Diệp Vân đúng là không ngờ lại có thể thu lại Tử Ảnh dễ dàng như vậy, xem ra trong thanh kiếm này cũng không có bố trí bất cứ cấm chế nào. Điều khó khăn chính là phải lấy được chìa khóa ở tầng bốn, sau đó là có thể tiêu diệt đạo linh khí dị chủng trong đám sương mù của tầng thứ năm này.
Diệp Vân nhẹ vung tay lên, ánh sáng màu tím liền trải rộng ra như những cơn sóng, trông vô cùng rực rỡ.
“Diệp Vân, ngươi là đồ đáng chết, thật sự đáng chết. Cho dù bây giờ ngươi có buông Tử Ảnh ra thì ta cũng sẽ bầm thây vạn đoạn ngươi.” Hai mắt Hoa Nhất Thành đỏ bừng, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Diệp Vân thấy vậy thì nhún vai, nói: “Hoa huynh, có phải ngươi bình thường luôn luôn phải chịu áp lực quá lớn, vì muốn mở ra bí tàng mà không từ thủ đoạn, đến giờ lại trở nên mê sảng như vậy. Bỏ Tử Ảnh ra mà vẫn muốn bầm thây vạn đoạn ta, đúng là không còn gì để nói.”
Hoa Nhất Thành tức giận đến nỗi không nói nên lời. Hắn thật không nghĩ rằng, tên tiểu tử vẫn luôn trầm mặc này, miệng lưỡi lại sắc sảo như vậy.
“Đừng nha, Hoa huynh ngươi không nên tức giận như vậy. Run thành như vậy thì để cho người ta thấy được lại tưởng ngươi sợ ta thành bộ dáng như vậy. Như vậy đi, chỉ cần ngươi giao hết bảo vật trên người ra thì ta cũng sẽ chỉ bầm thây vạn đoạn ngươi cho công bằng nhé.” Diệp Vân tiếp tục cợt nhả, trường kiếm trong tay lúc này lại phát ra một đường ánh sáng.
Hoa Nhất Thành rút cuộc cũng không chịu nổi nữa. Hắn đột nhiên nhảy lên, trong tay trái bỗng nhiên xuất hiện một kiện linh khí có hình dáng như một chiếc gương.
“Cửu U định linh!”
Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, chiếc gương trong tay trái của hắn liền bắn ra một đạo ánh sáng về phía Diệp Vân.
Diệp Vân đưa tay điểm lên, Băng Phách Tỏa Hồn phía bên trái lập tức tỏa ra hàn ý lạnh băng đến mức không gian gần như cũng đóng băng lại, nghênh đón.
Nhưng điều khiến cho Diệp Vân giật mình chính là, luồng hào quang mà chiếc gương của Hoa Nhất Thành bắn ra lại có tác dụng giam cầm. Băng Phách Tỏa Hồn vừa lao lên, bị luồng hào quang kia bắn trúng thì tốc độ liền giảm hẳn lại, sau đó dừng hẳn, giống như bị đóng băng lại.
Lông mày Diệp Vân cau lại, linh khí băng hệ trong cơ thể, theo đầu ngón tay liền bắn về phía Băng Phách Tỏa Hồn. Nhưng mà kiện linh khí này tựa hồ như trâu đất xuống biển, không hề phản ứng lại chút gì, tựa hồ như đã cắt đứt liên hệ hoàn toàn với Diệp Vân hắn vậy.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân cảm thấy rõ ràng đang chậm rãi mất đi sự khống chế đối với Băng Phách Tỏa Hồn, mà linh lực trong đó cũng ngưng trệ, không thể nào lưu chuyển được.
Lúc này, Diệp Vân mới hiểu rõ lời nói mà Hoa Nhất Thành nói Cửu U định linh là có ý gì. Hắn không ngờ là lại có loại bảo vật thần kỳ như thế, có thể giam cầm được loại linh khí tuyệt hảo như Băng Phách Tỏa Hồn, không thể lưu chuyển được cả linh khí.
“Chỉ là một tiên tu sĩ cấp thấp còn chưa cả đạt đến Luyện Khí Cảnh mà muốn phát huy được uy lực chính thức của Băng Phách Tỏa Hồn, đúng là vớ vẩn.” Hoa Nhất Thành quát lên một cách lạnh lùng, mà Cửu U Định Linh kính lúc này lơ lửng trên đầu hắn, tỏa ra hào quang khóa chặt Băng Phách Tỏa Hồn lại.
Hoa Nhất Thành tung người nhảy lên, trường kiếm trong tay tỏa ra hào quang, quét về phía trước.
Diệp Vân chẳng qua là có chút kinh ngạc, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo. Tuy rằng Băng Phách Tỏa Hồn bị phong ấn, thế nhưng hắn lại không có nửa phần kinh hoảng. Chỉ thấy khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, đối mặt với kiếm quang bắn tới thì không lùi mà tiến lên.
“Lôi Vân sơ hiện!”
Ánh sáng màu tím lóe lên, lập tức vang lên tiếng sấm ù ù, cùng với đó là điện xà bay múa xung quanh.
Toàn bộ không gian giống như đọng lại, sau đó là một tiếng sét nổ vang giữa gian thạch thất.
Tử Ảnh mang theo lôi quang điện xa, không chút do dự nghênh đón công kích của Hoa Nhất Thành , ầm ầm va chạm vào nhau.
Oanh!
Giống như tiếng sét từ cửu thiên đánh xuống, hào quang bắn ra bốn phía. Linh lực cuồng bạo gần như xé rách cả không gian, khiến cho thiên địa trở nên một mảnh hỗn loạn.
Diệp Vân cảm thấy có một luồng man lực phản chấn lại, Tử Ảnh trong tay phát ra âm thanh ông ông. Hắn có cảm giác Tử Ảnh gần như sắp rơi ra khỏi tay hắn vậy.
Hắn cũng không cố gắng cản lại, thân hình liền nhanh chóng lùi lại phía sau để tiêu hao lực phản chấn, tránh cho mình khỏi bị thương.
Ánh sáng thu lại thì chỉ thấy Hoa Nhất Thành sắc mặt tái nhợt xuất hiện đúng chỗ Diệp Vân vừa đúng, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân.
Trong lòng Hoa Nhất Thành vô cùng khiếp sợ. Hắn nghĩ một kiếm vừa rồi của mình, với loại tu sĩ như Diệp Vân thì không chết cũng trọng thương. Thế nhưng không ngờ Tử Ảnh trong tay của Diệp Vân lại truyền đến một luồng lực lượng không hề thua kém so với hắn. Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời thì có lẽ tay hắn cũng không giữ nổi kiếm nữa.
Một tên tiểu tử Luyện Thể thất trọng Ngộ Khí Cảnh, sao lại có linh lực hùng hậu như vậy? Đúng là khó có thể tin được, thật không còn gì để nói.
Hoa Nhất Thành lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân. Hắn mơ hồ có một cảm giác, nếu hôm nay không thể giết chết Diệp Vân thì sau này, rất có thể y sẽ là một đại địch của hắn.
Nhưng Hoa Nhất Thành vẫn có chút kiêng kỵ đối với Diệp Vân. Vừa rồi Diệp Vân và hắn cứng đối cứng một chiêu, hiển nhiên chỉ dùng linh lực mà không phải là chân khí của đệ tử Luyện Khí Cảnh. Tuy nói chân khí có thể chuyển hóa thành linh lực để công kích, nhưng lại có ai chịu làm thế? Chân khí chuyển hóa thành linh lực thì phẩm chất sẽ bị hạ thấp đi rất nhiều, lực công kích sẽ bị giảm đi đáng kể. Nếu đúng là Diệp Vân cố ý ẩn tàng tu vi, như vậy thì vừa rồi hắn sử dụng chân khí tung ra Lôi Vân Sơ Hiện, uy lực sẽ đến đâu?
“Không ngờ ngươi lại cố ý ẩn tàng tu vi.” Hoa Nhất Thành lạnh lùng nói ra, trừ nguyên nhân này thì hắn đúng là không có cách nào giải thích được là vì sao, Diệp Vân với tu vi Luyện Thể thất trọng mà có thể ngạnh kháng được công kích của hắn.
Diệp Vân cười nói: “Đúng vậy, Hoa huynh ngươi phát hiện ra cũng quá muộn rồi đó.”
Sắc mặt Hoa Nhất Thành lạnh lại: “Tâm cơ của tất cả đệ tử Thiên Kiếm Tông đều thâm trầm như vậy ư?”
Diệp Vân nghe vậy thì liền cười to lên mấy tiếng: “So với Hoa huynh thì vẫn còn kém xa lắm.”
Thần sắc Hoa Nhất Thành đột nhiên nghiêm túc hắn lên, trên mặt mơ hồ hiện ra một vầng ánh sáng nhàn nhạt. Phía trên đầu, Cửu U ĐỊnh Linh kính vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa hồ như muốn chiếu rọi toàn bộ gian thạch thất.
Ánh sáng của Cửu U ĐỊnh Linh chiếu đến nơi nào thì linh khí tại nơi đó dường như dần ngưng lại, không lâu sau thì giống như bị đóng băng lại, không thể lưu động được nữa.
Diệp Vân cảm thấy linh lực trong cơ thể mình dần trở nên trầm trọng, không thể nào thúc giục được. Hắn không khỏi kinh hãi, nếu linh lực trong cơ thể đều bị phong tỏa thì làm sao có thể chống được Hoa Nhất Thành?
Bỗng nhiên, hắn nhìn về phía Hoa Nhất Thành thì thấy vẻ mặt hắn trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia máu thì trong lòng khẽ động.
“Hoa huynh, ngươi hao phí tâm lực, không tiếc tự tổn hại đến bản thân mà muốn phong ấn linh khí tại mảnh không gian này, rốt cuộc là muốn thế nào?” Diệp Vân nhíu mày, giận dữ hỏi.
Hoa Nhất Thành cười gằn, nói”
Ngươi đã muốn sử dụng Băng Phách Tỏa Hồn và Liệt Diễm Bạo Vân đối địch với ta, nhưng lại không biết xấu hổ mà ẩn nấp tu vi.Giờ đây ta muốn phong ấn triệt để linh khí trong cơ thể ngươi, sau đó dùng thân thể mà tấn công.
Vừa dứt lời thì đột nhiên, hắn liền xé nát quần áo trên cơ thể. Cả người liền biến lớn hơn một vòng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, thoạt nhìn vô cùng lực lưỡng.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng.
“Ngươi thực sự cho rằng ta một mực áp chế tu vi chỉ là để tu luyện hai loại linh khí hay sao? Sai rồi! Trụ cột của tu tiên chính là tu thân và tu tâm, có được thân thể khỏe mạnh thì mới có thể tu luyện chân khí một cách dễ dàng. Bây giờ ta cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem trong trường hợp không thể sử dụng được chân khí thì thân thể của ta cường đại như thế nào.” Hoa Nhất Thành cười lạnh, ném trường kiếm sang một bên, song quyền giống như hai chiếc chùy nhỏ, bước tới.
“Ngươi cười cái gì?” Hoa Nhất Thành hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Nếu như vừa rồi ngươi gắng sức thì có lẽ có thể phá vỡ sức mạnh của Cửu U Định Linh, nhưng mà bây giờ đã muộn rồi. Ngươi nên chuẩn bị ăn đấm của ta đi.”
Diệp Vân sờ mũi mình một cái, sau đó xoa hai tay nói: “ Hoa huynh, ta và ngươi thật là có duyên. Nói cho ngươi biết một bí mật, thật sự ta mạnh nhât cũng không phải là tu vi cảnh giới, mà chính là thân thể đó!”
Hoa Nhất Thành nghe vậy thì có chút sững sờ, sau đó cười ha ha nói: “Thân thể ư? Đến giờ mà còn dám mạnh miệng. Ngươi biết là muốn tu luyện thân thể trở nên cường hãn thì cần phải trả qua bao nhiêu thống khổ, cần bao nhiêu thiên tài địa bảo để bồi bổ hay không? Ngươi chỉ là một tên đệ tử ngoại môn nho nhỏ của Thiên Kiếm Tông mà cũng dám trước mặt ta mà nói vậy, đúng là trò cười.”
Diệp Vân cười nói: “Nếu Hoa huynh không tin thì có thể thử một lần.”
Hoa Nhất Thành cũng không có nhiều lời. Hắn đạp mạnh một cái, thân hình liền giống như một con trâu lớn lao thẳng tới, song quyền như chùy, mang theo tiếng gió vù vù lao thẳng về phía Diệp Vân.
Hai chân Diệp Vân giống như đóng đinh dưới đất, không hề di chuyển, tay phải nắm chặt thành quyền, giơ ngang trước ngực.
Thiết quyền gào thét bay tới, lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Vân. Nếu như bị một quyền này đánh trúng thì chỉ sợ đầu của Diệp Vân cũng bị đánh thành đống thịt vụn.
Nhưng sau một khắc thì thiết quyền của Hoa Nhất Thành không thể tiến về phía trước được nữa. Bởi vì, trước thiết quyền của hắn có một quyền đầu trắng nõn, không chút thu hút nào đang vững vàng chặn nó lại.
“Hoa huynh, sức lực của ngươi cũng chả có gì đặc biệt cả.” Thanh âm tràn đầy trào phúng của Diệp Vân vang lên.
Hắn từ trong những bộ điển tịch của Thiên Kiếm Tông đã từng đọc qua, nếu như muốn bồi dưỡng thân thể cường hãn đến một mức độ nào đó thì thân thể cần phải trải qua rèn luyện mà sự đau khổ trong đó đúng là khó có thể tin được. Nhưng mà Hoa Nhất Thành cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh trun g kỳ mà thôi, cho dù hắn có dốc sức rèn luyện thân thể thì có thể cường đại đến bao nhiêu?
Đối với cường độ nhục thể của mình thì Diệp Vân vô cùng tự tin. Tiên Ma Chi Tâm có uy lực thế nào chứ. Sau khi được nó rèn luyện thân thể thì mỗi một giọt huyết dịch rồi mỗi tấc da thị đều ẩn chứa một lực lượng vô cùng cường đại. Mà sở dĩ Diệp Vân có thể đánh ngang ngửa với Hoa Nhất Thành Luyện Khí Cảnh trung kỳ chính là dựa vào sự cường hãn của thân thể là chính.
Hiện giờ, Hoa Nhất Thành rõ ràng không tiếc tự phế võ công, phong ấn linh khí, không thể nào thúc giục được linh khí và chân khí, muồn dùng nhục thân để tấn công, đúng là múa rìu qua mắt thợ, thiếu chút nữa thì khiến cho Diệp Vân cười ra tiếng.
“Sao có thể như vậy được?” Hoa Nhất Thành thấy một quyền của mình bị cản lại một cách dễ dàng thì gần như không thể tin được vào mắt mình.
Hắn lùi lại mấy bước, sau đó phẫn nộ quát lên một tiếng, lần nữa lao về phía Diệp Vân.
Thiết quyền lao đến, kéo theo âm thanh ù ù, gần như là muốn xé rách không gian.
Khóe miệng Diệp Vân hiện ra một nụ cười lạnh, nói: “Ngươi đã u mê không tyinhr như vậy thì để ta cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cho ngươi xem thân thể cường hãn chính thức là như thế nào.”
Hai tay Diệp Vân nắm chặt lại với nhau, sau đó giơ cao lên trời, sau đó lao thẳng về phía thiết quyền của Hoa Nhất Thành.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn vang lên!
Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên, sau đó là một thân ảnh bay ngược ra ngoài, ầm ầm bắn lên thạch thất rồi té xuống.