Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 120: Chương 120: Đoạt xá






Hấp lực!

Hấp lực vô cùng!

Diệp Vân cảm thấy có một lực hút vô cùng mạnh mẽ, hút chặt bàn tay của hắn lại. Linh lực trong cơ thể hoàn toàn mất đi khống chế, điên cuồng tuôn ra, qua bàn tay phải mà truyền sang quang tháp.

Diệp Vân kinh hãi, muốn chặt đứt linh lực do mình phát ra, rút tay về. Thế nhưng cho dù hắn làm như thế nào đi nữa thì linh lực hoàn toàn đã mất đi sự khống chế, cuồn cuộn tuôn ra.

Chỉ trong phút chốc thời gian, linh lực trong cơ thể Diệp Vân hầu như bị rút ra hết sạch, mà ngọn tháp vẫn không có ý định dừng lại, dường như còn muốn hút hết toàn bộ tinh nguyên huyết nhục của hắn.

Linh lực đã cạn kiệt, tinh nguyên cũng đã bắt đầu truyền sang quang tháp. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì e rằng không đến thời gian nữa nén hương nữa, thì Diệp Vân sẽ bị hút khô mà chết.

“Cuối cùng cũng có người vào đây!”

Nhưng vào lúc này, một giọng nói già nua mà hùng hậu chậm rãi vang lên, vang vọng khắp gian thạch thất.

Diệp Vân cảm thấy lực hút ở lòng bàn tay giảm đi một chút, liền vội vàng muốn dùng sức rút tay về, nhưng vẫn như cũ không cách nào thoát ra được.

“Ngươi là ai?” Tiếng nói của Diệp Vân đã có phần suy yếu.

“Tiểu tử, ngươi tiến vào mộ địa của ta, lại còn hỏi ta là ai? Ngươi cảm thấy có buồn cười hay không?”

Giọng nói già nua từ trong quang tháp tiếp tục vang lên.

Diệp Vân kinh hãi, không ngờ tiếng nói truyền ra từ trong quang tháp lại là của vị đại năng Kim Đan, chủ nhân của Hoa Vận bí tàng này.

“Chuyện này sao có thể? Không phải ngươi đã vẫn lạc cả nghìn năm rồi sao?”

“Nếu như ta không lan truyền việc bản thân đã vẫn lạc cả ngàn năm rồi thì làm sao có thể dẫn dụ được các ngươi, phá bỏ tầng cấm chế mà tiến vào tầng thứ bảy này? Nếu như đã có thể tiến vào tầng thứ bảy, đứng trước Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp của ta thì chứng tỏ vận mệnh của ngươi cũng không tệ,trí tuệ chắc hẳn cũng hơn hẳn người thường. Huống chi tu vi của ngươi lại cực thấp,chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh, mà lực lượng lại có thể ngang bằng với Luyện Khí cảnh tam trọng, thật sự là một cỗ thân thể tốt.” Giọng nói già nua tràn đầy vui vẻ, chậm rãi truyền ra.

“Ý ngươi nói, cái bí tàng này chính là cạm bẫy, dùng để lừa gạt chúng ta tiến vào, sau đó ngươi sẽ đoạt xá để sống lại?” Diệp Vân sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của lão giả.

“Thật sự là thông minh, chính xác như thế.” Giọng nói già nua mang theo vẻ chờ mong không gì sánh được.

Diệp Vân tuy giận dữ, nhưng cũng không biết làm thế nào, tinh nguyên trong cơ thể hầu như cũng đã bị hấp thụ sạch sẽ, chỉ còn lại một chút để duy trì sức sống. Hiện tại lực hút không còn rút ra tinh nguyên trong cơ thể, nhưng tay phải vẫn một mực dính vào quang tháp, không có cách nào chuyển động.

Không ngờ Hoa Vận bí tàng này lại là một âm mưu, để lừa gạt gạt các tu sĩ trẻ tuổi tiến vào, sau đó khiến cho hồn phách trong này có thể chuyển thế trùng sinh.

“Ta đã bố trí tầng tầng cấm chế, nếu như đã có thể đi đến trước mặt ta, thì dĩ nhiên chính là một cỗ thân thể thích hợp nhất, nên tiểu tử ngươi cũng không cần phải quá thương tâm, cũng không cần không cam lòng. Sau khi đoạt xá thân thể ngươi, thì ta sẽ biết được trí nhớ của ngươi, giúp ngươi hoàn thành những tâm nguyện trong lòng, xem như là đền bù cho việc ngươi đã cống hiến cỗ thân thể này.” Giọng nói lúc xa lúc gần của chủ nhân Hoa Vận Bí Tàng truyền ra từ trong quang tháp.

Diệp Vân cắn răng cười lạnh, cũng không trả lời lại.

“Ngàn năm trước Hoa Vận ta tung hoành hơn mười vạn dặm mà không có đối thủ. Không tránh khỏi quá tự cao tự đại, tự cho là mình vô địch thiên hạ. Tuy nhiên không ngờ rằng, phiến đại lục này lại mênh mông như vậy. Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, tu sĩ Kim Đan chẳng là gì? Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, thì cũng chỉ là con sâu con kiến mà thôi.” Chủ nhân Hoa Vận bí tàng bỗng nhiên cảm khái, hận không thể đem những lời muốn nói từ nghìn năm qua ra nói hết.

“Nguyên Anh cũng chỉ là con sâu cái kiến sao?” Diệp Vân theo bản năng trả lời.

Hoa Vận nói: “Đó là dĩ nhiên, Nguyên Anh thì tính là cái gì? Phía trên Nguyên Anh chính là lập địa thành tiên, tiến lên Địa Tiên Cảnh. Chỉ khi là tu sĩ Địa Tiên Cảnh thì mới chính thức trường sinh bất lão, ganh đua cùng với nhật nguyệt. Năm đó tung hoành tứ hải, ta cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp phải một gã tu sĩ Địa Tiên cảnh. Mặc dù hắn chỉ ở xa nhìn thoáng qua một cái, thì ba ngày sau thân thể ta liền bị hủy hết. Nếu không phải ta tinh thông trận pháp cấm chế, hơn nữa sớm đã có sự chuẩn bị đại mộ ở chỗ này, thì đúng là không có cách nào bảo tồn được hồn phách trong Chuyển Hồn Tháp cả nghìn năm nay.”

Chỉ là nhìn thoáng qua mà đã khiến cho thân thể tu sĩ Kim Đan bị hủy? Đây là bản lĩnh như thế nào? Quả thật hắn mới nghe lần đầu, khó mà tin được.

Diệp vân quên mất tay phải vẫn còn đang bị dính chặt trên Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

“Nghìn năm qua, ta dốc lòng nghiên cứu, rút cuộc đã hiểu ra rằng trước đây mình tu luyện sai con đường. Chờ khi ta đoạt xá ngươi xong, đem tu vi phế bỏ đi, làm lại từ đầu, không cần đến trăm năm là có thể thuận lợi đạt đến Nguyên Anh. Với tốc độ thăng tiến tu vi như thế thì chắc hẳn không đến nghìn năm là có thể đạt đến Địa Tiên Cảnh, có thể trường sinh cùng với nhật nguyệt.” Giọng nói Hoa Vận đầy ước mơ, dường như thấy được khoảnh khắc thành tựu Địa Tiên của chính mình sau khi đoạt xá.

Diệp Vân không trả lời, không biết có phải vì quá kinh hãi, hay là quyết định buông tha sự chống cự.

“Trong nghìn năm qua ta cũng không có nói chuyện nhiều, ngươi còn muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi, trước khi linh hồn ngươi tiêu tán, ta có thể thõa mãn yêu cầu cuối cùng của ngươi.” Hoa Vận vừa cười vừa nói, thoạt nhìn còn có chút nhân tính.

Diệp Vân chợt mở to mắt, hỏi: “Nghìn năm qua không có người nói chuyện với ngươi, không bằng ngươi nói với ta làm sao để trùng kích thành công Luyện Khí Cảnh, và cả không gian pháp tắc nữa.”

“Luyện Khí Cảnh?” Hoa Vận sững sờ, lập tức nói tiếp: “Xem ra ngươi kẹt tại Luyện Thể Cảnh đã nhiều ngày, thực ra Luyện Khí Cảnh cực kỳ đơn giản, đó là tìm hiểu thiên địa linh khí, luyện hóa thành chân khí. Ta có một môn Ngưng Khí thuật liền đẩy nhanh tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí thành chân khí, chỉ cần đủ số lượng chân khí, liền phá tan gông cùm xiềng xích, vượt qua bình cảnh. Kỳ thật Cảnh giới Luyện Khí Cảnh nhất trọng và Luyện Thể Cảnh thất trọng cũng không khác biệt là mấy.”

“Ngưng Khí thuật? Vậy mà lại có môn thuật pháp thần kỳ như vậy.” Cho đến bây giờ Diệp Vân chưa hề nghe nói, cũng chưa được xem thuật pháp như vậy. Từ Luyện Thể đến Luyện Khí đã vây khốn biết bao nhiêu tu sĩ, nhưng bây giờ chỉ cần một môn Ngưng Khí thuật, liền có thể đem thiên địa linh khí chuyển hóa thành chân khí. Nếu đem Ngưng Khí thuật này truyền đi, thì sẽ tạo ra bao nhiêu tu sĩ Luyện Khí Cảnh đây?

“Đây là Thượng Cổ Kỳ thuật nhưng cũng chỉ là một pháp môn phụ trợ không thuộc vào chính đạo. Dù sao trong lúc rãnh rỗi, trước khi ngươi chết, thì ta cho ngươi biết cũng không sao.” Hoa Vận khẽ cười nói, ngay sau đó quang tháp lóe lên hai cái.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ kí tức khó hiểu bay đến, chui vào trong đầu của hắn.

Ngay chớp mắt, trong đầu của hắn liền xuất hiện một đạo tin tức, đó là những ghi chép về Ngưng Khí thuật.

Quả nhiên là một pháp môn cực kỳ đơn giản, chỉ cần tu luyện theo liền có thể luyện hóa linh khí đầy đủ, làm cho chân khí tràn đầy, vì vậy hiển nhiên sẽ thăng cấp lên Luyện Khí Cảnh.

“Như vậy còn không gian pháp tắc thì sao?” Diệp Vân tò mò hỏi.

“Tiểu tử, nếu như có người khác để lựa chọn thì ta thực muốn nhận ngươi làm đệ tử. Tuy ngươi sớm đã biết rõ tiếp theo chắc chắn phải chết, thế nhưng tâm cảnh thật tốt a.” Hoa Vận cảm khái, miệng thở dài nói: “Không gian pháp tắc cực kỳ phức tạp, không phải nói vài ba câu là hiểu được, ngươi chỉ cần biết bốn chữ này.”

“Đó là chữ gì?” Diệp Vân theo bản năng hỏi.

“Thời không nhất thể!”

“Vậy là sao?” Diệp Vân ngẩn người, hỏi tiếp.

“Không gian và thời gian chính là một thể, nếu như ngươi muốn tìm hiểu triệt để Không gian pháp tắc, thì đồng thời phải lĩnh ngộ cả thời gian pháp tắc. Cả hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, khi đó mới có thể bố trí ra trận pháp không gian lợi hại nhất. Tu luyện đến cực hạn, vượt qua thời không, xuyên thẳng qua cổ kim, không gì không làm được.” Hoa Vận chậm rãi nói ra, tiếng nói trở nên ngưng trọng.

Năm đó nếu như không phải Hoa Vận toàn lực tìm hiểu không gian pháp tắc, thì tu vi của hắn hiển nhiên không chỉ là Kim Đan Cảnh. Với tư chất của hắn thì tối thiểu cũng có thể biết đến sự tồn tại của Địa Tiên Cảnh. Chỉ là vì hắn tìm hiểu không gian pháp tắc chiếm hết phần lớn thời gian, thiếu chút nữa tu vi bị thụt lùi.

Hôm nay với hiểu biết về thời không pháp tắc của hắn, nếu như chuyển thế thành công, thì tất nhiên như hắn đã nói, sẽ dễ dàng tiến vào Nguyên Anh, thậm chí đạt đến thành tựu Địa Tiên Cảnh.

“Thời không nhất thể! Thời không nhất thể!”

Diệp Vân lầm bầm, dường như cò chút hiểu được.

“Nếu như đã sáng tỏ thì có thể chết rồi, thiên tư của tiểu tử ngươi vượt trội hơn người, thân thể lại rèn luyện mạnh mẽ như vậy, thật sự là một lựa chọn tốt nhất để đoạt xá. Tốt rồi, ngươi nên buông tha sự chống cự, để cho ta làm linh hồn của ngươi từ từ biến mất.” Tiếng nói của Hoa Vận tràn ngập vui vẻ.

Một luồng khí tức mát lạnh giống như châm, đâm xuyên qua tay phải của Diệp Vân, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn.

Luồng khí lạnh lẽo này cực kỳ quái dị, sau khi tiến vào trong cơ thể Diệp Vân, chạy đến chỗ nào thì Diệp Vân liền mất cảm giác chỗ đó. Giống như đã không còn thuộc về thân thể của hắn nữa.

Khí tức mát lạnh này đầu tiên cướp lấy hai tay rồi đến hai chân. Thời gian kế tiếp nó dần chiếm đoạt hết nữa người và toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn. Khí lạnh lẽo ngưng tụ hơi thở thành đoàn, bắt đầu chậm rãi chảy về phía đầu của hắn.

Trong lòng Diệp Vân nổi lên tuyệt vọng, lực lượng như vậy hắn căn bản không cách nào chống cự được. Hắn đã nhiều lần kêu gọi Tiên Ma Chi Tâm, nhưng nó vẫn không có chút nào phản ứng lại.

Chẳng lẽ trãi qua trăm nghìn cay đắng, thật vất vả để tu luyện đến cảnh giới này, vậy mà lại phải kết thúc tại đây hay sao?

Không, ta không cam lòng!

Diệp Vân tức giận hét lớn. Nhưng hắn chỉ còn lại phần đầu, cố gắng há miệng ra nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Khí tức mát lạnh rốt cuộc bắt đầu tiến vào trong đầu của hắn, từng chút đi lên.

Ý thức của Diệp Vân bắt đầu mơ hồ, lúc nào cũng có thể tiêu tán hoàn toàn.

Trong lúc hoảng hốt, hắn mơ hồ thấy được mẫu thân đã qua đời, còn có cả phụ thân chưa bao giờ gặp mặt. Hắn thấy được chính mình vượt qua núi lớn, xé mở bụi gai, trải qua trăm nghìn khó khăn để được vào Thiên Kiếm Tông, rồi chịu đựng ba năm kiếp sống làm đệ tử tạp dịch ngay cả heo chó cũng không bằng, cuối cùng đạt được Tiên Ma Chi Tâm, mới thông qua khảo hạch để trở thành đệ tử ngoại môn.

“Tiên Ma Chi Tâm, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?” Diệp Vân còn lại tia ý thức cuối cùng, phẫn nộ la lên.

Trong khoảnh khắc đó thì hắn mơ hồ cảm nhận được ở chỗ sâu trong mi tâm bỗng chuyển động, ngay lập tức ánh sáng lóe lên, hắn liền thấy được một màn quen thuộc.

Đầy trời là ánh sáng màu vàng chiếu sáng khắp thiên địa, thần binh mặc áo giáp hoàng kim từ trên trời giáng xuống. Thần Binh như thủy triều, ầm ầm từ xa vọt tới.

Sát ý ngập trời ngưng tụ thành thực chất. Những nơi nó đi qua làm cho núi lở, sông lớn bốc hơi, hoa cỏ cây cối đều biến thành tro bụi.

Cho dù là đám người Âu Dương Vấn Thiên, thì Diệp Vân thấy, cũng không thể so sánh với kim giáp thần binh, ngay cả là khí thế, cũng đã yếu hơn cả trăm lần.

Nhưng khi đối mặt với kim giáp thần binh giống như thủy triều, vậy mà đôi nam nữ thanh niên mặc quần áo đen trắng vẫn dắt tay nhau, chậm rãi bước đi, phong thái nhẹ nhàng.

Tu vi của bọn họ là gì? Địa Tiên Cảnh?

Đúng là vậy rồi, chỉ có Địa Tiên Cảnh như Hoa Vận nói mới có thể có được thần thông như vậy.

Tiên Ma Chi Tâm!

Thần thông của chủ nhân ngươi cao như vậy, chẳng lẽ ngươi không có cách nào giúp ta vượt qua kiếp nạn này?

Đột nhiên, thần trí của Diệp Vân trở nên tỉnh táo, hắn lập tức nhìn đến quang ảnh đen trắng từ chỗ sâu trong đầu bắn ra, giống như mặt trời giáng xuống, đem bóng tối quét sạch hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.