Thanh âm trên không trung bạo tạc nổ tung, tiếng vang ông ông cộng hưởng truyền ra.
Mỗi một tấc không gian tựa hồ đều có năng lượng cuồng bạo, tại đó trùng kích bạo liệt, khí kình bắn ra bốn phương tám hướng.
Mỗi một tấc không gian đều có khí kình trùng kích, sau khi va chạm
lẫn nhau lại bắn ra lực lượng càng mạnh, hầu như đem những đệ tử có tu
vi hơi thấp đánh lui về phía sau, không cách nào phòng ngự.
Chỉ thấy hơn mười người sắc mặt trắng bệch, trong miệng tràn ra máu
tươi, ai cũng không thể tưởng tượng được chỉ là thanh âm trùng kích đã
làm bọn họ tổn thương như thế, quả thực khó có thể tin.
Đám người Yến Trường Xuân sắc mặt đại biến, vô cùng kinh hãi, uy lực
như thế quả thật khó có thể tin, mặc dù bọn hắn tu vi đã đến trình độ
này nhưng đối với thủ đoạn như thế này cũng mới nghe lần đầu.
"Thật là khó tin, làm sao có thể có thủ đoạn như thế?" Tô Hạo quá sợ hãi, căn bản không thể tin.
"Thần thông như vậy đích thật là mới nghe lần đầu. Không thể tưởng
tượng được là thế gian lại có thuật pháp như thế này, xem ra quyết định
của ta là rất đúng." Mộ Dung Vô Tình vẫn luôn không nói gì, thấy một màn như vậy rốt cuộc trên mặt cũng lộ vẻ kinh hãi.
"Quyết định? Vô Tình ngươi làm quyết định gì?" Tô Hạo hiếu kỳ hỏi.
Mộ Dung Vô Tình dừng một chút, nói:" Ta lúc đầu vốn đã quyết dịnh
xong việc nơi đây sẽ tiến về Đại Tần đế quốc, tìm kiếm Thiên Đạo chi
lý."
Tô Hạo nói:" Việc này chưa bao giờ nghe ngươi nói, ngươi lúc nào quyết định thế?"
Mộ Dung Vô Tình nói:" Một năm trước ta đã quyết định, chẳng qua là
chưa có hành động nên kéo dài đến hôm nay, không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện như vậy."
Tô Hạo thở sâu một hơi, nói:" Chuyện hôm nay xem ra sẽ không bỏ qua, Vô Tình ngươi sẽ giúp ta hay là bỏ ta mà đi?"
Tô Hạo cùng Mộ Dung Vô Tình tuy ngày thường không thường xuyên gặp
mặt nhưng mà hai người tương giao rất dày, mỗi năm đều luận bàn mấy lần
để xác minh tu vi. Hai người quan hệ rất tốt, đối với chức vị chưởng môn của Thiên Kiếm Tông, Mộ Dung Vô Tình từng ám chỉ qua sẽ trợ giúp cho Tô Hạo. Đã có quan hệ như thế nên Tô Hạo dứt khoát muốn hỏi trực tiếp.
Mộ Dung Vô Tình nhíu mày, nhìn nhìn về phương xa chậm rãi nói:"
Chuyện hôm nay không còn là việc ta tương trợ hay sẽ bỏ đi, mấu chốt là
sư huynh của Mai Nghiễn Sinh ai có thể chống lại?"
Thanh âm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia, Tô Hạo cùng đám người Mộ Dung Vô Tình đã sớm nghe được chính là sư huynh của Mai Nghiễn Sinh, là
người lúc trước đã dùng vạn lý truyền âm. Tu vi của người này đã cao đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi, quả thực là không thể diễn tả
bằng ngôn từ. Bất kể là Thất trưởng lão hay là Kim trưởng lão cũng không thể so với hắn, cũng chỉ có sư tổ của Yến Trường Xuân là Tất Hạo mới có thể cùng hắn đánh một trận. Nhưng mà Tất Hạo có ra tay hay không thì
không ai có thể biết được.
Mộ Dung Vô Tình nói không có nửa điểm sai, chuyện hôm nay đã nằm
ngoài tầm khống chế của bọn hắn, muốn xem sư huynh của Mai Nghiễn Sinh
cùng Tất Hạo, hai người có xung đột với nhau hay không, sẽ có một trận
chiến với nhau hay không.
Tô Hạo im lặng, chuyện xảy ra hôm nay đã thật sự quá nhiều, dù cho hắn thân là Vô Ảnh Phong chủ cũng không cách nào thừa nhận.
"Người đến ở phương nào?"
Thanh âm của Tất Hạo vang lên trong không trung, cực kỳ xảo diệu xuất hiện ở mỗi một tấc không gian, thanh âm của sư huynh Mai Nghiễn Sinh
từng mảnh tiêu tán,cuối cùng hoàn toàn biến mất.
"Quả nhiên là tu vi không tệ, ngược lại có chút ý tứ."
Thanh âm truyền đến, trong không khí xuất hiện một tia chấn động, lập tức xuất hiện một vòng xoáy. Trong vòng xoáy một người chậm rãi đi ra,
quần áo đỏ như máu, tựa như hỏa diễm.
"Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc đã tới." Mai Nghiễn Sinh từ mặt đất lao thẳng lên, quỳ sát trước người mặc áo đỏ.
Điều làm cho mọi người kinh ngạc chính là người mặc áo đỏ như máu này lại là một gã thanh niên, bộ dạng ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn
tuổi, khuôn mặt anh tuấn, phong trần tuấn lãng, chẳng qua là trong mắt
có chút âm lãnh.
"Đứng lên đi, sau khi trở về tự chặt một tay rồi diện bích suy nghĩ." Người áo đỏ đứng trên không trung, ánh mắt hơi xẹt qua Mai Nghiễn Sinh, chỉ thấy Mai Nghiễn Sinh lập tức văng ra ngoài, trùng trùng điệp điệp
đụng vào cái sơn động kia, truyền đến ầm ầm âm thanh.
"Ngươi là người phương nào?" Tất Hạo lạnh lùng hỏi, hắn có thể cảm
thụ tu vi của thanh niên áo đỏ trước mặt đã đạt đến một trình độ bất khả tư nghị, hoàn toàn không dưới hắn.
"A, ngươi đang hỏi ta? Ta là Hỏa Vân, ngươi có thể xưng hô với ta là
Hỏa Vân Thánh Giả, quỳ xuống đi, hôm nay ta sẽ không giết các ngươi,
chẳng qua là ta chỉ muốn dẫn đi hai nữ tử kia, những chuyện khác ta
không có hứng thú."
Người áo đỏ nhàn nhạt nói ra.
Lông mày trắng của Tất Hạo chau lại, giọng nói lạnh như băng:" Quỳ
xuống? Tiểu gia hỏa thật sự là không biết trời cao đất rộng, mang theo
chó của ngươi cút đi, dám ở Thiên Kiếm Tông của ta giương oai, không
biết sống chết."
Hỏa Vân Thánh Giả nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin:" Nói như vậy là ngươi muốn chết? Thôi được, ta sẽ thành toàn cho bọn ngươi."
Tất Hạo cười ha hả:" Tất Hạo ta sống đã mấy trăm năm chưa từng có một tên gia hỏa nào dám cuồng vọng trước mặt ta, nhìn ngươi niên kỷ còn
nhỏ, ta sẽ thay sư phụ của ngươi giáo huấn ngươi một lần, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo."
"Lớn mật, dám nói như thế cùng Đại sư huynh, quả thực không biết sống chết. Ngươi tưởng rằng ngươi lông mi trắng đầu bạc là lớn tuổi sao? Đại sư huynh từ năm trăm năm trước đã trùng kích Kim Đan thành công, chỉ sợ khi đó lão gia hỏa ngươi còn chưa sinh ra đấy." Mai Nghiễn Sinh từ
trong động chui ra, chửi ầm lên.
Một mảnh thanh âm hít vào khí lạnh, hầu như tất cả mọi người đều không tin được lỗ tai của mình.
Năm trăm năm trước cũngđã trùng kích Kim Đan thành công, như vậy người thanh niên tuấn tú này thật ra đã sống bao nhiêu tuổi?
Giống như Mộ Dung Vô Tình, Tô Hạo là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, bọn
hắn tu luyện đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong cũng cần đến ba mươi năm, nhưng mà có trùng kích Kim Đan thành công hay không thì ai cũng đều không nắm chắc.
Nhìn chung thì thiên tài chỗ nào cũng có nhưng mà trùng kích Kim Đan
thành công lại không có mấy người, có một số Kim Đan cường giả cũng mắc
kẹt tại Trúc Cơ Cảnh cả trăm năm, mới tích góp hùng hồn, một lần hành
động thành công.
Trước mắt người tự xưng là Hỏa Vân Thánh Giả, từ năm trăm năm trước
đã ngưng luyện Kim Đan, như vậy tu vi của hắn đến bây giờ là cảnh giới
gì? Quả thật không dám tưởng tượng.
"Năm trăm năm trước cũng đã Kim Đan Cảnh?" Tất Hạo chau mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là ngươi đã phá đan sinh anh, thành tựu
Nguyên Anh Cảnh?"
Hỏa Vân Thánh Giả nhìn hắn một cái, nói:" Phá đan sinh anh nói dễ vậy sao, cần vượt qua Thiên Địa kiếp nạn, thần hồn đạt được Thiên Địa nhận
thức mới có thể thành tựu, khó khăn vô cùng. Bất quá tại mấy thang trước ta đã vượt qua Thiên Địa đại kiếp nạn, chắc hẳn thời điểm phá đan sinh
anh cũng không xa."
Tất Hạo trong mắt tinh mang lập lòe, có vẻ không tin:" Phá đan sinh
anh? Thiên Địa đại kiếp nạn? Nói nghe thật êm tai, lão phu không tin."
"Tin hay không đâu có quan hệ gì với ta? Bất quá hôm nay nếu như
ngươi quyết định muốn ngăn cản ta, ta đây sẽ nghiền nát ngươi như nghiền nát một con kiến." Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt nói ra.
"Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại muốn nhìn xem cái gọi là vượt qua
Thiên Địa đại kiếp nạn có bao nhiêu thực lực." Tất Hạo phẫn nộ quát một
tiếng, râu tóc dựng đứng, thân hình hắn đứng ở không trung, quang ảnh
màu trắng nhàn nhạt từ trên người hắn hiện ra, lại có một cái hư ảnh từ
đỉnh đầu thẩm thấu tuôn ra.
Hư ảnh ngay lập tức mở ra, tản mát ra uy thế như sóng to, quả thực đủ để nghiền ép Thiên Địa, uy hiếp bốn phương.
"Kim Đan hư nhược tướng? Nguyên lai là cô đọng ra hư nhược tướng, trách
không được lớn giọng như thế. Bất quá ngươi không biết hư nhược tướng
chính là Kim Đan lục trọng cảnh giới, cũng là Kim Đan thất trọng sao?
Một cảnh giới một tầng trời, ngươi thật sự cho rằng có thể đánh đồng
cùng ta?" Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt nói ra.
Tất Hạo lông mày nhíu lại, sau lưng Kim Đan hư nhượt tướng bỗng nhiên dựng lên, một đạo tràn đầy quang ảnh từ không trung bắn thẳng đến mà
ra, trong mắt tinh mang lóe lên, một hư ảnh cũng đồng dạng lóe lên từ
đỉnh đầu, đánh ra một đạo quang ảnh.
Hai đạo quang ảnh trên không trung chạm vào nhau, giống như pháo hoa
nổ tung rồi lại lặng im không một tiếng động, không có một mảy may khí
kình nào tản ra.
"Tất cả xuất hiện đi, hôm nay đem cái tông môn nho nhỏ này giết sạch."
Bỗng nhiên, thanh âm của Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt vang lên, không
gian lại rung động nhộn nhạo, lập tức năm thân ảnh lập lòe hiện ra, bốn
nam một nữ.
Năm người đều mặc trang phục màu đen, đầu trùm kín khăn đen chỉ chừa ra hai mắt.
"Tham kiến chủ nhân." Năm người quỳ một gối xuống, giọng nói chỉnh tề.
"Giết!" Hỏa Vân Thánh Giả vẫy vẫy tay.
Năm người mặc trang phục đen đột nhiên lướt lên, trong tay quang ảnh
lập lòe hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía hơn mười người.
Trong giây lát một loạt tiếng gào thê thảm vang lên, chỉ thấy huyết
hoa nổ tung, mỗi gã bị lưu quang đánh trúng đều nổ tung giống như những
đóa hoa đỏ tươi, quỷ dị mà đẹp đẽ, nhìn thấy mà giật mình.
Đồ sát, bắt đầu!