Một đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem Diệp Vân đi đến ngọc đạo, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
"Đây rốt cuộc là ai? Cho tới bây giờ chưa thấy qua a, rõ ràng có được lệnh bài màu đen."
"Kẻ có được lệnh bài màu đen hầu như đều là Trưởng lão đại tông môn có tu vi cao tuyệt, hoặc là cao nhân tiền bối có thật nhiều tài phú, chưa từng nghe nói đến một gã thiếu niên không có danh tiếng gì lại có thể có được lệnh bài màu đen a."
"Xem ra đấu giá hội lần này thú vị, đáng tiếc ta vào không được, bằng không mà nói nhất định phải nhìn xem tên tiểu gia hỏa này mua được cái gì."
"Có phải hay không là một ẩn thế gia tộc nào đó phái ra thiên tài đệ tử? Lại nói ẩn thế gia tộc tại Đại Tần đế quốc số lượng cũng không ít, tuy rằng bọn hắn không tham dự thế sự, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể gặp đệ tử hành tẩu thiên hạ."
"Dù sao cùng chúng ta không quan hệ, đợi sau khi kết thúc đấu giá hội sẽ biết."
Đám người vây xem sau một phen nghị luận lại đem sự chú ý đặt lên những người đến tiếp theo, trên người những tu sĩ có được tư cách đấu giá.
”Thần Tú Cung, đó là dấu hiệu của Thần Tú Cung, bọn hắn quả nhiên đã đến."
Đột nhiên, âm thanh huyên náo nổi lên bốn phía, lập tức gào to như sấm, đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy trên ngọc đạo xuất hiện hai gã thanh niên, bộ dáng ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng tu vi của bọn hắn rõ ràng đã đạt tới Kim Đan Cảnh nhất trọng, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Trước ngực của bọn hắn thêu lên một con chim ưng màu bạc, vỗ cánh muốn bay, cực kỳ thần tuấn. Cái này chính là tiêu chí của Thần Tú Cung, mỗi một gã đệ tử quần áo ống tay áo chỗ đều thêu lên một con chim ưng như thế.
Âm thanh huyên náo đột nhiên yên tĩnh trở lại, toàn bộ đường đi hầu như lặng ngắt như tờ, chẳng qua là lẳng lặng nhìn xem hai vị đệ tử của Thần Tú Cung, do Kim Đan đệ tử của Đan Đỉnh Tông tự mình hướng dẫn, chậm rãi tiến vào Đan Đỉnh Lâu.
Diệp Vân tất nhiên nghe được bên ngoài đột nhiên bộc phát một tiếng rống lên, không đợi thần thức của hắn tản ra đã thấy hai vị thanh niên đệ tử của Thần Tú Cung chậm rãi mà đến, tiến nhập giữa tầm mắt.
"Kim Đan Cảnh nhất trọng? Trẻ tuổi như vậy?"
Lão Thành sắc mặt ngưng tụ, hầu như không thể tin được.
Diệp Vân không nói gì, chẳng qua là nhìn lướt qua, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, cũng không có giống như Lão Thành biểu lộ khiếp sợ ra như vậy.
"Lão tổ, Thần Tú Cung này đến cùng có lai lịch gì? Nghe nói đã khai tông lập phái hơn tám nghìn năm, hai gã đệ tử này thoạt nhìn so với ta hơi lớn hơn một chút, vậy mà đã là Kim Đan Cảnh tu vi. Xem ra thiên tư của bọn hắn còn muốn vượt qua Vô Tình sư huynh."
"Thần Tú Cung mà ngươi cũng không biết? Đây là một trong hai đại tông môn cường đại nhất ở Đại Tần đế quốc, một cái khác gọi là Phiêu Miểu Tông."
"Những chuyện này ta tất nhiên sẽ hiểu, chẳng qua là Thần Tú Cung đến cùng có nội tình thâm hậu thế nào, rõ ràng có thể bồi dưỡng được Kim Đan Cảnh đệ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thật là làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc." Diệp Vân trong lòng trả lời.
"Sau khi Tiên Ma đại chiến không đến hai nghìn năm, Nhân tộc cuối cùng từ đại chiến về sau khôi phục lại, mà Yêu Tộc thì trong đại chiến trong đã gặp phải tổn thất thật lớn, liền bắt đầu ẩn nấp, đình chỉ mọi hoạt động. Cũng chính là tại tám ngàn năm trước, một đám Tiên Ma đại chiến tàn phế lưu lại Nguyên Anh Cảnh cao thủ chia làm hai phe cánh, một phương thành lập Phiêu Miểu Tông, còn bên kia thì là thành lập Thần Tú Cung." Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra.
"Sau đó thì sao?" Phàm là lão tổ nói như thế, tất nhiên là còn nói tiếp sau đó.
Quả nhiên, Kiếm Đạo lão tổ tiếp tục nói: "Bởi vì Tiên Ma đại chiến hầu như đem Tam Giới đánh xuyên qua, các loại tu luyện tài nguyên bị tiêu hao hầu như không còn, ngay cả thiên địa linh khí trong trời cao cũng bị rút lấy không còn, trở nên cực kỳ mỏng manh, mặc dù là hai nghìn năm qua cũng không có khôi phục bao nhiêu. Bởi vậy vừa thành lập hai đại tông môn liền bắt đầu vì tranh đoạt tu luyện tài nguyên mà đánh đập tàn nhẫn, hỗn chiến kéo dài hơn ba trăm năm. Ngươi biết về sau xảy ra chuyện gì?"
"Không nên thừa nước đục thả câu nha, đừng có kéo dài câu giờ giống như lão Vô Tội, nói tiếp đi." Kiếm Đạo lão tổ nếu ở trước người Diệp Vân, có thể thấy được tiểu tử này liếc mắt.
"Ba trăm năm hỗn chiến, đệ tử tử thương vô số, Nhân tộc vừa mới có chút khôi phục đã lại lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng vào lúc này, một gã tán tu đã nhận được thiên đại cơ may, rõ ràng chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi từ Luyện Khí Cảnh một đường trùng kích đến Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, hơn nữa đạt được Thiên Địa chiếu cố, một lần hành động phá tan gông cùm xiềng xích, đã trở thành Thánh Nhân. Biết rõ cảnh giới Thánh Nhân là cái gì không? Đó chính là Địa Tiên Cảnh, được xưng là Lạc Địa Thần Tiên."
"Ta biết rõ ta biết rõ, lão đầu tử ngươi nói điểm chính."
"Tên Thánh Nhân này ra tay điều đình việc tranh đấu của song phương, hơn nữa trong tỉ thí đánh bại dễ dàng mười mấy tên cường giả của hai tông, một lần hành động khuất phục. Thánh Nhân cảm thấy chỉ dùng lực lượng của một người là hắn cũng không thể bảo đảm ngày sau hai phái sẽ không tái khởi xung đột, liền đột phát ý tưởng, đi vào thế tục lật đổ một quốc gia trong đó mà giành lấy, mặt quay về hướng nam lưng đưa về hướng bắc, xưng là Thủy Hoàng đế. Đây chính là lý do khai sinh ra Đại Tần đế quốc."
Diệp Vân nhíu mày, con mắt nheo lại, trong lòng thì thầm: "Sau đó hoàng thất phát triển rất nhanh, một lần hành động trở thành thế lực cường đại nhất của Đại Tần đế quốc? Mà Phiêu Miểu Tông cùng Thần Tú Cung thì về sau đứng đầu trên các tông môn?"
"Đã là như thế, cho nên lúc trước ngươi nói muốn đi vào Thần Tú Cung, ta cực kỳ đồng ý. Dù sao Thần Tú Cung thành lập tám nghìn năm, nội tình thâm hậu đã đến cực hạn, ngươi trở thành đệ tử của Thần Tú Cung, có lẽ có được cơ duyên khó có thể tin, đến lúc đó việc tìm kiếm hai đạo thần hồn khác của ta và cùng lúc mở ra Tiên Kiếm bí tàng đã có nắm chắc hơn rồi."
Diệp Vân âm thầm gật đầu, trong lòng triệt để rõ ràng. Ánh mắt rơi vào phía sau lưng hai gã Thần Tú Cung đệ tử mới vừa đi qua trước người của hắn, như có điều suy nghĩ.
"Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta biết nhau sao?"
Nhưng vào lúc này, một người đệ tử của Thần Tú Cung vừa mới đi qua chợt xoay đầu lại, mặt mỉm cười.
Diệp Vân khẽ giật mình, lắc đầu nói: "Chưa bao giờ thấy qua, chẳng qua là nghe nói hai vị chính là Thần Tú Cung đệ tử, nên nhìn nhiều một chút, cũng không có ý gì."
Thần Tú Cung đệ tử hặc hặc cười nói: "Không sao, hai người chúng ta thường xuyên gặp được loại chuyện này, đã sớm thành thói quen. Ta chính là Thần Tú Cung nội môn đệ tử Chư Cát Xung, nghe nói ngươi có cũng là lệnh bài màu đen, mình giao thông… à lộn giao lưu một chút đi."
Diệp Vân lông mày chau lên, lập tức khôi phục như thường, cười nói: "Tất nhiên có thể, tiểu đệ Diệp Vân, vị này chính là bằng hữu của ta tên Lão Thành."
"Nguyên lai là Diệp Vân huynh đệ, có hứng thú hay không ngồi chung cùng chúng ta? Cùng một chỗ nhìn xem đấu giá hội lần này có vật gì tốt xuất hiện." Chư Cát Xung gật gật đầu, mỉm cười mời.
Diệp Vân sửng sốt một chút, nếu như lần này là nặc danh đấu giá, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Bất quá dù sao là thực tên đấu giá, ai đấu giá cái gì đều vừa xem là biết ngay, như vậy ngồi ở chỗ kia cũng giống như vậy.
"Vậy quấy rầy Chư Cát huynh rồi."
"Hặc hặc, không khách khí, ngươi có thể gọi ta Xung ca, chắc hẳn ta so với ngươi có lẽ lớn hơn mấy tuổi." Chư Cát Xung ngược lại có vẻ rất quen thuộc như từ trước đến nay vẫn thế, dứt khoát bước đến ôm lấy bả vai Diệp Vân. ( gặp tên gay cmnr @@) )
Gã đệ tử bên cạnh Chư Cát Xung nhíu mày, đối với hành vi của Chư Cát Xung có chút bất mãn, nhưng trong mắt chỉ lập loè vài cái thì bất mãn đã tiêu tán sạch sẽ, lẳng lặng đứng đấy chờ đợi Chư Cát Xung.
"Đến đến đến, Diệp Vân huynh đệ ta giới thiệu cho ngươi thoáng một phát, vị này chính là sư huynh của ta Tằng Huyền, hắn coi vậy nhưng là Kim Đan Cảnh nhị trọng cao thủ, là thiên tài đệ tử hai mươi tuổi đã Ngưng Đan thành công, dù cho trong lịch sử của Thần Tú Cung ta cũng không gặp được nhiều." Chư Cát Xung rất là hưng phấn, lôi kéo Diệp Vân giới thiệu.
Diệp Vân hướng phía Tằng Huyền mỉm cười gật đầu nhẹ, lại thấy Tằng Huyền trong mắt cũng không có chút nào tâm tình, đối với sự lấy lòng của Diệp Vân dường như không nhìn thấy.
Diệp Vân cũng không thèm để ý, hắn ngược lại là cảm thấy Chư Cát Xung này có chút ý tứ, hai người từ trước đến giờ chưa từng gặp nhau, rõ ràng chẳng qua là nhìn hắn một cái liền muốn cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, tên gia hỏa như vậy làm thế nào lại là thiên tài đệ tử của Thần Tú Cung?
"Ta là người rất ưa thích kết giao bằng hữu, ta xem Diệp Vân huynh đệ ngươi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng tu vi, âm dương sơ ngộ, lại có thể tại Đan Đỉnh Tông đạt được một quả lệnh bài màu đen, tất nhiên là đích truyền đệ tử của ẩn thế gia tộc nào đó, chúng ta hảo hảo ở chung, ngày sau chờ đến thời điểm ta chấp chưởng Thần Tú Cung, nói không chừng ngươi có thể giúp ta một tay." Chư Cát Xung vừa cười vừa nói.
Diệp Vân mặt mũi đen như đít nồi, gia hỏa này rút cuộc là ngu xuẩn hay là trực tính? Trong lúc nhất thời Diệp Vân không biết ý nghĩ của hắn là như thế nào, nhưng là vừa có một loại cảm giác không hiểu, có lẽ kể từ hôm nay sẽ cùng tên Chư Cát Xung này có quan hệ thật nhiều với nhau.
Diệp Vân nhíu mày, lập tức cười cười, không nói gì.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe được Đan Đỉnh Tông đệ tử dẫn đường phía trước thấp giọng nói ra: "Hai vị, đấu giá hội sắp bắt đầu, không bằng đợi lát nữa lại tán gẫu?"
Hai người đều là khách quý có được lệnh bài màu đen, hắn chính là một gã Đan Đỉnh Tông đệ tử, căn bản không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ đắc tội đối phương.
Diệp Vân gật đầu, nhìn Chư Cát Xung cười nói: "Chư Cát huynh, không bằng chúng ta sang bên cạnh phòng đấu giá trò chuyện?"
Chư Cát Xung hặc hặc cười cười, nói: "Như thế rất tốt, ta cũng đang có ý này!"