Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 141: Chương 141: Dở khóc dở cười




Diệp Vân rất muốn biết, nơi đi gặp mà Tử trưởng lão nói tới là nơi nào.

Tử trưởng lão mỉm cười.

“Ngươi muốn ở lại Thiên Chúc Phong hay tới nơi khác? Ngươi muốn rời khỏi Vô Ảnh Phong cũng được.”

Diệp Vân khẽ giật mình. Năng lực của vị Tử trưởng lão này quả không tầm thường, địa bàn nằm ngoài Vô Ảnh Phong mà cũng có thể thu xếp được.

“Hiện giờ đệ tử vẫn muốn ở lại Vô Ảnh Phong, nếu có thể ở lại Thiên Chúc Phong đã là rất tốt rồi.” Hiện giờ nhu cầu ra ngoài tìm kiếm tài nguyên của Diệp Vân không bức thiết lắm, hắn cần thời gian để tu luyện nhiều hơn.

“Vậy thì dễ thôi. Ta có một nơi có thể đưa ngươi đi, ngươi xem thử xem sao.” Tử trưởng lão gật đầu rồi nói tiếp. “Phong chủ của Vô Ảnh Phong là Tô Hạo, đối với ta có quan hệ không tệ. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể tiến cử ngươi vào đó, trở thành đệ tử của hắn.”

Diệp Vân nghe tới đây lại khẽ giật mình. Hắn đã từng nghĩ tới một vài khả năng, như chuyện sẽ được nhân vật cao tầng nào đó của Thiên Chúc Phong thu làm đồ đệ, hoặc để hắn tự do lựa chọn một cường giả Trúc Cơ Cảnh nào đó mà bái sư. Hắn còn nghĩ sẽ được vị Tử trưởng lão này tự mình dạy bảo, vì dù sao Tiểu Hấp Tinh Quyết này cũng chỉ có Tử trưởng lão tu luyện thành công. Hắn không dám nghĩ sẽ tới Vô Ảnh Phong làm đệ tử của phong chủ Tô Hạo.

Bình thường, cả Thiên Chúc Phong cũng chỉ là một phân đường dưới trướng của Vô Ảnh Phong, nghĩa là dưới Vô Ảnh Phong thì còn nhiều phân đường như thế nữa. Nói vậy để biết phong chủ Tô Hạo này có vị trí quan trọng như thế nào! Một cường giả Trúc Cơ Cảnh, quản lý, khống chế cả tòa Vô Ảnh Phong như thế, nếu có thể trở thành đệ tử của người này thì khác gì cá chép vượt được vũ môn hóa rồng? Từ nay về sau sẽ như mây trắng bay cao, ngày sau có thể còn được chọn để kế thừa vị trí của hắn, trở thành chưởng khống giả mới của Vô Ảnh Phong không chừng.

Tuy vậy, vị Tử trưởng lão này lại không biết, Diệp Vân đã gặp Tô Hạo từ trước mất rồi. Chính miệng hắn muốn thu Diệp Vân làm đồ đệ, chỉ cần Diệp Vân gật đầu đồng ý là có thể trở thành một trong mười đại đệ tử, thân phận cao quý vô cùng. Có điều, đây lại không phải thứ mà Diệp Vân cần nhất bây giờ. Hắn không cần công pháp quá cường đại. Hiện giờ đã có Tiểu Hấp Tinh Quyết cùng Tiên Ma Chi Tâm, chỉ cần cho hắn đầy đủ tài nguyên, hắn không lo tu vi sẽ không tịnh tiến.

Tài phú hắn đang có còn nhiều hơn tài nguyên mà Thiên Chúc Phong đang sở hữu. Với số thiên tài địa bảo này, hắn bế quan tu luyện liền mười năm cũng không thành vấn đề. Trong số tài liệu trân quý này, có nhiều thứ chính hắn cũng không biết là gì hay chưa từng nghe qua. Chỉ biết chúng được Hoa Vận chuẩn bị để dành cho việc đoạt xá trùng sinh, những tài liệu này tuyệt nhiên không thể tầm thường. Nếu Diệp Vân có cơ hội rời Thiên Kiếm Tông, tiến vào Tấn quốc rộng lớn chắc sẽ biết giá trị đích thực của những thứ này.

Hiện giờ Diệp Vân cần nhất là một người có kinh nghiệm dậy bảo, nhưng lại không quản giáo quá nghiêm ngặt để hắn có thời gian mà tự tiến hành tu luyện, lúc gặp khó khăn, cần cười chỉ bảo lại có ngay. Yêu cầu này không tính là quá cao, nhưng cũng không dễ mà đạt được.

“Ta…”, Diệp Vân mở miệng muốn nói rồi lại ngập ngừng, không biết phải quyết định ra sao.

“Có chuyện gì sao?” Tử trưởng lão hơi nhíu mày, âm thanh có phần lạnh lùng hỏi. “Ngươi thấy nơi ấy không đủ tốt hay sao? Ngươi cũng biết, nếu ta tiến cử ngươi với Tô Hạo, ngươi có thể trở thành một trong mười đại đệ tử của hắn, thân phận sẽ vô cùng cao quý.”

Diệp Vân lắc đầu, cười khổ đáp.

“Tử trưởng lão, không phải đệ tử không muốn, mà lúc trước có đi qua Vô Ảnh Phong đã được gặp mặt phong chủ. Lúc đó, phong chủ cũng đưa ra đề nghị thu Diệp Vân làm đệ tử.”

“Sau đó thì sao? Ngươi từ chối hắn rồi?” Tử trưởng lão giật mình, ngạc nhiên hỏi lại.

Diệp Vân gật đầu, rồi cười khẽ.

Tử trưởng lão không biết phải nói gì. Đám đệ tử khác nếu được nhận làm đệ tử của vị phong chủ này chắc sẽ sướng đến phát điên, còn tranh nhau đến vỡ đầu mẻ trán mà không được. Diệp Vân hắn đã lên Vô Ảnh Phong, biết rõ thân phận của Tô Hạo rồi mà vẫn từ chối. Chuyện này thật khó mà tưởng tượng được.

“Diệp Vân, ngươi nói thật đấy chứ?” Tử trưởng lão hít sâu, khó tin hỏi.

“Đúng vậy, lúc đó đệ tử đã từ chối rồi.”

Sau một lúc ngẫm nghĩ, Tử trưởng lão mới quay ra nhìn Diệp Vân, muồn bã hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành đệ tử của ta?”

“Nếu Tử trưởng lão đồng ý, đệ tử xin tình nguyện.” Diệp Vân không do dự đáp.

Thân phận của Tử trưởng lão rất đặc biệt, Tô Hạo gặp lão cũng phải cung kính vài phần. Qua xưng hô của hai người, có thể thấy quan hệ giữa Tử trưởng lão và vợ chồng Tô Hạo không tệ, thậm chí còn có phần thân thiết. Hơn nữa, mấy trăm năm này, Tiểu Hấp Tinh Quyết này chỉ có Diệp Vân và Kim Đan tu sĩ Trần Hóa Đạo tu luyện thành công, nhìn qua cũng giống như được truyền thừa. Nhận hắn làm đệ tử không phải là việc quá gượng ép.

Tử trưởng lão nhìn Diệp Vân một lượt, thở dài rồi chậm rãi nói.

“Nếu thật như vậy, quả là chuyện tốt. Nhưng cả chi nhánh chỉ còn lại có mình ta mà thôi, không còn ai khác nữa. Ta còn có sự tình trọng yếu phải làm, không thể tự mình dạy dỗ ngươi được. Chuyện nhận ngươi làm đồ đệ sợ không thích hợp.”

“Chỉ cần Tử trưởng lão cho đệ tử một nơi chốn để đi là được rồi.” Diệp Vân mỉm cười trả lời.

“Chuyện này cứ để ta suy nghĩ thêm, ngày mai sau khi nhận khen thưởng ngươi hãy tới tìm ta.” Tử trưởng lão thả giỏ trúc xuống đất, phất phất tay.

Diệp Vân khom mình hành lễ, định rời đi thì lại nghe Tử trưởng lão căn dặn.

“Còn chuyện này, ngươi phải nhớ kỹ. Việc tu hành không thể đột nhiên bộc phát, tiến triển quá nhanh. Trụ cột chính là gốc rễ, gốc có vững thì ngày sau lực bạo phát sẽ càng mạnh mẽ. Tiểu Hấp Tinh Quyết này ngươi cũng không nên sử dụng thường xuyên. Việc hấp thu quá nhiều các loại Linh khí có thể khiến cho tâm ma bộc phát.” Tử trưởng lão nghiêm khắc dặn dò.

Diệp Vân cúi đầu.

“Đệ tử xin ghi nhớ trong lòng.”

Những dặn dò này không thừa. Con đường tu tiên vốn tàn khốc, nếu chỉ chú tâm tăng tiến tu vi mà quên củng cố gốc rễ, tâm ma rất dễ xâm nhập. Tới lúc bộc phát, tâm ma sẽ khống chế toàn bộ tinh thần, xóa bỏ linh hồn và cướp lấy thân thể.

“Được rồi, ngươi đi đi. Hôm sau lại tới tìm ta.” Tử trưỡng lão vẫy tay, cầm lấy giỏ trúc, vác cuốc lên vai rồi tiến vào rừng trúc. Diệp Vân nhìn theo bóng lưng mỉm cười.

Đệ tử Thiên Chúc Phong ra ngoài tìm kiếm Hoa Vận Bí Tàng tới cả trăm người, trở về chỉ còn Diệp Vân, Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng. Tin tức này lan truyền rất nhanh khắp cả Thiên Chúc Phong. Đám đệ tử nghe được, có người thì kính nể, có người hâm mộ, cũng có kẻ đố kỵ ganh ghét, lạnh nhạt.

“Từ thí luyện tông môn sống sót trở về không phải sẽ được ban thưởng hai mươi khối thượng phẩm Linh thạch, một kiện trung phẩm Linh hhí hay sao? Ba người bọn Diệp Vân phen này phát đạt thật rồi.”

“Linh thạch tuy đáng quý và khó kiếm, nhưng chỉ cần sau này tiếp nhận nhiệm vụ, tích cóp dần là có thể kiếm đủ. Chỉ có trung phẩm Linh khí mới thực sự đáng giá. Những đệ tử tinh anh nội môn cũng chưa chắc đều có trung phẩm Linh khí để dùng ấy chứ.”

“Sư huynh nói không sai. Lần này ba người bọn họ thật sự phát tài rồi!”

“Ta vừa nghe được tin tức, lần này vì chỉ có ba người bọn họ sống sót trở về nên khen thưởng cũng sẽ nhiều hơn một chút.”

“Thật là…! Nếu sớm biết tu vi như mấy người Diệp Vân, Đoàn Thần Phong mà cũng sống sót trở về được thì ta đã tham gia thí luyện rồi. Người được nhận khen thưởng chưa chắc đã tới lượt bọn chúng.”

“Ha ha…, ngươi chớ nằm mơ giữa ban ngày. Cơ hội đâu dễ có, lại càng không thể cưỡng cầu mà cần phải có vận khí nữa. Nếu không, ngươi đã không phải chịu cảnh ở Thiên Chúc Phong này suốt mười năm qua như vậy.”

“Xem ra, lần thí luyện tông môn sau, chúng ta cũng nên cân nhắc báo danh tham gia rồi.”

Ngoại viện Thiên Chúc Phong, tất cả đệ tử ngoại môn đều chụm đầu ghé tai bàn luận. Đối với ba người Diệp Vân, trừ một số ít đệ tử mang tâm tư đố lỵ ghen ghét mang suy nghĩ như trên, còn lại đều thật lòng thán phục. Lần ban thưởng này quả thực phong phú ngoài tưởng tượng của bọn họ. Mỗi người được ban thưởng, thời gian dài sau này gần như không phải lo lắng tới tài nguyên để tu luyện, còn có trung phẩm Linh khí trong tay, hoàn toàn có khả năng khiêu chiến vượt cấp.

Keeeng…..!

Thời gian qua mau, ánh sáng ban mai dần xuất hiện ở chân trời. Tiếng chuông du dương ngân vang, đánh thức tâm tư của mỗi tên đệ tử ngoại tông. Bọn họ nhanh chóng hướng quảng trường Diễn Vũ Điện chạy tới.

Diệp Vân ra ngoài tiểu viện, thấy Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng cũng đang thong thả bước tới.

“Diệp sư huynh, ta và Đoàn sư huynh đã chuẩn bị xong. Lần thí luyện này, vì số đệ tử tham gia tử vong quá cao nên tông môn có ý tăng thêm phần thưởng cho ba người chúng ta. Ngoại trừ Linh thạch và trung phẩm Linh khí, có thể chúng ta sẽ có cơ hội được vào Tàng Vũ Điện chọn một môn tiên kỹ bát phẩm.” Dư Minh Hồng nhìn Diệp Vân rồi chậm rãi nói.

Hai hàng lông mày của Đoàn Thần Phong hơi chau lại, quay đầu hỏi với vẻ kinh ngạc. “Tiểu Dư tử ngươi từ đâu mà biết việc này?”

Khóe miệng Diệp Vân khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười. Nếu lời Dư Minh Hồng là thật, hắn có thể chọn lấy một môn công pháp thích hợp để chính thức tu hành. Lúc trước hắn chọn Lôi Vân Điện Quang Kiếm và Tiểu Hấp Tinh Quyết đều là những công pháp tu luyện căn bản.

“Diệp sư huynh, Đoàn sư huynh, lần này huynh đệ ta thu được không ít chỗ tốt, khả năng đột phá Luyện Khí Cảnh sẽ tăng lên nhiều, còn có thể trở thành đệ tử nội môn, được bồi dưỡng trọng điểm.” Dư Minh Hồng không giấu được vẻ kích động.

“Tốt rồi, chuyện đó để sau hãy nói.” Diệp Vân vừa cười vừa nói với hai người. “Chúng ta đi thôi, lần này triệu tập mọi người hẳn là vì chuyện của chúng ta, không nên để cho Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn trưởng lão phải chờ đợi lâu.” Nói xong, hắn nhanh chóng tiến về hướng Diễn Vũ Điện.

Thân ảnh Đoàn Thần Phong lóe lên, lập tức theo sát phía sau. Dư Minh Hồng nhìn theo hai người bằng ánh mắt vui mừng rồi cũng chạy như bay theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.