Sấm chớp đầy trời, điện quang xé rách hư không, toàn bộ tầng thứ bảy đều bị lôi quang bao phủ.
Hoa Nhất Thành đang đắc chí, căn bản không thể nghĩ rằng sau lưng lại có người đánh lén. Giữa lôi quang lập lòe, thanh âm kia truyền vào trong tai, hắn hầu như không thể tin rằng, chủ nhân của thanh âm này lại là Diệp Vân.
Hắn chợt xoay người, theo bản năng giơ tay phải lên ngăn cản trước người.
Hoa Nhất Thành chỉ cảm thấy cánh tay phải chợt nhẹ, liền thấy máu tươi bắn ra. Huyết hoa nở rộ đầy trời lôi quang, tươi đẹp và rực rỡ vô cùng.
(Huyết hoa: máu bắn tung tóe, lôi quang: sấm)
Tuy cánh tay phải bị đứt gảy máu tươi bắn ra, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Vì điện quang màu tím phía trên bao quanh khiến cho hắn hoàn toàn tê liệt, nên tạm thời hắn không cảm thấy đau nhức.
Tiếng sấm bỗng nhiên hạ xuống, điện quang tiêu tán hoàn toàn.
Lúc này Hoa Nhất Thành mới hét thảm lên, từ bên cánh tay phải bị đứt gãy truyền đến đau nhức, khiến cho hắn không cách nào chịu đựng được.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.” Diệp Vân đi đến trước mặt Hoa Nhất Thành, kiếm Tử Ảnh theo hắn chuyển động tiêu sái, ánh sáng tím tựa như sóng lăn tăn lay động ra.
“Diệp Vân, sao ngươi lại ở tầng thứ bảy.” Hoa Nhất Thành ngẩng đầu, chứng kiến nụ cười trên mặt Diệp Vân. Trong mắt vừa sợ vừa giận, như muốn phun ra lửa.
“Hoa huynh, chính là ngươi dẫn ta đi vào tầng thứ bảy đấy. Chỉ một lát thời gian, chẳng lẽ ngươi đã quên?” Diệp Vân vừa cười vừa nói.
Trên mặt Hoa Nhất Thành hiện lên một chút bối rối, lập tức trong mắt lóe ra hận ý: “Ngươi đã đáp ứng là không lấy tính mạng của ta, vì sao còn muốn ra tay.”
“Chỉ bị đứt một tay mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng.” Trong tay Diệp Vân hiện lên ánh sáng tím, ánh mắt dừng lại trên cánh tay còn lại của Hoa Nhất Thành.
Hoa Nhất Thành kinh hãi, bất chấp cánh tay phải đang bị chảy máu, lách mình trốn đến một bên khác của Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.
Diệp Vân cũng không tiếp tục ra tay, trong một kiếm vừa rồi hắn có thể nhận ra được tu vi của Hoa Nhất Thành và mình chỉ sàn sàn như nhau. Thừa dịp hắn đang vui mừng đã đánh lén chặt đứt một cánh tay, làm cho hắn không còn khả năng kháng cự.
“Diệp Vân, vì sao ngươi chặt đứt một cánh tay của hắn?”
Trong lúc này, giọng nói mang theo một tia bất mãn từ Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp truyền ra.
Hoa Nhất Thành giống như một con thỏ bị giật mình nhảy dựng ra sau, ánh mắt khó có thể tin nhìn quang tháp.
“Hoa huynh, không cần sợ hãi. Trong quang tháp chính là tổ tiên Hoa gia của ngươi, là chủ nhân của đại mộ, Hoa Vận tiền bối.” Diệp Vân cười tủm tỉm nói.
Hoa Nhất Thành không thể tin nhìn Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Vậy mà giọng nói vừa rồi là của tổ tiên Hoa gia Hoa Vận?
“Ngươi là hậu nhân của Hoa gia? Chẳng trách ta cảm thấy một tia quen thuộc từ trên người của ngươi, nguyên lai là huyết mạch của ta.” Giọng nói của Hoa Vận tiếp tục truyền đến, mang theo chút vui mừng.
Hoa Nhất Thành nhào đến níu lấy Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, kêu lên: “Điều này sao có thể? Tổ tiên Hoa Vận đã mất đi nghìn năm, sao có thể ở trong quang tháp này được? Trong thiên địa làm gì có ai sống hơn ngàn năm? Ngươi gạt người, dám giả mạo tổ tiên Hoa Vận của ta.”
“Hoa huynh không cần hoảng sợ, Hoa Vận tiền bối chỉ còn lại có một đám thần hồn. Miễn cưỡng duy trì ngàn năm bất diệt, chứ không phải hắn có thể sống nghìn năm.” Diệp Vân bên cạnh chậm rãi nói ra.
Lúc này vẻ mặt hoảng sợ của Hoa Nhất Thành mới giảm xuống, thấp giọng hỏi: “Lão tổ, ngài là lão nhân gia thật à? Hiện tại ta chính là tộc trưởng Hoa gia, Hoa Nhất Thành.”
“Tất nhiên là ta, ngươi là đệ tử Hoa gia, cũng không tệ. Nếu là huyết mạch của ta, cho ngươi chút chỗ tốt là được.” Hoa Vận trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói ra.
“Đa tạ lão tổ!” Hoa Nhất Thành vui mừng quá đỗi, một đám thần hồn mà có thể bảo trì ngàn năm, thì có thể tưởng tượng thực lực tu sĩ Kim Đan này như thế nào, một điểm tốt trong miệng hắn dĩ nhiên phong phú hơn mức mình mình có thể tưởng.
“Ta lưu lại điển tịch trong gia tộc, bố trí xuống cấm chế, chính là vì chờ ngày các ngươi có thể mở ra đại mộ, để cho ta lại thấy ánh mặt trời. Ngươi là đệ tử của Hoa gia, thì dĩ nhiên công lao càng nhiều. Đợi chút nữa ta liền truyền cho ngươi hai đạo công pháp, và lấy thêm chút ít tài nguyên. Nhất định có thể rất nhanh đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, sau này có cơ hội tìm hiểu cảnh giới Kim Đan đại đạo.” Hoa Vận chậm rãi nói ra, từ trong miệng hắn Kim Đan đại đạo giống như một sự tình rất bình thường.
“Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ!” Hoa Nhất Thành hoàn toàn lâm vào niềm vui đột nhiên xuất hiện này, bái phục trên mặt đất.
“Tốt rồi, ngươi đứng lên trước đi, nói cho ta biết tình hình gần đây của Hoa gia.” Hoa Vận chậm rãi nói ra.
“Vâng.” Hoa Nhất Thành khẽ chống cánh tay phải từ trên mặt đất bò dậy, lập tức nhíu mày: “Lão tổ, tên Diệp Vân này năm lần bảy lượt tính toán đệ tử, kính xin lão tổ ra tay giết hắn.”
Ánh mắt Hoa Nhất Thành hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, mang theo một tia trào phúng, dường như muốn nói, hiện tại có lão tổ Hoa gia ở đây, xem ngươi có năng lực gì chống lại.
Con mắt Diệp Vân híp lại, cười nói: “Hoa huynh ngươi cứ tự lo cho bản thân mình đi, không cần để ý đến ta.”
Hoa Nhất Thành giễu cợt nói: “Ngươi chém ta một tay, ta cũng không giết ngươi. Chỉ là chặt đứt tứ chi của ngươi, sau đó phế bỏ tu vi, từ nay trở về sau biến thành người bình thường, không, còn thua cả người bình thường, trãi qua mỗi ngày sinh hoạt như heo chó.”
Diệp Vân nói: “Đúng không? Nếu thật sự có ngày này, thì cũng không sao. Ta chỉ lo lắng kết cục của Hoa huynh so với điều này thì còn thảm gấp mười lần đấy.”
“Miệng lưỡi bén nhọn lắm, đến lúc đó ngươi sẽ biết lợi hại.” Hoa Nhất Thành dựa lên Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, tức giận quát.
“Được rồi, hai người các ngươi không cần đấu võ mồm. Diệp vân ngươi chém một tay của hậu nhân ta là không đúng. Bất quá cũng không sao, đợi sau khi tu vi của ngươi đạt đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, thì có thể lành lặn trở lại.” Giọng nói Hoa Vận truyền đến, nghe có chút dồn dập và bất mãn.
Diệp Vân tất nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đây là Hoa Vận sợ Diệp Vân nói ra chuyện đoạt xá, như vậy chỉ sợ Hoa Nhất Thành thà chết cũng sẽ không đi đến. Vậy thì không thể thực hiện được nguyện vọng lại thấy ánh mặt trời của Hoa Nhất Thành hắn.
“Lão tổ, người này vô cùng đáng hận, nhất định phải lấy tính mệnh của hắn.” Hoa Nhất Thành gầm lên.
“Trước tiên ngươi đến đây, đem lòng bàn tay dán lên trên quang tháp, ta truyền trước cho ngươi hai đạo công pháp, và cho ngươi một ít Chí Bảo tu luyện.” Tiếng nói Hoa Vận khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói ra.
Hoa Nhất Thành chần chừ một chút, nhìn qua Diệp Vân nói: “Hắn đang ở bên cạnh, hiện tại lão tổ truyền công pháp cho ta, thì hắn làm sao bây giờ?”
“Không sao, ta đã có ước định với Diệp Vân, nên hắn sẽ không ra tay. Nếu không thì mọi người cùng bị chôn vùi vĩnh viễn trong đại mộ này, cùng một chỗ với lão nhân ta, không ai ra ngoài được.” Giọng nói Hoa Vận xuyên qua quang tháp truyền ra ngoài.
“Người này xảo trá, hay thay đổi, không dễ tin a.” Hoa Nhất Thành hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Vân. Nếu thời điểm truyền công mà hắn ra tay, thì Hoa Nhất Thành hắn tuyệt đối không có khả năng sống.
Diệp Vân cười nói: “Hoa huynh yên tâm, ta đã thề với thiên đạo, là sẽ không ra tay tổn thương các ngươi, ngươi cứ yên tâm. Chờ ngươi truyền công xong, mở ra thông đạo, thì sau này hóa thù thành bạn, chuyện cũ bỏ qua.”
“Đúng vậy, ngươi mau tới đây, thần hồn của ta không thể chèo chống quá lâu. Rất nhanh sẽ tự mình phong ấn lâm vào hôn mê.” Tiếng nói của Hoa Vận lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Lúc này Hoa Nhất Thành mới yên tâm, ngồi xuống khoanh chân, nhẹ nhàng đặt tay lên trên Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.
Trong phút chốc, một cỗ hấp lực hút chặt bàn tay của hắn lại.
“Nín hơi ngưng thần, thả lỏng thân thể để thần niệm ta tiến vào, dùng phương thức linh hồn ấn ký để khắc công pháp vào trong linh hồn ngươi, sẽ vĩnh viễn không mất đi.” Hoa Vận khẽ quát một tiếng, thần hồn lập tức từ trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp bay ra, chui vào trong lòng bàn tay Hoa Nhất Thành.
Lúc này Hoa Nhất Thành nghĩ trong đầu chính là dùng thần niệm để truyền công, nên lập tức buông lỏng tất cả phòng bị, để cho cho Hoa Vận dễ dàng tiến vào.
Chẳng qua trong máy mắt, Hoa Nhất Thành phát hiện ra cả người đều bị mất khống chế, không còn nửa điểm cảm giác. Sau đó một cỗ khí tức mát lạnh bay thẳng vào trong tâm trí, thôn phệ linh hồn.
Lúc này hắn mới cảm thấy không đúng, quát to: “Lão tổ, ngươi làm cái gì vậy?”
“Thả lỏng, thân thể ngươi rèn luyện cũng không tệ, lại là huyết mạch Hoa gia của ta nên có thể dung hợp hoàn mỹ. Ngươi an tâm đi a, ta sẽ tái hiện lại Hoa gia huy hoàng như xưa.” Tiếng nói của Hoa Vận mang theo hưng phấn, mặc dù thân thể Diệp Vân rất tốt, nhưng dù sao huyết mạch cũng khác nhau. Sau này muốn dung hợp hoàn mỹ thì cần không ít thời gian và tâm tư, mà Hoa Nhất Thành thì ngược lại, có thể dung hợp rất nhanh và bắt đầu tu luyện.
Hoa Nhất Thành dù có ngu xuẩn cũng biết là bị Hoa Vận đoạt xá, một khi thành công thì không còn Hoa Nhất Thành, mà chỉ có Hoa Vận chiếm cứ thân thể hắn.
“Lão tặc, sao ngươi dám như thế, ta không cam lòng.” Hoa Nhất Thành gầm lên, liều mạng chống cự nhưng không làm được gì. Đừng nói là hắn không tu luyện thần hồn, cho dù tu vi hắn đạt đến Trúc Cơ Cảnh và tu luyện thần hồn, thì cũng không thể nào đối kháng với đám tàn hồn của tu sĩ Nguyên Đan.
“Con cháu Hoa gia, tín niệm cả đời là muốn Lão tổ sống lại. Chẳng lẽ ngươi không xem điển tịch ta lưu lại hay sao?” Giọng nói Hoa Vận mang theo hưng phấn, thần hồn chiếm cứ linh hồn Hoa Nhất Thành.
Hoa Nhất Thành chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt truyền đến từ sâu trong linh hồn, trong lòng phẫn nộ nhưng không có biện pháp phát ra nửa điểm thanh âm nào. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình bị cướp đi từng chút, linh hồn thì bị cắn nuốt và xóa đi ý thức.
Bỗng nhiên, đang còn phẫn nộ thì hai mắt hắn ảm đạm xuống, không còn bất kỳ màu sắc nào, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Diệp Vân theo dõi bên cạnh, tử ảnh trong tay hơi giật giật. Hắn luôn chuẩn bị, một khi có tình huống phát sinh thì lập tức ra tay. Tuy sau khi đoạt xá sẽ mất tu vi, cần tế luyện lại một lần nữa, nhưng ai mà biết sẽ có phát sinh gì hay không. Một khi Hoa Vận đoạt xá thành công, nhưng tu vi lại cao hơn bản thân, thì dù thiếu một cánh tay cũng tai họa ngập đầu.
Diệp Vân bước lên một bước, lôi vân chậm rãi xuất hiện bên cạnh hắn, lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Hoa Nhất Thành tái nhợt, không có chút máu, hai mắt mang theo vẻ không cam lòng, không còn chút sinh cơ.
Đột nhiên, hai mắt hắn bỗng nhúc nhích, sau đó dần có ánh sáng trở lại.
“Ha ha ha!”
Cuối cùng từ Hoa Nhất Thành truyền ra tiếng cười yếu ớt, nhưng tràn ngập hưng phấn và vui vẻ.
Tử ảnh trong tay Diệp Vân lóe lên, gác trên cổ Hoa Nhất Thành.
“Diệp Vân tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Tiếng nói Hoa Nhất Thành biến đổi thành già nua hùng hậu.
Tử ảnh trong tay Diệp Vân run lên, thiếu chút nữa hạ xuống bả vai hắn.
“Hoa Vận tiền bối, chúc mừng ngươi đoạt xá thành công, không biết khôi phục bao nhiêu thành tu vi.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, sau khi đoạt xá thành công, thì sẽ bị hủy hết chân khí, chỉ còn lại lực lượng thân thể, năng lực trong cơ thể chẳng qua là Luyện Thể Cảnh mà thôi, ngươi không cần lo lắng.” Hoa Vận là nhân vật bậc nào, lập tức nhìn ra suy nghĩ trong lòng Diệp Vân.
Diệp Vân cười nói: “Nếu như vậy thì ta yên tâm.”
Vừa dứt lời, tay trái của hắn khẽ điểm một cái, Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp cao nửa trượng đột nhiên vọt lên sau đó nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Vận khẽ giật mình, tức giận quát.
“Nếu như tiền bối đã tìm được chỗ cho thần hồn sống nhờ và đoạt xá thành công, thì dĩ nhiên cái Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp này là của ta. Ta đã nói, giao tất cả bảo vật cho ta thì mới lưu lại con đường sống cho ngươi.” Diệp Vân híp mắt lại, cười cười.
Khóe miệng Hoa Vận co giật, làm sao hắn có thể giao hết bảo vật cho Diệp Vân, thực tế bảo vật trân quý nhất chính là Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Nếu có tháp này trợ giúp, thì hắn chỉ cần tối đa một trăm năm là có thể khôi phục tu vi Kim Đan. Nhưng nếu không có Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp trợ giúp, thì cần thời gian nhiều thêm năm mươi năm.
Diệp Vân hoàn toàn mặc kệ hắn, kiếm Tử Ảnh lạnh lẽo sắc bén hơi run lên, thiếu chút nữa cắt vào da trên cổ Hoa Vận.
“Đem ấn ký linh hồn trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp xóa đi, nhân tiện đem phương pháp điều khiển giao ra đây a!”
Thanh âm Diệp Vân giống như ác ma đến từ vực sâu địa ngục, rồi lại mang theo sự vui mừng.