Diệp Vân đang khoanh chân ngồi trong một căn phòng nhỏ. Trước mặt hắn là từng đống thượng phẩm Linh Thạch chồng chất, ước chừng cả nghìn miếng.
Từ sau khi trải qua thí luyện, đột phá thành công Luyện Khí Cảnh, hắn mới chỉ ngưng luyện chân khí một lần. Còn chưa thật sự để tâm tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, chưa đạt yêu cầu để phẩm chất chân khí và cường độ thân thể có thể gia tăng thêm một bước.
Thối Tiên Tâm Pháp tự động vận chuyển, chân khí trong cơ thể chậm rãi lưu động.
Diệp Vân cầm lên vài miếng thượng phẩm Linh Thạch, Tiểu Hấp Tinh Quyết lập tức vận động. Dường như có một cỗ nước lũ cuồn cuộn đang theo lòng bàn tay hắn trào lên mà vào, trong chớp mắt đã đem kinh mạch nhét đầy giống như muốn xé rách nó vậy.
"Luyện hóa!"
Diệp Vân không hề khẩn trương, trường hợp như vậy thật sự hắn đã gặp qua quá nhiều. Với linh khí trình độ này, căn bản không cần dùng đến Tiên Ma Chi Tâm đã trực tiếp bị luyện hóa.
Thối Tiên Tâm Pháp đột nhiên tăng tốc độ vận chuyển. Từng đạo linh khí bị luyện hóa thành chân khí biến trở thành năng lượng bồi dưỡng thân thể. Chỉ qua một thời gian ngắn, linh khí bị hút vào trong cơ thể đã tiêu hao không còn.
Diệp Vân chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng. Thối Tiên Tâm Pháp vận chuyển cũng càng ngày càng nhanh và thuần thục.
Tiểu Hấp Tinh Quyết khởi động lần nữa. Một cỗ linh khí tràn đầy dũng mãnh tiến vào trong cơ thể sau đó bị luyện hóa, hấp thu. Làm đi làm lại nhiều lần như thế, Diệp Vân cảm nhận được chân khí trong cơ thể hắn đã đến cực hạn, không thể hấp thu thêm.
Vì vậy, hắn lập tức vận chuyển Thối Tiên Tâm Pháp, bắt đầu đem chân khí áp súc, tinh luyện lại, tiến thêm một bước nữa tăng cường phẩm chất.
Luyện Khí Cảnh chính là luyện chân khí. Phẩm chất chân khí ngưng luyện càng cao, thực lực chân chính sẽ càng mạnh.
Bên dưới Trúc Cơ Cảnh do không có sự tồn tại của thần hồn nên chênh lệch giữa các cảnh giới cũng không lớn như trong tưởng tượng. Tạo nên sự khác biệt ở đây là do chân khí và cường độ, phẩm chất của linh lực.
Diệp Vân sở dĩ có thể lấy Luyện Khí Cảnh nhất trọng đánh bại Chân Hoa Thành đã đem tu vi cưỡng ép tăng lên tới Luyện Khí Cảnh lục trọng nguyên do là phẩm chất linh khí, thân thể của hắn được Tiên Ma Chi Tâm cải tạo qua, lại trải qua sự rèn luyện của lôi linh khí. So với đệ tử cùng cảnh giới, thân thể của hắn đâu chỉ mạnh gấp trăm lần. Bởi vậy mới có thể dung nạp chân khí với phẩm chất tốt như vậy.
Cái gọi là một cảnh giới nhất trọng thiên chính là chỉ thần hồn ngưng luyện sau Trúc Cơ Cảnh. Mà Luyện Khí Cảnh thì cơ bản không cần chú ý nhiều như vậy.
Diệp Vân có được Tiên Ma Chi Tâm lại có thân thể cường đại hơn nữa Linh Thạch dồi dào. Bởi vậy nếu muốn tăng lên phẩm chất chân khí trên diện rộng thì tuyệt đối không có khó khăn quá lớn. Nhưng trở ngại lớn nhất của hắn ngược lại cũng là do thân thể quá mức cường đại nên khi muốn tăng lên cảnh giới lại trở nên cực kỳ khó khăn.
Cường độ thân thể và cảnh giới luôn có mối quan hệ trực tiếp. Thân thể càng mạnh thì cảnh giới tăng lên càng chậm. Nhưng một khi tăng lên thì sự lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo cũng sẽ cường hãn đến mức tận cùng.
Bởi vậy, người tu luyện thân thể rất ít. Không những khi tu luyện cần dùng lượng lớn tài nguyên bên ngoài mà việc tăng lên cảnh giới sau này cũng vô cùng khó khăn.
Diệp Vân không hề để ý. Khi Thối Tiên Tâm Pháp vận chuyển, hắn nhận thức rõ ràng sự thay đổi của thân thể và chân khí.
Thậm chí hắn đã không cần Tiên Ma Chi Tâm trợ giúp vẫn có thể luyện hóa phần lớn linh khí, ngưng tụ thành chân khí có phẩm chất tuyệt hảo.
Tuy nhiên tu vi của hắn vẫn chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, lại hao phí mất mấy trăm viên thượng phẩm Linh Thạch. Chân khí trong cơ thể hắn đã đến cực hạn, không thể hấp thu thêm được nữa..
"Tiên Ma Chi Tâm, còn không ra." Diệp Vân mỉm cười, trong lòng âm thầm kêu gọi.
Tiên Ma Chi Tâm đã cùng tâm ý của hắn tương thông, nể tình hắn triệu hoán mà chậm rãi hiện ra nơi lồng ngực. Hiện tại Tiên Ma Chi Tâm không chỉ lưu lại tại giới hạn huyệt Thiên Trung trên bộ ngực của hắn mà là khắp nơi đều chạy, tùy ý ẩn nấp mọi chỗ.
Đã có Tiên Ma Chi Tâm, Tiểu Hấp Tinh Quyết lại lần nữa vận chuyển. Số thượng phẩm Linh Thạch còn lại hướng phía hắn từng viên từng viên trật tự bắn ra từng tia quang hoa. Vô số linh lực theo lòng bàn tay Diệp Vân chui vào cơ thể sau đó bị Tiên Ma Chi Tâm hấp thu hết.
Tiên Ma Chi Tâm giống như là cái động không đáy. Mấy trăm viên thượng phẩm Linh Thạch rót linh khí vào y như trâu đất xuống biển, không hề có phản ứng.
Diệp Vân cũng không nóng nảy, tỉ mỉ tu luyện.
Qua nửa ngày, Tiên Ma Chi Tâm bỗng nhiên phun ra một đạo linh khí có phẩm chất tuyệt hảo. Đạo linh khí này cơ bản không cần luyện hóa lại mà có thể trực tiếp hấp thu. Thối Tiên Tâm Pháp chỉ hơi vận động đã đem nó dung nhập hoàn mỹ vào chính giữa dòng chân khí trong cơ thể Diệp Vân. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là cuối cùng dòng linh khí này lại không thể khiến số lượng chân khí trong người Diệp Vân tăng lên mà là cùng chân khí hòa làm một thể, khiến cho phẩm chất chân khí tăng lên lần nữa.
Đây chính là chỗ kỳ diệu của Tiên Ma Chi Tâm.
Diệp Vân tu luyện lần này kéo dài suốt mười ngày. Khi hắn tỉnh lại từ trong tu luyện thì chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể vẫn còn sôi sục mãnh liệt, y như thủy triều liên tục không dứt. Hắn tin tưởng với thực lực bây giờ của mình so với lúc trước tu luyện đã tăng lên gấp đôi. Tuy rằng cảnh giới không tăng lên nhưng hắn có một loại cảm giác rất khác, là nhanh.
Từ Luyện Khí Cảnh nhất trọng đến Luyện Khí Cảnh nhất trọng đỉnh phong, hắn chỉ bỏ ra thời gian hơn mười ngày. Tốc độ tu luyện như vậy cũng không tính là quá nhanh. Trong lịch sử không thiếu loại đệ tử thiên tài mà tốc độ tu luyện đều vượt qua hắn. Tuy nhiên có lẽ không có người nào với tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng lại có được lượng chân khí hùng hồn và phẩm chất tuyệt hảo như vậy.
Bước ra tiểu viện, Diệp Vân duỗi lưng một cái, đưa tầm mắt nhìn lại, thu hết cả đỉnh Thiên Chúc Phong vào mắt.
“Không bao lâu nữa, tu vi của ta sẽ đột phá đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Đến lúc đó cho dù là chống lại Lan Trưởng lão tu vi đã là Luyện Khí Cảnh thất trọng thì vẫn có thể đối chiến chính diện rồi." Diệp Vân mỉm cười nhìn tòa Thiên Chúc Phong.
Từ khi có Tiên Ma Chi Tâm, thực lực của hắn ngay lập tức đột nhiên tăng mạnh. Trong vòng thời gian mấy tháng, hắn từ hy vọng xa vời trở thành một tên đệ tử ngoại môn cho tới bây giờ đã sắp tham gia khảo hạch đệ tử nội môn. Nếu đem chuyện này nói ra thì chỉ sợ không ai dám tin.
Điều duy nhất khiến Diệp Vân cảm thấy tiếc nuối chính là Lôi Vân Điện Quang Kiếm chỉ có ba chiêu. Hơn nữa chiêu thứ ba Thần Lôi Diệt Thế là do hậu nhân căn cứ chiêu pháp trước mà sáng tạo ra. So với Lôi Vân Điện Quang Kiếm thực sự thì uy lực có lẽ chênh lệch rất nhiều.
Theo tu vi tăng lên, Diệp Vân càng cảm nhận được Tiên kỹ của mình thật sự là quá ít. Hắn đang có ý muốn mãnh liệt là lần nữa được tiến vào Tàng Vũ Các chọn lựa công pháp.
Tuy nhiên hắn cũng biết. Đệ tử ngoại môn muốn tùy ý tiến vào Tàng Vũ Các chọn lựa Tiên kỹ công pháp là việc không có khả năng thành sự thật. Dù có trở thành đệ tử nội môn nhưng vẫn phải có được ban thưởng điểm công huân của tông môn, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm công huân sau đó dựa theo giá trị lớn nhỏ để mua cơ hội tiến vào Tàng Vũ Các.
Việc cần thiết nhất trước mắt chính là nhanh chóng thông qua khảo hạch đệ tử nội môn trở thành một đệ tử nội môn áo trắng.
Từ giờ đến lúc tham gia khảo hạch vẫn còn lại bốn năm ngày. Diệp Vân bỗng nhiên có một loại thôi thúc là đi xem xét khắp nơi thậm chí là muốn tới linh điền mà lần trước hắn xông lầm vào để thăm Thất trưởng lão. Hắn muốn xem lão ta đã biến thành bộ dạng gì rồi, có phải thần trí vẫn còn mê man, đần độn, cả ngày điều dưỡng dượu tửu (rượu thuốc) hay không.
Nói đến dược tửu (rượu thuốc), Diệp Vân lại nhớ tới ở trong Lôi Âm Hóa Long Giới vẫn còn nửa lọ dược tửu tàn dịch. Theo tu vi tăng lên, hiện tại hắn đã không còn cần đến dược tửu (rượu thuốc) để lập tức khôi phục chân khí. Tác dụng lớn nhất loại rượu này chính là bồi dưỡng thần hồn. Đợi đến khi tu vi đã đột phá tới Trúc Cơ Cảnh thì chắc chắn càng hữu hiệu hơn.
Diệp Vân từ tùy ý dạo chơi, chậm rãi mà đi, trong lúc vô tình, hắn đã đứng trước cửa vào linh điền.
"Đứng lại, người nào."
Một tiếng quát khẽ vang lên, đem Diệp Vân từ trong suy tư kéo lại.
Diệp Vân ngẩng đầu. Chỉ thấy ở cửa vào Linh Điền có hai gã đệ tử áo đen đang lẳng lặng đứng, một kẻ trong đó trợn mắt nhìn hắn.
"Hai vị sư huynh, ta là Diệp Vân, đến đây để bái kiến qua Thất trưởng lão."
"Diệp Vân? Ngươi chính là kẻ còn sống trở về từ trong thí luyện tông môn? Là kẻ lấy được vị trí đệ nhất khi tham gia tranh đoạt lệnh bài khảo hạch đệ tử nội môn Diệp Vân?" Thủ vệ áo đen khẽ giật mình, tò mò hỏi.
Chính là tiểu đệ." Diệp Vân hoà nhã gật đầu.
"Nghe nói ngươi còn giết chết Chung Ưng và Chân Hoa Thành? Bọn hắn đến cơ hội bóp nát hộ phù bảo mệnh rời đi cũng không có?" Một gã thủ vệ khác cũng đầy vẻ hiếu kỳ hỏi.
Diệp Vân cười nói: "Thật ra hai kẻ bọn hắn đều có cơ hội nhưng không biết vì sao lại không chạy. Nếu như bọn hắn không chạy, vậy thì ta chỉ có thể tiễn bọn hắn đến chỗ chết, nếu không kẻ chết chính là sư đệ ta."
"Tốt! Giết thì tốt hơn. Tên Chân Hoa Thành đó bản thân trước kia là đệ tử áo tím, sau khi bị hạ xuống thành đệ tử áo đen mà còn cuồng vọng như vậy, tự cho là đúng, hiện tại đã chết sạch sẽ, thân tử linh tiêu, xong hết mọi chuyện." Bỗng nhiên thủ vệ áo đen phẫn nộ quát một tiếng.
"Sư huynh, ngươi và hắn có cừu oán?" Diệp Vân tò mò hỏi.
"Có một chút. Năm đó ta và hắn đồng dạng đều là đệ tử áo đen. Vận khí của hắn tốt hơn ta đã trở thành đệ tử áo tím mà ta lại bị Thất trưởng lão nhìn trúng, trở thành thủ vệ linh điền đã trọn vẹn năm năm, đời này chỉ có thể như vậy thôi." Thủ vệ áo đen đột nhiên có chút buồn bã, đệ tử áo đen đã là thành tựu cao nhất của hắn.
"Sư huynh không cần nhụt chí. Con đường tu hành đều không phân biệt trước sau. Nói không chừng một ngày nào đó, sư huynh đột nhiên ngộ ra, tu vi tiến triển cực nhanh trở thành đệ tử nội môn thậm chí là đệ tử tinh anh. Trong lịch sử nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông ta, những vị tiền bối có tài nhưng thành danh muộn đều không thiếu." Diệp Vân cười an ủi. Tâm trạng của hắn hôm nay không tệ liền nói thêm mấy câu với tên thủ vệ.
"Chỉ hy vọng như thế." Thủ vệ áo đen nhìn qua cũng không có tí chuyển biến tốt hơn nào.
Diệp Vân khẽ lắc đầu. Người tu tiên có thể mất đi chân khí, mất đi công pháp, mất đi tài nguyên, nhưng tuyệt đối không thể mất đi chính là một cái tâm cường giả, một cái tâm dũng cảm để hướng tới vô địch. Nếu không, dù cho có được thiên phú trác tuyệt nhất và tài nguyên sử dụng không cạn kiệt thì lại có thể tu luyện được đến mức nào đây?
"Hai vị sư huynh, không biết có thể hay không thông báo qua, ta muốn gặp Thất trưởng lão." Diệp Vân chắp tay hỏi.
"Sư đệ ngươi đây là làm khó ta rồi. Thất trưởng lão tính tình nóng nảy mọi người đều biết. Nếu bây giờ chúng ta đi thông báo, chỉ sợ sẽ bị chỉnh đốn một trận. Ngươi vẫn nên đến vào ngày khác đi mà tốt nhất là danh chính ngôn thuận mà đến." Thủ vệ áo đen vẻ mặt đau khổ trả lời.
Diệp Vân xoa trán. Tính tình quái dị của Thất trưởng lão hắn đã được lĩnh giáo qua. Nếu như không phải có việc để danh chính ngôn thuận đi tìm hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn đánh.
"Đã như vậy, hôm khác ta lại đến. Khi xưa được Thất trưởng lão trợ giúp, đệ tử một mực ghi nhớ trong lòng, ngày sau lại đến cảm tạ." Diệp Vân hướng phía linh điền thi lễ một cái, quay người đi.
"Đợi một chút, nếu như đã đến, còn không mau cút vào cho ta."
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua nổ vang trên không trung, như lôi đình bình thường cuồn cuộn mà đến.
Diệp Vân khẽ giật mình lập tức xoay người lại, trong mắt đều là mừng rỡ.
"Đệ tử tuân mệnh." Diệp Vân chỉ lên trời hành lễ, sau đó hướng hai vị thủ vệ áo đen chắp tay, tiến thẳng tới một chỗ sâu trong linh điền.
Hai vị thủ vệ áo đen nhìn theo bóng lưng Diệp Vân, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Bọn hắn chưa từng gặp qua Thất trưởng lão vậy mà chủ động cho người ta đi vào.
Diệp Vân này, xem ra thực không đơn giản!