đã có sự chuẩn bị, khi linh lực vừa vọt tới thì hắn tung ra một quyền về phía trước, đồng thời một tay khác hung hăng chụp vào cửa động, rồi trèo lên.

Oanh một tiếng vang lên, thân ảnh Diệp Vân mạnh mẽ nhoáng lên một cái, nhưng lại không có rơi xuống.

Thấy vậy, Đoạn Thần Phong cười hắc hắc, thân ảnh của hắn cũng lập tức lướt đến cửa động.

Sau một khắc, lại là một đạo linh lực từ trong động mãnh liệt bắn ra.

Trong cơ thể Diệp Vân vốn khí huyết sôi trào, khó chịu đến cực điểm, cảm giác được luồng linh lực đang vọt tới, hắn cắn răng một cái, thân thể cong lên, đánh ra một quyền nữa.

Lúc quyền đầu của hắn hung hăng lao vào linh lực, đột nhiên quanh ảnh đen trắng trong cơ thể lóe lên, đạo linh lực thứ hai và quyền đầu của hắn vừa chạm nhau, liền bị quang ảnh đen trắng hút vào trong cơ thể không ít, oanh một tiếng vang lên, hắn cảm giác được lực công kích giảm đi khá nhiều, hoàn toàn không giống một kích lúc trước, khiến hắn phải cố hết sức.

“Cái này…?” Diệp Vân kinh hãi, hắn cảm giác được linh lực bị quang ảnh đen trắng nuốt vào, hắn trước tiên liền lo lắng là sẽ bị kim đan cảm ứng, nhưng mà khí tức xung quanh cũng không thay đổi tí gì. Hắn tập trung quan sát trong người thì lượng linh lực này dường như bị quang ảnh trực tiếp hút vào trong, cũng không có dung nhập vào trong cơ thể hắn.

“Rất tốt, quả nhiên ta không có nhìn nhầm.” Đoạn Thần Phong tại cửa động nhìn thấy vậy thì hài lòng nói một câu, cả người liền lướt lên.

“Lại có thể ngăn cản được hai đạo linh lực công kích liên tục, tên Diệp Vân này sao lại lợi hại như vậy?”

Biểu hiện của Diệp Vân khiến cho toàn bộ những tên đệ tử tạp dịch còn lại hoảng sợ.

“Người này cũng chỉ có tu vi như vậy, nhưng thân thể lại hết sức cường hãn, chẳng lẽ đã được rèn luyện qua bằng linh dược?” Sắc mặt Khúc Nhất Bình cũng mờ mịt, hào quang trong mắt chớp động liên tục.

“Oanh” một tiếng nổ vang, đá vụn tung tóe.

Đoạn Thần Phong đã tìm ra đượ điểm dừng chân thứ tư, lao ra cửa động.

Thân ảnh Diệp Vân khẽ động, cũng lướt đến cửa động.

“Oanh!”

Một luồng linh lực tuôn ra, hào quang trên bao tay của Đoạn Thần Phong lóe lên, thân thể nhoáng lên liền ngăn lại luồng linh lực.

“Không vội, còn một chuyện nữa.”

Diệp Vân đang muốn thừa cơ lướt lên tìm điểm đỗ mới, đột nhiên Đoạn Thần Phong khẽ quát một tiếng, đồng thời tung ra một quyền, ngăn cản luồng linh lực tiếp theo.

“Việc gì?” Diệp Vân hơi ngẩn ra.

“Ngươi dùng toàn bộ linh lực ngăn cản, mà vách đá này cao như thế, chưa đến nửa thì chỉ sợ ngươi đã hao hết linh lực rồi, không duy trì được nữa.” Đoạn Thần Phong bám vào vách đá, một tay từ trong Nạp Vật Đại lấy ra một chút linh thạch đưa cho Diệp Vân: “Nếu không hấp thu linh thạch bổ sung, khi nào ngươi không duy trì nổi liền hô ngừng, ta liền giúp ngươi chống đỡ một chút.”

Số linh thạch này chừng hơn mười khối, óng ánh long lanh, sáng lạn chói mắt, vậy mà toàn bộ đều là linh thạch trung phẩm.

“Người này chả trách không coi đám đệ tử tạp dịch còn lại vào mắt, tiền tay liền có thể lấy ra cả đống linh thạch trung phẩm, đến cả Lưu Đạo Liệt cũng không so sánh nổi.”

Diệp Vân nhíu mày, nhưng cũng không từ chối, liền cầm lấy mười viên linh thạch trung phẩm đút vào ngực.

“Chỉ cần liên thủ cùng ta, thuận lợi thông qua Luyện Tâm Điện thì số linh thạch trung phẩm này cũng không coi vào đâu, đến lúc đó ta lại đưa cho ngươi thêm hai viên linh thạch thượng phẩm nữa.” Đoạn Thần Phong tựa như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Vân, khoát tay áo tùy ý nói.

“Tốt, chỉ cần lúc đó ngươi không đổi ý là được.” Diệp Vân tự nhiên sẽ không từ chối việc tốt đưa đến tận cửa như vậy, từ khi trong cơ thể hắn có quang ảnh đen trắng kia thì điều hắn thiếu nhất trong tu hành chính là linh thạch, hắn liền nhẹ gật đầu, nhìn Đoạn Thần Phong nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.